Bạn đang đọc [hoàn] Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng-thủy Thanh Thiển – Chương 7: C6-tìm Người Trong Bức Họa, Tìm Nàng?
Đinh Trúc nghe Nam Ức Tịnh nói, không khỏi chau mày, các chủ chính là phái hắn đến theo dõi Doãn gia, không có muốn giết Doãn Lưu Quang, nhưng mà cung chủ Ma Cung không phải nói là ở nhờ thôi sao, vì sao lại không cho bọn họ xuống tay với Doãn Lưu Quang?
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, cung chủ Ma Cung tuyệt đối không phải là người mà hắn có thể đối phó, vì kế khoạch này, hắn chỉ có thể mau chóng đem tình huống cấp báo các chủ, để các chủ định đoạt.
Nghĩ đến đây, Đinh Trúc ôm quyền về phía Nam Ức Tịnh nói “Đinh Trúc chỉ nghe theo mênh lệnh các chủ. Bất quá, lời cung chủ nói, ta sẽ chuyền đạt cho các chủ. Cáo từ!”
Ngay tại thời điểm Đinh Trúc xoay người chuẩn bị dời đi, một bức họa từ tay áo hắn rơi xuống, bức họa cuộn tròn rơi trên mặt đất bị bung ra. Trên bức họa là một nữ tử, nữ tử thân mặc một màu tím nhạt, dung mạo tú lệ, ánh mắt trong suốt như nắng mai, khóe môi hiện lên ý cười thanh linh, quả nhiên là dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Đinh Trúc thấy bức họa rơi xuống, lập tức cúi người đem bức họa nhặt lên, một lần nữa để vào trong ống tay áo, chuẩn bị dời đi, Đinh Trúc lại thấy Nam Ức Tịnh gọi lại “Chờ một chút”
“Cung chủ còn có gì phân phó?” Đinh Trúc nghe Nam Ức Tịnh gọi hắn lại, nghĩ đến Nam Ức Tịnh muốn đổi ý, trong mắt lặp tức cuất hiện thần sắc đề phòng, đáp lời Nam Ức Tịnh.
Con ngươi đen tuyền của Nam Ức Tịnh ngày càng sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn Đinh Trúc nửa ngày, mới chậm dãi mở miệng, làm như thực tùy ý hỏi “Mới vừa rồi ta vô ý thấy được bức tranh vẽ nữ tử, không biết nàng cùng các hạ là quan hệ như thế nào?”
“Cung chủ gặp qua nàng?” Đinh Trúc nghe Nam Ức Tịnh hỏi, trong mắt xuất hiện một chút kinh hỉ, bức họa này là do các chủ tự tay vẽ lên, không chỉ trên người hắn có, mà mỗi thủ hạ Ám các trên người đều có một bức, đều là tự tay các chủ vẽ, đã bốn năm, các chủ luôn tìm nữ tử trong bức họa kia.
Theo lý mà nói đã có bức họa nhất định sẽ dễ dàng tìm kiếm, thế nhưng vẫn không có một tin tức gì. Nhưng ròng rã bốn năm liền, bằng vào cơ sở ngầm của Ám các trải rộng tứ quốc, lại không có bất cứ tin tức nào về nữ tử này. Thế nhưng các chủ như trước vẫn không buông tay, vẫn lệnh cho bọn họ tiếp tục tìm kiếm.
Từ lúc Ám các thành lập, hắn đã đi theo bên người các chủ, nay đã là năm thứ sáu. Nhưng với chuyện tình của các chủ hắn hoàn toàn không biết gì cả, cũng không biết nữ tử trong bức tranh cùng các chủ có quan hệ như thế nào, nhìn thấy vẻ mặt các chủ ngắm nữ tử trong tranh có thể thấy người đối với nàng vô cùng dụng tâm, các chủ đối với cô gái này ắt hẳn tình cảm chân thành.
Nam Ức Tịnh nhìn đến Đinh Trúc thần sắc mừng rỡ, không khỏi nhíu mày. Nàng hiển nhiên gặp qua, bởi vì nữ tử trong bức tranh đó chính là nàng năm đó mười ba tuổi!
Nhưng tại sao Đinh Trúc có bức họa của nàng? Lại vì sao phải tìm nàng?
Sau khi nàng trở lại Nam Hải, mỗi ngày đều sống trong cung, chưa từng ra khỏi, người gặp qua dung mạo của nàng rất ít, trừ bỏ người trong cung của nàng, duy nhất gặp qua người ngoài chính là Lam Cẩn Du. Nhưng là bọn họ đều nghĩ nàng đã chết bốn năm trước, thì sao có thể tìm nàng?
