Đọc truyện Hoài Niệm – Chương 8Quyển 1 –
Tạ Gia Thụ chẳng thấy thoải mái khi ở trước mặt ai như trước mặt cô, vừa
thoải mái là anh liền trở nên bộp chộp, bởi vì bản chất của anh chính là một tên khốn.
***
Khuôn mặt cô ướt át, bờ môi man mát miết
lên, nước mắt chạm vào khuôn mặt anh, lành lạnh, trơn trơn. Cái nóng
phừng phừng trong lòng Tạ Gia Thụ cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều, nah
hài lòng thỏa mãn, ngâm một tiếng khe khẽ.
Âm thanh này quá đỗi quen thuộc, Phùng Nhất Nhất đột nhiên chẳng muốn khóc nữa, cô vặn vẹo, muốn đẩy anh ra.
Nhưng Tạ Gia Thụ cao lớn như vậy, lại dính chặt lấy thân thể cô, nửa ôm nửa ghì, muốn đẩy anh ra là điều không thể.
Cô vừa cựa quậy là anh lại chồm đến, dữ dằn cắn vành tai cô, hỏi bằng
giọng điệu kiêu ngạo, “Vậy em có gì đó với những thằng đàn ông khác
không?”.
“… Anh bỏ ra trước đã”, Phùng Nhất Nhất cả người nóng bừng, toàn thân đổ mồ hôi, sắp không thể thở nữa rồi.
“Em nói rồi tôi mới thả em ra!”, Tạ Gia Thụ bá đạo ôm càng chặt hơn, “Có nắm tay không? Có bị người khác hôn không?”.
Lúc anh hỏi câu cuối cùng, người đang giãy giụa trong lòng anh liền đờ ra
một lát. Giờ đây, Tạ Gia Thụ đã trở thành người có độ nhạy bén đến
nhường nào chứ? Anh lập tức phát giác ra, đưa tay ép mặt cô quay về phía mình, ánh mắt sáng rực tra hỏi, “Cầm tay rồi?”.
Phùng Nhất Nhất ngẩng lên, khó khăn lắc đầu, “Không, không có!”.
Sắc mặt Tạ Gia Thụ chợt thay đổi, “Em bị người ta hôn rồi?”.
“Hả…”
“Ai/ Bị ai hôn rồi hả?!”
Bị con heo nào hôn rồi hả?
Bộ dạng gầm gừ của anh chẳng thay đổi chút nào, nỗi sợ hãi vốn vùi sâu
trong lòng Phùng Nhất Nhất bỗng trỗi dậy, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ biết thành thật khia báo, “Thẩm… Thẩm Hiên…”.
Tạ Gia Thụ liền
biến thành Tạ Ma Vương chỉ trong tích tắc! Cơn thịnh nộ như cơn cuồng
phong lan ra bao trùm cả xe. Lửa giận hừng hực trong mắt anh đang bốc
cháy khiến Phùng Nhất Nhất không dám nhìn thẳng vào anh.
Chợt thấy anh nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Ai hôn ai trước?”.
Phùng Nhất Nhất mộ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Không phải là em hôn trước!”.
Tạ Ma Vương cắn răng, cười lạnh, nói, “Anh ta cưỡng hôn em!”.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy không thể cứ như vậy mà đổ oan cho Thẩm Hiên được!
“Không phải vậy… được rồi, lần đầu tiên miễn cưỡng được tính… mà cũng không tính!”.
Cô nói năng lộn xộn, chẳng đâu vào đâu. Chỉ trong chớp mắt, Tạ Gia Thụ đã
bắt được mấu chốt, anh nheo mắt lại. chậm rãi hỏi, “Lần đầu tiên? Tổng
cộng mấy lần?”.
Phùng Nhất Nhất hoảng hốt đến độ suýt quỳ rạp
xuống mà cầu xin anh tha thứ, giọng run cầm cập, “Anh không thể đem
chuyện đó ra uy hiếp Thẩm Hiên một lần nữa được. Anh thử nghĩ xem, nếu
anh nói ra, sau này mọi người gặp nhau sẽ thấy rất lúng túng. Thịnh Thừa Quang và Tử Thời đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, lôi chuyện cũ ra
thật không hay…”.
