Đọc truyện Hoắc Loạn Giang Hồ – Chương 49: Gọi một tiếng ‘tướng công’ nghe thử nào
Hai người ôm ấp nhau dưới tán cây ngân hạnh, mãi một hồi sau mới buông ra.
Dung Lạc Vân cúi đầu nhìn thì phát hiện trong vạt áo Hoắc Lâm Phong lộ ra một góc giấy trắng, đưa tay kéo nhẹ ra, chính là một xấp bản vẽ. Y vốn định lên bờ rồi thu dọn sau, nhưng lúc đó lúng túng quá nên quên mất.
“Huynh xem rồi đúng không?” Y hỏi.
Giọng điệu nhẹ nhàng, âm đuôi nâng lên cao, ẩn giấu tâm tình mong được khen ngợi.
Hoắc Lâm Phong đáp: “Xem rồi, nên mới nhặt lên giữ như bảo bối đây.” Hắn mở tờ giấy đã vẽ hoàn chỉnh ra, còn thêm cả tôn xưng, “Dung cung chủ, chỉ vỏn vẹn một buổi sáng mà người đã thiết kế ra được bản vẽ cơ bản rồi ư?”
Dung Lạc Vân nói thầm, huynh thật sự nể ta rồi chứ gì. Nam nhi Giang Nam như y không hề khoác lác, hào phóng giải thích: “Trước khi tới có nghe lão Tứ nói huynh sắp thành lập một đội thủy binh tinh nhuệ, vì thế ta bắt tay vào chuẩn bị.”
Mới “nghe nói” thôi mà đã cố gắng như vậy rồi, có thể sánh kịp với các trung thần hết lòng hết sức. Hoắc Lâm Phong đang định cảm tạ thì đã bị Dung Lạc Vân cướp lại giấy. đây chỉ là bản vẽ ban đầu, còn phải chỉnh sửa nhiều lần nữa, Dung Lạc Vân cất nó vào trong vạt áo: “Đợi ta về nghiên cứu thật kĩ, sau khi định hình được rồi sẽ bàn bạc với huynh.”
Vậy chẳng phải sẽ nhốt mình trong nhà, mất ăn mất ngủ hay sao?
Hoắc Lâm Phong nhân cơ hội này nói: “Kế sách này là cơ mật của quân đội, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.” Hắn tiến lại gần, bề ngoài thì anh tuấn nhưng lòng dạ thì chẳng tốt lành gì, “Theo như ta thấy, em tạm thời ở lại phủ tướng quân nghiên cứu, như vậy mới ổn thỏa.”
Dung Lạc Vân vừa nghe thấy ba chữ “phủ tướng quân” là trong đầu lại xuất hiện đám nha hoàn đầy tớ, nhớ lại miệng lưỡi bọn họ, lần trước nói y là nam sủng, nói y và Hoắc Lâm Phong đã làm chuyện đó rồi…
Nếu bây giờ tới nữa, sợ rằng sẽ nói y là nam sủng chỉ biết quấn lấy tướng quân, quấn lấy Hoắc Lâm Phong đòi làm chuyện đó.
Trong lúc y làm thinh, Hoắc Lâm Phong thấy lạ, nói: “Sao mặt em đỏ vậy?”
Dung Lạc Vân hoàn hồn, hai tay bụm mặt xoa xoa, đúng là nóng thật. Nội tâm y rất bất bình, tại sao toàn là y tới phủ của hắn, và tại sao toàn là y bị người ta dị nghị?
Đuôi mắt hất nhẹ lên, y liếc nhìn đối phương: “Ai thèm đến phủ tướng quân của huynh, huynh phải đến Bất Phàm Cung cho ta.”
Hoắc Lâm Phong sảng khoái đồng ý, ngày hắn bị vạch trần thân phận rời khỏi cung, khoảng thời gian này hắn rất nhớ các huynh đệ trong cung. Vừa đồng ý xong đã thấy bụng réo ùng ục mới nhớ ra là vẫn chưa dùng bữa trưa.
Hai người xuống núi quay về, ở tận trong rừng sâu đã ngửi thấy mùi hầm cá.