“Chưa từng gặp qua, chẳng qua là cảm thấy nàng xinh đẹp mà thôi. Không biết nàng cùng các hạ là quan hệ như thế nào? Ta nếu ngày sau gặp, sẽ báo cho nàng biết, các hạ đang tìm nàng” Nam Ức Tịnh trong lòng cân nhắc nhiều lần, quyết tâm vẫn là yên lặng xem xét, nàng ung dung thản nhiên nói, khó thấy được lúc nàng ôn hòa.Edit:
Đinh Trúc đột nhiên thấy Nam Ức Tịnh ôn hòa có chút không thích ứng, bất quá nghĩ nếu việc này có cung chủ Ma Cung ra tay giúp, có lẽ không chừng thật có thể tìm được nữ tử trong tranh, vì thế hắn liền đối với Nam Ức Tịnh nói “Nói thật, ta cũng không biết nữ tử trong tranh lai lịch như thế nào, ta là phụng mệnh các chủ âm thầm tìm kiếm. Có lẽ các chủ đối với cô gái này tình cảm chân thành, các chủ lệnh cho chúng ta tìm kiếm suốt bốn năm, nhưng không có tin tức. Nếu cung chủ có thể giúp các chủ tìm được nữ tử trong bức tranh, các chủ chắc chắn sẽ hậu tạ cung chủ!”
“Nha? Bản thân ta không biết các chủ Ám các, các ngươi thiết diện vô tình lại có tình cảm chân thành với một người sao?” Nam Ức Tịnh nghe vậy, nhíu lông mày, hiện lên một bộ dáng hứng thú, đối với Đinh Trúc nói “Được, ngày sau nếu ta nhìn thấy nàng, sẽ báo cho ngươi biết. Dù sao làm cho các chủ Ám các thiếu ta một cái ân tình, đúng là điều kiện không tồi”
Đinh Trúc thấy Nam Ức Tịnh đáp ứng, liền nàng cảm tạ, sau đó dời đi.
Đinh Trúc đi rồi, Nam Ức Tịnh một mình đứng trong ngõ nhỏ, ánh mặt trời đem bóng dáng của nàng kéo dài, lông mày nàng gắt gao nhíu lại, dấu ở phía dưới khắn che mặt cũng là đôi môi mím chặt.
Các chủ Ám các tìm kiếm nàng bốn năm. Bốn năm, không phải là sau khi nàng chết liền bắt đầu tìm kiếm nàng sao?
Ma Cung và Ám các tuy rằng đều là tổ chức giang hồ cường đại, nhưng là xưa nay nước sông không phạm nước giếng, huống chi năm ấy nàng mười ba tuổi, cũng chỉ là công chúa không được cưng chiều bị giam trong thâm cung, càng không thể có liên quan tới các chủ Ám các, rốt cuộc các chủ Ám các vì sao tận lực tìm nàng lâu như vậy?
Hắn là ai vậy, vì sao lại tìm nàng? Nếu tìm nàng, tất nhiên biết được thân phận của nàng, hắn dùng cái gì kết luận nàng còn chưa chết? Nhất định chấp nhất tìm nàng lâu như vậy?.Edit:
Trong lòng hiện lên một nối băn khoăn, Nam Ức Tịnh đứng trong ngõ hẻm nhíu mày một hồi lâu, thẳng đến khi âm thanh ôn nhã của Doãn Lưu Quang đánh gãy suy nghĩ nàng “Cung chủ sao lại ở chỗ này, là muốn Lưu Quang tìm”
Nam Ức Tịnh kiềm chế nỗi băn khoăn xuống, nâng con mắt liếc qua Doãn Lưu Quang, khéo môi hiện lên một chút ý cười, ung dung nói “Đi tới được đến đây, Doãn thiếu chủ đã diện kiến xong vua? Hiệu xuất thật cao”
Với lời nói châm chọc của Nam Ức Tịnh, biểu tình Doãn Lưu Quang vẫn như trước ôn hòa hữu lễ, đáp lời Nam Ức Tịnh ” Không dám làm cho cung chủ chờ lâu. Phủ tại hạ cách chỗ này không xa, hiện tại dẫn cung chủ đi”
Nam Ức Tịnh từ chối cho ý kiến, đi về phía trước hai bước, không nhanh không chậm đi theo Doãn Lưu Quang, dọc đường đi đều suy nghĩ về chuyện các chủ Ám các, ngay cả Doãn Lưu Quang nói chuyện với nàng, nàng đều không quan tâm.
“Lưu Quang ca ca, ngươi đã trở lại!” Nàng và với Doãn Lưu Quàn vừa vào cửa, chợt nghe đến giọng nói mềm mại của nữ tử.
Nam Ức Tịnh có chút hứng thú nâng mắt lên nhìn, liền nhìn thấy một người mặc xiêm y màu hồng, búi tóc dịu dàng đứng trước mặt, bộ dáng cô gái này không tính là đẹp cực điểm, nhưng là thanh tú xinh đẹp, nàng hướng đôi mắt mê luyến nhìn Doãn Lưu Quang, trên mặt hiện lên một mảnh đỏ hồng.
“Nàng là ai?” Thấy bên người Doãn Lưu Quang là Nam Ức Tịnh, nữ tử thần sắc hơi đổi, trong mắt cực nhanh hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng cũng rất nhanh lấy sự dịu dàng che dấu.
“Vị này là khách quý cung chủ Ma Cung, do hoàng thượng mời đến, tạm thời ở lại trong phủ chúng ta” Doãn Lưu Quang nghe được nữ tử hỏi, mặt mày như trước ôn hòa, lại chỉ vào nữ tử, hữu lễ thay Nam Ức Tịnh giới thiệu “Đây là muội muội ta, Doãn Lưu Nguyệt”.