Đọc truyện Hoắc Loạn Giang Hồ – Chương 7: Vung tiền như rác
Cái bóng trắng ấy đã đi xa rồi, như sương mờ khói ảo vậy, chỉ để lại một mảnh hư không mờ mịt.
Hoắc Lâm Phong vẫn đứng trong rừng, khu biệt uyển cổ xưa đó chẳng hề mảy may di chuyển, nhưng hắn đã không còn tâm tư nào thăm dò. Hắn đã bị quấy nhiễu, bị quét sạch hết hứng thú, bị cái người như trích tiên quỷ mị đó yểm bùa rồi.
Đó là ai?
Đoán không ra, nghĩ không thông, rốt cuộc đó là ai?
An cư trong một biệt uyển, nhìn vào cách ăn mặc, nhất định không phải là đệ tử tầm thường, có thể là một trong các vị cung chủ. Hắn suy ngẫm, Điêu Ngọc Lương vẫn còn nhỏ, chẳng lẽ là Dung Lạc Vân?
Lững thững đi ra, cách đó không xa một nhóm đệ tử tuần tra đi tới, Hoắc Lâm Phong nghe tiếng liền xoay người ra sau núi. Núi Lãnh Tang rét lạnh tối đen, không cẩn thận một chút là sẽ vấp chân ngay, hắn lại nhớ tới những chuyện lúc trước.
Nghệ nhân kể chuyện từng nói, chị làm kỹ nữ, em làm thảo khấu.
Tỷ tỷ của Dung Lạc Vân là hoa khôi ở Triều Mộ Lâu, chứng tỏ tướng mạo quốc sắc thiên hương, suy ra, dung mạo của Dung Lạc Vân chắc hẳn cũng không tầm thường.
Đến chân núi, về khách điếm thì phải đi hướng bắc, Hoắc Lâm Phong lại quyết định đi về phía tây Trường Hà.
Ven sông gần giờ Sửu, Triều Mộ Lâu sáng như ban ngày, môn đình mở rộng đón chào, khách khứa tấp nập. Trùng hợp thật, ngày tổ chức ca vũ mà ông chủ tiệm nói vừa khéo là tối nay, bên trong xa hoa lộng lẫy, vũ nương mặc xiêm áo chỉ ngắn đến eo.
Dòng người chen chúc xô đẩy, từ thanh niên trai tráng cho tới các cụ già tóc bạc, tất cả đều nhào tới tận hưởng mùi thơm của những chiếc váy dài. Oanh hót yến kêu, dù ngồi sâu trong góc cũng thấy chói tai, nhưng mà, chỉ riêng lầu bốn trông có vẻ tịch mịch.
Đây là phòng thượng hạng, cửa sổ chạm trổ hoa văn mở toang, mành trúc vén lên, một bóng trắng lướt vào phòng. Y lặng lẽ đáp xuống đất, lấy nhánh gỗ sam châm lửa, thong thả đi tới bên giường châm vào đế đèn cầy ba màu, hành động vô cùng quen tay.
Chỉ châm vỏn vẹn một ngọn, căn phòng tối om, khác xa với ánh đèn rực rỡ bên ngoài. Người này lại không châm đèn tiếp nữa, mở tủ ra, chọn một nén nhang hành vu, châm vào các lư hương. Làm xong hết những chuyện này, y mới nhẹ nhàng ngồi xuống giường.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, y lại rất yên tĩnh, giống như là đến nhầm nơi vậy. Có tiếng bước chân vang vọng, cánh tay thon dài trắng nõn như ngó sen đẩy cửa ra, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành ló vào: “Lạc Vân, đến khi nào vậy?”
Người con gái vừa hỏi đấy là hoa khôi của Triều Mộ Lâu, Dung Đoan Vũ, người ngồi bên giường không ai khác chính là Nhị cung chủ của Bất Phàm Cung, Dung Lạc Vân.
“Vừa đốt đèn.” Dung Lạc Vân hơi khom người, “Tìm đến đây nhanh vậy, tỷ theo dõi đệ à?”
Dung Đoan Vũ cười thật duyên, mấy tên nam nhân thối bên dưới sao có thể quan trọng bằng đệ đệ của mình? Nàng đi khỏi, vô cùng thướt tha, như là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, lát sau bưng tới một khay đồ ăn.
Hai chị em ngồi trước bàn, một bát chè hạnh nhân, một đĩa bánh sữa chiên giòn, đều là món Dung Lạc Vân thích. Y hãy còn ăn, vành tai tinh xảo khẽ nhúc nhích, lắng nghe động tĩnh trong Triều Mộ Lâu. Mỗi tháng vào ngày này Triều Mộ Lâu đều đông đúc phức tạp, y phải tự mình đến quan sát mới yên tâm.
