[hoàn] Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng-thủy Thanh Thiển

Chương 93: C92-khả Năng Tính Toán Thật Tốt!


Bạn đang đọc [hoàn] Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng-thủy Thanh Thiển – Chương 93: C92-khả Năng Tính Toán Thật Tốt!

Được đề xuất cho bạnĐại hội võ lâm so với mong đợi còn thuận lợi hơn nhiều, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật cũng không rảnh ở lại nói chuyện cùng mấy người trong võ lâm. Bởi vậy, đại hội võ lâm vừa kết thúc, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật liền nhanh chóng quay lại Nam Hải.

Tính ra bọn họ cũng rời khỏi Nam Hải được khoảng hai tháng rồi. Hai tháng này, Doãn Lưu Quang và Nam Khởi cai quản Nam Hải coi như không sai sót lắm, chỉ là đại quân Đông Lâm vẫn luôn đóng tại biên cảnh Nam Hải không chịu động, thực sự khiến cho dân chúng Nam Hải bất an.

Nhưng từ khi Nam Ức Tịnh kế nhiệm vị trí nữ hoàng, Nam Khởi cùng Doãn Lưu Quang cũng giảm thuế má, tuy đại quân Đông Lâm còn ở biên giới nhưng không có tiến quân, mặc dù dân chúng Nam Hải có chút lo lắng đề phòng nhưng cuộc sống lại tốt hơn nhiều, bởi vậy dân chúng vẫn luôn khen ngợi với Nam Ức Tịnh, cũng không có ai có thể nói nàng giết vua đoạt vị được.

Nam Ức Tịnh trở về hoàng cung, vừa thấy trên bàn chất đầy tấu chương thì liền nở nụ cười lấy lòng, nói với Nam Khởi, “Ngày mai ta phải khởi hành đi tìm bảo tàng, hôm nay muốn đi ngủ sớm một chút, mấy tấu chương này phải phiền toái Lục đệ rồi.”

Dường như Nam Khởi đã sớm dự đoán được Nam Ức Tịnh sẽ nói như vậy, trong mắt hiện lên dịu dàng, mím môi cười nói, “Ừ. Những thứ tấu chương này ta vẫn đối phó được tốt, người nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Nam Ức Tịnh lộ ra nụ cười giảo hoạt, giống như cảm động nói, “Vẫn là Lục đệ quan tâm.”

Thực ra nàng cũng không cần tìm kiếm bảo tàng gấp, dù sao ai cũng biết bảo tàng ở trong tay nữ hoàng Nam Hải, Đông Lâm cũng không dám tùy tiện tiến quân, nhưng nàng nhìn thấy nhiều tấu chương như vậy nên liền thuận tiện tìm cớ thôi, lại không biết thực ra Nam Khởi đã sớm hiểu rõ suy nghĩ của nàng, chỉ là biết nàng không thích phê duyệt tấu chương mới không nỡ làm khó mà thôi.

Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật nghênh ngang rời khỏi hoàng cung, đi thẳng một đường như trong bản đồ bảo tàng. Nam Ức Tịnh hơi nghiêng mặt, dường như đang nghe ngóng gì đó, trên môi là nụ cười bí hiểm, nói với Nạp Lan Thần Dật, “Ngược lại có người rất nhanh nha.”

Nạp Lan Thần Dật nhìn nụ cười trên môi Nam Ức Tịnh, nhìn vào mắt của nàng liền thấy được giảo hoạt cất giấu bên trong. Ngược lại nàng rất hăng hái, cùng bọn họ chơi trò mèo vờn chuột đấy.

Hai người ba vòng chín quẹo đã bỏ lại một đám người theo dõi phía sau, đi thẳng đến nơi có bảo tàng.

“Đi thực sự nhanh!” Thiên Thần nhìn Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đột nhiên bước nhanh, quẹo mấy vòng liền không thấy bóng người đâu, không khỏi có chút ảo não nói.

