Đọc truyện Hoài Niệm – Chương 40Quyển 2 –
Phùng Nhất Nhất cảm thấy nóng bức, như thể cô đang đứng trong đống lửa, nhưng một giây sau, lại tựa như bốn mặt đều là tường băng, tuyết phủ dày mười dặm… Cô cắn răng dùng lực đẩy Tạ Gia Thụ, không để anh dựa vào gần. Nhưng anh lại ngang ngược, để mặc tay cô đang chắn trước ngực mình, dường như anh hoàn toàn không sợ tim mình bị cô đập cho nát vụn.
Sự ngang ngược của anh khiến người ta kinh hãi, Phùng Nhất Nhất không kiên trì được bao lâu, cánh tay mềm nhũn. Anh đã kề sát cô hơn một bước, lúc này, sau lưng cô là cánh cửa thang máy, không thể né tránh, điều Phùng Nhất Nhất có thể làm là cố sức quay mặt đi.
Quả nhiên, Tạ Gia Thụ càng lấn tới, bóng đen nặng nề trước mắt, hơi thở vừa nóng bỏng vừa tươi mát của anh phả vào vành tai Phùng Nhất Nhất khiến chân cô mềm nhũn.
Chỉ nghe thấy một tiếng gõ cửa rất khẽ, sau đó Tạ Gia Thụ lùi lại.
Phùng Nhất Nhất ngẩn người ít nhất nửa phút, mới kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.
Vừa rồi là anh tiến vào thang máy trước, còn chưa ấn nút xuống lầu thì cô đã bước vào. Sau đó, cô cũng không ấn nút xuống, và rồi trong lúc hai người trầm lặng, thang máy vẫn dừng ở đó.
Hiện giờ, Tạ Gia Thụ ấn nút xuống tầng hầm.
Anh thoải mái lui về, điềm nhiên như không có chuyện gì, sửa sang lại áo sơ mi bị cô làm nhàu, cúc áo bị bung, anh chậm rãi cài lại.
Phùng Nhất Nhất cũng chậm rãi từ cửa thang máy đứng lên, lẳng lặng quay mặt đi, đối diện với cửa thang máy. Lúc này, cô lúng túng đến mức hận không thể phá cửa ra rồi nhảy xuống.
Lại là tiếng “đinh”, họ đã xuống đến tầng hầm.
Phùng Nhất Nhất không để xe ở bãi đỗ, nhưng vừa rồi cô quên không ấn nút xuống tầng một.
Xấu hổ và giận dữ đến muốn chết nguyên tại chỗ, cô cúi gằm đầu, còn Tạ Gia Thụ đứng bên lại lạnh lùng nhắc nhở, “Em không ra ngoài sao? Phiền em nhường đường một chút!”.
Dù gì thì cũng không thể mất mặt hơn vừa rồi, Phùng Nhất Nhất vẫn duy trì tư thế vùi đầu, bước sang bên cạnh một bước.
Tạ Gia Thụ vuốt lại chỗ ngực áo sơ mi đã nhàu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Trên đường đến công ty, Phùng Nhất Nhất gọi điện thoại cho Thịnh Thừa Quang.
Tất nhiên là cô không kể sự tích bẽ mặt vừa rồi cho Lão Đại nhà mình, điều cô nóng lòng muốn biết ngay lúc này là, “Anh có biết tại sao Tạ Gia Thụ lại đến thành phố H không? Là chuyện làm ăn đúng không?”.
“Cậu ấy đến thành phố H rồi ư? Thực sự là anh không biết”, Thịnh Thừa Quang có hơi ngạc nhiên, “Anh biết nửa năm trước cậu ấy có làm một khoản đầu tư mạo hiểm kếch xù, tiếp đó có hoạt động lớn tác động đến nhiều mối quan hệ, còn cụ thể thì… Bởi vì lúc mới bắt đầu anh đã không có ý định tham gia cho nên không rõ lắm. Hơn nữa, bây giờ chuyện hợp tác giữa anh và Tập đoàn Trường Lạc của Tạ gia cũng do Gia Thụ một tay xúc tiến, để tránh hiềm nghi, anh cũng không nghe ngóng quá nhiều”.
