Bạn đang đọc [hoàn] Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng-thủy Thanh Thiển – Chương 36: C35- Kinh Hồng Vũ
Bóng dáng lửa đỏ hạ xuống trên đài một khắc kia đã khiến toàn bộ ánh sáng đều tụ tập đến trên thân nàng. Ống tay áo mở ra, Nam Ức Tịch nhảy múa nhanh nhẹn.
Dưới đêm trăng, ánh trăng màu bạc chiếu xuống xiêm y của nàng lên, giống như dát lên người nàng một tầng vầng sáng bạc, thân thể của nàng mềm mại, nhanh nhẹn như chim én, uyển chuyển như rồng bay, giống như tiên tử Hằng Nga nhảy múa trên cung trăng, làm cho người ta không dám chớp mắt.
Lụa mỏng che mặt, càng tăng thêm mấy phần huyền bí và xinh đẹp. Thân thể của nàng xoay tròn thật nhanh, nhanh đến lỗi tất cả mọi người không thể thấy rõ bước đi của nàng, chỉ có thể thấy một dải đang múa, mạnh mẽ như thế, duy mỹ như thế, xinh đẹp như vậy mà chói mắt!
Nam Hương Vận thấy Nam Ức Tịch trên sân khấu nhẹ nhàng nhanh nhẹn nhảy múa, trong mắt lóe lên kinh ngạc và kinh dị, đây là kinh hồng vũ! Nàng cho tới nay cũng muốn luyện nhưng lại nhảy không ra kinh hồng vũ.
Trong thiên hạ, nàng chỉ thấy qua một người nhảy ra kinh hồng vũ, đó chính là nữ tử từ nhỏ đã mang mệnh khổ muội muội của nàng, Nam Ức Tịch. Giữa đài bóng dáng màu đỏ giống như muội muội dịu dàng rất trùng hợp. Tuy khí chất hoàn toàn bất đồng, nhưng bản lĩnh nhảy múa này, thật sự rất giống.
“Pằng” .
Ly rượu trong tay Lam Cẩn Du rơi xuống đất, cả người hắn luống cuống đứng lên, đôi con ngươi khẩn trương và kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịch nhảy múa ở trên đài, vũ này, hắn không thể quen thuộc hơn được, là thời điểm lần đầu tiên hắn ở ngự hoa viên thấy Nam Ức Tịch, nàng ở chỗ này múa.
Điệu múa của Nam Ức Tịch dịu dàng, cô gái trước mắt thì lại xinh đẹp mà chói mắt. Ngay cả phong cách cũng rất khác xa, nhưng bản lĩnh nhảy múa này sao lại giống như thế, hồng y trước mắt và bóng dáng kia chồng vào nhau, hắn cả kinh gần như không tự chủ.
Tất cả mọi người đắm chìm trong điệu vũ tuyệt mỹ, không có ai chú ý tới Lam Cẩn Du luống cuống, chỉ có người luôn luôn chú ý Lam Cẩn Du là Nam Tú Cầm, nàng vừa tức giận vừa ghen tỵ kéo tay áo Lam Cẩn Du, nói, “Cẩn Du, ngươi làm cái gì?”
Lam Cẩn Du lúc này mới phục hồi tinh thần, nhặt ly rượu lên, lần nữa ngồi trở lại vị trí, nhưng đôi mắt không thể rời khỏi Nam Ức Tịch, Nam Tú Cầm nói gì với hắn, hắn đều không nghe được.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào Nam Ức Tịch, ngay cả Lạc Huyền Lăng cũng không ngoại lệ. Trong khi mọi người chú ý tới điệu vũ tuyệt mỹ của nàng, hắn lại nhìn đến đôi mắt nàng.
Đó là đôi mắt xinh đẹp cỡ nào. Rực rỡ giống như ánh mặt trời, trong suốt như minh nguyệt, nhưng cũng cô đơn giống như vì sao trên trời.
Cái loại cô đơn mà ẩn nhẫn đó, ánh mắt trong suốt mà quật cường, đúng là ánh mắt hắn nhớ nhung mấy năm nay. Là nàng, là nàng! Gần như trong khoảnh khắc đó, Lạc Huyền Lăng muốn lao ra khỏi màn tơ, vạch trần khăn che mặt nữ tử kia, nhìn một chút khuôn mặt dưới khăn che mặt là hình dáng như thế nào, đến tột cùng có đúng là nữ tử mà hắn nhớ thương không!
Nhưng cuối cùng hắn nhịn xuống. Không phải là nàng. Mặc dù nàng tính tình quật cường, lại dịu dàng thiện lương, làm sao có thể sẽ là bộ dáng này? Hơn nữa lúc trước mặc dù dạy nàng một chút công phu phòng thân, nhưng cũng không đến nỗi có công phu cao tuyệt như nữ tử trước mắt này.
