Bạn đang đọc [hoàn] Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng-thủy Thanh Thiển – Chương 46: C45-giận Dỗi Quyến Rũ
Nam Tú Cầm, Nam Vân Hàm và Doãn Lưu Nguyệt từ nhỏ đều được mọi người ca ngợi cùng nịnh nọt cho đến khi lớn lên, khi nào đã phải chịu lạnh nhạt? Thấy mọi người đều không ngoại lệ nghiêng về phía Nam Ức Tịch, trong lòng của các nàng không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi .
Những sứ thần quốc gia khác thì cũng thôi đi, thế nhưng Nam Dận và Nam Khởi lại vô cùng chiếu cố Nam Ức Tịch, Doãn Lưu Nguyệt nhớ tới lúc trước Nam Dận đã từng có ý với nàng nhưng bị nàng cự tuyệt, không khỏi cắn răng, quyết định cho Nam Ức Tịch một chút khó chịu.
“Thái tử điện hạ.” Doãn Lưu Nguyệt thấy Nam Dận đang cùng Nam Ức Tịch nói chuyện, cố ý đi tới, giọng nói mềm mại kêu Nam Dận, mị nhãn như tơ nhìn hắn.
Nam Dận người này xưa nay phong lưu đã thành thói quen, bởi vì Doãn Lưu Nguyệt thân phận đặc biệt, trời sanh tướng mạo cũng coi như đẹp, Nam Dận đã từng hứng thú với nàng, nhưng sau khi thổ lộ lại bị nàng từ chối nhã nhặn, trong lòng mặc dù có chút bực mình, nhưng bởi vì quan hệ với Doãn Lưu Quang, Nam Dận cũng không có dám làm gì Doãn Lưu Nguyệt, hôm nay Doãn Lưu Nguyệt chủ động gọi hắn, làm cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
Nam nhân. Không có được vĩnh viễn sẽ không yên. Doãn Lưu Nguyệt đã từng từ chối nhã nhặn ngược lại càng làm cho Nam Dận cảm thấy hứng thú hơn, thêm nữa dù hắn có cố ý lấy lòng Nam Ức Tịch quả thật không phải việc dễ dàng, vì vậy nghe được Doãn Lưu Nguyệt kêu hắn, Nam Dận lập tức cười như hoa nở hỏi, “Lưu Nguyệt ? Có chuyện gì?”
Doãn Lưu Nguyệt thấy thái độ Nam Dận nhiệt tình, tâm nữ nhân thích hư vinh lập tức bành trướng hơn, nàng hơi hả hê nhìn Nam Ức Tịch một cái, nói với Nam Dận, “Lần trước thái tử điện hạ từng nói qua thích trà Lưu Nguyệt pha, hôm nay Lưu Nguyệt đặc biệt pha một ấm trà ngon, muốn mời thái tử điện hạ thưởng thức.”
Nam Dận vừa nghe Doãn Lưu Nguyệt nói như vậy, mắt lập tức sáng lên, trà Doãn Lưu Nguyệt pha quả thật rất ngon, cộng thêm hắn vốn có rắp tâm không tốt với Doãn Lưu Nguyệt, cái gọi là ý không ở trong lời, lập tức liền muốn đồng ý. Nhưng lại nghĩ đến trước khi tới Sơn Trang, Trương Sở Sở lặp đi lặp lại dặn dò hắn, nhất định phải thu được Nam Ức Tịch, không khỏi có chút khó xử.
Doãn Lưu Nguyệt thấy Nam Dận lộ ra vẻ khó sử, trong lòng càng thêm nghẹn, nàng to gan đưa tay kéo tay áo Nam Dận, giọng điệu mang theo vài phần nũng nịu nói, “Thái tử điện hạ chẳng lẽ không nể mặt sao?”
Phải nói Nam Dận vốn còn chút do dự, bị Doãn Lưu Nguyệt lôi kéo tay áo làm nũng như vậy, lập tức cả trái tim mềm nhũn, vội vàng kéo tay Doãn Lưu Nguyệt, vẻ mặt vẻ đắm đuối, cười nói, “Nể mặt! Làm sao sẽ không nể mặt!”
Doãn Lưu Nguyệt bị Nam Dận bắt được tay, đáy mắt lướt qua một tia chán ghét, nhưng là vì muốn cho Nam Ức Tịch khó chịu, chứng minh nàng có sức quyến rũ vì vậy nhịn xuống, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịch, hơi châm chọc nói, “Ai nha, Cung chủ, thật là ngượng ngùng, ta nghĩ ngươi sẽ không để tâm chứ?”
“Làm sao phải để ý? Ta và thái tử điện hạ chẳng qua vô tình gặp trên đường mà thôi.” Nam Ức Tịch khó hiện lên nụ cười, vẻ mặt ôn hòa nói với Doãn Lưu Nguyệt.
