Bạn đang đọc [hoàn] Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng-thủy Thanh Thiển – Chương 34: C33- Quỳ Xuống Nói Xin Lỗi!
Nam Ức Tịch ngồi xuống trước mặt đàn cổ, tay áo màu đỏ tung bay trong gió, làn tóc đen như mực cũng theo gió nâng lên, lụa mỏng bị gió thổi khẽ lay, mơ hồ có thể phác họa ra đường cong ngũ quan hoàn mỹ.
Lộ ở ngoài khăn che mặt là trong tròng mắt tự tin và cuồng ngạo, bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên trên dây đàn, có khó có thể dùng lời diễn tả được vẻ ưu nhã sức quyến rũ.
Doãn Lưu Nguyệt ngồi bên cạnh Doãn Lưu Quang, trong mắt dịu dàng để lộ ra một tia oán độc, khăn lụa trong tay gần như bị nàng vò nát. Cung chủ Ma Cung lại đi đắc tội công chúa Nam Tú Cầm ngang ngược kiêu ngạo? Chỉ là vừa đúng lúc, nàng đỡ phải ra tay. Đắc tội Nam Tú Cầm, không hiểu Cung chủ Ma Cung bị gì!
Ngồi bên cạnh đại tướng quân Tống Tử Văn Tống Diệu Huy nhìn thấy một màn này, trong mắt cũng tràn đầy căm ghét, tay của hắn đến bây giờ vẫn còn mơ hồ đau, đến cái ly cũng không cầm được,tất cả đều là Nam Ức Tịch ban tặng, hôm nay nếu có thể nhìn nàng bị bêu xấu, cũng coi như giải trừ mối hận trong lòng của hắn rồi.
Mặc dù có người mong đợi Nam Ức Tịch bị bêu xấu, nhưng cũng có nhiều người đang lo lắng nàng.
Gia Luật Linh ngồi ở chỗ ngồi, nắm thật chặt ly rượu trong tay, dung nhan lạnh lùng càng nhiều thêm mấy phần căng thẳng, trong mắt lộ ra một tia ân cần. Hạ Văn Cừ tựa vào chỗ ngồi, uống từng ly rượu, nhìn giống như chẳng hề để ý, nhưng đôi con ngươi thật sự chăm chú nhìn vào Nam Ức Tịch.
Trên mặt Doãn Lưu Quang cũng thoáng qua vẻ buồn rầu, trong mắt tràn ngập thân thiết nhìn Nam Ức Tịch.
Mà Lạc Huyền Lăng đã thu hồi cái nhìn chăm chú đến Nam Ức Tịch, khoan thai tự đắc uống rượu, mọi cử động không nói ra được phong hoa và ưu nhã, giống như chuyện ở màn tơ ra đều không có liên quan đến hắn.
“Tranh” Tiếng đàn réo rắt phát ra từ đầu ngón tay Nam Ức Tịch, vừa ra tay chính là tiếng đàn vừa nhanh vừa vội như vậy, giống như khi thủy triều dâng lên? Xem ra Nam Ức Tịch quả nhiên không có tài đánh đàn!
Nam Tú Cầm lúc đầu nghe Nam Ức Tịch nói mà hơi chột dạ nhưng giờ ánh mắt lập tức lại trở nên đắc ý mà oán độc, nàng đứng nghiêm một bên, vênh váo hung hăng nhìn Nam Ức Tịch.
Nhưng nàng càng nghe, sắc mặt lại càng kém.
Bởi vì hai tay của Nam Ức Tịch lướt thật nhanh trên mặt dây đàn, mà thanh âm của nàng phát ra như âm phù Thiên Lại Chi Âm. Bài nàng gảy lại là chiến minh. Chiến minh là một bài cực khó, miêu tả chiến trường chém giết, tuyệt đối không phải nữ tử có thể khống chế.
Vì vậy dù là Nam Tú Cầm cầm kỹ cao siêu hơn người, cũng không dám thử bài này. Coi như nàng có thể miễn cưỡng phát ra được, thì chỉ sợ ý cảnh sẽ có điều sai lệch.
Nhưng Nam Ức Tịch không chỉ thuần thục gảy đàn mà ý cảnh càng thể hiện rõ không kém chút nào, ngay cả nàng một người chưa bao giờ tới chiến trường, cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác đang ở chiến trường, trong lồng ngực có cảm giác sục sôi vô cùng.
Nhìn những nam tử tại đây, trong mắt cũng toát ra vẻ hướng đến chiến trường, dã tâm ẩn núp trên người và khí phách cũng bị một bài bài hát làm lộ ra ngoài. Ngay cả Gia Luật Linh nhìn giống như lạnh lùng và Hạ Văn Cừ nhìn giống như bất cần trong mắt cũng thoáng qua một tia bễ nghễ thiên hạ khí phách dã tâm.
