Bạn đang đọc [hoàn] Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng-thủy Thanh Thiển – Chương 75: C74-trúng Tên! Vết Thương Tái Phát!
Thời điểm trở về Ngọc Vũ lâu đã là đêm khuya, Nam Ức Tịnh lại không có một chút buồn ngủ nào.
Trong con mắt của nàng có ánh sáng sâu thẳm, một mình ngồi trước bàn, khóe môi của nàng hiện lên một vệt cười, cúi người thổi tắt nến, nằm trên giường, đôi mắt đẹp híp lại, làm như đang nghỉ ngơi, nhưng toàn bộ tinh thần lại đề phòng.
Đêm sâu thăm thẳm, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, làm giường và mặt đất dát lên một tầng ánh bạc nhàn nhạt. Ánh trăng theo cửa sổ cũng chiếu một chút đến trên giường, vừa vặn có thể thấy rõ gò má xinh đẹp của Nam Ức Tịnh, lông mi thật dài buông xuống, giống như đã ngủ sâu.
Bên trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của Nam Ức Tịnh, hết thảy đều có vẻ phá lệ yên tĩnh. Mà tại đây không có một âm thanh đêm khuya nào, bất kỳ tiếng vang đều sẽ có vẻ phá lệ.
Ngoài phòng mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau, người đến hiển nhiên không muốn đánh thức Nam Ức Tịnh, bởi vậy mà tranh đấu này giống như cực kỳ khắc chế.
“Các hạ là ai? Vì sao phải bảo vệ Nam Ức Tịnh?!” Mặc Ngọc nhỏ giọng, nói với hắc y nhân ngăn cản trước mắt mình.
Thái tử phái hắn thừa dịp Nam Ức Tịnh ngủ tập kích nàng, vốn nghĩ việc đó cũng không phải việc khó gì, lấy thân thủ của hắn tuyệt đối có thể làm được không kinh động đến Nam Ức Tịnh. Nhưng hắn không nghĩ tới, đêm khuya hắn lẻn vào Ngọc Vũ lâu, lại gặp phải trở ngại nhiều lần.
Đầu tiên là tại thời điểm chưa tới gần Ngọc Vũ lâu liền gặp phải một nhóm người ngăn cản, xem võ công, tựa hồ là người trong Ma cung, hắn vài lần dây dưa, thật vất vả mới tránh được người Ma Cung đến gần Ngọc Vũ lâu rồi, nhưng lúc còn chưa kịp tới gần gian phòng Nam Ức Tịnh, liền lại gặp phải ngăn cản một lần nữa.
Mà ngay cả hắn cũng nhìn không ra người ngăn cản hắn tới cửa là người phương nào, bất quá nhìn trang phục, có thể là người Ngọc Vũ lâu. Chủ tử sau lưng Ngọc Vũ lâu là ai, không ai biết, mà Nam Ức Tịnh và chủ tử sau lưng Vũ lâu thì có quan hệ gì đâu?
Chuyện này vốn đã khiến Mặc Ngọc hắn hết sức nhức đầu, hắn thật vất vả trốn nhân mã Ngọc Vũ lâu, đến gần gian phòng Nam Ức Tịnh, ai biết còn chưa kịp bước vào gian phòng, liền lại gặp phải người ngăn cản trước mắt.
Đinh Trúc lấy cái khăn đen che mặt, một đôi mắt lộ ở bên ngoài, mang theo mấy phần ý lạnh, lạnh lùng nói, “Các hạ không cần quản ta là ai. Nói chung các hạ muốn tổn thương công chúa Ức Tịnh là không được.”
Mặc Ngọc nghe vậy, hết sức tức giận. Tốt xấu hắn cũng là đệ nhất ẩn vệ Đông Lâm, tự hỏi thân thủ hơn người, ít có người có thể địch. Nhưng hôm nay gặp phải ba đợt nhân mã, nhóm nào cũng không phải dễ đối phó. Nếu hắn dây dưa với Đinh Trúc tiếp, chờ chút nữa sẽ đánh thức Nam Ức Tịnh mất, tình huống đó chỉ sợ càng thêm không ổn.
