Đọc truyện Hoặc Loạn Quỹ Tích – Qũy Đạo Hỗn Loạn – Chương 7: Hắc ám trở lại
Harry mở mắt trừng trừng nhìn khói đen dày đặc trong cái vạc lớn, từ từ thành hình, một gương mặt trắng xanh xuất hiện trước mặt cậu, mặt bẹp không có mũi, thậm chí trơn bóng không có lông tơ, khi cặp mắt đỏ kia nhìn chằm chằm bạn, giống hệt như bị rắn độc khủng bố rình mò – thật sự không thể xem như con người! (Eileen: Vâng! Anh ấy là S cường cầm thú công đó *xách dép chạy*)
Harry sợ hãi suy nghĩ, cánh tay, vết sẹo tia chớp, mỗi một tế bào trên thân thể đều đang kêu gào đau đớn.
Đây thực sự là một ác mộng, Cup Quidditch thế giới vừa chấm dứt, họ bị đánh thức lúc nửa đêm, một đám Tử thần Thực tử tập kích trong khu vực, đa số mọi người hoảng sợ trốn vào rừng cây, cậu và các bạn bị lạc nhau, sau đó cậu phát hiện Dấu hiệu Hắc ám bay lên bầu trời cách đó không xa, cậu chạy tới, thấy có người đang cầm đũa phép của cậu – đúng vậy, đó là cây đũa phép cậu không biết mất khi nào – đánh gục cậu…
Khi cậu tỉnh lại, thì đã bị trói trong một khu mộ, mở to mắt nhìn người kia cắt cánh tay cậu, xương của cha, thịt của bầy tôi, máu của kẻ thù – sống lại, giờ phút này Voldemort đã sống lại! Cậu tuyệt vọng chỉ muốn xem đây như một cơn ác mộng, nhưng mà toàn thân đau đớn, cảm giác không thở nổi vì bị trói lúc nào cũng nhắc nhở cậu, đây là hiện thực, Voldemort thật sự đã sống lại rồi!
“Bartemius, mi làm tốt lắm.” Voldemort đối với tên người hầu bên cạnh vung đũa phép.
“Đây là vinh hạnh của bầy tôi, thưa chủ nhân.” Người đàn ông gầy trơ xương cung kính hôn vạt áo choàng chủ nhân mình, giọng nói kích động đến run rẩy, chủ nhân của gã lại vì gã mà làm cánh tay mới!
Voldemort không để ý đến Harry, đem đầu đũa phép để lên một cánh tay khác của Bartemius, Harry khó khăn thấy phía trên có một hình xăm đỏ tươi đang mấp máy, giống y đúc cái cậu thấy trong rừng cây. Ngay sau đó, trán đau khủng khiếp, Harry cắn chặt răng, nhìn dấu hiệu kia bay lên bầu trời.
Voldemort cười lạnh lẽo, đi thẳng về phía Harry, con ngươi vỡ nát kia nhìn thẳng thiếu niên, “Harry Potter… yếu ớt… Cậu Bé Vẫn Sống.” Ngón tay trắng dài vuốt ve đũa phép của Harry, (Eileen: tại sao không vuốt ve em nó đi mi vuốt cây đũa mốc đó làm chi?) Harry khẩn trương nghĩ rằng hắn sẽ bẻ gẫy nó, “Mi chưa đủ tư cách, Potter.” Voldemort khinh thường vứt bỏ cây đũa phép anh em này, không để Kẻ Được Chọn vào mắt, “Đối thủ của ta không phải mi…” Hắn như xuyên qua cậu nhìn ai đó. Trong nháy mắt, trong đầu Harry hiện ra khuôn mặt của Evans.
“A, đúng vậy, Harry Potter.” Cái miệng khô nứt kia chậm rãi khép mở. Mặc dù trùng tên, theo trực giác Harry nghĩ hắn không phải đang gọi mình. “Mau nhìn, chúng đến rồi Potter.” Voldemort vừa nói xong, từ phía sau những bóng cây lờ mờ một đám Tử thần Thực tử xuất hiện, trên người khoác áo choàng, mang mặt nạ, chúng đi ra, quỳ rạp xuống đất như nô lệ ti tiện.
“Trước khi bắt đầu, có lẽ chúng ta nên chào đón một vị khách.” Chúa tể Hắc ám nhìn chằm chằm vào bên cạnh nấm mồ, không liếc mắt nhìn thuộc hạ cũ của hắn lấy một lần, “Kẻ đã từng là người hầu trung thành của ta.” Hắn trào phúng kéo dài giọng nói, nhẹ nhàng nhưng làm người ta nổi da gà, “Severus.”
