[hoàn] Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng-thủy Thanh Thiển

Chương 23: C22-giao Dịch. Bán Bức Họa!


Bạn đang đọc [hoàn] Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng-thủy Thanh Thiển – Chương 23: C22-giao Dịch. Bán Bức Họa!

  “Dĩ nhiên, là dựa theo giá tiền công tử Tề vẽ.” Nam Ức Tịch đi tới bên người Gia Luật Linh, nhỏ giọng nói.

Nếu nàng đoán không lầm, Gia Luật Linh đột nhiên muốn mua tranh mẫu đơn, nhất định không phải là mình thích, mà là muốn mua tặng cho người khác. Về phần hắn muốn tặng cho người kia, tất nhiên là yêu thích mẫu đơn. Không phải nàng, vậy cũng chỉ có thể là Các chủ Ám các và Lạc Huyền Lăng. Rốt cuộc là ai, nàng không rõ ràng lắm, chỉ là rất nhanh sẽ có thể biết được.

“Lão bản, giá bao nhiêu, ta muốn.” Nam Ức Tịch nói với Da Luật Linh xong, liền không nhìn Gia Luật Linh, trực tiếp mở miệng với người bán hàng rong, nàng chắc chắn, Gia Luật Linh nhất định sẽ đồng ý điều kiện của nàng.

Người bán hàng rong thấy khí độ bất phàm của Nam Ức Tịch và Gia Luật Linh, thấy bọn họ tranh chấp bức họa hồi lâu, đoán chừng tranh này nhất định giá cả xa xỉ , vì vậy lấy can đảm, nói lắp bắp, “Mười. Mười lượng!”

Nam Ức Tịch nghe vậy, khóe môi khơi lên nụ cười đùa giỡn, quả nhiên là có mắt không biết vàng khảm ngọc, bức vẽ giá trị ngàn vàng, vậy mà chỉ bán mười lượng bạc, ra hiệu Tiểu Tuyết trả tiền, Nam Ức Tịch cầm tranh vẽ lần nữa nhìn về phía Gia Luật Linh, từ từ hỏi, “Không biết Linh vương gia suy tính như thế nào? Nếu không đồng ý cũng không sao, bổn tọa liền trực tiếp mang theo tranh vẽ đi thôi!”

“Ta đồng ý.” Gia Luật Linh nhíu mày, mặc dù một vạn lượng mà nói không phải là con số nhỏ với hắn, nhưng có thể mượn cơ hội tiếp cận Lạc Huyền Lăng, thời điểm Đông Lâm đối phó Nam Hải chia một chén súp, một vạn lượng cỏn con này tính là gì?


“Chỉ là bên cạnh ta không có mang nhiều ngân lượng như vậy, như vậy đi, ngày mai buổi trưa, Thiên Hương lâu, tiền trao cháo múc.” Gia Luật Linh có chút dừng lại, tiếp tục nói.

Nam Ức Tịch lần này từ chối cho ý kiến, cầm tranh vẽ đi qua Gia Luật Linh, cũng không quay đầu lại, giọng nói của nàng xa xa truyền tới, “Vậy thì không gặp không về!”

“Cung chủ, tranh vẽ của công tử Tề đáng giá bao nhiêu tiền?” Tiểu Tuyết mặc dù có nghe qua công tử Tề, nhưng nàng không phải người học đòi văn vẻ, vì vậy đáng giá bao nhiêu tiền cũng không hiểu rõ lắm, vì vậy tò mò hỏi.

Nam Ức Tịch nghe vậy, lông mi thật dài khẽ rủ xuống, trong mắt hàm chứa ba phần cười bảy phần giảo hoạt, trong tay nhẹ nhàng chuyển bức họa một cái, từ từ cười nói, “Nói ít cũng phải một ngàn lượng.”

“Một. Một ngàn lượng? ! Linh vương gia này chẳng phải đưa cho Cung chủ một vạn lượng?!” Tiểu Tuyết nghe vậy, cả kinh thất sắc, cực kỳ bội phục nhìn Nam Ức Tịch, Cung chủ nhà nàng có bản lãnh, kiếm một vạn lượng bạc rất nhẹ nhàng!

Nam Ức Tịch từ chối cho ý kiến cười cười, trong mắt lộ ra mấy phần không để ý, có chút lười biếng duỗi lưng, từ từ nói, “Nếu nói khoác Ma Cung có bảo tàng, thì phải kiếm chút bạc dùng một chút, ra tay không thể quá keo kiệt phải không ?”


“Cung chủ nói đúng lắm, nhưng Cung chủ làm sao biết Linh vương gia sẽ đáp ứng? Coi như Linh vương gia rất thích, cũng không mua một bức tranh giá đến một vạn lượng!” Tiểu Tuyết dĩ nhiên là bội phục mánh khéo của Nam Ức Tịch, nhưng nàng vẫn không hiểu, vì sao Gia Luật Linh sẽ nguyện ý ra một vạn lượng để mua bức họa này, theo ý nàng, một ngàn lượng mua một bức tranh đã quá mức rồi.