Thịnh Thừa Quang chắc chắn sẽ không giấu Phùng Nhất Nhất chuyện gì. Nhưng những cụm từ “đầu tư mạo hiểm kếch xù”, “hoạt động lớn”, “một tay xúc tiến” quá mức vĩ mô, Phùng Nhất Nhất nghe mà đầu óc choáng váng, đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười. Tạ Gia Thụ, một người làm ăn lớn như vậy, đâu có thời gian và tâm tư để nghĩ đến cô.
Có lẽ là trùng hợp? Là do cô tự mình đa tình và đa nghi?
Giống như lúc sáng ở trong thang máy, anh chỉ muốn ấn nút thang máy mà cô lại hét toáng lên như thể bị cưỡng hiếp.
Mặt Phùng Nhất Nhất lại nóng lên, cô áp tay vào hai má, áy náy nói với Thịnh Thừa Quang, “Lão Đại, thật xin lỗi! Em biết anh bây giờ rất bận, em còn mang chuyện này đến làm phiền anh”.
Tử Thời mang thai lần thứ hai, lại sinh ra một bé gái, cả nhà họ Thịnh vui mừng khôn xiết. Nhưng nghe nói, cô bé này không như Gấu Nhỏ. Cô bé vô cùng giày vò người khác, khóc lóc cả đêm. Tử Thời ở cữ không thể hao tâm tổn sức, để người khác chăm sóc lại không yên tâm, nên bây giờ Thịnh Thừa Quang không làm gì cả, chỉ ở nhà phục vụ vợ ở cữ và con gái thôi.
Nhưng tâm tình của Thịnh Thừa Quang lại cô cùng tốt, giọng nói còn nhẹ nhàng thoải mái hơn bình thường, “Không sao đâu! Một mình em ở bên ngoài, cẩn thận là tốt. Ngày mai anh sẽ bớt chút thời gian liên lạc với Tạ Gia Vân, hẳn là cô ấy biết nhiều hơn anh”.
“Dạ vâng! Em cám ơn anh nhiều!”
Có câu nói này của Thịnh Thừa Quang, Phùng Nhất Nhất như có người tâm phúc. Lúc đến công ty, tâm tình cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
Tâm tình bình tĩnh bước vào, cô lập tức nhạy bén phát giác ra bầu không khí trong công ty hôm nay có chút kỳ quái.
Không đợi cô túm người khác lại hỏi, mấy cô nàng cấp dưới đã kéo đến cả đàn, “Tổ trưởng, lát nữa mở cuộc họp, em giúp chị ôm tài liệu nhé!”.
“Tổ trưởng, em giúp chị cầm túi văn kiện!”
“Tổ trưởng uống nước không ạ? Em giúp chị pha trà mang vào nhé!”
Phùng Nhất Nhất biết chắc chắn là có chuyện xảy ra, nhưng cô không sốt sắng hỏi, chỉ vừa thu dọn đồ đạc trong tay vừa cười nhìn bọn họ.
Trong mắt mấy cô nàng đều lấp lánh ánh sao hồng, có cô không dằn lòng được mà tuôn ra, “Tổ trưởng, người của tập đoàn tài chính đến thu mua công ty của chúng ta thật rồi! Thị sát viên kia… chậc chậc chậc! Giống hệt như trong truyền thuyết! Giống hệt!”.
Mấy cô nàng khác đồng thanh phản bác, “Nói bậy! Rõ ràng là còn đẹp trai hơn so với truyền thuyết!”.
Một đám người đứng đó ứa nước miếng gật đầu, gương mặt Phùng Nhất Nhất đã không thể mang theo nụ cười được nữa. Cô cụp mắt, lặng lẽ thu dọn văn kiện trong tay, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh hơn, “Đã đến rồi sao? Các cô đã nhìn thấy rồi à?”.
“Dạ!”.