Hách Liên Nghi Huyên nghe vậy chỉ không nhanh không chậm tìm một chỗ dưới gốc tay ngồi xuống, dáng vẻ tự nhiên bình tĩnh nói với Thiên Thần, “Để những thứ ngu ngốc kia đuổi theo đi, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi, dù sao bọn họ tìm được bảo tàng thì vẫn phải đi qua nơi này.”

Thiên Thần nghĩ lời nói của Hách Liên Nghi Huyên cũng đúng liền theo nàng ngồi dưới gốc cây. Thực ra bây giờ mới là đầu xuân, thời tiết vẫn vô cùng lạnh, làm gì có ánh mặt trời? Cũng không biết Hách Liên Nghi Huyên ngồi dưới tàng cây để làm gì.

Hai người ngồi dưới tàng cây suốt một ngày một đêm mới nhìn thấy Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật trở về.

Quần áo đỏ trên người Nam Ức Tịnh bị xây xước vài chỗ, một đầu tóc đen thả xuống, thật sự không thấy có bao nhiêu hỗn loạn cùng chật vật, trái lại có hơn vài phần xinh đẹp câu hồn đoạt phách. Nạp Lan Thần Dật đứng bên cạnh Nam Ức Tịnh, áo trắng như vẽ, trên mặt có chút tổn hại nhưng không ảnh hưởng đến dáng vẻ tao nhã của hắn chút nào.


Với việc Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đã đạt đến đỉnh cao võ thuật mà nói, người bình thường muốn đến gần người bọn họ còn không có khả năng, càng đứng nói đến việc thương tổn bọn họ. Nhưng nhìn dáng vẻ bọn họ bây giờ, rõ ràng có chút thương tổn, đủ để thấy cơ quan trong bảo tàng võ lâm không thể so với bình thường được.

Hách Liên Nghi Huyên cùng Thiên Thần nhìn thấy Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đi tới liền vội vàng trốn lên cây, nhìn hai người bọn họ thoải mái nhàn nhã đi qua.

Thực ra Nam Ức Tịnh đã sớm chú ý tới Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần, chỉ là nàng giả vờ như không phát hiện ra, khuôn mặt là ý cười bình thản, nụ cười trên môi lại lộ ra vài phần giảo hoạt.

Vẻ mặt Nạp Lan Thần Dật lạnh nhạt thoải mái đứng cạnh nàng, nhìn hắn vẫn tao nhã xuất trần như vậy, giống như trích tiên nhưng nếu nhìn kỹ lại, liền sẽ thấy được nồng đậm hài hước và giảo hoạt trong mắt hắn.

Hai người kia nguyện ý ở chỗ này ôm cây đợi thỏ thì liền để bọn họ chờ ở chỗ này. Chỉ là không biết khi bọn họ ở đây chờ một thời gian lại không đợi thấy được cái gì sẽ là dáng vẻ thú vị như thế nào đây? Đáng tiếc hai người bọn họ không thể nhìn được rồi.Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần nhìn Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật đã đi xa mới nhảy xuống cây, Hách Liên Nghi Huyên tiếp tục lười biếng tựa vào thân cây, đẩy Thiên Thần, nói “Nhìn dáng vẻ của bọn họ hẳn là đã tìm được bảo tàng, chắc rất nhanh sẽ phái người tới mang đi, chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ là được rồi. Ngươi đi mua chút đồ ăn quay lại đi, sợ là chúng ta phải đợi mấy ngày.”

Thiên Thần nghe vậy có chút không tình nguyện nói, “Vì sao ta phải đi mua thức ăn? Ngươi thật sự thoải mái ngồi ở chỗ này?”

“Ngươi là nam nhân hay ta là nam nhân?” Hách Liên Nghi Huyên lười biếng tựa vào thân cây, không có ý tứ muốn di chuyển, nàng nhíu mày, dáng vẻ xem thường nhìn Thiên Thần. Giống như nếu Thiên Thần không mua đồ ăn cho nàng thì liền không thể coi như nam nhân được rồi.

Thiên Thần bị Hách Liên Nghi Huyên nhìn mà cả người không thoải mái, đành phải tức giận đi mua đồ ăn. Đối với tiểu ma nữ Hách Liên Nghi Huyên này, hắn thực sự một biện pháp cũng không có.

