Đọc truyện Hoàn Châu Y Chi Tiên Ca Ca – Chương 54
“Hoàng…… Hoàng a mã”, Tiểu Yến Tử có chút không biết làm sao, hoàng a mã sao lại biết được? Miệng lẩm bẩm, mắt chuyển liên lục, cố gẳng nghĩ làm sao để che dấu thì Tiểu Yến Tử nhìn thấy Tình Nhi cùng tiểu bánh bao vẻ mặt xem kịch vui, lập tức tìm được lối thoát, “Hoàng a mã, nhất định là do tiểu nhân bịa đặt, ta là nữ nhi của Hạ Vũ Hà a.” Con gái nuôi cũng coi như nữ nhi thôi, nàng không nói dối a.
Thật sự quá ngu xuẩn, Càn Long cười lạnh, “Vậy ngươi nói cho trẫm, tiểu nhân kia là ai?”
Tiểu Yến Tử vừa nghe lời này, hoàng a mã quả nhiên vẫn thiên hướng với mình, vì thế rất hợp tình hợp lý chỉ vào Tình Nhi và tiểu bánh bao, “Khẳng định chính là hai bọn họ.”
Tiểu bánh bao cùng Tình Nhi thật không biết nói gì, giương mặt nhìn một con chó đang điên loạn cắn người, Càn Long rất không vui, bánh bao nhà bọn họ là nhỏ, nhưng khác với “tiểu nhân”! Tiểu Yến Tử chết tiệt không biết hối cải, chưa nhận sai lại còn muốn nói xấu bánh bao, quả thực là tội không thể tha, căn bản đã quên Tình Nhi cũng bị mắng.
Càn Long giận dữ cười, “Tốt lắm, tốt lắm, ngươi không nhận sai, không quan hệ, ngươi cho là trẫm không có biện pháp sao?” Vốn đang chuẩn bị giữ lại lợi dụng nốt giá trị còn sót, đem nàng sang tiểu quốc Tây Vực liên hệ cảm tình, hiện tại nhìn xem, hay là thôi đi, ngư thành sự không có, bại sự có thừa như vậy, trực tiếp xử lý là được.
Tiểu Yến Tử nhìn biểu tình Càn Long biết sự tình đã bại lộ, nhưng nàng không muốn chết, “Hoàng a mã, ngài lúc trước chiêu cáo thiên hạ rằng thu ‘ nghĩa nữ ’ a!”
Hiện giờ Càn Long sao còn tâm tư nghe nàng ta biện giải, lập tức truyền “Người tới, đem Tiểu Yến Tử vào thiên lao!”
Những ngày tiếp theo, trong cung đồn rằng Hoàn Châu cách cách bệnh nặng, Hoàng Thượng hạ lệnh đóng cửa dưỡng bệnh, trừ bỏ thái y chẩn trị, thì không được ai bước vào Sấu Phương trai.
Đại khái bởi vì Tình Nhi dạy cho tiểu bánh bao một ít ” tri thức xoá nạn mù chữ “, đề cao cùng nhiệt tình cổ vũ mỗ con bánh bao phản công, làm cho mỗ long thập phần buồn bực, vì thế theo tinh thần “bản thân không tốt thì tuyệt đối không để cho đầu sỏ sống thoải mái”, trong mấy ngày gần đây, mỗ long luôn cố ý (hay vô tình) tìm phiền toái cho Tình Nhi, khiến nàng càng ngày càng thảm, huống chi gần gũi để thưởng thức cái đẹp thành điều cấm kị, phúc lợi tinh thần không có, phúc lợi ngẫu nhiên đùa giỡn tiểu bánh bao, dạy tiểu bánh bao trở thành công cũng không có, lương thực và tinh thần lại càng không, Tình Nhi mặt đều nhíu chặt, chung quanh cơ thể thường xuyên là khí đen áp xuất thấp.