Đi đến bờ hồ, trên đống lửa treo một cái nồi lớn, con cá trong nồi đã rã ra rồi, những trái cây rừng khử mùi tanh cũng đã tróc da bở thịt. Điêu Ngọc Lương ở bên bờ chu mông rửa đồ vật, rửa xong chạy tới, chia mười mấy tàu lá sen cho mọi người.
Lấy lá sen làm bát, tăng thêm mùi hương thơm ngát.
Không biết ai đã hỏi một câu: “Hái ở đâu thế?”
Điêu Ngọc Lương nói: “Đệ phát hiện ra một sơn động nhỏ, trong sơn động toàn là hoa sen thôi.” Cậu nhóc lắc lắc ngón tay, sau đó chen vào ngồi giữa Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân.
Sơn động nhỏ, hoa sen, chính là nơi bọn họ giao hoan.
Mọi người cầm tàu lá ăn cá, người họ Dung nhìn chằm chằm tàu lá thất thần; mọi người bình luận cá tươi ngon, người họ Hoắc nhớ lại mùi vị da thịt trên cơ thể kia; mọi người vì ăn đồ nóng mà mồ hôi toát đầy đầu, người họ Dung và người họ Hoắc vì nhớ lại khung cảnh kiều diễm mà mặt đỏ tới mang tai.
Điêu Ngọc Lương gặm đầu cá, quay đầu nhìn sang bên phải: “Hoắc đại ca, khi huynh ở Bất Phàm Cung suốt ngày hái hoa sen của đệ, ăn xong thì huynh vào trong sơn động đó hái đi.”
Hoắc Lâm Phong ấp úng nhận lời, ho nhẹ một tiếng che giấu sự chột dạ.
Điêu Ngọc Lương lại quay sang bên trái: “Nhị ca, hoa sen huynh ấy hái dù sao cũng tặng cho huynh, hai người đi cùng đi.” Đúng là nhiệt tình thái quá, cậu nhóc lúc thì nhìn sang phải lúc thì quay sang trái, “Ở phía bên kia kìa, có đi không?”
Dung Lạc Vân mím môi, Hoắc Lâm Phong cúi đầu.
Điêu Ngọc Lương nghi hoặc nói: “Hai người vẫn chưa ăn mà sao mặt đã đỏ thế?”
Cậu nhóc lắm lời không cho người ta đường sống, Hoắc Lâm Phong lập tức nhai quả dại đầy miệng, Dung Lạc Vân cũng cúi đầu ăn thịt. Chưa ăn được mấy miếng thì mọi người đã no nê rồi, lục tục đứng dậy đi vào trong trại.
Gặm đầu cá xong, Điêu Ngọc Lương cũng đi ngủ trưa rồi.
Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ còn lại hai người đang nhai chậm nuốt kỹ, mỗi người đều im lặng không lên tiếng, nhưng cảnh tượng trong đầu lại kích thích đến cực điểm. Mãi sau, Dung Lạc Vân xoay nhẹ mặt sang, lén nhìn sườn mặt Hoắc Lâm Phong.
Khoảnh khắc đó đúng lúc đối phương cũng trộm liếc sang.
Hoắc Lâm Phong không có gì ngoài giả bộ ho khan, chẳng có chiêu thức nào khác. “Chuyện là…” Hắn phá vỡ bầu không khí trầm lắng, gợi chủ đề không đầu không đuôi, “Tại sao em lại hiểu biết kỳ môn chi thuật?”
Dung Lạc Vân vội vàng trả lời: “Thấy hứng thú, cho nên thích nghiên cứu.” Giống như sợ người ta ngờ vực, y còn bổ sung thêm, “Sư phụ thông thạo những thứ này, ông ấy dạy ta.”
Hai người hàn huyên câu đực câu cái, dần dần quên mất chột dạ và lúng túng, sau đó lên xe nghỉ trưa.
Sau một giấc ngủ tỉnh dậy, ai luyện binh thì tiếp tục luyện binh, ai bày trận thì tiếp tục bày trận. Chuyến này luyện binh chỉ là để thăm dò, sau khi quay về sẽ sắp xếp chi tiết hơn, rồi mới chuẩn bị đóng quân huấn luyện lâu dài và hoàn thiện.
