Đọc truyện Hoắc Loạn Giang Hồ – Chương 23: Đừng lừa dối ta
“Thiếu hiệp tha mạng, thiếu hiệp tha mạng!” Giả Viêm Tức khóc lóc xin tha.
Tri châu đại nhân này hiện giờ vô cùng chật vật, vết thương trên vai chưa lành, máu dính nhem nhuốc cẩm bào, hai chân bị bẻ gãy, đau đến mức trước mắt toàn là màu đen. Hắn bị giam trong vựa củi suốt một ngày, trốn không thoát, chắp hai tay trông mong có binh tới cứu viện.
Ai ngờ đến hoàng hôn, Hoắc Lâm Phong cầm một đoạn dây thừng xuất hiện, chắc là muốn tiễn gã lên đường.
Hoắc Lâm Phong trói người lại, lôi gã đi như lôi gia súc, phải thẩm vấn tên khốn này. Bốn trăm bậc mà chỉ tốn chút thời gian, Giả Viêm Tức ngừng khóc, chùi mặt nói: “Thiếu hiệp, tôi là biểu điệt của Thừa tướng đương triều, biểu điệt của Trần Nhược Ngâm!”
Hoắc Lâm Phong “Ừm” một tiếng, hắn còn là đệ đệ ruột của đại tướng quân trấn biên đây này. “Thiếu hiệp, thiếu hiệp xin hãy nghe tôi nói một câu.” Giả Viêm Tức túm vạt áo hắn, “Chỉ cần thiếu hiệp thả tôi ra, tiền bạc không cần phải nhắc, tôi cho huynh lên làm quan!”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Cho ta làm quan gì, nói ta nghe thử xem?”
Giả Viêm Tức nói: “Thiếu hiệp võ công cao cường, làm tướng quân mới không uổng phí tài năng.” Giống như có được cơ hội sống, gã nắm chặt không buông, “Cửa phật tôi nào dám nói láo, lấy võ công của thiếu hiệp mà lăn lộn chốn quê mùa này đúng là mai một nhân tài, tôi sẽ đề bạt huynh với Thừa tướng, sau này còn đến lượt nhà họ Hoắc ra oai nữa không?”
“Họ Hoắc?” Hoắc Lâm Phong nhướng mày.
Giả Viêm Tức nói: “Là Định Bắc Hầu, Hoắc môn bị lật đổ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, phải dựa vào Thừa tướng mới mong được hưởng phúc.”
Nhất thời mặt Hoắc Lâm Phong sa sầm, hay cho câu “Hoắc môn bị lật đổ”, là Thừa tướng lộng quyền muốn diệt trừ hậu họa, hay là Hoàng đế lo bị lật đổ mà quyết xuống tay? Hắn đứng trên bậc thang nhìn về phương xa, khi mặt trời sắp về tây, những rặng mây đỏ giao thoa với đêm tối, từ rực rỡ đến đen tối chỉ cần một đợt chuyển tiếp.
Hắn siết chặt dây thừng, lôi tên cẩu quan này tiếp tục lên núi.
Thiền viện trên đỉnh núi, trên cành cây thấp bên tường treo một cái lồng đèn, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Trong phòng, Dung Lạc Vân đang ngồi bên bàn nhẩm đọc kinh thư, nghe thấy tiếng thì dừng lại rót một chén nước, sau đó tiếp tục đọc kinh thư.
Không lâu sau, Hoắc Lâm Phong đã lôi Giả Viêm Tức lên tới nơi, vào phòng tìm nước uống trước tiên. “Cung chủ, đã vứt hắn ở ngoài sân rồi.” Trên bàn đặt sẵn một chén nước đầy, hắn ngửa đầu tu hết sạch, “Tên khốn này nặng thật, tôi cõng cung chủ không thấy mệt, lôi hắn đi lại thấy sức cùng lực kiệt.”
Dung Lạc Vân không nói gì, nhẹ nhàng lật sách, khẽ ngước mắt lên, thấy Hoắc Lâm Phong toát mồ hôi nhễ nhại.
Hoắc Lâm Phong bỗng nhiên hỏi: “Cung chủ muốn thẩm tra hắn thế nào?”