“Trông thế nào?”, Phùng Nhất Nhất đã khá hơn nhiều, cô lại ngẩng đầu lên, cười hỏi.
Các cô gái vẻ mặt ngây ngất nói rằng, “Vô cùng anh tuấn! Vô cùng anh tuấn! Vô cùng anh tuấn! Chỉ có mấy chữ này mới có thể diễn tả được tâm tình của em trong giây phút này!”.
Phùng Nhất Nhất thầm nghĩ: Đúng! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, cũng có tâm tình như thế.
Lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, gọi Phùng Nhất Nhất đến phòng Hội nghị.
Phùng Nhất Nhất cúp điện thoại, ôn hòa nói với mấy cô nàng ngốc nghếch lòng đang rộng ràng rằng, “Được rồi, hồi tâm lại rồi mau đi làm việc đi. Bây giờ là thời buổi rối ren, mọi người phải cẩn thận chút!”.
Hoàng tử anh tuấn xa tầm với lắm, còn lương mỗi tháng lại rót vào trong thẻ, các cô nàng si mê này bèn giải tán.
Phùng Nhất Nhất ôm văn kiện đã sắp xếp xong, hít một hơi thật sâu, đi về phía phòng Hội nghị.
Đoạn đường này ngày nào cô cũng đi, nhưng lúc này lại cảm tháy mỗi bước đi đều nặng trĩu.
Tạ Gia Thụ, Tạ Gia Thụ, cả quãng đường cô đều lẩm nhẩm cái tên này.
Là anh sao? Có phải là anh không?
Nếu là anh, em phải đối mặt thế nào đây? Anh mang theo tâm tình gì mà đến đây vậy?
Nesu không phải là anh….
Đứng trước cửa phòng Hội nghị, Phùng Nhất Nhất lấy lại bình tĩnh rồi mới đẩy cửa bước vào.
Liếc mắt một cái, cô nhìn thấy một người đàn ông ăn vận nghiêm chỉnh, anh tuấn rắn rỏi, mặt mày tuấn lãng có thể so sánh với Tạ Gia Thụ thời niên thiếu đang ngồi trên hàng ghế đầu được các lãnh đạo cấp cao vây quanh.
Phùng Nhất Nhất đã chuẩn bị tâm lý đâu vào đấy, nhưng lại vẫn sững sờ ra đó.
Phùng Nhất Phàm?!
Cô ngẩn người, còn Phùng Nhất Phàm lại cười, đứng lên hướng về phía cô, “Chị!”.
Lúc này, các sếp của Phùng Nhất Nhất cũng nhất loạt sửng sốt.
“Em làm sao vậy? Sao không nói trước với chị một tiếng?”.
Khó khăn lắm mới đợi được đến khi cuộc họp kết thúc, trước mặt các sếp, Phùng Nhất Nhất vừa lễ độ vừa khách sáo đưa Phùng Nhất Phàm đi.
Đến gian nghỉ ngơi của nhân viên trong công ty, Phùng Nhất Nhất cầm cốc nước đưa cho em trai, tìm một góc tương đối khuất ngồi xuống, hùng hổ hỏi cậu.
Tư thế ngồi của Phùng Nhất Phàm lúc này rất giống người nào đó, nhưng vẻ mặt của cậu lại vô cùng “oách”, nói với chị gái mình rằng, “Em đến đây là vì chuyện công, lộ trình của em có liên quan đến cơ mật thương nghiệp, nói trước với chị là phạm luật”.
“Vậy thì công việc của em có thay đổi cũng nên nói với chị một tiếng chứ?”, Phùng Nhất Nhất trừng mắt với cậu, “Bây giờ em thay ai thị sát hả?”, công ty cậu làm trước đó là thiết kế đồ họa. Phùng Nhất Nhất còn nhớ cậu nhóc này là từng thề thốt rằng phải làm một chuyên gia thiết kế đồ họa đỉnh nhất Trung Quốc, sao giờ lại chạy đến thu mua công ty của cô?