Ăn hết chè hạnh nhân, y mím môi. Dung Đoan Vũ ghét bỏ nói: “Cũng có phải là trẻ mồ côi không ai quan tâm đâu, khăn tay thêu nhiều như thế, còn không lấy ra lau sao?”
Dung Lạc Vân rút ra một tấm khăn từ trong tay áo, chấm nhẹ lên môi, rất luyến tiếc. Dung Đoan Vũ bật cười, ngón tay thon dài lấy ra một tờ giấy nhỏ.
Dung Lạc Vân nhận lấy, quan viên mà triều đình phái đến đã tới nơi rồi, mở ra xem: “Hoắc Lâm Phong?” Y khá kinh ngạc, đường đường là con trai của Định Bắc Hầu, nghe đồn vừa lập chiến công, vậy mà lại bị phái tới Tây Càn Lĩnh.
“Người này như thế nào?” Dung Đoan Vũ hỏi.
Dung Lạc Vân lắc đầu, chưa từng gặp mặt, không biết, nhưng người trấn giữ biên ải chắc chắn rất ghê gớm. Bỏ lại đội quân tinh nhuệ ở Tái Bắc, đến đây dẫn dắt một đội quân vô tích sự, y nghĩ Hoắc tướng quân này chắc chắn trong lòng rất khó chịu.
Dung Đoan Vũ lại hỏi: “Có cần thám thính tình hình không?”
Dung Lạc Vân nói: “Không cần đâu, đợi hắn tới nhậm chức thì tin tức xác thực ở Trường An cũng sẽ đưa đến.” Rồng mạnh cũng không thể đè bẹp được lũ rắn độc, dù Hoắc Lâm Phong có lợi hại cách mấy, cũng chỉ là “một cây làm chẳng nên non”.
Y mệt rồi, đốt trụi tờ giấy, rồi súc miệng cởi phát quan, rũ mái tóc đen xuống rồi nằm lên giường. Dung Đoan Vũ ghém chăn cho y xong, lại sờ lên gò má y: “Ngủ đi, chắc sẽ ồn ào một lúc nữa mới xong, có chuyện gì sẽ gọi đệ.”
Dung Lạc Vân chưa cởi xiêm y đã nhắm mắt lại, rõ ràng ở bên ngoài mang tiếng là một kẻ điên, ấy vậy mà bây giờ lại nghiêng người cuộn mình như một đứa trẻ.
Đóng cửa lại, Dung Đoan Vũ bước đi nhẹ nhàng, ở trên hành lang nhìn thấy một thanh quán (*) đang ôm đàn bên dưới. Thanh quán hát khàn cả cổ họng, nhưng bên dưới tiền vàng bay ngập trời, đặt đàn xuống còn phải nhanh chóng nhận lấy tiền thưởng.
(*) thanh quán: người chỉ bán nghệ không bán thân
Dung Đoan Vũ cúi đầu nhìn, đám đàn ông thì ô hợp còn cô gái đang ôm tiền vàng châu báu, trông rất náo nhiệt. Có bao nhiêu người đàn ông xin nàng lộ mặt, nàng mắt điếc tai ngơ, xoay người ra sau bếp hầm canh cho Dung Lạc Vân.
Trong tửu lầu thì xa hoa, ngoài tửu lầu thì diễm lệ.
Người bên sông Trường Hà tấp nập qua lại, một bóng đen lướt vào thuyền hoa, chính là Hoắc Lâm Phong đang mặc y phục dạ hành.
Bên trong thuyền đương lúc mây mưa, Hoắc tướng quân nghe thấy mà đỏ cả mặt. “Xin lỗi.” Hắn thầm nói, sau đó kéo xuống một chiếc áo bào, mặc xong bước lên bờ, ngẩng đầu rảo bước đi vào Triều Mộ Lâu.
Hoắc Lâm Phong chợt giật mình, trong bầu không khí xa hoa trụy lạc, liếc mắt đưa tình, chỉ vài bước ngắn ngủi mà trên người hắn đã nhiễm đầy mùi phấn son.
Hắn ngồi xuống một chỗ, hành lang chật ních người, có kẻ say rượu hái hoa, có cô thì õng ẹo phẩy quạt, nơi đâu cũng toàn là cảnh phong tình.
Ở Tái Bắc chưa từng vào Tiểu Xuân Đài, đến Tây Càn Lĩnh đã vào tới Triều Mộ Lâu, nếu như bị cha và đại ca biết được, e là quân trượng và gân cốt đều tan nát.