Dung Lạc Vân trầm ngâm không đáp, thẩm vấn bới tội, khó tránh khỏi một chữ “hình” (hình trong hình phạt), chỉ là cửa Phật thanh tịnh nếu gây ra động tĩnh gì, e là sẽ quấy nhiễu đến các đệ tử dưới núi. Thấy y do dự, Hoắc Lâm Phong giật lấy quyển kinh thư, phù một cái thổi tắt nến.
Bốn bề bỗng chốc đen kịt, Dung Lạc Vân còn chưa kịp hỏi, tay trái đã bị nắm lấy. Rất nhẹ thôi, sợ làm đau vết thương của y, hắn kéo y đứng dậy dắt y đi thật chậm, từ từ di chuyển ra sau cửa.
Hoắc Lâm Phong đóng kín cửa, khoảng không gian trở nên tối đen như mực càng làm ngoài sân trở nên sáng rõ hơn. Hắn nâng cánh tay ôm lưng Dung Lạc Vân, để y dịch lên phía trước, ôm hờ, khẽ nói: “Cung chủ, nhìn ra ngoài đi.”
Dòm qua lỗ hổng trên cánh cửa, cảnh tượng ngoài sân thu hết vào tầm mắt, gió thổi chiếc lồng đèn lắc lư, chim đang đậu trên ngọn cây, Giả Viêm Tức ngồi thu lu trên đất vô cùng phá phong cảnh, đang lấm la lấm lét nhìn xung quanh.
Bầu trời mờ tối, chỉ toàn là màu đen, tiếng bước chân quen thuộc lặng lẽ tiến tới.
Chó hoang về nhà, hùng dũng oai nghiêm, có con thè lưỡi thở khò khè, có con thì đang quắp chặt một con thỏ hoang hay gà rừng gì đó.
Chúng lũ lượt kéo tới thiền viện, thấy có ánh sáng có người sống lập tức sủa ỏm tỏi. Mười mấy con chó mực hoang nhào tới, nhảy vồ lên cao bằng thân người, cong lưng nhe răng, xổ ra những cái móng vuốt nhọn hoắc.
Hốc mắt Giả Viêm Tức như muốn nứt ra, sợ hãi ôm đầu run rẩy. Đừng nói là Giả Viêm Tức, đến cả Dung Lạc Vân đứng xem sau cánh cửa cũng sợ run.
Hoắc Lâm Phong phát hiện ra, thu chặt cánh tay, rõ ràng là vì nói móc nhưng thực ra lại thành dỗ dành: “Nghe nói cung chủ biết thuần dưỡng mèo rừng, sao lại sợ chó hoang?”
Dung Lạc Vân nói: “Có lẽ là vì bị thương, nên không còn không sợ trời sợ đất như ngày thường.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Đừng lo, có tôi ở đây rồi.”
Chỉ một câu “Có tôi ở đây”, giống như ném đá vào mặt nước, đúng lúc gảy dây đàn, khuấy động sự tĩnh mịch trong lòng Dung Lạc Vân. Y đã tính kỹ, trong hai ngày này Hoắc Lâm Phong đã vì y mà rơi vào nguy hiểm, tự hao tổn nguyên khí để trị thương cho y, làm anh hùng xong rồi đến cả những việc vụn vặt như mặc áo, gội đầu, nướng thịt cũng giúp y.
Đại đệ tử của Bất Phàm Cung, có mới có cũ, người còn người mất, nhưng chưa từng có ai kề vai sát cánh với y như vậy. Y thất thần suy tư một thoáng rồi xoay mặt lại hỏi: “Đỗ Trọng, vì sao huynh ——“ Mí mắt nóng lên, một bàn tay to lớn che mắt y lại.
Ngoài sân có tiếng kêu thảm thiết vang lên, bầy chó hoang tấn công Giả Viêm Tức, muốn ăn tươi nuốt sống một bữa tiệc lớn.
Hoắc Lâm Phong bỗng thấy bản thân mình thật nực cười, Dung Lạc Vân giết người như ngoáy, hắn che mắt y lại làm gì chứ. Bỏ tay xuống, tia sáng leo lét hắt qua khe cửa rọi lên đôi mắt kia. Đôi mắt ấy đang nhìn hắn chằm chặp, bên trong còn chứa một chút đau buồn.