Cứ như thế qua năm ngày, sáng ngày thứ sáu, cả đội binh mã xuất phát quay về.
Hơn trăm dặm không tính là xa, chưa tới buổi trưa là đã đến trước thành Tây Càn Lĩnh rồi. Chia tay dưới chân núi Lãnh Tang, Hoắc Lâm Phong dẫn binh về quân doanh, Dung Lạc Vân và Điêu Ngọc Lương về Bất Phàm Cung.
Xách theo thùng gỗ, cá chép trong thùng quẫy đuôi nghịch ngợm, ướt cả quần áo.
Đến Vô Danh Cư, Dung Lạc Vân cho chim ăn rồi dọn dẹp lại một lần.
Bận rộn xong xuôi, y chui vào thư phòng vùi đầu trên án thư, dốc lòng nghiên cứu thế trận tiến công dưới nước. Mắt không rời bàn, bút không rời tay, tính toán bày bố hết lần này đến lần khác.
Đệ tử đến đưa cơm, mèo rừng đứng ở đầu tường dòm ngó cá, y chẳng hề hay biết.
Như Hoắc Lâm Phong dự liệu, nhốt mình trong nhà, quên ăn quên ngủ.
Dung Lạc Vân đã bao giờ đối xử với một người như thế này đâu, dồn hết công sức, chẳng cần hồi đáp. Dần dần, giấy trắng bày đầy bàn, chất thành đống cũng có, rơi vãi dưới sàn cũng có, trầm hương giúp tỉnh táo cũng đã đốt hết nửa lò.
Khi nào mệt mỏi thì chợp mắt một lát trên sạp, tỉnh dậy lại tiếp tục bận rộn.
Không biết qua bao lâu, đệ tử có chuyện tới bẩm báo, tiếng gõ cửa quấy rầy sự thanh tịnh. Dung Lạc Vân đi đến cửa kéo ra, ngáp một cái, hỏi: “Có chuyện gì?”
Đệ tử nói: “Cung chủ, Hoắc Lâm Phong ở ngoài cung cầu kiến.”
Dung Lạc Vân vội vàng nhìn sắc trời, mờ mịt gần tối rồi, mặt trời mới lặn không bao lâu. Y ra lệnh: “Cho huynh ấy vào, gọi nhà bếp đem thêm mấy món ngon.”
Đợi đệ tử đi rồi, y vào phòng ngủ thay y phục, rồi luống cuống rửa mặt chải đầu. Sửa soạn xong xuôi mới đi ra hiên đợi, từ xa nhìn thấy bóng hình Hoắc Lâm Phong.
Dung Lạc Vân nhìn chăm chú, sau đó toét miệng bật cười.
Cách đó mấy mươi bước, Hoắc tướng quân mặc một thân nhung trang giản dị, tay chẽn, giáp mỏng, trường kiếm, đuôi ngựa búi cao sau đầu, trên cánh tay quấn một khăn vải đỏ thẫm. Tướng mạo anh tuấn như thế, phong thái phóng khoáng như thế, vậy mà trong tay lại xách một vại hoa thật lớn nặng trăm cân.
Hắn đứng lại: “Cười cái gì?”
Cười cái vại hoa khôi hài, va chạm với khí khái anh tuấn kia, Dung Lạc Vân không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao hôm nay lại mặc nhung trang?”
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Trong quân doanh diễn tập, đến giờ Dậu mới kết thúc.” Vừa kết thúc là hắn không kịp cởi giáp, vội vàng cưỡi ngựa vào chợ chọn một cái vại tốt. Dưới bộ khôi giáp là bộ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, gân cốt vừa đau vừa nhức.
Hắn đặt vại hoa xuống, quen đường quen nẻo đổ cá chép vào, múc nước rồi cho ăn, chỉ thiếu thả vào mấy cành sen. “Hôm đó ở trong sơn động đáng lẽ nên hái mấy cành sen.” Ánh mắt hắn giảo hoạt, nhưng giọng nói thì trầm ổn, “Khi đó chỉ lo hái mỗi đóa hoa là em thôi.”