Nghĩ đến trước khi đi Thái tử luôn dặn dò, không thể lưu lại vết tích. Hiện tại hắn tùy tiện động thủ, e sẽ bại lộ thân phận. Vừa nghĩ như thế, Mặc Ngọc chỉ hận nhìn Đinh Trúc một chút, thoáng một liền lắc mình rời khỏi Ngọc Vũ lâu.
Tại một chỗ âm u, Hạ Văn Cử một bộ áo bào màu đỏ nổi bật lên thần sắc của hắn càng ngày càng yêu dị mà cao thâm, trong mắt hẹp dài đào hoa xẹt qua tính toán sâu sắc, tay áo bào nhẹ nhàng lóe lên, hắn lắc mình chui vào một vùng tăm tối bên trong, đối với những người kia cười nói, “Nạp Lan Thần Dật quả không phải vật trong ao. Nếu bổn điện không nhìn lầm, người ngăn cản thích khách kia là công phu Ám các.”
Người đứng ở bên cạnh Hạ Văn Cử mặc một bộ trường sam màu xanh, xem ra nho nhã, nghe được lời Hạ Văn Cử nói, trong con ngươi nho nhã cũng lướt qua một tia tinh quang, chậm dãi đáp, “Chủ nhân thần cơ diệu toán.”
Nghe được lời Trâu Lộng nói, trên mặt Hạ Văn Cử cũng không có ánh mắt đắc ý, ánh mắt của hắn trái lại càng ngày càng thâm trầm, lông mày chăm chú nhíu lại, có chút tự giễu cười cười, “Cái gì thần cơ diệu toán. Nạp Lan Thần Dật sợ là đã sớm biết chủ tử sau lưng Ngọc Vũ lâu là ta, bởi vậy mới chọn nơi này đặt chân. Nếu không phải do bởi vì hắn quá mức thấp thỏm an nguy của Nam Ức Tịnh, phái người trong bóng tối bảo vệ, ta sợ là không hiểu rõ được nội tình của hắn.”
“Chủ nhân không cần lo lắng. Cho dù Nạp Lan Thần Dật thật sự mưu lược hơn người, nhưng hắn mắc bệnh câm không thể mở miệng bệnh.” Trâu Lộng nghe được lời Hạ Văn Cử nói, mở miệng trấn an.
Hạ Văn Cử nghe vậy, trong mắt lướt qua một chút ý vị không rõ, thở dài một hơi, cười nói, “Nếu thật là người không thể mở miệng thì cũng thôi đi. Chỉ sợ những năm này, chúng ta đều bị hắn lừa rồi.”
Trâu Lộng nghe vậy, không khỏi nhíu mày, trong mắt mang theo ba phần lo lắng bảy phần ngạc nhiên, thất thanh nói, “Lẽ nào ý của chủ tử là, Nạp Lan Thần Dật giả bộ câm?”
“Ai nào biết có phải hay không?” Hạ Văn Cử nghe vậy, chỉ không nóng không lạnh cười cười, vừa liếc nhìn gian nhà Nam Ức Tịnh, nam tử có thể được nàng ưu ái, như thế nào lại người bình thường? Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi có chút mệt mỏi chua xót, Hạ Văn Cử phất tay, nói với Trâu Lộng, “Được rồi, đêm nay sẽ không có chuyện, ngươi cũng xuống nghỉ ngơi đi.”
Bên này Hạ Văn Cử và Trâu Lộng đi về nghỉ, Đinh Trúc cũng một lần nữa chui vào bóng tối, tiếp tục bảo vệ Nam Ức Tịnh. Tất cả giống như khôi phục yên tĩnh.
Bên trong phòng Nam Ức Tịnh, ánh trăng như mặt nước chiếu rọi tại trên giường Nam Ức Tịnh, nhưng đôi mắt Nam Ức Tịnh vừa mới nhắm lại đã mở ra, trong con ngươi đen nhánh hàm chứa cao thâm, thậm chí còn sáng hơn ánh trăng, nhìn dáng dấp của nàng, nơi nào có nửa phần buồn ngủ?