Dung Lạc Vân giống như đoán được, liền hỏi hắn: “Huynh có thấy ta xấu xa không?”
Hắn hỏi ngược lại: “Cung chủ tự thấy bản thân mình thế nào?”
Mang cái thân đầy sát nghiệt, tuyệt đối không được coi là người tốt, Dung Lạc Vân cũng chưa bao giờ theo đuổi cái danh người tốt. Nhưng lúc này y mím môi ngậm chặt miệng, muốn tạo ra cảnh thái bình giả tạo, muốn lừa mình dối người. “Ta cảm thấy…” y cắn răng khẽ nói, “Cũng được.”
Người ta lại không thèm để ý đến mình, nắm bắt thời cơ phá cửa xông ra, đuổi bầy chó đi, xách tên cẩu quan kia dậy. Cánh cửa mở tung để gió mát lùa vào, y lập tức tỉnh táo, nuốt hết xuống những lời nói vô nghĩa không hợp thời điểm.
Nến lại được đốt sáng, bắt đầu tiến hành thẩm vấn Giả Viêm Tức.
Lũ chó hoang ở ngoài cửa sủa ầm ĩ, Giả Viêm Tức nằm trên mặt đất run cầm cập, khóc sướt mướt. Hoắc Lâm Phong nói: “Đêm khuya rồi, đừng lôi thôi nữa, không thành thật khai báo thì sẽ vứt ngươi ra ngoài cho các cẩu huynh đệ ăn khuya.”
Giả Viêm Tức gật đầu như giã tỏi, móc tim móc phổi cũng không dám lừa dối.
Việc đầu tiên, nạn đói ở Hạn Châu, khi xảy ra nạn đói thì cẩu quan không biết giải quyết, tình hình chuyển biến xấu còn tham nhũng tiền cứu tế, mượn nạn đói để vắt máu người, thu lợi bất chính. Dung Lạc Vân nhấc bút chấm mực, viết một trang giấy kể tội, y giống như một tay lão luyện, không hỏi đã vơ vét bao nhiêu của cải, ngân lượng đi đâu, hỏi thẳng: “Sổ sách để ở đâu?”
Giả Viêm Tức giật mình, không thể nói điêu vì thế cứ úp úp mở mở. Dung Lạc Vân mất kiên nhẫn liền hất văng một cái chén sứ, những mảnh vỡ cứa vào vết thương của Giả Viêm Tức. Tiếng khóc oai oái vang lên, nước mắt nước mũi chảy dài, tên nhãi này khóc còn thảm thiết hơn cả con cái khóc tang cha mẹ.
Hoắc Lâm Phong đứng ở bên kia bàn, nhỏ giọng nói: “Đó là chén nước của tôi mà…”
Giọng điệu này còn ẩn chứa chút hờn dỗi, Dung Lạc Vân đẩy một cái chén khác sang, khẽ dỗ dành: “Dùng của ta trước đi.”
Rõ ràng là đang thẩm tra vậy mà chỉ vì một cái chén sứ thô mà người đẩy tôi kéo, sinh sự đến mức ánh nến cũng phải nổ đôm đốp kháng nghị, kỳ quái đến độ phạm nhân cũng phải liếc mắt quan sát, đến cả bầy chó bên ngoài cũng chán chường đến nỗi phải tản ra.
Tiếng khóc của Giả Viêm Tức từ từ im bặt, nghe lời nói: “Ở dưới sàn căn lầu giữa hồ có một ám cách (kiểu như là một cái kho mật), sổ sách giấu ở trong đó.” Ngoại trừ việc này thì hắn ta cũng đã khai ra tất cả những việc xấu mình đã làm trong suốt hai năm nhậm chức.
Nhưng không nhắc một câu nào đến Trần Nhược Ngâm, đề cập tới gia tộc mình, hắn không có cái gan đó.
Dung Lạc Vân không nói lời nào, tội lỗi chồng chất cũng đã ghi chép hết lại rồi. Thẩm vấn xong, Hoắc Lâm Phong đưa tội trạng cho Giả Viêm Tức xem, ký tên đồng thuận, sau đó nhốt hắn ta vào trong phòng bếp.