Tạ Gia Thụ nổi cơn thịnh nộ, “Mẹ kiếp! Em đừng có lôi chuyện vớ vẩn đó vào đây! Nói! Bị hắn ta hôn mấy lần rồi?”.
“Hai… hai lần.”
Hai lần…được rồi, chỉ có hai lần mà thôi.
Còn chưa đến mức bắt buộc phải giết người.
Tạ Gia Thụ sa sầm mặt mày, ánh mắt dữ dằn dán chặt vào Phùng Nhất Nhất.
Phùng Nhất Nhất lo sợ anh sẽ trút giận lên Thẩm Hiên, liền nói ra chuyện kia, “Tạ Gia Thụ, cho dù thế nào thì anh cũng phải nể mặt Gấu Nhỏ. Thẩm Hiên là cha nuôi con bé, anh mà nói ra, Gấu Nhỏ sẽ nghĩ thế nào? Anh suy
nghĩ một chút đến vấn đề khỏe mạnh về tâm lý của Gấu Nhỏ đi…”.
“Câm miệng!”, lúc này, chỉ cần nghe đến cái tên Thẩm Hiên được phát ra từ
miệng cô là Tạ Gia Thụ liền cảm thấy vô cùng khó chịu, anh vùng vằng đẩy cô ra, “Em đi đi! Đi mau!”.
Phùng Nhất Nhất được tự do liền ba
chân bốn cẳng thoát khỏi chiếc xe đang khí thế ngút trời ấy. Cô ôm túi
sách, áo quàn lộn xộn đứng ngoài cửa xe, lại chần chừ khom lưng nói với
người vẫn còn đang giận giữ trong xe, “Tốt nhất là anh nên gọi tài xế
tới, anh uống rượu không thể lái xe, nguy hiểm lắm!”.
“Lải nhải ít thôi!’, Tạ Gia Thụ trừng mắt.
Trước Giải phóng, Tạ Gia Thụ vẫn còn là Tạ Ma Vương bản thăng cấp, Phùng Nhất Nhất không dám để ý gì đến anh nữa, cũng chẳng buồn ngoái đầu lại, chạy vọt lên lầu.
Lúc bước vào nhà, đầu tóc cô rối bù, khuôn mặt còn
hoen nước mắt, nhưng mẹ Phùng đang kiểm tra đồ đóng gói cho con trai
mang đến trường nên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói, “Sao con lại để
điện thoại ở nhà? Thẩm Hiên gọi điện thoại tìm con đấy!”.
Phùng Nhất Nhất cúi đầu thay giày, khàn giọng “ồ” một tiếng rồi vội vã trở về phòng.
Điện thoại của cô đặt trên đầu giường, không chỉ có cuộc gọi nhỡ của Thẩm
Hiên mà còn có một tin nhắn, được gửi từ hai mươi trước, “Em về đến nhà
chưa?”.
Sự quan tâm của Thẩm Hiên khiến Phùng Nhất Nhất, người vừa “bán đứng” anh thấy chột dạ.
Cô còn đang do dự thì điện thoại lại đổ chuông, là Thẩm Hiên.
Người đang chột dạ nhận điện thoại, thái độ vô cùng mềm mỏng, ‘A lô! Ngại quá, em mới vừa đọc được tin nhắn”.
Vì uống rượu nên giọng nói của THẩm Hiên trầm thấp hơn thường ngày, nghe
càng dịu dàng, “Không sao… vừa rồi, em đừng hiểu lầm, anh hiểu Tạ Gia
Thụ, nếu cậu ta không vui cùng lắm chỉ trưng ra bộ mặt khó coi, sẽ không làm gì em cả, cho nên anh mới đồng ý để cậu ta đưa em về, hơn nữa cũng
không tiện làm mất thể diện của Gấu Nhỏ”.
Phùng Nhất Nhất trong
lòng đổ lệ, nhưng lại không thể nói rằng : Tạ Gia Thụ bây giờ đã không
còn là chàng thanh niên thuần khiết mắc “Hội chứng tuổi teen1” đơn thuần nữa rồi.