Rất nhanh Thiên Thần đã mua đồ ăn về, Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thiên Thần ở cây đại thụ này ăn gió nằm sương đúng năm ngày, lại không thể thấy được một binh sĩ nào đến mang bảo tàng đi.

Giờ phút này, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đã ở trên xe ngựa đi Đông Lâm rồi.

Xe ngựa nhanh chóng chạy trên đường, Nam Ức Tịnh vươn ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vén màn xe, nhìn đến cơn mưa xuân ngoài cửa sổ mà nở nụ cười như không cười, trong đôi mắt đen là ý cười bí hiểm.

“Thần Dật, trời mưa rồi.” Nam Ức Tịnh nhìn trời mưa, nói đầy thâm ý.

Nạp Lan Thần Dật thản nhiên nhìn ra cửa ổ, ánh mặt trời làm nổi bật gương mặt sáng bóng như ngọc của hắn, làm người khác không thể dời mắt, khóe môi hắn hơi cong lên, cũng cười nhẹ đáp, “Đúng vậy. Cũng không biết cây đại thụ đó có đủ che mưa cho bọn họ không.”

Nam Ức Tịnh nghe bọn họ nói, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, lông mi dài nhẹ rung động, đáng yêu không nói nên lời. Nạp Lan Thần Dật không hổ là Nạp Lan Thần Dật, cũng suy nghĩ y như nàng.

Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần không thấy nàng và Nạp Lan Thần Dật quay lại nhất định sẽ tiếp tục ôm cây đợi thỏ, nói vậy chắc giờ phút này vẫn ngây ngốc chờ bọn họ phái người đi lấy bảo tàng đi. Lại không biết vốn Nam Ức Tinh không hề muốn lấy bảo tàng.


“Chàng nói chúng ta có nên phái người đi báo cho bọn họ một tiếng, miễn cho bọn họ một mực muốn ngốc ở đó không đây.” Nam Ức Tịnh vươn tay nâng má, dáng vẻ ngây thơ trong sáng nhưng trong mắt lại là giảo hoạt.

Vẻ mặt Nạp Lan Thần Dật vẫn tao nhã như trước, vô cùng dịu dàng đáp, “Cũng được.”

Hai người bọn họ thoải mái nhàn nhã nói chuyện trong xe ngựa, nhưng bên Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần lại ăn khổ.

Thiên Thần nhìn cơn mưa càng lớn, sắc mặt cũng càng ngày càng đen, lúc đầu do có đại thụ che nên bọn họ không để ý tới cơn mua, nhưng lâu dần, nước mưa liền theo lá cây nhỏ xuống khiến cho cả người hắn đều ướt, nhịn không được than phiền “Nghi Huyên muội tử, nhìn chủ ý hỏng bét của ngươi đi, đợi… lâu như vậy mà đến cái bóng cũng không thấy, lại ở chỗ này dính mưa!”

Hách Liên Nghi Huyên nghe Thiên Thần oán hận thì không khỏi liếc hắn một cái, nói “Nếu không phải ta chọn cây đại thụ này thì ngươi đã sớm bị mưa đến chết rồi! Lúc trước cũng không biết ai nói cây này vô dụng.”

Thiên Thần nghe Hách Liên Nghi Huyên nói không khỏi có chút dở khóc dở cười. Hiện giờ dáng vẻ bọn họ đâu có khác gì bị mưa ướt hết đâu? Đối với trời mưa thế này thì sớm hay muộn cũng sẽ thành mưa rào.

“Chúng ta vẫn nên tìm một chỗ trú mưa đi?” Thiên Thần nhìn hạt mưa càng ngày càng lớn mà không khỏi có chút buồn bực. Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh đã rời đi năm ngày rồi, tại sao đến bây giờ vẫn không phái người tới lấy bảo tàng chứ? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm biết bọn họ đi theo phía sau, cố tình đùa giỡn?

Cũng không thể. Bảo tàng ở ngay gần đây, chẳng lẽ bọn họ không sợ bọn hắn nhân lúc không có ở đây đi ăn trộm bảo tàng sao? Thật sự vô cùng kỳ lạ.