Mắt Harry trừng lớn, cái gì? Snape? Cậu còn chưa nghi ngờ được bao lâu, thì bóng dáng giáo sư độc dược đập vào mắt, vẻ mặt trống rỗng, trong mắt không có bất cứ cảm xúc nào… nhìn cậu. Đúng vậy, tầm mắt của Snape vẫn luôn tập trung trên người cậu, nhìn không chớp mắt, như ở đây chỉ có mình cậu mà thôi. Harry không hiểu tại sao lại cảm thấy trái tim xao động, vì sao Snape phải đến? Dưới tình huống này bọn họ đã có thể thoát được rồi đó chứ? Hay là lập tức sẽ có người…
Bartemius lập túc giơ đũa phép lên. “Không không, chúng ta nên nghe xem hắn muốn gì.” Voldemort cất cao giọng, “Có phải không? Bậc thầy độc dược thân mến của ta.” Vết sẹo của Harry bắt đầu đau đớn, nhưng Voldemort lại chưa từng biểu hiện gì, cậu biết hắn đang tức giận, mà Snape chưa trả lời, ánh mắt không hề chếch đi.
Giữa sân im lặng, hơi thở quanh người Voldemort ngày càng lạnh, một nhóm Tử thần Thực tử đang quỳ lo sợ xôn xao, những kẻ gần nhất thì lạnh run, liên tiếp dùng khóe mắt nhìn Snape, nói gì đó nhanh đi, tùy tiện nói gì cũng được!
Rốt cục Snape mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn mà rõ ràng vang vọng, “Tôi muốn Harry Potter.” Lời nói của gã không hề phập phồng, “Giao nó cho tôi.”
Khi mà gần như tất cả mọi người đều kinh ngạc, đột nhiên, một thần chú đánh trúng tảng đá đang trói buộc Harry, cậu ngã nhào xuống mặt đất, bất giác vươn tay ra túm lấy đũa phép của mình, ngay sau đó đầu đau như búa bổ, ngoại trừ cuộn tròn người lại, cậu không làm được gì khác.
“Crucio.” Tiếng Voldemort bén nhọn lạnh lẽo.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó có người nắm chặt cánh tay cậu, cậu giãy dụa theo phản xạ, lại bị giam cầm, như có vật gì đó kéo rốn cậu, thân thể bị ép rời mặt đất – cậu rất quen thuộc, là Khóa Cảng! Gió mãnh liệt gào thét bên tai, cậu dựa vào lồng ngực cứng rắn, cảm giác bị khống chế trước đó đã yên lặng biến mất…
Hai bóng người xuất hiện trong phòng hiệu trưởng.
Snape buồn bực, gã không biết lúc đó mình nói ra hai câu kia thế nào, tựa như một Gryffindor ngu xuẩn, nói chuyện không biết suy nghĩ, chỉ dựa vào bản năng. Gã thừa nhận mình e ngại Chúa tể Hắc ám, gã không run rẩy, bởi vì toàn thân gã đã cứng ngắc. Giáo sư độc dược tự giễu cười lạnh. Nhưng kết quả gã vẫn cứu Kẻ Được Chọn từ trong tay Chúa tể Hắc ám. Chết lặng lấy ra độc dược, Snape thô lỗ mở khớp hàm thiếu niên, đổ từng chai. Lúc này, Dumbledore cũng đã tới.
Nghe Kẻ Được Chọn miêu tả việc đã trải qua một cách đứt quãng, Snape mệt mỏi dựa vào tường nhắm mắt lại, dấu hiệu trên cánh tay trái ăn mòn linh hồn gã, nóng rực và đau đớn.
“Hắn sống lại.” Dumbledore nhìn chằm chằm vết thương trên cánh tay Harry.
“Xin lỗi, giáo sư Dumbledore con không thể ngăn cản…” Harry mê man không biết làm sao, nhìn về phía Evans, người thanh niên kia lại cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, người yêu của anh thì đang ôm anh. Trong nháy mắt, Harry hâm mộ anh có người để có thể dựa vào, mình thì sao? Chỉ có thể dựa vào bản thân…
Còn có Snape. Đáy lòng có tiếng nói như vậy. Harry nhướng mày, không, vì Dumbledore nhờ nên Snape mới… “Tôi muốn Harry Potter. Giao nó cho tôi.” Bên tai như còn vang lên giọng nói của giáo sư độc dược. Chết tiệt! Làm như cậu là đồ vật vậy! Chết tiệt! Cậu không cần một kẻ hận cậu đến bảo vệ cậu!