Tân Nguyệt muốn vào kinh, tin tức này càng làm cho người vừa mới hay tin như Tình Nhi phải giật mình, kia không phải người trong chuyện thuộc thời kì Thuận Trị đúng không, như thế nào lại xuất hiện lúc này. Trong chốc lát lại rét run, chẳng lẽ là Quỳnh Dao lẫn lộn sao? Tân Nguyệt, Lan Hinh, còn Hoàn Châu, Tình Nhi tự tin, hiện tại dù đột nhiên có gặp ác mộng, nàng cũng có thể thong dong nhận. Quan trọng là đại họa, đại họa a, kia Tân Nguyệt tiến cung, cư nhiên phải nàng toàn bộ hành trình cùng đi, còn muốn tạm thời cùng nàng ở cùng một chỗ? Nghe thánh chỉ Càn Long ban xuống, tâm Tình Nhi như bay theo gió, thật sự phải ở chung với tiểu tam Nguyệt Nha Nhi* khiến người ta phải khóc thét, nàng thấy cuộc sống như vậy mới chân chính là ác mộng.
* Tiểu tam Nguyệt Nha Nhi: Cái này bạn nào xem phim Quận chúa Tân Nguyệt và đọc truyện Tân Nguyệt cách cách rồi thì sẽ hiểu. Tiểu tam: Chỉ người thứ ba xen vào tình cảm của người khác – vì Nỗ Đạt Hải khi lấy Tân Nguyệt làm thiếp thì đã có một vợ và hai con nên Tân Nguyệt bị coi là tiểu tam phá hoại gia đình người khác. Còn Nguyệt Nha Nhi là tên thân mật mà Đạt Hải gọi nàng.
“Này…… Cao công công, chuyện này có thể thương lượng hay không……” Tình Nhi nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Cao Không Cần, ta cực kì chán ghét cùng NC (NC = não tàn, đần độn) sớm chiều tương đối a a a!
“Tình cách cách, đây là thánh chỉ nào có thể thay đổi.” Cao Không Cần cười tủm tỉm, “Ngài chuẩn bị sẵn sàng đi, nghe nói Tân Nguyệt cách cách ngày mai sẽ tới.” Ngài nên nén bi thương tùy cơ ứng biến đi, ngài đắc tội ai thì làm, lại đắc tội với Hoàng Thượng đâu, Cao Không Cần mang theo tươi cười (mụ mụ: vui sướng khi người gặp họa?) xoay người trở lại ngự thư phòng phục mệnh. Vung tay lên, lưu lại Tình Nhi kêu rên thảm thiết.
Tình Nhi buồn bực, phi thường buồn bực, nhìn nữ nhân trước mắt kiều mảnh mai nhược, bộ dáng tuỳ lúc cũng có thể khóc, chỉ cảm thấy vạn phần đau đầu, đại phiền toái a! Nghĩ mỗ hoàng đế được ôm bánh bao phấn nộn khanh khanh ta ta, mà đối với nàng lại thập phần chướng mắt đúng là cái kiểu ăn giấm chua mà, nàng cho rằng ông trời thật sự bất công, đồng dạng là người, đãi ngộ sao kém xa như vậy? Ô ô…… Cũng không phải là mẹ kế mà, tại sao lại thích khi dễ người ta như vậy.
“Tình…… Tình cách cách……” Ly khai thiên thần của mình, Tân Nguyệt cảm giác trời như sụp xuống, Tình cách cách lại nhìn mình bằng ánh mắt “hung quang”, nhất thời càng thương tâm ủy khuất, ô ô, trong cung rất nguy hiểm, thật muốn trở về bên người thiên thần a.
Thấy nước mắt của nàng ta tựa như hồng thuỷ vỡ đê trào ra mãnh liệt, Tình Nhi thu hồi suy nghĩ hồn du thiên ngoại, muốn an ủi, rồi lại không biết làm thế nào, nàng nào biết an ủi nữ nhân ra sao a, đầu nàng càng ngày càng đau, ai không hiểu còn tưởng rằng nàng khi dễ người ta.
Ai ngờ, Tân Nguyệt lại còn làm vẻ như không nơi nương tựa. Đang lúc Tình Nhi chân tay luống cuống, Tân Nguyệt đột nhiên quỳ xuống, ôm đùi Tình Nhi mà khóc sướt mướt, “Tình cách cách, van cầu ngài đại từ đại bi, để cho ta quay về với Nỗ Đạt Hải đi!”