Ống tay áo màu đỏ tung bay một cái, khóe môi Nam Ức Tịnh hiện lên nụ cười cao thâm khó dò, xem ra quả thật là có người kiên nhẫn muốn mạng của nàng đây. Nàng đặc biệt dặn dò người của Ma cung chỉ hơi ngăn cản, gặp gỡ lần này là thủ hạ Thái Tử, không nghĩ tới Hạ Văn Cử và Nạp Lan Thần Dật càng lo lắng an nguy của nàng, bố trí tầng tầng lớp lớp ngăn cản, khiến nàng không công đợi nửa buổi tối.
Sát thủ hẳn là sẽ không quay lại, mà bên ngoài lại có Đinh Trúc thức trắng đêm bảo vệ, không có việc gì. Con ngươi Nam Ức Tịnh lại một lần nhắm lại, lần này, nàng thật sự ngủ thiếp đi.
Có lẽ là hôm đầu do tinh thần căng thẳng, đêm này Ức Tịnh sau nửa đêm ngủ đặc biệt an tâm, ngủ một giấc đã đến bình minh.
Sau khi rửa mặt, Nam Ức Tịnh búi tóc lên, lấy một cái trâm cố định lại. Phủ thêm tơ lụa mỏng đỏ như lửa, càng ngày càng khiến nàng nổi bật yêu kiều hơn hoa.
Đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật đã chờ bên ngoài phòng. Hắn như trước mặc một bộ xiêm y trắng như tuyết, tuy rằng không thêu lên hoa văn mẫu đơn, vẫn cực kỳ xuất trần như cũ. Dung mạo hắn tuyệt mỹ huống chi thiên quang hội tụ đến trên người hắn, tản ra ánh sáng lộng lẫy y ngọc thạch.
“Đã dậy? Đêm qua ngủ ngon giấc không?” Nạp Lan Thần Dật ôn hòa nhìn Nam Ức Tịnh, trong con ngươi mang theo thân thiết sủng nịch.
Nam Ức Tịnh ngước mắt nhìn kỹ Nạp Lan Thần Dật, sắc mặt của hắn vẫn còn có chút trắng xám không bình thường, nhưng khá hơn so với lúc trước. Nhưng cho dù hắn mặt mày ôn hòa thanh nhã, khó mà che giấu vẻ uể oải với nàng.
Lo lắng an nguy của nàng, sợ là đêm qua hắn cũng không ngủ ngon. Hắn sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, bởi vậy cả đêm chưa từng ngủ ngon, tuy nhiên lại còn quan tâm nàng có ngủ được ngon giấc không.
Thế nhân đều nói công tử vô song Lạc Huyền Lăng mưu trí hơn người, tính toán không một chỗ sai sót, chưa bao giờ sẽ làm điều gây bất lợi cho chính mình. Nhưng nàng nhìn hắn rõ ràng chính là kẻ ngốc, ngốc đến nỗi ngay cả chính mình cũng không thương tiếc.
Trong lòng không biết là cảm động thật nhiều hay là đau lòng thật nhiều, Nam Ức Tịnh có chút không biết làm gì, đưa tay vuốt ve mi tâm Nạp Lan Thần Dật, oán trách nói ra, “Ngươi hỏi ta có ngủ ngon hay không, chính ngươi còn không ngủ ngon?”
Nạp Lan Thần Dật nhìn thấy bên trong ánh mắt Nam Ức Tịnh hàm chứa oán giận thân thiết và đau lòng hắn hơi động, đưa tay nắm chặt tay Nam Ức Tịnh, đầu ngón tay của hắn lạnh lẽo như nước, nhưng Nam Ức Tịnh cảm thấy khi bị hắn nắm chặt trong nháy mắt đó, trong lồng ngực hình như có dòng nước ấm phun trào.
Nạp Lan Thần Dật ôn nhuận như ngọc nhìn Nam Ức Tịnh, mặt mày trong lúc đó giống như nước mùa xuân ấm áp, hắn mấp máy môi cười nói, “Ngươi ngủ ngon, ta liền an tâm rồi. Sau khi ăn cơm xong, lên xe ngựa ngủ cũng như vậy thôi.”
Nam Ức Tịnh chỉ thở dài, tùy ý Nạp Lan Thần Dật nắm tay của nàng, khóe môi là nụ cười bất đắc dĩ nhưng cũng chính là nụ cười hạnh phúc. Ở trên xe ngựa ngủ sao có thể an ổn giống ngủ trên giường? Dù cho xe ngựa chạy vững vàng, vẫn sẽ có xóc nảy, mấy ngày nay chạy đi, đều không ngủ ngon, hiếm thấy có một ngày có thể ngủ ngon, Nạp Lan Thần Dật lại vì bảo vệ nàng mà thức trắng đêm chưa ngủ.