Lúc này nếu nàng không cho Doãn Lưu Nguyệt sắc mặt tốt, không chừng Doãn Lưu Nguyệt còn tưởng rằng nàng giận thật, Doãn Lưu Nguyệt càng hi vọng nàng tức giận, thì nàng càng cười đến vui vẻ. Chỉ là Doãn Lưu Nguyệt thật sự cho rằng trước mặt nàng lôi Nam Dận đi là có thể làm cho nàng tức giận sao?
Thật quá buồn cười. Nói thật, nàng thật sự ước gì Doãn Lưu Nguyệt nhanh nhanh mang Nam Dận đi đấy chứ. Nói như vậy, Doãn Lưu Nguyệt còn giúp nàng một chuyện!
Nhưng vẻ mặt Nam Dận đang mê đắm ngập trời như thế, chỉ sợ lần này Doãn Lưu Nguyệt dẫn lửa lên thân rồi. Hơn nữa do nàng ta quyết định làm như vậy, hậu quả này, nàng ta tự gánh. Nàng cũng không tốt bụng đến lỗi muốn đi ngăn cản.
Doãn Lưu Nguyệt thấy Nam Ức Tịch không tức giận chút nào, ngược lại còn một bộ dáng rất vui vẻ, không khỏi lên cơn giận dữ, bên này Nam Dận cũng đã không kịp chờ đợi lôi tay của nàng nói, “Lưu Nguyệt, chúng ta đi thôi!”
Mục đích Doãn Lưu Nguyệt không thành, tự nhiên tức giận cực kỳ, nhưng dù sao Nam Dận cũng là thái tử một nước, nàng không dám đắc tội, chỉ đành phải lộ ra nụ cười dối trá, đi theo Nam Dận rời đi.
“Nàng đi theo Nam Dận như vậy, e rằng sẽ có chuyện.” Nam Ức Tịch xoay người lại, lại vừa vặn bắt gặp Lạc Huyền Lăng đi tới, Lạc Huyền Lăng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nam Dận lôi kéo Doãn Lưu Nguyệt rời đi, bình tĩnh nói.
Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu lông mày, đến chính nàng cũng không phát hiện giọng điệu mang theo vị chua nói, “Thế nào, Lạc thiếu chủ rất quan tâm?”
“Ta sợ là ngươi không sẽ khó nói với Doãn Lưu Quang.” Diọng Lạc Huyền Lăng bình thản như cũ, ánh mắt cũng đã chuyển tới trên người của Nam Ức Tịch, hình như không hề lo lắng chết sống của Doãn Lưu Nguyệt.
Nam Ức Tịch nghe được Lạc Huyền Lăng nói, chẳng biết tại sao, trái tim như có cảm giác mừng rỡ nho nhỏ, nàng thờ ơ không chút để ý nói, “Đây là nàng tự tìm lấy phiền phức, vì sao ta phải để ý? Mặc dù ta và Doãn Lưu Quang là bằng hữu, nhưng cũng không thể vì hắn mà nhịn Doãn Lưu Nguyệt!”
“Quả nhiên đúng là tính tình Quỳnh Lạc.” Lạc Huyền Lăng nghe vậy, chỉ cười nhẹ chẳng nói đúng sai, nhưng trong con ngươi hiện lên từng gợn sóng nhỏ.
Nàng thật sự sẽ là nàng sao? Lúc trước nàng rõ ràng ẩn nhẫn mà quật cường như thế, nhưng bây giờ Quỳnh Lạc là tùy tiện mà phô bày.
Thật ra thì hắn hoàn toàn có thể nghiệm chứng phỏng đoán, chỉ cần đưa tay vạch trần khăn lụa này, hoặc là kéo ống tay áo của nàng ra nhìn cổ tay nàng một chút, sẽ biết được tất cả. Nhưng không biết tại sao, hắn lại không làm như vậy.
Rõ ràng như vậy có thể tìm được nàng, rõ ràng là muốn xác nhận, nhưng nghĩ đến thời điểm có thể xác nhận, hắn lại giống như không có dũng khí đó. Là sợ sao? Sợ nàng không phải nàng?
Có lẽ, trong lúc vô tình hắn đã động lòng trước nữ tử này? Là bởi vì nàng kinh thế tài hoa, hay là bởi vì đầu óc nàng thông tuệ, hay hoặc là chỉ là bởi vì có một ít tương tự trong con người nàng?
Cũng muốn hỏi nàng đến cùng nàng có đúng là Nam Ức Tịch không, muốn mở miệng thử dò xét, nhưng lời đến khóe miệng, cuối cùng vẫn chỉ có một câu, “Lần trước là thế hoà. Tối nay trở lại ván kế tiếp như thế nào?”
“Thắng có chỗ gì tốt?” Nam Ức Tịch nhíu mày, trong mắt mang theo vài phần giảo hoạt, rất nghịch ngợm nói.
Lạc Huyền Lăng nghe vậy, cằm khẽ nâng lên, đắm chìm trong ánh sáng, làm như đang trầm tư, trầm mặc chốc lát, hắn ôn nhã nói, “Nếu như ngươi thắng, ta đáp ứng ngươi một chuyện. Ta nếu thắng, ngươi cũng nên đáp ứng ta một chuyện. Như thế nào?”