Huống chi, nàng là công chúa cao quý nhẹ nhàng nhã nhặn, làm sao có thể biến thành Cung chủ Ma Cung đây?
Kiềm chế rung động trong lòng xuống, Lạc Huyền Lăng ngồi bất động, ngón tay siết thật chặt ly rượu, làm thấy rõ xương ngón tay, bên trong đáy mắt là biển đen thâm trầm.
Mà tốc độ Nam Ức Tịch cũng dần chậm lại, cuối cùng giống như lá phong đổ, từ từ bay xuống, thân thể của nàng lẳng lặng nằm trên đài, có một cỗ thê tuyệt mà xinh đẹp.
Chậm rãi đứng lên từ trên đài, tay áo bào Nam Ức Tịch vung lên, hơi thở thê tuyệt hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là một loại tiêu sái tùy ý áp đảo mọi người, nàng đi tới trước mặt Nam Vân Hàm, làm như bất đắc dĩ nhíu mày, nói, “Trong vòng một ngày được đại lễ của hai vị công chúa như thế, Quỳnh Lạc thật đúng là đảm đương không nổi. Công chúa Vân Hàm, xin mời!”
Nam Vân Hàm còn chưa hồi tinh thần từ trong vũ điệu tuyệt mỹ của Nam Ức Tịch, nghe được Nam Ức Tịch nói, nàng không thể tin nhìn Nam Ức Tịch, làm sao có thể có người có tuyệt cầm kỹ cao như vậy, hơn nữa còn có vũ kỹ cao siêu như thế? Mà người này còn không phải xuất thân đại tiểu thư cao quý, mà là một tên giang hồ!
Dù trong lòng nhiều nghi hoặc, than phục và không cam lòng, Nam Vân Hàm vẫn không thể không quỳ xuống, bởi vì nàng đã thấy kết quả Nam Tú Cầm, cũng nhìn thấy Nam Vũ bảo vệ Nam Ức Tịch. Vị Cung chủ Ma Cung này mặc dù chỉ là người trong giang hồ, đang nhận được coi trọng và bảo vệ của Nam vũ, trong đó có phải có bí mật gì không thể nói với người ngoài hay không, do nàng quá kích động.
Nghĩ tới đây, Nam Vân Hàm uyển chuyển quỳ gối, giống như chỉ là đang nhảy múa, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, “Đa tạ Cung chủ chỉ điểm.”
Nam Ức Tịch thấy thế, như có thâm ý nhìn Nam Vân Hàm. Thủ đoạn Nam Vân Hàm cao hơn Nam Tú Cầm, nàng lấy kỹ thuật nhảy quỳ gối, sẽ không mất mặt, lại thực hiện lời hứa, càng khó hơn chính là nàng đã trải qua sự khó chịu vẫn còn có thể giữ vững tâm bình thái độ hòa ái, phần ẩn nhẫn này, khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Hôm nay ta đã mệt mỏi, nếu giờ lại có công chúa hoàng tử muốn tỷ thí cùng ta, ta chẳng muốn tỷ thí nữa.” Nam Ức Tịch chỉ hơi dừng chân, ung dung đi về chỗ ngồi, vừa từ từ nói, “Dù sao cũng chỉ là nhận một quỳ của các ngươi mà thôi, ta không thèm khát.”
Tính tình khoe khoang và thực lực khủng khiếp kết hợp chung một chỗ, đó chính là tiêu điểm vạn người chú ý. Trong triều vốn phản đối Nam Vũ xin Cung chủ Ma Cung tới Nam Hải, giờ phút này đại thần của triều đình cũng thay đổi cái nhìn, mặc kệ hoàng thượng rốt cuộc có ý đồ gì, Cung chủ Ma Cung này hình như thật có thực lực.
“Quỳnh Lạc, ngươi hôm nay thực sự cho ta mở rộng tầm mắt, để cho ta lãnh hội được cái gì mới là kỳ nữ trên đời, cho dù là công chúa U Lan của Bắc Mạc sợ cũng không theo kịp! .” Doãn Lưu Quang an vị bên cạnh Nam Ức Tịch, sau khi Nam Ức Tịch ngồi xuống, hắn liền tán dương từ trong đáy lòng.
Ngón tay mảnh khảnh của Nam Ức Tịch nhẹ nhàng mơn trớn ly rượu, đối với sự khen ngợi từ Doãn Lưu Quang chỉ hơi gật đầu, giữa đồng tử lộ ra một tia hứng thú. Công chúa Bắc Mạc – U Lan? Chính là danh hiệu công chúa U Lan tài mạo song toàn thiên hạ?