Thẹn thùng nhưng trúng tim đen, Dung Lạc Vân hất mặt, bước đến bên vại vốc một nắm nước. đi nửa vòng đến bên cạnh tên tướng quân ngang ngược này, nhỏ giọng trả lời: “Sau này cũng chỉ được hái một mình ta thôi.”
Tai Hoắc Lâm Phong bị câu nói này thiêu đốt, suýt nữa là không chống đỡ được.
Dung Lạc Vân hất nước lên mặt hắn, hạ bớt nhiệt cho hắn.
Vẫn chưa hết, nhà bếp còn đem tới hai tráp đồ ăn, bên trong là món ăn mới vừa nấu xong. Ỷ trời tối, ỷ khí thế chủ nhà, Dung Lạc Vân nắm bàn tay Hoắc Lâm Phong, dẫn hắn vào phòng ngủ.
Trong phòng chưa thắp đèn nên lờ mờ tối.
Hai má chợt mát lạnh, Hoắc Lâm Phong được ôm lấy mặt, hơi thở thoang thoảng phả tới, không đợi hắn phản ứng, đầu môi đã ấm lên. Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước khiến lòng người rất chi ngứa ngáy, như gần như xa là động lòng nhất.
Hắn hỏi: “Mới hai ngày không gặp đã nhớ ta đến thế rồi ư?”
Dung Lạc Vân rúc trong thư phòng đảo lộn ngày đêm, hóa ra đã qua hai ngày rồi. Hôn xong, y mò xuống eo Hoắc Lâm Phong, gỡ yếm khóa bộ giáp, vật nặng được cởi ra, sau đó y vắt một cái khăn ướt.
Hoắc Lâm Phong giơ tay định nhận lấy thì bị đẩy ra.
“Để ta.” Dung Lạc Vân nói, “Huynh luôn làm những việc nha hoàn cho ta, giờ ta cũng muốn hầu hạ huynh.”
Y dùng khăn lau mồ hôi cho Hoắc Lâm Phong, khi mạnh khi nhẹ, tóm lại là rất có trình tự. Y lau tỉ mỉ xong xuôi mới chuyển đến thính đường dùng cơm, bón ăn quả thật không cần, vì thế liên tục gắp đồ ăn cho hắn.
Lúc đến Hoắc Lâm Phong có đi một vòng Thiên Cơ Đường, nhìn thấy các huynh đệ mình từng dẫn dắt, có mấy người bối rối gọi hắn “Lâm Phong sư huynh”. Hắn bưng bát lên và cơm, lén liếc Dung Lạc Vân qua viền bát, trong lòng âm thầm nảy sinh vài suy nghĩ.
Dám nghĩ cũng dám nói, hắn bâng quơ nói: “Dung Lạc Vân, gọi ta một tiếng ‘ca’.”
Dung Lạc Vân giật mình: “Ca?”
Hoắc Lâm Phong còn chê chưa đủ: “Gọi ‘đại ca’ nghe thử nào.”
Dung Lạc Vân nghe lời nói: “Đại ca?”
Hoắc Lâm Phong được nước lấn tới: “Thêm cả họ của ta.”
Dung Lạc Vân gọi: “Hoắc đại ca.”
Hoắc Lâm Phong vô cùng tham lam: “Đổi thành tên của ta.”
Dung Lạc Vân thấp giọng gọi: “Lâm Phong ca ca.”
Hoắc Lâm Phong đắc ý tột bậc: “Gọi một tiếng ‘tướng công’.”
Dung Lạc Vân nói: “Ta sẽ giết huynh.”
Ăn một bữa thôi mà thấy mệnh ngắn tình dài.
Cơm no rượu say để lại một bàn ăn bừa bộn, họ dời sang thư phòng. Hương trong phòng rất nồng, bàn cờ trên án thư vẫn chưa thu dọn, giấy thì rải rác khắp nơi.
Vòng ra sau bàn, Hoắc Lâm Phong chiếm lĩnh ghế tựa, kéo Dung Lạc Vân ngồi lên đùi. Hai người dùng tư thế này cùng nhau xem trận pháp, thương lượng xem trận pháp nào ổn.
