Bạn đang đọc [hoàn] Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng-thủy Thanh Thiển – Chương 43: C42-phóng Ám Độc!
Sau khi tiến vào sơn trang, tất cả mọi người trở về phòng của mình, dù sao đi một canh giờ, đối với đám người hoàng thất này thì trụ không nổi, nhất là những công chúa mảnh mai kia thật sự hơi mệt.
Nghỉ ngơi chốc lát, mọi người liền hẹn nhau cùng ra ngoài thưởng thưởng cảnh.
Bởi vì cảm thấy kỹ thuật nhảy của Nam Ức Tịch rất tinh tường, Nam Hương Vận hết sức có cảm tình với Nam Ức Tịch, liền đi cùng một chỗ với Nam Ức Tịch, cười nói, “Ai, Quỳnh Lạc cô nương, nắm trong tay một tổ chức giang hồ lớn như vậy, thật sự không dễ dàng a.”
“Đã thành thói quen cũng không có gì.” Nam Ức Tịch nghe được Nam Hương Vận cảm thán, chỉ cười nhẹ. Nơi tràn đầy máu tanh và cuộc sống giết chóc, đối với nàng một công chúa hoàng thất mà nói, lúc mới bắt đầu đích thực rất không quen, nhưng nếu không quen, như vậy chờ đợi nàng chỉ có thể là tử vong.
Cho nên chỉ có thói quen, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, bởi vì chỉ có đủ cường đại, mới có thể bảo hộ mình bảo vệ thứ gì đó mà mình coi trong, mới có thể làm cho nàng trả lại toàn bộ từng bất công đau đớn cho cho những người kia!
Nam Hương Vận nghe được Nam Ức Tịch nói không sao cả, không khỏi càng thêm đau lòng cho Nam Ức Tịch, là cái gì khiến một cô nương dịu dàng quen thuộc với những thứ chém giết và máu tanh kia? Nàng xem qua Nam Ức Tịch múa, nghe qua nàng đàn, nàng cảm giác, nữ tử có kỹ thuật nhảy và tiếng đàn như vậy, không nên là một nữ tử cầm đao kiếm giết người.
“Nữ tử vẫn luôn muốn có cuộc sống không trải qua máu tanh giết chóc, không bằng tìm phu quân gả đi, ngươi tài giỏi như vậy, muốn cưới nam tử ưu tú thì chỗ nào cũng có.” Nam Hương Vận nhìn Nam Ức Tịch, không khỏi khuyên nhủ.
Lần này Nam Ức Tịch chỉ cười chẳng nói đúng sai, nụ cười trên khóe môi cũng không biết là giễu cợt hay là khổ sở. Giống như nàng đôi tay dính đầy máu tươi, một lòng chỉ nghĩ tới báo thù, sẽ có người nguyện ý cưới sao? Cho dù có người nguyện ý cưới, là bởi vì người này thật sự yêu nàng sao?
Trải qua chuyện người thân nhất thích nhất phản bội, nàng đã sớm coi nhẹ việc đời. Thay vì để chính mình phó thác toàn bộ trên thân một nam nhân, không bằng dựa vào chính mình. Ai nói nữ nhân thì không thể có một mảnh trời, ai nói nữ tử nên cả đời ẩn trong khuê phòng? !
“Ý tốt của Trưởng công chúa, Quỳnh Lạc xin nhận. Chẳng qua nếu để tương lai dừng trên một người nam nhân, thì Quỳnh Lạc càng nguyện ý tin tưởng mình!” Bên trong giọng điệu bình thản mang theo cuồng ngạo tự tin không gì sánh kịp, nhưng cũng không có ai biết lòng nàng chua xót và khổ sở.
Hai người đi tới bờ hồ, Nam Ức Tịch đột nhiên cảm giác phía sau truyền đến một cỗ kình phong, theo bản năng, Nam Ức Tịch lập tức chỉ mũi chân xuống đất, bay về phía trước lướt hai bước sau xoay người lại, lại thấy Nam Tú Cầm một tay đẩy Nam Hương Vận xuống hồ nước.
Nam Tú Cầm vốn muốn đẩy chính là nàng, đáng tiếc bị nàng mau chóng tránh ra, Nam Tú Cầm nhất thời không giữ được thân thể thăng bằng, liền thuận thế đẩy Nam Hương Vận xuống. Nước hồ rất sâu, Nam Hương Vận ngoi lên hai cái, liền có khuynh hướng chìm xuống.
Nam Ức Tịch thấy thế, không khỏi vô cùng nóng nảy, vẻ mặt hốt hoảng xông tới, muốn đi cứu Nam Hương Vận, nhưng khi nhìn nước hồ, trong mắt Nam Ức Tịch không khỏi hiện ra một tia sợ hãi.
Đúng vậy. Nàng không biết bơi. Càng sợ nước.