1Hội chứng tuổi teen: Xuất phát từ tiếng Nhật (中二病 –
chuunibyou), thường được giới trẻ Nhật sử dụng để miêu tả một loại bệnh
tâm lý của thiếu niên Nhật bản, người mắc bệnh có khuynh hướng cho rằng
“Mình khác người”, “Mình là người đặc biệt” hay “Mình là một thiên tài
xuất sắc”.
“Nhất Nhất”, Thẩm Hiên thấy cô im lặng, tưởng cô đau
lòng bị Tạ Gia Thụ gây khó dễ, giọng nói càng dịu dàng hơn, “Lần trước
em đã đồng ý với anh, không để quá khứ mê hoặc, sẽ suy nghĩ nghiêm túc,
bây giờ em đã hiểu ra chưa?”.
Phùng Nhất Nhất thành thật nói, “Vốn dĩ là đã hiểu… nhưng giờ lại mơ hồ rồi”.
Vốn tưởng rằng, giữa cô và Tạ Gia Thụ chỉ có quá khứ, chỉ có hồi ức, dẫu
thế nào cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa, mặc dù trong lòng mang nuối tiếc nhưng vẫn có thể bình thản mà bước tiếp. Nhưng bây giờ anh đã trở về, còn mạnh mẽ, dữ dội hơn trước kia.
Phùng Nhất Nhất thật sự thấy bản thân không thể chống đỡ nổi.
Thật ra, sau khi uống rượu, Thẩm Hiên không được thoải mái, nghe những lời
này của cô, đầu anh càng thêm đau nhức, may mà qua điện thoại không thể
nhìn thấy. Ngón tay anh khẽ day hàng lông mày, nhàn nhạt phân tích, “Em
hãy tỉnh táo chút đi, vấn đề tồn tại trong quá khứ của hai người hiện
giờ vẫn tồn tại, thậm chí là còn nghiêm trọng hơn. Phùng Nhất Nhất, em
đừng ngốc nghếch nữa”.
“Anh lại nhắc nhở em rồi.”
Giọng điệu của cô trở nên có chút không vui, Thẩm Hiên lại bật cười, “Ha …xin lỗi, anh lại quên rồi!”
Để xoa dịu bầu không khí, anh buông lời trêu chọc, “Năm nay chắc hẳn là
năm đỉnh cao của cuộc đời em. “Hàng” hạng nhất như anh và Tạ Gia Thụ ,
vừa đến là đến cả hai, có phải em thấy gánh nặng này rất ngọt ngào
không?”.
Phùng Nhất Nhất lại chẳng có tâm trạng cùng anh trêu
đùa, nghiêm túc nói, “Thật ra em biết, điều mà em hoài niệm có lẽ chỉ là tuổi thanh xuân của em, còn người mà anh ất nhớ mãi không quên chính là Phùng Nhất Nhất đã từng từ chối anh ấy trong quá khứ”.
Ý tại
ngôn ngoại trong lời nói của Thẩm Hiên được cô nói ra một cách rõ ràng,
anh bất đắc dĩ nói, “Cho dù như vậy, em vẫn muốn thử, đúng không?”.
“Đúng!”., Phùng Nhất Nhất cất giọng khẽ khàng mà rành rọt.
“Em đang khéo léo từ chối anh, đúng không?”, Thẩm Hiên cảm thấy đau đớn. Đã rất lâu, rất lâu rồi anh chưa từng trải qua cảm giác bất đắc dĩ đến cay đắng như thế này. Anh luôn cảm thấy cô rất ngoan ngoãn, biết nghe lời,
nhưng sao trong vấn đề với Tạ Gia Thụ lại bướng bỉnh như vậy?”.
Phùng Nhất Nhất khẽ nói, “Em không thể để anh lỡ dở, chúng ta vẫn nên làm bạn bè thì tốt hơn”.
Thẩm Hiên thở dài, “Anh phục em rồi, không để em sứt đầu mẻ trán với Tạ Gia Thụ kia một lần, em sẽ không chịu từ bỏ”.
Phùng Nhất Nhất còn chưa kịp nói gì, anh đã nói tiếp, “Được rồi, em không cần phải lo lắng cho anh. Anh có chừng mực. Em muốn làm gì thì làm, nhân
lúc còn mấy năm cuối cùng của tuổi trẻ thì cố gắng, đợi qua ba mươi là
không ai thèm ngó ngàng đến em nữa đâu”.