Giả thiết tác chiến trên nước, không thể chỉ dựa vào một phương tấn công, đội thủy binh và đội thuyền binh phải phối hợp với nhau. Hoắc Lâm Phong phát hiện điểm mấu chốt: “Quân này có sức tấn công mạnh nhất khi thay đổi vị trí, chớp thời cơ phe địch đang hoang mang, binh sĩ trong thuyền phối hợp cùng ứng phó.”
Dung Lạc Vân cúi xuống suy nghĩ: “Hoặc là bố trí mở rộng trận pháp này, để hai cánh quân hành động tương hỗ, tạo nên đội hình một chính một phụ.” Trong mắt y lóe lên ánh sáng, ẩn chứa chút phấn khích, “Cho ta thêm thời gian, ta có thể hoàn thành.”
Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Luyện binh không phải chuyện một sớm một chiều, không cần vội.”
Hắn hạ thấp giọng xuống, những lời hắn sắp nói chỉ dành cho người tri kỉ nghe mà thôi: “Vệ binh và thám tử đều đang được bồi dưỡng.” Ở đây không phải Tái Bắc, tất thảy đều bắt đầu từ con số không, hắn báo cáo từng chuyện một sắp tiến hành cho Dung Lạc Vân nghe.
Trước tiên khoan nói đến vệ binh, về phần thám tử… Triều Mộ Lâu là chốn phong nguyệt, nhưng trên thực tế nó là nơi thu thập và phân phối tin tức, các tiểu nhị trong lâu đều là những thám tử lão luyện. Dung Lạc Vân vẫn là câu nói đó: “Nếu huynh thiếu cái gì thì cứ nói với ta.”
Hoắc Lâm Phong lập tức mở miệng: “Quả thật là có thiếu.”
Không đợi Dung Lạc Vân trả lời, hắn đã ghìm chặt cánh tay vây người lại, dùng cái cằm lún phún râu cọ lên gò má đối phương. Thân binh nhà họ Hoắc thống lĩnh cả Tái Bắc, vậy mà tên này suốt ngày làm nũng, Định Bắc Hầu mà biết chắc sẽ tức chết, Đại tướng quân trấn biên cũng sẽ phát điên lên mất thôi.
“Làm gì thế…” Dung Lạc Vân đoán ra, biết rõ mà còn cố hỏi.
Hoắc Lâm Phong nói: “Vị trí quan trọng nhất không thể là ai khác, nó chỉ thuộc về một mình em.”
Vừa đủ đảm lược (*) vừa giàu lòng tin, về chính diện là đối xử chân thành, về phản diện là hùa cùng một giuộc. Dưới ánh nến, hắn nói rõ hết lời ra, sau đó nhìn đối phương chăm chú, đợi một câu trả lời.
(*) đảm lược: là từ tiếng Việt thiệt nha nha nha, có nghĩa là vừa dũng cảm vừa giỏi tính toán sắp đặt
Giống như đang bị chiêu hàng vậy, Dung Lạc Vân bối rối giữ im lặng.
Hoắc Lâm Phong đoán được ý Dung Lạc Vân, nhắc đến lời hẹn thề ở núi Linh Bích. “Quy ẩn sơn lâm, em hỏi ta có đồng ý hay không.” Hắn nói, “Chỉ cần có vị trí tướng quân là ta có thể hưởng vinh hoa và quyền thế, em sợ ta không nỡ từ bỏ đúng không?”
Dung Lạc Vân gật đầu: “Nhưng mà huynh đã hứa rồi.”
Hoắc Lâm Phong nói tiếp: “Đương nhiên, ta đã hứa thì sẽ không nuốt lời.” Nhưng hắn vẫn muốn trịnh trọng thanh minh, “Tướng quân hay là Hầu gia, đối với ta mà nói thì giống như một gánh nặng hơn, chưa thấy thái bình thịnh thế ắt không dám cởi giáp về quê, nếu có thể chắc chắn từ nay về sau mãi mãi không còn chiến tranh, ta lập tức quẳng gánh đi du sơn ngoạn thủy.”