  Hách Liên Nghi Huyên nghe Thiên Thần đề nghi, nghĩ đến trời mưa lớn như vậy, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật cũng sẽ không tới mức để người tới mang bảo tàng đi đâu, liền cùng Thiên Thần tìm một hang đá tránh mưa.

Có thể là do gió thổi đến, Hách Liên Nghi Huyên lại hắt xì một cái, Thiên Thần thấy Hách Liên Nghi Huyên hắt xì thì liền vội vàng nhảy qua một bên, dáng vẻ ngươi không nên lây bệnh cho ta. Hách Liên Nghi Huyên nhìn thấy phản ứng của Thiên Thần thì không khỏi buồn bực, cố ý đến gần hắn, hừ hừ nói “Ngươi cái người không lương tâm này chỉ sợ ta lây bệnh cho ngươi phải không, ta càng muốn dính ngươi đấy!”

Thiên Thần đẩy Hách Liên Nghi Huyên để nàng cách xa hắn một chút, trong mắt lại xoẹt qua ý cười gian xảo. Hắn vô cùng hiểu rõ tính cách của Hách Liên Nghi Huyên, bởi vậy mới cố ý giả bộ ghét bỏ nàng, ngược lại, cô gái nhỏ này liền tức giận nhích đến gần hắn, bỗng dưng lại cho hắn cơ hội được ôm nhuyễn ngọc trong ngực.

Hai người ở bên trong sơn động một đêm, thấy trời hết mưa liền quay lại dưới cây đại thụ kia. Nhưng đợi thêm hai ngày hai đêm cũng không thấy bóng người, trong lòng họ bắt đầu có chút mờ mịt rồi.


“Tại sao lâu như vậy lại không có động tĩnh gì?” Thiên Thần bắt đầu cảm thấy mọi chuyện có chút không đúng, trước mắt liện hiện lên đôi mắt sâu như biển của Nạp Lan Thần Dật, không phải bọn hắn đã bị bọn họ tính kế chứ?

Đương nhiên Hách Liên Nghi Huyên cũng nhận ra được dường như có chỗ nào đó có vấn đề, theo lý thường thì không có khả năng lâu như vậy mà bọn họ không phái người đến được.

Hai người đang chuẩn bị đi Nam Hải hỏi thăm một chút lại nhìn thấy một nam tử áo trắng dáng vẻ nhanh nhẹn đang thoải mái đi tới, trên quần áo thêu một đóa hoa đào cực to, tay cầm một cây quạt, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần thì nở nụ cười đầy trêu tức.

Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần tốt xấu gì cũng là thiếu chủ, đã bao lâu không bị người khác không kiêng nể cười nhạo như vậy. Nhất là Hách Liên Nghi Huyên, rốt cuộc cũng là tính cách cô gái nhỏ, không khỏi căm tức nhìn nam nhân trước mặt, nói “Ngươi cười cái gì?”

Người nam tử này đúng là Tề công tử, hắn nghe Hách Liên Nghi Huyên nói thì chỉ phẩy phẩy quạt, cười như không cười nhìn Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần, chậm rì rì nói, “Đương nhiên là cười các ngươi. Ôm cây đợi thỏ, lại không biết con thỏ đã sớm chạy.”


Thiên Thần từ chiếc quạt Tề công tử cầm mà nhận ra được thân phận của hắn, lại nghe được ý tứ trong lời nói của hắn mà nhíu mày, nói với Tề công tử, “Các hạ chính là Tề công tử? Không biết lời này của các hạ là ý gì?”

“Thiếu chủ Thiên gia cũng có ánh mắt không tệ.” Tề công tử phe phẩy cây quạt, dáng vẻ tự nhiên kiêu ngạo, tiếp tục nói, “Công tử nhà ta lệnh cho ta đến đây nói cho hai vị. Người cùng phu nhân đã về hướng Đông rồi. Về phần bảo tàng, hai vị muốn lấy thì cứ lấy.”

Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần nghe Tề công tử nói mà không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Đương nhiên bọn họ biết công tử và phu nhân trong miệng Tề công tử chính là Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh. Hai người bọn họ đã không tiếng động đi Đông Lâm rồi sao?