Nạp Lan Thần Dật nắm tay Nam Ức Tịnh cùng đi ra khỏi Ngọc Vũ lâu, mà Nam Ức Tịnh một đường ôn nhu nhìn Nạp Lan Thần Dật, biểu hiện này vừa vặn rơi vào trong mắt Hạ Văn Cử, hắn nhìn bóng lưng Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh phiêu dật đi xa, trong mắt dần dần hiện ra một tia chua xót cùng âm trầm.
“Chủ nhân. Vì sao ngươi không dứt khoát đoạt lại công chúa Nam Ức Tịnh?” Trâu Lộng nhìn biểu hiện của Hạ Văn Cử, không khỏi nói ra.
Hắn đi theo bên người chủ nhân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng thấy chủ nhân để bụng nữ tử nào đến nước này, biểu hiện của chủ nhân rõ ràng là vô cùng yêu vị này công chúa Ức Tịnh. Mà thực lực chủ nhân Thái Tử Bắc Mạc, làm sao sẽ e ngại một hoàng tử câm người Đông Lâm? Dù cho chủ nhân thật sự đoạt hôn, hoàng đế Đông Lâm sợ cũng sẽ không vì đó mà trở mặt với Bắc Mạc.
Hạ Văn Cử nghe được lời Trâu Lộng nói, chỉ nở nụ cười nhạt nhòa, hắn không phải là không muốn đoạt. Chỉ là thực lực phía Bắc Mạc bây giờ, chưa thích hợp đối đầu Đông Lâm, huống chi Nam Ức Tịnh là nữ tử khác những nữ tử bình thường, hắn làm sao có thể làm trái với ý nguyện của nàng, làm cho nàng làm chuyện nàng không muốn làm đây?
Trâu Lộng nhìn Hạ Văn Cử không nói chuyện, cũng không lên tiếng nữa, xưa nay tâm tư Hạ Văn Cử hắn đều không đoán ra. Ngọc Vũ lâu trải rộng bốn nước, có thể khống chế thế lực lớn như vậy, Trâu Lộng tự nhiên thấy không phải người đơn giản, nhưng chính là như vậy Trâu Lộng không nhìn thấu Hạ Văn Cử, hắn luôn cung kính đối với Hạ Văn Cử, thủ đoạn Hạ Văn Cử có thể thấy được chút ít.
Dưới con mắt Hạ Văn Cử âm trầm mà ý vị không rõ, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đã đi xa khỏi Ngọc Vũ lâu, một đường chạy tới Thiên Hương lâu.
“Cung chủ, ngươi nói Nạp Lan Nhược Phong này có thể giở trò bên trong thức ăn hay không?” Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh Nam Ức Tịnh, hỏi.
Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật hòa thân, vì để dễ dàng hiểu rõ hướng đi Nam Hải, nàng không mang theo Thanh Nhi đi theo, mà để nàng tiếp tục lưu lại trong cung quan sát hướng đi, về phần Tiểu Tuyết, Nam Ức Tịnh phái nàng đi Ma Cung điều người đến Đông Lâm, bởi vậy sáng sớm hôm nay Tiểu Tuyết tụ hợp cùng bọn họ.
“Thiên Hương lâu là địa bàn Ma Cung, nếu trên địa bàn của chính mình ăn một bữa cơm còn bị động chân động tay, vậy ta thấy ông chủ Phượng thành Thiên Hương lâu cũng nên đổi người rồi!” Nam Ức Tịnh nghe được lời Tiểu Tuyết nói, không để ý lắm, thản nhiên nói.
Cho dù bọn họ chọn Thiên Hương lâu ăn cơm, thủ hạ Thái Tử muốn động thủ rất khó, lại nói muốn hạ độc Nam Ức Tịnh, chuyện đùa! Nàng từ khi đại nạn không chết, liền học phân rõ các loại độc dược, nếu hạ độc bên trong thức ăn, nàng chỉ cần ngửi một liền biết rõ.