Trong đôi mắt Nam Ức Tịch sóng mắt lưu chuyển, bên trong con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia thâm thúy, nàng ý vị sâu xa nói với Tiểu Tuyết, “Có bỏ được hay không, muốn xem bức họa này có lợi ích gì. Ngươi bảo Tuấn Kỳ cầm chút hương hồn tới đây.”


“Lấy hương hồn làm cái gì? Cung chủ muốn đối phó người nào?” Tiểu Tuyết nghe được Nam Ức Tịch trả lời như rơi vào sương mù, chẳng lẽ Linh vương gia không phải vì thích bức họa này mới mua sao? Có thể có lợi ích gì, nếu có tác dụng chắc chỉ là đặt trong phòng xem một chút thôi. Hơn nữa nói chuyện tranh vẽ, làm sao Cung chủ đột nhiên nhớ tới hương hồn cơ chứ?

Nam Ức Tịch nghe được Tiểu Tuyết nói, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ và cưng chiều, giọng nói lãnh “Ta làm việc, từ khi nào đến phiên ngươi hỏi. Chỉ cần biết đi lấy là được!”

Tiểu Tuyết nghe Nam Ức Tịch nói như thế, thức thời ngậm miệng lại. Đi theo bên cạnh Nam Ức Tịch bốn năm, đối với tính khí Nam Ức Tịch nàng có chút hiểu rõ. Nàng không thích người khác hỏi tới chuyện của nàng, cũng không thích bất kỳ trói buộc. Cho nên, bình sinh Nam Ức Tịch hận nhất, chính là có người uy hiếp nàng.

Phản ứng của Tiểu Tuyết khiến Nam Ức Tịch rất hài lòng, nàng cũng không phải muốn gạt Tiểu Tuyết cái gì, nàng chỉ muốn cho Tiểu Tuyết học được, có một số thứ, không nên hỏi thì đừng hỏi. Phải biết họa từ miệng mà ra. Hôm nay là ở bên người nàng, nàng sẽ cưng chiều nàng, nhưng nếu ngày sau không bên người nàng, tính tình Tiểu Tuyết cái gì cũng tò mò, sớm muộn sẽ ăn thua thiệt.

Về phần nàng muốn lấy hương hồn, dĩ nhiên vì bôi trên lên mặt bức họa. Nàng muốn biết rõ ràng Gia Luật Linh muốn bức họa này rốt cuộc vì đưa cho người nào, cũng dễ dàng cho nàng biết lập trường nước Tây Nhạc.

Nếu như bức họa này là đưa cho Các chủ Ám các, như vậy Tây Nhạc rất có thể là Các chủ Ám các giật dây, có chút liên lạc Các chủ Ám các, nếu như bức họa này là cho Lạc Huyền Lăng, như vậy chứng minh Tây Nhạc có phần tâm tư với chén canh Nam Hải.


Dù sao lần này thái tử Tây Nhạc và Lạc Huyền Lăng song song tới chúc thọ Hoàng đế Nam Hải, ý đồ kia hết sức rõ ràng. Tất nhiên là cử động Nam Hải đã khiến cho Tây Nhạc bất mãn, lần này tới Nam Hải chúc thọ, được đặt tên chúc thọ, nhưng thật ra là đến dò xét thật hư Nam Hải.

Có thể nói chiến tranh giữa Đông Lâm và Nam Hải hết sức căng thẳng, Tây Nhạc tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Đông Lâm độc chiếm Nam Hải, vì vậy mới nghĩ đến kết giao Lạc Huyền Lăng, từ đó biết rõ ý đồ và lập trường Đông Lâm, còn cho Tây Nhạc sớm ra lựa chọn.

Như thế xem ra, tình cảnh Nam Hải thật sự tràn ngập nguy cơ, có lẽ căn bản không cần phải nàng ra tay, Nam Hải đã bị phía ngoài áp lực đến sụp đổ rồi. Nàng ngược lại muốn nhìn một chút Doãn Lưu Quang sẽ đối phó như thế nào từ áp lực hai nước.

Cầm tranh vẽ thản nhiên trở về phủ đệ, Nam Ức Tịch đang xoa hương hồn trên tranh, liền tiện tay đặt trên bàn. Nàng thích hoa mẫu đơn, nhưng không phải thích mẫu đơn diễm lệ, mà là thích cảm giác nó cố gắng nở rộ ra phẩm chất của chính mình.

Không giống hoa sen cố làm thanh cao, không giống hoa lê cố làm dè dặt, mẫu đơn luôn lấy phương mãnh liệt nhất nở rộ, dùng hết một tia sức lực để tỏa sáng nhất cuộc sống.   


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.