Nam Tú Cầm vốn là muốn đẩy Nam Ức Tịch xuống nước, coi như không thể khiến nàng chết đuối, cũng có thể trút cơn giận, không nghĩ tới lại thất thủ đẩy Nam Hương Vận xuống, không khỏi sợ hãi choáng váng, la lớn, “Cứu mạng! Cứu mạng!”
Nam Ức Tịch đứng ở trên bờ hồ, ổn định tâm lý, thời điểm đang chuẩn bị bất cứ giá nào cũng phải nhảy xuống, một đạo bóng người thoáng qua, nhảy vào, kéo thân thể Nam Hương Vận sắp chìm xuống.
Nam Ức Tịch định thần nhìn lại, người nhảy xuống chính là đại tướng quân Tống Tử Văn, hắn kéo thân thể Nam Hương Vận lên, mang theo nàng bơi đến bên bờ, sau khi đưa Nam Hương Vận cứu lên bờ, Tống Tử Văn cung kính nói, “Mới vừa rồi chuyện đột nhiên xảy ra, Tử Văn mạo phạm.”
Giờ phút này Nam Ức Tịch không hề kinh ngạc việc Tống Diệu Huy hạ lưu ngang ngược vì sao lại có một người ca ca ôn văn lễ độ như thế, nàng giờ phút này điều duy nhất nàng có thể nghĩ tới là Nam Hương Vận có sao không.
“Trưởng. Trưởng công chúa, ngươi không sao chứ?” Nam Ức Tịch nắm tay Nam Hương Vận, cực kỳ khẩn trương hỏi, nàng trước sau như một bình tĩnh lạnh lùng trong tròng mắt đen lóe sáng tia ân cần, thậm chí còn có vẻ kinh hoảng luống cuống.
Nam Hương Vận mặc dù uống mấy ngụm nước, nhưng còn may là Tống Tử Văn cứu được kịp thời, nàng cũng không có gì đáng ngại, thấy Nam Ức Tịch khẩn trương như thế, nàng không khỏi lộ ra nụ cười ôn nhu, “Ta không sao.”
Tiếp theo quay mặt sang, trên mặt hơi ửng hồng, có chút ngượng ngùng với Tống Tử Văn nói, “Đa tạ Tống đại tướng quân đã cứu mạng.”
“Công chúa không cần phải khách khí, gọi ta là Tử Văn là được rồi.” Tống Tử Văn nghe Nam Hương Vận nói cảm ơn hắn, cũng không khỏi đỏ mặt, hình như có chút không cam lòng nhìn thẳng Nam Hương Vận.
Nam Hương Vận mặc dù không tính là hết sức xinh đẹp, nhưng cũng là dung mạo xinh đẹp, huống chi kỹ thuật nhảy của nàng xuất chúng, thật ra thì Tống Tử Văn đã sớm quý mến nàng, lại ngại vì thân phận của nàng tôn quý mà không dám tùy tiện mở miệng. Mà Nam Hương Vận đối với người Tướng quân anh tuấn trẻ tuổi này cũng động tâm, chỉ là nàng là nữ tử dè dặt, vẫn không dám mở miệng.
Sự kiện rơi xuống nước lần ngày, ngược lại là một cơ hội.
Nhưng mặc kệ sự kiện lần này cuối cùng tạo thành phúc hay họa, Nam Ức Tịch cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người phía sau màn này, nàng thấy Nam Hương Vận không có việc gì, liền đứng lên, một đôi tròng mắt đen nhìn thẳng Nam Tú Cầm, thẳng đến khi đáy lòng Nam Tú Cầm sợ hãi.
Nàng có chút chột dạ nói Nam Ức Tịch: “Ngươi nhìn ta làm cái gì! Ta chỉ không cẩn thân vấp ngã, ta cũng không phải cố ý đẩy đại tỷ xuống!”
Nam Ức Tịch nghe được cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân, chắc hẳn lúc nãy Nam Tú Cầm kêu cứu làm cho mọi người tới, môi nàng bất giác hiện lên nụ cười, cười như không cười nhìn Nam Tú Cầm, làm như tùy ý vươn tay, nhẹ nhàng ném Nam Tú Cầm xuống hồ nước, không mặn không nhạt nhìn Nam Tú Cầm nói, “Ta cũng vậy chỉ là không cẩn thận tay bị chuột rút mà thôi.”
Nam Tú Cầm ở trong hồ nước mặt chìm chìm nổi nổi sặc vài nước miếng, Lam Cẩn Du chạy tới cứu lên, toàn thân nàng ướt nhẹp, tóc xõa xuống, rất oán độc nhìn Nam Ức Tịch, mà Nam Ức Tịch coi như không có chuyện gì xảy ra nhìn lại nàng.
Trong lòng Nam Tú Cầm hận nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không thể phát tác, chỉ đành phải ôm hận trở về nhà.