Nạp Lan Thần Dật nghe được lời Nam Ức Tịnh nói, chỉ nở nụ cười tự tiếu phi tiếu. Hắn yêu thích nàng lúc trước ẩn nhẫn quật cường, nhưng bây giờ hắn cảm thấy nàng xinh đẹp tự tin như vậy, mỹ lệ như thế không gì tả nổi. Chỉ cần là nàng, mặc kệ là dạng gì, cũng có thể dễ dàng trêu chọc trái tim của hắn.
Lại thản nhiên nhìn Tiểu Tuyết một chút, Nạp Lan Thần Dật miễn cưỡng nằm xuống. Vốn dĩ xe ngựa thuộc về hắn và Nam Ức Tịnh giờ lại có thêm tiểu nha hoàn, hắn tự nhiên có chút khó chịu, bất quá cũng không thể nói gì, vừa vặn đêm qua một đêm chưa từng ngủ ngon, hắn cần ngủ bù.
Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật mệt mỏi, cũng chưa từng nói chuyện với hắn, mà nói chuyện cùng Tiểu Tuyết về sự tình Ma Cung, không tới quá nửa canh giờ, xe ngựa liền đến Thiên Hương lâu.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, Nạp Lan Thần Dật liền chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thanh minh, chậm rãi ngồi thẳng người, miễn cưỡng nói ra, “Nhanh như vậy đã đến.”
Nam Ức Tịnh liếc nhìn Nạp Lan Thần Dật một chút, xe ngựa vừa mới dừng lại hắn liền tỉnh, có thể thấy được ý thức khi hắn ngủ cẩn thận cỡ nào. Nàng tự nhận đã cẩn thận vô cùng, nhưng Nạp Lan Thần Dật cẩn thận và tâm tư kín đáo hơn cả nàng, hắn chỉ có hơn chứ không kém.
Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh còn có Tiểu Tuyết lên lầu ba Thiên Hương lâu, còn thị vệ ở dưới lầu hai dùng cơm.
“Ngày hôm nay bên trong lầu này có gì không ổn?” Nam Ức Tịnh liếc mắt nhìn nữ tử áo vàng đứng trước mắt, nhàn nhạt nhìn món ăn một chút, chậm dãi hỏi.
Nữ tử áo vàng kia nhìn qua thấy chỉ trên dưới hai mươi tuổi, dung nhan thanh tú, tinh quang nội liễm, thân là chưởng quỹ Phượng thành Thiên Hương lâu, nàng phải làm là khơi thông mạng lưới tình báo Đông Lâm và tình báo Nam Hải, so với công việc chưởng quỹ một quốc gia Thiên Hương lâu mà nói, nhiệm vụ của nàng càng thêm trầm trọng, bởi vậy tuy nàng mới có hai mươi mấy tuổi, bộ dáng thể hiện rõ vẻ phong trần.
Mà nữ tử này cũng là một trong tứ đại hộ pháp Ma Cung như Nhược Lan. Điều đó cũng hiểu rõ vì sao Nam Ức Tịnh dùng cơm tại Thiên Hương lâu lại yên tâm như thế.
Nhược Lan nghe được câu hỏi Nam Ức Tịnh, trong mắt loé ra một tia ảo não, nói với Nam Ức Tịnh, “Bẩm chủ tử, sáng sớm hôm nay có người đến lầu, muốn hạ độc chủ nhân, bị Nhược Lan đánh vỡ, đáng tiếc người đến khinh công rất tốt, Nhược Lan lại lo lắng đó là kế điệu hổ ly sơn, bởi vậy liền để hắn chạy.”
Nam Ức Tịnh nghe vậy, chỉ cười nhạt, trong mắt loé ra một tia ảo não, chậm dãi nói, “Ngươi suy nghĩ vô cùng chu toàn. Làm việc phải như vậy, không thể bởi vì việc nhỏ mà mất việc lớn. Về phần người hạ độc kia, ta đã biết thân phận của hắn, ngày sau sẽ trừng trị hắn.”
Nhược Lan nghe Nam Ức Tịnh khen nàng, trên mặt cũng không thấy bao nhiêu thần sắc vui mừng, chỉ trầm ổn gật đầu, thấy Nam Ức Tịnh không có phân phó gì khác, liền khom người rời khỏi.