Tất cả mọi người hãm sâu trong ý cảnh hào hùng, ánh mắt không khỏi có chút mê ly, mà vẻ mặt Nam Ức Tịch lại lười biếng không chút để ý, giống như bài hát như vậy, nàng cũng chỉ hạ bút thành văn, tùy ý phát ra, ánh mắt quét qua mọi người ở đây, thoáng qua Lạc Huyền Lăng thời điểm khẽ dừng, động tác người trong màn tơ còn đang không nhanh không chậm uống rượu, khiến khóe môi Nam Ức Tịch nâng lên nụ cười.
Một khúc đàn, mọi người ngồi đầy đều kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Nam Ức Tịch đều tràn ngập thưởng thức và khiếp sợ. Không nghĩ tới bài hát như vậy, ý cảnh như vậy, thế nhưng lại xuất ra từ một kẻ giang hồ, Cung chủ Ma Cung này, rốt cuộc là một kỳ nữ tử như thế nào!
“Hay! Thật sự là quá hay! Tiếng đàn như vậy, cả đời lão phu chưa từng nghe thấy!” Cựu thần nhạc công chủ quản trong cung kích động không thôi nhìn Nam Ức Tịch, không kiềm hãm được thở dài nói.
Mọi người cũng đều rối rít khen ngợi, trong nháy mắt sắc mặt Nam Tú Cầm trở nên trắng bệch, nàng nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt hiện vẻ phức tạp, không cam lòng, ghen tỵ, tức giận đan xen lẫn nhau, nàng vẩy tay áo, giận đùng đùng muốn trở lại chỗ ngồi.
Nhưng thời gian trong nháy mắt, vốn Nam Ức Tịch đứng bên cạnh cây đàn đã chắn trước mặt Nam Tú Cầm, trong tròng mắt đen hàm chứa mấy phần trêu tức, ngăn cản Nam Tú Cầm đi đến chỗ ngồi, không mặn không nhạt nói, “Thế nào, công chúa Tú Cầm đã quên lời vừa mới nói rồi hả? Ta nhớ trước khi ta đánh đàn đặc biệt nhắc nhở qua ngươi.”
Liễu quý phi nhìn thấy một màn này, không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Lam Cẩn Du ý bảo hắn ra mặt giải vây, Lam Cẩn Du mặc dù không nghĩ trông nom Nam Tú Cầm, nhưng Nam Tú Cầm dù sao cũng là thê tử của hắn, hơn nữa địa vị của hắn ngày hôm nay cũng là do Liễu quý phi, vì vậy hắn đứng dậy, nói với Nam Ức Tịch, “Tú Cầm chỉ là hành động nhất thời theo cảm tình, Cung chủ cần gì cùng nàng so đo?”
Nghe được Lam Cẩn Du nói, lông mày Nam Ức Tịch nhẹ nhàng nhướng lên, giọng nói khinh miệt mà bừa bãi, “Ta chính là người so đo! Nếu hôm nay nàng không quỳ, thì đừng mơ tưởng rời đi nơi này nửa bước!”
“Ngươi càn rỡ! Ta đường đường là công chúa của một nước, làm sao có thể quỳ xuống trước yêu nữ nhà ngươi?!” Nam Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch nói, không khỏi phát hỏa, dù sao cũng đã mất mặt, không sợ nhiều thêm một chút, dù sao vô luận như thế nào nàng cũng không thể quỳ xuống trước mặt Nam Ức Tịch!
Nhìn dáng vẻ Nam Tú Cầm phách lối, Nam Ức Tịch chỉ thẳng tắp nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói giễu cợt, “Ngươi cũng biết ngươi là công chúa? Ngay trước văn võ cả triều và trước mặt sứ thần tam quốc, lật lọng phản lời, để uy Nam Hải ở nơi nào?”
Nếu Nam Tú Cầm thích lấy ra thân phận công chúa cùng cái gọi là uy Nam Hải, nàng sẽ chơi cùng nàng ta một chút, đây chính là lấy từ miệng Nam Tú Cầm.
Nam Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch nói, không khỏi giận đến phát run, tuy nhiên không biết nói gì để phản bác, đành phải ngang ngược nói: “Ta hôm nay không quỳ đấy, ngươi có thể làm gì ta?”
“Không quỳ sao?” Giọng nói Nam Ức Tịch êm ái, giống như lời nói đang nỉ non nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt của nàng đột nhiên mãnh liệt, tơ lụa trong tay bay ra, thân thể Nam Tú Cầm liền không tự chủ được quỳ xuống, Nam Ức Tịch từ trên cao nhìn xuống nàng, từ từ cười nói, “Vậy ta không thể làm gì khác hơn là ra tay để cho ngươi quỳ.”