Bảo tàng này bọn họ muốn lấy thì liền lấy sao? Đây không khỏi quá bất khả tư nghị (không thể tin được) đi. Với tính cách của Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh, sao có thể cho phép bọn họ tới tranh một hớp canh chứ? Trong này nhất định có ẩn giấu huyền cơ.

Hai người không khỏi cùng nhau nhìn Tề công tử, Tề công tử bị bọn họ nhìn cũng không khẩn trương, vẫn là dáng vẻ bất cần đời, vỗ đầu, ra vẻ khoa trương nói “Đúng rồi. Phu nhân còn đặc biệt nói rõ, bảo tàng này đều được nàng vẩy độc dược tự chế, giải dược chỉ nàng mới có.”

Nghe được những lời này của Tề công tử, Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần xem như hiểu rõ. Vốn bọn họ đã bị người khác mạnh mẽ cho vào bẫy rồi.

Khó trách lâu như vậy mà Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh cũng không phái người tới mang bảo tàng ra, hóa ra bọn họ chưa từng tính toán muốn chở ra. Lại vẩy độc dược lên bảo tàng, người khác cũng không thể động đến chúng được cho dù có biết nơi giấu bảo ở đâu chăng nữa. Chuyện bảo tàng này lại có thể chân chân chính chính khiến cho sự lợi hại của Nam Ức Tịnh tăng lên một bậc rồi.

Tuy rằng trong lòng Thiên Thần và Hách Liên Nghi Huyên có chút ảo não nhưng vẫn vô cùng bội phục mưu tính của Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật, rốt cuộc bọn họ mới là nhóm người tính toán giỏi nhất.

Vốn cho rằng bọn họ theo đuôi một đường thần không biết quỷ không hay, lại còn vô cùng hăng hái ở đây ôm cây đợi thỏ, thật không ngờ bản thân lại bị sập bẫy, còn ở chỗ này ăn gió nằm sương vô ích tám ngày, cộng thêm một trận mưa nữa, bây giờ đã bị đùa giỡn đủ thảm hại rồi.

Nghĩ đến trước chỉ có Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần chỉnh người, đã bao lâu bọn họ không bị người khác chỉnh rồi?
“Quỳnh Lạc muội muội quả là có biện pháp hay.” Tuy Hách Liên Nghi Huyên bị Nam Ức Tịnh cho vào bẫy mà có chút không nói nên lời nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến cảm tình của nàng và Nam Ức Tịnh. Thực ra theo suy nghĩ của nàng thì làm vậy không hề sai, ít nhất nàng và Nam Ức Tịnh cũng sẽ không cần trở mặt vì tranh đoạt bảo tàng rồi.

Tề công tử thấy Hách Liên Nghi Huyên và Thiên thần chỉ có chút không nói nên lời, ngược lại vẻ mặt cũng không biến hóa nhiều thì phe phẩy quạt, dáng vẻ thất vọng nói “Còn tưởng rằng vẻ mặt của các ngươi sẽ vô cùng đặc sắc. Chơi không vui, chơi không vui!”


Nhìn bóng dáng Tề công tử phê phẩy quạt rời đi, nhất thời Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần đều có cảm giác hóa đá. Thì ra Tề công tử đặc biệt đến đây thông báo cho bọn họ, chính là vì muốn thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ?

Hai người không khỏi càng bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể làm gì được. Hiện giờ xem ra bảo tàng đã không có, còn phải nghĩ lại xem nên trở về bàn giao như thế nào.

Ngược lại Hách Liên Nghi Huyên lại không nóng nảy, bởi vì Gia Luật Tề cũng chỉ phân phó nàng tới xem tình hình, có thể lấy được bảo tàng liền lấy, lấy không được cũng không sao cả. Dù sao Tây Nhạc cũng không có suy nghĩ muốn thống nhất thiên hạ. Mà Thiên Thần lại có chút khó khăn, thực ra chuyện Hạ Văn Cử cùng bảo tàng này là tình thế bắt buộc, nhưng lại bị hắn phá hỏng rồi.