“Nhược Lan tỷ tỷ thực sự là thông minh, nếu là ta chắc chắn trực tiếp đuổi theo.” Tiểu Tuyết đã nghe được Nam Ức Tịnh và Nhược Lan đối thoại, không khỏi nói ra.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, khóe môi phá lệ ngọt ngào. Nàng có chút ôn nhu nhìn Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết tuy rằng ở Ma Cung, nhưng tâm tư vẫn quá đơn thuần, làm sao có thể đánh đồng với Nhược Lan đã trải qua nhân thế lâu như vậy mới làm được hộ pháp đây?
“Ta và Nhược Lan nói như vậy, ngươi cũng lên nhớ ở trong lòng. Làm việc vạn lần không thể hành động theo cảm tình.” Trong lòng Nam Ức Tịnh tuy thương Tiểu Tuyết, thế nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc như cũ, quay qua chỉ dạy Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết nghe vậy, le lưỡi một cái. Đi theo bên người Nam Ức Tịnh bốn năm, nàng sớm biết Nam Ức Tịnh tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm như đậu hũ, bởi vậy cũng sẽ không bị vẻ nghiêm túc của Nam Ức Tịnh hù.
Ngược lại Nạp Lan Thần Dật nghe xong Nam Ức Tịnh nói, ánh mắt càng có chút phức tạp, khóe môi hắn hiện vệt cười, làm như lơ đãng nói ra, “Ức Tịnh từ nhỏ đã giỏi về ẩn nhẫn, biết lấy đại cục làm trọng. Chỉ là ta một mực không nghĩ ra, tình cảnh nàng khi đó, vì sao lại chọn lao ra cứu ta?”
Nam Ức Tịnh biết Nạp Lan Thần Dật nói rất đúng, năm đó hắn bị Nạp Lan Nhược Phong dìm bên trong nước, nàng lao ra kéo hắn. Kỳ thực nói thật, lúc đó nàng cũng không phải là nhất thời kích động mới xông ra ngoài, khi đó nàng thật ra có do dự một chút.
Chỉ là khi đó ánh mắt Nạp Lan Thần Dật cố chấp phảng phất nhìn thẳng vào tâm nàng, khiến chân nàng nhanh hơn đại não bước đi ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại, mình ẩn nhẫn như thế làm sao lúc đó lại kích động như vậy? Có lẽ đây chính là trời cao sắp đặt, gọi nàng đi cứu hắn, bọn họ mới quen biết yêu nhau?
“Ta cũng không biết tại sao, chính là khi nhìn ánh mắt của ngươi, ta liền không tự chủ được xông ra ngoài.” Khóe môi Nam Ức Tịnh hiện ý cười, nhẹ nhàng nói ra, “Có lẽ đây chính là thiên ý, muốn ta cứu ngươi.”
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, cũng chỉ nở nụ cười ôn hòa.
Qua ăn ăn trưa, xe ngựa một lần nữa lên đường. Sau khi chạy khỏi Phượng thành, xe ngựa theo đường nhỏ, con đường này đến đế đô có thể nhanh hơn một ngày đường.
“Đi con đường này không sợ bị phục kích sao?” Nam Ức Tịnh nhìn xuyên thấu qua màn xe ngựa ra bên ngoài cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo, trong con ngươi thoáng ánh lên cao thâm.
Nạp Lan Thần Dật dựa vào trên giường mềm, miễn cưỡng nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, ánh mắt tao nhã như băng hoa Tuyết Liên sơn, khóe môi của hắn hé nhẹ nhàng nhưng cũng là nụ cười lạnh như băng, nhàn nhạt tiếp lời nói, “Nếu hắn quyết tâm muốn mạng của ngươi, đi con đường kia đều giống nhau. Ngược lại đang muốn động thủ, chẳng bằng chọn nơi hoang dã, hủy thi diệt tích tiện hơn nhiều, không phải sao.”
Nam Ức Tịnh nghe vậy, trong con ngươi đen nhánh mang theo ánh sáng lạnh giá như băng, khóe môi đỏ tươi ướt át nổi lên, mang theo độ cong thị huyết (khát máu), lạnh lùng nói, “Tới thật mau. Sợ đã không đợi kịp.”