Tất cả những chuyện họ muốn làm đều không phải vì vật ngoài thân, cũng không phải vì bị triều đình chi phối. Mà bọn họ đã từng thề nguyện, là vì vạn dân trong thiên hạ.
Dung Lạc Vân động lòng, gật đầu lần nữa, y cuối cùng cũng đồng ý.
Hai người cùng bàn bạc một lúc lâu nữa, từ chuyện lớn là nước nhà là thiên hạ, đến chuyện nhỏ là từng binh từng tốt, bàn đến tận đêm khuya.
Đã hai ngày Dung Lạc Vân chưa lên giường ngủ, liều mạng căng tròn mắt, cố hết sức nhịn không ngáp. Hoắc Lâm Phong thấy thế, nhất quyết cùng y vào phòng ngủ, ngồi trông chừng bên giường đợi y ngủ rồi mới đi.
Hai mắt hắn vẫn mở trân trân, nhìn chăm chú vào đối phương không hề chớp mắt.
Trái tim Hoắc Lâm Phong rất tàn nhẫn, lập tức thổi tắt nến.
Xung quanh tối om om, cơn buồn ngủ liền ập tới, Dung Lạc Vân cuối cùng cũng chịu nhắm mắt lại. Hồi sau, Hoắc Lâm Phong đắp chăn cho y, cúi người chạm môi vào trán y. “Ưm.” Y giống như đang nói mê, “Công trận đặt tên là gì…”
Hoắc Lâm Phong khẽ nói: “Hí Giao Trận được không?” (giao: thuồng luồng)
Dung Lạc Vân hừ hừ: “Được… rất hợp với Cầm Long Trận.” Âm đuôi vừa dứt, y đã đi kiếm Chu Công rồi.
Hạ rèm đóng cửa, Hoắc Lâm Phong xách áo giáp và trường kiếm rời đi. Thừa Phong đứng đợi ngoài cổng chính, được đệ tử trực đêm cho ăn no say, nhìn thấy chủ nhân mà đuôi cũng lười vẫy.
Hắn cưỡi ngựa ra khỏi cung, đội ánh sao đội vầng trăng lên đường về phủ tướng quân.
Tướng quân đến đêm mới quay về, kinh động nô bộc cả phủ, phòng bếp chuẩn bị canh an thần, nha hoàn đi trải giường, đám đầy tớ thì đi lau kiếm chùi giáp. Thế trận này khiến người ta hoa cả mắt, Hoắc Lâm Phong nhíu mi vào phòng, đuổi mọi người đi hết, vô cùng khó hầu hạ.
Yên tĩnh rồi thì lại xuất hiện một Đỗ Tranh.
“Thiếu gia, đi tắm đi.” Đỗ Tranh xắn tay áo đi vào tiểu thất.
Hoắc Lâm Phong không thèm động đậy gì, đứng bên sạp nhìn bức họa trên tường, hai ngày trước vừa lồng khung treo lên. Nhìn ngắm một hồi lâu, chợt nhìn thấy quyển sách trên bàn, chính là cuốn “Nghiệt Kính”.
Hôm nào đem cho Dung Lạc Vân xem, em ấy nhất định rất thích.
Nghĩ như thế, hắn liền cầm sách lên, đúng lúc giở ra công trận đầu tiên. Ánh mắt nhìn lên trang giấy, khoảnh khắc đó hắn chợt bừng tỉnh, bên tai vọng lên lời nói mê của Dung Lạc Vân.
—— Cầm Long Trận.
Hoắc Lâm Phong sững sờ, tim hẫng mất một nhịp.
Tác giả:
Ở Tái Bắc xa xôi, Hoắc Chiêu: Có chăm chỉ đọc sách không đấy? Hoắc Lâm Phong: Đọc rồi. Hoắc Chiêu: Nhớ được mấy trận pháp? Hoắc Lâm Phong: Trận đầu tiên. (Hắn chính là kiểu người mới khai giảng mua một cuốn từ vựng, học một học kỳ, đến cuối kỳ chỉ nhớ được mỗi chữ abandon)