Rõ ràng cô đã hạ quyết
tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải nói cho rành mạch, tại sao lại bị anh
quay vòng như vậy? Phùng Nhất Nhất có chút buồn bực, nói, “Anh cũng đã
ba mươi lăm rồi đấy, đừng làm bộ làm tịch nữa”.
Thẩm Hiên im
lặng, lần này giọng điệu của anh bình tĩnh mà nghiêm túc, “Anh nói rồi,
anh có chừng mực. Huống hồ nhân phẩm của em tốt hơn Tạ Gia Thụ, cho nên
chắc chắn anh sẽ không bị tổn thương nhiều như em”.
Phùng Nhất Nhất vừa ngắt cuộc gọi của Thẩm Hiên thì điện thoại lại đổ chuông,.
Giọng nói của Tạ Gia Thụ vô cùng mất kiên nhẫn, “Có phải lại nói chuyện với Thẩm Hiên không? Sao lâu như vậy?”.
Phùng Nhất Nhất vốn định ngắt điện thoại với Thẩm Hiên rồi gọi cho anh, vội
vàng hỏi, “Anh về đến nhà chưa? Không lái xe sau khi uống rượu chứ?”.
Bên kia ngừng một chút, giọng nói có vẻ tốt hơn nhiều, “Vấn đề tôi hỏi em vừa rồi, em còn chưa trả lời tôi”.
Có phải em vẫn luôn đợi tôi trở về hay không?
Hơn ba năm nay, có phải em không hề để ý đến ai khác, một lòng một dạ chờ mong tôi quay về hay không?
Vừa rồi cô khóc sướt mướt, anh không kìm lòng được nên không tiếp tục truy
hỏi, sau đó lại xoắn xuýt vì chuyện cô bị con heo nào đó hôn, còn bị hôn những hai lần, trong cơn tức giận anh đã đuổi cô đi, nên chưa kịp hỏi.
Phùng Nhất Nhất không trả lời, nhất thời cả hai đều im lặng, bên tai là nhịp
thở của đối phương, hơi thở nông sâu, tim đập chung một nhịp.
Ngay cả khi yên lặng, không nói gì cũng cảm thấy rất tuyệt, rất thỏa mãn, có phải đó được gọi là, “Thử thời vô thanh thắng hữu thanh1” không?
1 Thử thời vô danh thắng hữu thanh: Là câu trích trong tác phẩm Tỳ bà
hành của Bạch Cư Dị, được Phan Huy Vịnh dịch thành “Tiếng tơ lặng ngắt
bây giờ càng hay”.
Tiếng vọng lại từ bên Tạ Gia Thụ có vẻ là âm
thanh đang thao tác dụng cụ gì đó. Sau tiếng vù vù khe khẽ là tiếng sột
soạt như thể anh đang trở mình. Âm thanh nhỏ vụn vặt vang lên bên tai
Phùng Nhất Nhất, tựa như anh đang gần trong gang tấc, lòng cô thấy thỏa
mãn mà ấm áp.
Những lời Thẩm Hiên khuyên đều rất có lý, nhưng vô dụng, cô nghe không vào, cô đã điên rồi!
Muốn hỏi anh có dám hay không, giống như em, điên cuồng vì tình yêu?
Dường như anh đang rất bất mãn về điều gì đó, thấp giọng lầm bầm một câu chửi thề. Phùng Nhất Nhất bật cười thành tiếng lại bị anh mắng, “Cười cái
quái gì? Đồ thần kinh! Không nói chuyện tôi ngắt máy đây!”.
Cánh
cửa sổ bên bàn sách vẫn mở, ngọn đèn đường phía không xa trên phố phát
ra thứ ánh sáng dìu dịu, chiếu lên cây ngô đồng, trên nhánh cây đã thấp
thoáng những chồi non đang nảy mầm. Mùa xuân đã đến thật rồi! Phùng Nhất Nhất thu chân ngồi trong gió nhẹ của đêm xuân, áp trán vào gối, dịu
dàng nói, “Ngủ ngon nhé!”.