Bỗng nhiên có một giọng nói yêu kiều vang lên: “Công tử tuấn tú lỗi lạc này, sao lại ngồi uống rượu một mình thế kia?”
Da thịt Hoắc Lâm Phong căng cứng, bị một nàng kiều phóng đãng khoác vai, hơi ngượng. Thanh lâu này chia phường chia loại, người trước mắt đây là một tiểu kĩ bán thân. Hắn bày khuôn mặt không cảm xúc, nói: “Nghe đồn mỹ sắc Triều Mộ Lâu đáng cho người ta sớm nở tối tàn, hôm nay diện kiến, ta thấy chẳng qua cũng chỉ đến thế này mà thôi.”
Mặt tiểu kĩ kia biến sắc, hất vòng eo dáng liễu bỏ đi, sau đó lại có một vị thanh quán tới. Hoắc Lâm Phong nhìn dò xét, một thanh quán chỉ mãi nghệ ôm cây tỳ bà, khi đối diện với ánh mắt hắn còn hơi ngại ngùng.
Hắn nói: “Bộ dạng chỉ như một đứa nha đầu, sắc đẹp chỉ thích hợp hầm canh chua sau bếp, bày đặt đàn tỳ bà.”
Thanh quán vừa nghe, xấu hổ đến mức rơi lệ, xung quanh lập tức có mấy tên chen tới tỏ vẻ thương hương tiếc ngọc. Đôi mắt Hoắc Lâm Phong vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, mở tay nải bằng gấm ra, bên trong có trăm lượng bạc ròng và bốn mươi nén bạc, tổng cộng bốn nghìn lượng.
Hắn thấp giọng nói: “Thân thể của thanh lâu ta ngại bẩn, bốn nghìn lượng, tìm một người xinh đẹp hát một bài, các người có không?”
Lời nói này vừa làm nhục vừa khiêu khích, nhưng cám dỗ cũng rất lớn. Bà vú cũng tới ton hót: “Công tử đừng giận, nếu Triều Mộ Lâu không có cô nương nào xinh đẹp thì cả Giang Nam này nơi đâu có mỹ nhân nữa chứ?” Nói xong vỗ vỗ tay, “Gọi Bảo La cô nương tới đây.”
Hoắc Lâm Phong thoáng nghe thấy tiếng nghị luận, xem ra “Bảo La” này rất nổi tiếng. Lát sau, Bảo La đi tới trước bàn, lấy quạt che mặt, lộ ra một đôi mắt hạnh xinh đẹp, đong đưa lả lướt, đong đưa tới độ mà các khách quan cũng muốn chìm vào cơn say.
Hoắc Lâm Phong liếc một cái: “Đẹp thì có đẹp ở đôi mắt hạnh, nhưng đáng tiếc, ta thà gặm một miếng đào tươi, còn hơn nhai nát một giỏ hạnh.”
Bảo La cứng đờ người, suýt nữa làm rớt cây quạt, bà vú thấy thế lại gọi người khác tới, thậm chí còn gọi cả mỹ nhân ngày thường không lộ diện. Mà miệng lưỡi Hoắc Lâm Phong lại như đao kiếm, khiến cho oanh oanh yến yến nơi đây đều choáng váng.
“Ây dô, công tử à!” Bà vú lau mồ hôi, “Công tử, ngài thích loại hình như thế nào? Eo thon hay ngực lớn, ngọc nữ hay mị nương, ngài hãy nói ra đi ạ!”
Hoắc Lâm Phong lần đầu vào chốn phong nguyệt, giả vờ làm một vị khách vô tình, chứ nào hay biết những thứ này? Nghe vậy mãi lâu sau vẫn không đáp, sau tai dần dần nóng lên, bà vú vô cùng có kinh nghiệm, ghé lại gần hỏi nhỏ: “Công tử, chẳng lẽ ngài muốn nam kĩ sao?”
Hoắc Lâm Phong giật mình, thẹn quá hóa giận nói: “Bớt nói thừa thãi đi, không có mỹ nhân thì thôi!”
Bà vú trầm ngâm một lúc, ở trước mặt bao nhiêu người thế này, Triều Mộ Lâu sao có thể để mất danh dự được. “Đi…” Bà vuốt vuốt ngực, xoay chuyển tình thế, “Mời Đoan Vũ cô nương tới đây!”
Đám đàn ông ở đây kinh hô, tất cả đều nghểnh cổ chờ mong, người chưa lộ mặt đã muốn nhỏ dãi rồi. Hoắc Lâm Phong thấy hơi lo, chờ một lúc, bên tai vang lên tiếng gào thét, nâng mắt nhìn lên, trên hành lang dài xuất hiện một bóng dáng thướt tha, nhìn từ xa, chỉ cảm thấy vô cùng thần tiên.