Phùng Nhất Phàm bị hỏi như vậy, chỉ nhìn cô mà không lên tiếng.
Em trai ruột của mình, Phùng Nhất Nhất còn không hiểu rõ cậu sao? Chột dạ rõ ràng thế này, quả nhiên là cô đoán đúng rồi!
“Nhất Phàm, chị rất thích cô Phiên Phiên đó. Hai em muốn yêu đương là chuyện của hai em. Em đến công ty nhà cô ấy làm cũng không có gì không tốt cả”, Phùng Nhất Nhất không biết phải nói thế nào cho tế nhị một chút để không làm tổn thương em trai, “Nhưng em vừa mới tốt nghiệp, vào công ty nhà người ta, bắt đầu làm từ cấp cơ sở sẽ tốt hơn, đúng không? Thoáng cái mà em đã nhảy lên vị trí cao thế này, rất dễ bị người khác nói ra nói vào”.
Phùng Nhất Phàm buột miệng văng tục, trừng mắt nhìn chị gái mình, “Chị tưởng em sống bám váy đàn bà đấy hả?”.
Vào thời gian này, khu nghỉ ngơi đã có rất đông người ngồi. Mọi người trông có vẻ như ai nói chuyện của người nấy, nhưng thực tế là đang dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên này. Thị sát viên anh tuấn lại văng tục như thế, mọi người sợ đến ngây người.
Khu nghỉ ngơi đột nhiên im bặt, Phùng Nhất Nhất đương nhiên phát hiện ra, cô nói với em trai, “Em nhỏ tiếng chút!”.
Phùng Nhất Phàm hậm hực, hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi, “Em chẳng thèm bám váy đàn bà đâu! Em thay anh Gia Thụ đến khảo sát! Em làm việc cho anh Gia Thụ!”.
Cậu nói xong, vẻ mặt của chị gái cậu còn quỷ dị hơn cả lúc tưởng cậu bám váy đàn bà. Phùng Nhất Phàm lại nhấn mạnh, “Bây giờ em là trợ lý cho anh Gia Thụ, chị đừng có coi thường người khác như thế nữa!”.
“Nhất Phàm!”, Phùng Nhất Nhất thấp giọng nói, “Hôm trước chúng ta còn nói chuyện điện thoại,sao em không nói gì với chị cả? Em có biết… chị là chị gái của em không! Sao em lại giúp Tạ Gia Thụ gạt chị?”.
Phùng Nhất Phàm vốn đã khó chịu, nghe cô muốn vu tội cho anh Gia Thụ của mình, đột nhiên không chút do dự mà trở mặt, “Chị ít mơ mộng hão huyền thôi! Anh Gia Thụ của em làm gì mà cần em giúp anh ấy gạt chị hả? Hơn nữa, cái gì gọi là em gạt chị? Chị là ai mà em phải thông báo lộ trình của anh Gia Thụ với chị?”.
Cậu nói một câu lại một tiếng “anh Gia Thụ”, Phùng Nhất Nhất nghe mà lòng khó chịu vô cùng. Trước mặt bao nhiêu con mắt, cô nhẫn nhịn, hít mấy hơi thật sâu, đè nén tâm tình phức tạp, bình tĩnh nói với Phùng Nhất Phàm, “Em có biết hiện giờ Tạ Gia Thụ đang sống ở căn nhà đối diện với chị không? Sáng hôm nay, lúc chị ra khỏi nhà thì anh ấy từ phòng đối diện đi ra”.
Phùng Nhất Phàm sửng sốt.
Phùng Nhất Nhất có chút thất vọng nhìn em trai mình, khẽ giọng nói tiếp, “Vậy em có biết, anh ấy đã mua hẳn một tầng lầu trong tiểu khu nơi chị sống, hiện tại anh ấy là chủ nhà của chị”.
Phùng Nhất Phàm chần chừ, lắc đầu.
Phùng Nhất Nhất không muốn nói thêm gì nữa, cô lặng lẽ ngồi đó thêm một lát rồi đứng dậy bỏ đi.