Phải biết rằng tuy nhìn Hạ Văn cử tà mị không kiềm chế nhưng thật ra tính cách lại vô cùng tàn nhẫn lạnh lùng. So với hoàng đế Bắc Mạc thì tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém. Bởi vậy Thiên Thần không sợ hoàng đế Bắc Mạc, ngược lại có chút sợ hãi với Thái tử Bắc Mạc này.

“Chậc, muốn ta quay về nói chuyện thế nào đây.” Thiên Thần ai oán nói, tuy Thiên gia nghe lệnh triều đình Bắc Mạc nhưng dù sao Thiên gia cũng không giống với những quan viên triều đình kia, nếu chuyện hắn xử lý hỏng việc, Hạ Văn Cử cũng không thể làm gì hắn được.

Chỉ là hắn cảm thấy một đời uy danh cũng bị hủy đi rồi, thế nhưng lại bị người khác đùa giỡn thảm như vậy, thật sự không còn chút mặt mũi gặp cha mẹ nữa.

Hách Liên Nghi Huyên nhìn dáng vẻ buồn thảm của Thiên Thần, nhìn hắn thật sâu, nắm tay hắn, khẽ phun ra hai chữ “Lương phan.” (*)

(*) Lương phan (凉拌) trong QT dịch ra là rau trộn, mình cũng không rõ ý Hách Liên Nghi Huyên nói câu này nghĩa là gì nên sẽ để hán việt vậy.

Thiên Thần không khỏi tức phụt máu.

Lúc Tề công tử báo lại cho Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật thì bọn họ cũng đã đến Đông Lâm. Mới vừa đến nơi, Nam Ức Tịnh liền cảm giác được không khí gió thổi mưa giông trước cơn bão lớn.

Vốn do dựa vào Nạp Lan Thần Dật thì nhân lúc để quân đội Đông Lâm xuống tay với Nam Hải là cơ hội tốt nhất, nhưng hiện tại Nam Ức Tịnh lại là nữ hoàng Nam Hải, lại còn có bảo tàng trong tay, muốn Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên không nóng nảy sao được?

Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh vừa đến kinh đô liền gặp Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên làm khó dễ. Nhưng Nạp Lan Thần Dật cũng không còn nhát gan như xưa, giống như hắn đã thay đổi thành một người khác, tao nhã chói mắt làm cho người ta không dời khỏi mắt được.

Hôm sau, tin tức thực ra Thập nhất hoàng tử Đông Lâm – Nạp Lan Thần Dật không hề bị câm điếc, cơ thể cũng không còn gầy yếu truyền khắp bốn nước. Người dân bốn nước đều biết Nạp Lan Thần Dật giấu tài mười năm, chỉ vì một lần vùng dậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn thiện hạ đều nói đến Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh. Không thể nghi ngờ hai vợ chồng bọn họ đã trở thành tiêu đề trong miệng mọi người.

Nạp Lan Thần Dật không giấu tài như trước, Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên liền ý thức được Thập nhất đệ đệ của bọn họ có bao nhiêu không lường trước được. Có thể nhẫn nhịn không bùng phát lâu như vậy tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản. Bọn hắn vẫn còn đấu đến ngươi chết ta sống, lại hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại đáng sợ này.

Hoàng đế Đông Lâm tuổi cũng càng ngày càng cao, rốt cuộc ngôi vị hoàng đế sẽ truyền cho ai cũng trở thành đề tài quan trọng đứng đầu. Vốn cho rằng chỉ có Tam hoàng tử Nạp Lan Hạo Hiên tranh ngôi, hiện giờ lại có thêm một Nạp Lan Thần Dật.

Tuy Nạp Lan Thần Dật không có thực quyền nhưng dù gì hắn cũng được hoàng đề Đông Lâm yêu thương, thê tử của hắn còn là nữ hoàng Nam Hải, phần thế lực này không thể khinh thường. Hơn nữa, Nạp Lan Thần Dật đã giấu tài trọn mười năm, muốn nói hắn không có chút thế lực nào sợ ràng chẳng có người nào tin tưởng.Được đề xuất cho bạn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.