Nam Ức Tịnh nói xong, đội ngũ đột nhiên ngừng lại, thị vệ phía trước hình như có chút kinh hoảng, nhìn hắc y nhân bao vây bọn họ.
“Chúng ta chỉ cần tính mạng người bên trong xe, thức thời thì cút ngay!” Hắc y nhân cầm đầu đè thấp giọng nói, đối diện trước mặt thị vệ nói ra.
Tuy rằng người này có ý định thay đổi tiếng nói, thế nhưng Nam Ức Tịnh vẫn lập tức nhận ra người này đêm qua giao thủ cùng Đinh Trúc.
Thị vệ cầm đao trong tay lùi cũng không được, tiến cũng không xong. Bọn họ bất quá hơn trăm người, mà đối phương cũng giống như có hơn trăm người, huống chi bọn họ chỉ là những thị vệ khoa chân múa tay, làm sao có thể đánh đánh đồng sát thủ che mặt này với nhau?
Nếu hiện tại bọn họ chạy trốn, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật một khi có chuyện gì xảy ra, bọn hắn sẽ bị lien quan. Nhưng nếu kiên trì, sợ cũng chỉ có một con đường chết. Quả nhiên là tiến thóai lưỡng nan.
Trên đầu bọn thị vệ dồn dập toát ra mồ hôi lạnh, mà hắc y nhân che mặt kia giống như không vội động thủ, chỉ mệnh lệnh cho thủ hạ bao vây xe ngựa.
Nam Ức Tịnh ngồi ở trong xe ngựa, thần sắc không có gì thay đổi, nàng lười biếng nâng mắt, mang theo vài phần hiếu kỳ hỏi Nạp Lan Thần Dật, “Hắc y nhân cầm đầu thân thủ không tệ, ngươi cũng đã biết thân phận của hắn?”
Đinh Trúc thân là đệ nhất sát thủ ám các, công phu của hắn tự nhiên không tầm thường. Mà nàng nghe đêm qua hắc y nhân này cùng Đinh Trúc động thủ, công phu e rằng gần bằng Đinh Trúc.
“Đệ nhất ẩn vệ Đông Lâm—— Mặc Ngọc.” Nạp Lan Thần Dật miễn cưỡng mở miệng, trong mắt không thấy có chút sợ hãi nào, đệ nhất ẩn vệ Đông Lâm, ở dưới tay hắn sợ là không thoát mười chiêu đi.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, chỉ nhàn nhạt cười, đưa tay chậm rãi xốc màn xe ngựa lên.
Mọi người chỉ nhìn thấy một đôi tay nhu nhược không xương nho nhỏ từ bên trong màn xe vươn ra, da trắng nõn nà, chỉ một đôi tay như vậy, đã đẹp khiến cho người ta thán phục.
Màn xe chậm rãi xốc lên, lộ ra dung nhan tuyệt sắc của Nam Ức Tịnh, nàng từ trong xe ngựa đi xuống, từng bước một đều đi được không nhanh không chậm, từng bước rực rỡ, có khó có thể dùng lời diễn tả được phong tình.
Ánh mắt của mọi người bên trong đều mang tới kinh diễm. Không phải là chưa từng nghe nói mỹ danh công chúa Nam Hả Nam Ức Tịnh i, chỉ là nàng đẹp đến quá chói mắt, dù bọn hắn đã chuẩn bị xong tâm tư, nhưng vẫn bị nàng làm kinh diễm.
Quần lụa mỏng màu đỏ đong đưa theo từng bước Nam Ức Tịnh đi lại, có một sự tự nhiên mà xinh đẹp quyến rũ, nhan sắc Nam Ức Tịnh tuyệt mỹ, chỉ là bên trong hàm chứa hững hờ nhàn nhạt và sát ý, khóe môi nàng hiện ra nụ cười xinh đẹp, không nhanh không chậm nói ra, “Các ngươi muốn mệnh bản tọa?”
Nhẹ nhàng nói một câu, âm cuối kéo dài, réo rắt mà động lòng, giống như giọng nói tình nhân nỉ non nhỏ nhẹ, tuy nhiên lại hàm chứa một luồng sát khí âm trầm, khiến người không nhịn được sinh lòng sợ hãi.