Phát hiện con đỡ đầu thay đổi sắc mặt, Sirius đau lòng đỡ cậu đi nghỉ ngơi, Lupin rời đi theo, sau khi Dumbledore dặn bức tranh đi thông báo với nhà Weasley, chuyển sang Harry, “Harry, cậu không sao chứ?”
Mới đó còn đặt toàn bộ sức nặng trên người người yêu ngay giậy tiếp theo thanh niên đứng thẳng dậy, hai mắt sáng như thường, “Ừm, xem ra chúng ta đã quá ỷ lại ký ức. Lợi dụng chúng ta biết trước tương lai để dời lực chú ý của chúng ta sang Azkaban, ung dung mà thông qua Cup Quidditch thế giới hỗn loạn bắt Harry đi hồi sinh Voldemort – tôi không ngờ đám Tử thần Thực tử kia lại có mưu kế như vậy, theo tính cách đa nghi của Voldemort, hắn sẽ không muốn sống lại trong tình huống đó, nói cách khác, phía sau chúng nhất định có người bày mưu tính kế, mà còn được Voldemort tin tưởng.”
Dumbledore yên lặng một lát, “Bọn Tử thần Thực tử mà hôm nay chúng ta tóm được cũng không thể cho chúng ta đáp án.”
“Tôi cảm giác hơi quái lạ, tại sao chúng ta ở hai không gian khác biệt, có liên kết tinh thần thì thôi nhưng khi em ấy bị thương tôi cũng sẽ bị thương? Theo lý thuyết, chúng ta cũng không tồn tại bất cứ quan hệ nhân quả gì mà.”
“Có lẽ đây là cách thời không bảo hộ mình.” Dumbledore đẩy mắt kính, “Dù sao xuyên qua sẽ làm thời không mất cân bằng, người xuyên qua bị cấm chế ở mức nhất định, hạn chế hành vi.” Xuyên qua khá là bất lợi đối với một thời không, nhất là người xuyên qua biết trước hướng đi của tương lai, khi đó thời không này không thể quản lý họ, liền tạo cho họ một nhược điểm trí mạng, chỉ cần lợi dụng tốt nhược điểm này, thậm chí có thể biến bị động thành chủ động.
Cho nên, đây mới là nguyên nhân cụ tin tưởng chúng tôi sao? Harry vô tư nhún vai.
“Đúng rồi, Harry, năm nay Hogwarts thiếu một giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cậu có muốn gia nhập với chúng tôi không?” Dumbledore mở to mắt nhìn, thuận tiện liếc Snape.
“Tất nhiên rồi, đây là vinh hạnh của tôi.” HARRY hiểu ý mỉm cười.
Không có tâm trạng để ý hai con sư tử một già một trẻ này đạt được hiệp định gì, Snape xoay người rời phòng hiệu trưởng trở lại hầm.
Gã ngồi xuống sô pha, vô ý nắm chặt cánh tay trái, cảm giác nóng rực đã biến mất, nhưng gã lại không thả lỏng nổi. Nghiêng đầu nhìn quyển sách “Độc dược bản lẻ” thật dày trên bàn, mắt Snape chợt lóe, đây là quà gã nhận được, trong ngày sinh nhật Harry. Gã biết ai đưa tới, đây là trực giác, cho dù gã càng tin tưởng kết luận đã trải qua suy đoán hơn.
Là Prince, người yêu của Harry Potter. Nghĩ đến phần hậu tố, biểu tình của Snape thoáng vặn vẹo. Chẳng lẽ trên thế giới này trừ mình ra còn có người có huyết thống của Prince ư? Tự trọng không cho phép gã hỏi người kia mà muốn tự mình tìm hiểu tất cả. Có điều Dumbledore đã quyết định tin tưởng họ, lão cáo già gian xảo kia nhất định biết thân phận thật sự của đối phương.
Prince này luôn cho gã một loại cảm giác quen thuộc, khiến gã mơ hồ nắm được chút sự thật, nhưng bản năng của gã lại cảm giác được mình không muốn biết sự thật đó, có đôi khi không biết gì cũng là một loại hạnh phúc.
Snape mở cuốn sách độc dược kia ra, lúc đầu khi nhận được cuốn sách này, một tấm da dê nhỏ được kẹp vào như một tờ đánh dấu sách, mà tiêu đề trên đó là, “Độc dược xóa bỏ – xóa bỏ dấu vết đã từng bị nguyền rủa.”
Tâm trạng gã nặng nề, thầm mắng một tiếng, “Thừa thãi.”