Nô tỳ kêu rất vội, nhưng Dung Đoan Vũ vẫn rất điềm tĩnh, dựa vào lan can nhìn xuống, liếc mắt một cái thấy Hoắc Lâm Phong được mọi người vây xung quanh.
Hai người từ xa nhìn nhau, Hoắc Lâm Phong hơi kinh ngạc, nữ nhân phong trần lại có dung mạo xuất thần như vậy, ngược lại trông giống như thiên kim khuê các hơn. Đợi Dung Đoan Vũ bước đến, hắn mới nhìn rõ, gương mặt quả thật có phần tương tự với bóng dáng màu trắng đó.
Chẳng lẽ, người đó thật sự là Dung Lạc Vân?
Dung Đoan Vũ thong thả đến rót rượu: “Công tử muốn nghe khúc gì?”
Hoắc Lâm Phong hơi sững sờ, đẩy bốn nghìn lượng ra: “Khúc sở trường của hoa khôi là được.”
Bà vú thở phào nhẹ nhõm, Dung Đoan Vũ nhấc váy lên đài, mượn tỳ bà của thanh quán. Trong tửu lầu lập tức im phăng phắc, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nín thở chăm chú nhìn hoa khôi hát, tay gảy đàn, môi hé mở, phát ra âm thanh của tự nhiên.
Ở một góc lầu bốn, Dung Lạc Vân đang mơ một giấc mơ trong tiếng ồn ào náo nhiệt, bỗng nhiên bầu không khí trở nên yên tĩnh, y chợt tỉnh dậy.
Ngồi dậy vén rèm, y vén tóc xuống giường, đi chân trần ra đến cửa. Nghe ra được giọng hát của Dung Đoan Vũ, đẩy cửa bước ra hành lang, dựa vào lan can cúi đầu, mái tóc rũ xuống, che đi nửa khuôn mặt.
“Cỏ nga xanh tốt… Phụ mẫu đáng thương…” Ca khúc này là “Lục Nga”.
Người xung quanh ngắm nhìn mỹ sắc, chỉ có mình hắn là nghe hát, khi nàng hát đến “Núi nam trùng điệp”, tim hắn thắt lại.
Hoắc Lâm Phong lại rót một chung rượu, không biết vì sao lại hát một khúc truy điệu như thế này. Ngửa cổ dốc rượu, bỗng nhiên hắn thoáng thấy bóng dáng trên lầu bốn, ngoại bào màu xanh trắng, chỉ là đã gỡ phát quan.
Là y sao?!
Khúc này vừa hết, xung quanh vang lên lời tán thưởng, hắn bị bà tổng quản túm lại đòi khen ngợi. “Rất tốt…” Hắn đáp qua loa một câu, ngẩng đầu lên lại, ở lan can đã không còn bóng dáng nào.
Hư hư thật thật, ảo diệu như mơ.
Hắn chợt thấy tẻ nhạt, hỏi: “Canh mấy rồi?”
Không biết là ai đáp: “Gần đến giờ Mão rồi.”
Trời sắp sáng rồi, Hoắc Lâm Phong xoay người đi ra ngoài, đám đông phía sau lại trở nên náo nhiệt. Hắn đi ra khỏi Triều Mộ Lâu, trả áo bào lại, sau đó lững thững quay về khách điếm.
Triều Mộ Lâu sáu góc sáu mặt, từ từ sóng vai cùng hắn. (tức là Hoắc Lâm Phong đi xa dần đến khi triều mộ lâu chỉ cao bằng vai của hắn)
Bỗng nhiên có một cơn gió thoảng qua, một làn khói từ trên trời rơi xuống, hắn giơ tay chộp lấy, cảm giác như là một chiếc khăn tay. Vô cùng sạch sẽ, ở trong góc còn thêu một lá ngân hạnh màu vàng nhạt, ngửi thử, mùi hành vu thoang thoảng trong xoang mũi, cùng với một ít mùi bơ sữa.
Của khách quan? Hay của cô nương?
Hắn không biết, cũng lười phỏng đoán, tiện tay cất vào trong áo rồi đem đi.
Ở bên cửa sổ lầu bốn, Dung Lạc Vân ngồi trên giường lại mơ một giấc mộng, cánh tay đặt trên bệ cửa sổ, bị gió thổi phất phơ tà váy dài.
Tác giả:
Hoắc Lâm Phong: Bốn nghìn lượng hai bài hát, quá vui.
Lục Chuẩn: Mày rảnh quá ha thằng quỷ?