Tình Nhi khóc không ra nước mắt, lời này của ngươi coi như biến ta thành kẻ đốn mạt cường thưởng dân nữ vậy, ngươi nghĩ ta muốn lưu ngươi trong cung chắc, ta ước gì ngươi nhanh rời đi nữa là! Tình Nhi kéo Tân Nguyệt đứng lên, nói thế nào thì Tân Nguyệt cũng cái cách cách, để người khác thấy nàng quỳ gối thì còn thể diện gì nữa? Ai ngờ kia Tân Nguyệt thoạt nhìn kiều mảnh mai nhược, Tình Nhi hé ra khuôn mặt phù dung đỏ ửng mà vẫn không đứng dậy.
Từ góc sáng bên kia truyền đến tiếng cười nho nhỏ. Tiểu bánh bao cố gắng che miệng Vĩnh Cơ, không cho hắn cười ra tiếng, hơn nửa ngày Vĩnh Cơ mới dừng cười, ý bảo tiểu bánh bao buông ra, thấp giọng nói, “Không nghĩ thế gian còn có ‘ cực phẩm ’ nữ nhân, Tình Nhi tỷ tỷ thật đáng thương!”
Tiểu bánh bao cho hắn rửa mắt một phen, “Nếu lúc ngươi nói lời này mà không mang theo ý cười vui sướng khi người gặp hoạ, ta còn tưởng ngươi thực sự đồng tình với Tình Nhi tỷ tỷ.”
Vĩnh Cơ thè lưỡi, ai bảo Tình Nhi tỷ tỷ ngày thường thích niết mặt hắn, còn thì thầm những thứ khó hiểu nhưng trực giác mách bảo rằng nó rất đáng sợ, ngẫu nhiên xem nàng kinh ngạc là thực khoái trá. Cho nên có ai đó nói con thỏ nhất định phải màu trắng đâu?
Ngự thư phòng
Chúng đại thần nhìn Nỗ Đạt Hải quỳ trên mặt đất yêu cầu Hoàng Thượng để Tân Nguyệt cách cách trụ trong nhà mình, chỉ cảm thấy vạn phần bất khả tư nghị, đó là cách cách a, cũng không phải a miêu a cẩu, ngươi là nô tài, tính theo quan hệ không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì dưỡng người ta, giống như triều đình ngược đãi Tân Nguyệt cách cách vậy, Nỗ Đạt Hải trước kia thông minh đĩnh đạc, mà sao giờ lại ngu xuẩn như thế.
Ngồi trên long ỷ, Càn Long mặt đã hắc đến đáng sợ, đừng tưởng rằng không ai biết điều gì diễn ra giữa hai người các ngươi trong suốt quãng đường, trước chưa nói tuổi ngươi đã đủ để làm cha Tân Nguyệt, hơn nữa ngươi đã có chính thê, có nữ nhi, còn mơ tưởng công chúa hoàng tộc, ngươi đem mặt mũi hoàng gia vất đi đâu! “Đủ rồi, Nỗ Đạt Hải, ý của ngươi là hoàng gia bạc đãi hai tỷ đệ Tân Nguyệt?” Thanh âm Càn Long hàm chứa bao nhiêu sự tức giận.
Nỗ Đạt Hải co rụt cổ, nhưng nghĩ đến Nguyệt Nha Nhi thuần khiết thiện lương, nếu nàng ở trong cung nhất định sẽ chịu nhiều ít khi dễ a, vì thế sống lưng lại thẳng thắn, “Hoàng Thượng, Tân Nguyệt mới tới kinh thành, khó tránh khỏi cảm thấy xa lạ mà sợ hãi, nếu đến nhà thần, thần nhất định sẽ chăm sóc chu đáo cho nàng cảm giác ấm áp……”
“Đủ rồi!” Càn Long thật sự không nghe nổi nữa, đánh gãy lời y nói, “Chuyện này không cần thương lượng, Tân Nguyệt ở lại trong cung!” Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.