Nguyên bản khí thế hung hăng của sát thủ áo đen khi sau khi nhìn thấy Nam Ức Tịnh, đầu tiên là bị vẻ đẹp của nàng kinh diễm, tiếp theo lại bị khí thế của nàng kinh sợ, trong khoảng thời gian ngắn dường như không còn khí thế.
“Chúng ta biết cung chủ võ nghệ cao cường, nhưng một người khó địch vạn người, ta khuyên Cung chủ vẫn lên đầu hàng!” Mặc Ngọc nhìn thấy Nam Ức Tịnh chậm rãi đến gần, trong mắt không thoáng qua một tia đề phòng, nhíu lông mày lạnh giọng nói ra.
Hắn cũng muốn làm theo lời Thái tử dặn dò lấy cái giá thấp nhất đạt được tính mạng Nam Ức Tịnh, nhưng Nam Ức Tịnh cực kỳ cẩn thận, hắn càng không có chỗ xuống tay, bởi vậy cũng chỉ chặn được đường.
Nam Ức Tịnh tuy rằng biết rõ ràng thân phận của Mặc Ngọc, thế nhưng giờ khắc này lại không thể vạch trần, nếu nàng vạch trần thân phận của Mặc Ngọc, như vậy Nạp Lan Nhược Phong thật sự muốn chết không song.
Nàng nghe được lời Mặc Ngọc nói, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt xinh mang theo vài phần hững hờ, khóe môi hiện ra nụ cười xinh đẹp mà ý vị thâm trường, chậm dãi nói ra, “A, hai quyền khó địch bốn tay sao? Vậy các hạ không bằng thử một chút xem, rốt cuộc là ai phải vùng vẫy!”
Mặc Ngọc nghe được Nam Ức Tịnh cuồng ngạo chẳng những không cảm thấy buồn cười, trái lại thời điểm nhìn đến ánh mắt của nàng đột nhiên cảm thấy giật mình. Khí thế như vậy, sợ là đến thái tử điện hạ cũng không bằng.
Nam Ức Tịnh liếc mắt nhìn thị vệ bên người sợ đầu đuôi rúc và sát thủ áo đen, khóe môi hiện ra một tia cười lạnh lẽo, gió nhẹ lướt qua mặt, đem sợi tóc của nàng thổi bay, đẹp kinh tâm động phách không nói ra được sự yêu dị tàn nhẫn, nàng thản nhiên nói, “Các ngươi tất cả lui ra! Những sát thủ này, bản tọa một người là đủ!”
Những thị vệ kia nghe Nam Ức Tịnh kêu bọn họ lui ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe được Nam Ức Tịnh nói nàng muốn một thân một mình đối phó nhiều sát thủ như vậy, không khỏi kinh hãi cực kỳ, trong mắt xuất hiện kinh ngạc than thở đồng thời, cũng hiện ra một tia tự ái trong lòng nam nhân.
Cho dù Nam Ức Tịnh võ công cao cường, nhưng dù sao nàng vẫn là nữ tử yếu đuối, bọn họ thân là nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể để một nữ tử yếu đuối một mình đi đối mặt nhiều sát thủ như vậy đây?! Lại nói chức trách của bọn họ vốn là phải bảo vệ Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật, đến Nam Ức Tịnh cũng không sợ, bọn họ vì sao phải sợ!
“Thuộc hạ nguyện cùng công chúa Nam Ức Tịnh kề vai chiến đấu! Trợ giúp một chút sức lực cho công chúa!” Bọn thị vệ nghe được lời Nam Ức Tịnh nói, vốn dĩ ban đầu không có ý chí chiến đấu giờ trái lại ý chí chiến đấu trở lên sục sôi, từng người từng người vô cùng sục sôi nói với Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh liếc mắt nhìn khí thế của thị vệ, khóe môi mở một nụ cười thỏa mãn, trong mắt tinh quang nội liễm. Nàng tuy rằng võ công cao cường, nhưng nàng phải một mình đối phó nhiều cao thủ như vậy, cũng không thực tế, nàng sở dĩ nói như vậy, chính là vì gợi nên lòng tự ái của bọn thị vệ, khiến bọn họ tâm cam tình nguyện ra tay, mà không phải hoàn toàn bất đắc dĩ, dáng vẻ sợ hãi rụt rè.