Thẩm vấn hỏi cung đáng ra là chuyện của quan phủ, nếu chuyến này Dung Lạc Vân tới vì báo tư thù thì hà cớ gì còn xử lý những chuyện này chứ? Hoắc Lâm Phong vừa nghĩ thầm vừa trở về phòng, Dung Lạc Vân đang đứng bên giường trải đệm, chỉ dùng tay phải nên hơi vất vả.
Hắn đi tới làm thay, phát hiện đệm ban đầu trải dọc bây giờ lại nằm ngang, chiều rộng sát bên tường, liền hỏi: “Sao lại trải như vậy?”
Dung Lạc Vân đáp: “Như vậy sẽ đủ cho hai người ngủ.” Y loay hoay chỉnh gối, đá đệm cói dưới chân sang một bên, “Nếu đã đủ chỗ, huynh lại cứu ta một mạng, nên cho phép huynh lên giường.”
Đôi mắt vốn đã sáng của Hoắc Lâm Phong nay càng sáng hơn, một người khó hầu hạ như vậy mà lại chịu cùng hắn chia giường ngủ, thật không uổng công hắn làm trâu làm ngựa. Hắn cũng không e ngại gì, đã lâu rồi chưa được nằm thoải mái, hắn lập tức cởi ngoại sam và trung y ra rồi lên giường, thở dài một cái thật sảng khoái, còn lăn lộn một trận cho thỏa.
Lăn về chỗ cũ phát hiện Dung Lạc Vân vẫn còn đứng đó, từ trên cao nhìn xuống.
Hoắc Lâm Phong vỗ giường: “Cung chủ, lên đây đi.”
Dung Lạc Vân cởi giày lên giường, bước qua người Hoắc Lâm Phong, đi vào trong nằm xuống. Y nằm đối mặt với bức tường cách đối phương thật xa, rất xa, cực kỳ xa, kề sát vào bức tường, mùi ẩm mốc trên tường khiến y thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng Hoắc Lâm Phong cứ phiền phức như thế: “Cung chủ đang diện bích (*) à?”
(*) diện bích có nghĩa là xoay mặt vào tường, trong Phật giáo đó là một cách thiền định, năm xưa Bồ đề Đạt ma ngồi thiền đối tường chín năm ở chùa Thiếu Lâm.
Dung Lạc Vân quay phắt người lại, gấp đến độ tim phổi co thắt nhói đau, không nhịn được mà co rúm lại. Hoắc Lâm Phong lập tức nghiêng người xem y thế nào, bàn tay to xoa xoa lồng ngực y giảm đau, thấy đầu óc ù ù, y chợt nhớ tới cảnh tượng kiểm tra tâm mạch lần trước, nhất thời xấu hổ mà nổi giận, hiếm khi lại chửi tục: “Mẹ kiếp đừng có sờ ta nữa!”
Hoắc Lâm Phong giữ nguyên tay: “Tôi xoa cho cung chủ bớt đau mà, hôm qua trị thương cũng sờ lưng cung chủ đó, sao cung chủ không nói đi?”
Đệ tử cãi ngang với cung chủ, định tạo phản ư? Dung Lạc Vân khí hư thân nhược, dựa hết vào ánh mắt để ra oai: “Bổn cung chủ có cầu xin huynh trị thương không? Có xin không?” Đôi mắt hoa đào như bắn ra lê hoa châm (*), “Nếu ta nhớ không sai thì không có, đúng chứ?”
(*) lê hoa châm: một loại ám khí
Hoắc Lâm Phong nói: “Không có thì làm sao, bây giờ trong cơ thể cung chủ đã chứa chân khí của tôi rồi thì lại định chơi xấu à?” Tính khí thiếu gia và uy phong tướng quân của hắn đều bộc phát, “Mặc áo có xin chưa? Gội đầu có xin chưa? Đến cả việc cho tôi lên giường của cung chủ cũng là cung chủ chủ động bảo.” Hắn hừ một tiếng, “Hóa ra cung chủ không chỉ thích tiền dâm hậu sát mà còn thích qua cầu rút ván.”
Dung Lạc Vân tức sôi máu túm lấy gối đánh Hoắc Lâm Phong, nhưng chẳng dùng sức nổi, yếu ớt múa may hai cái. Hoắc Lâm Phong lại túm chặt cánh tay y, hờn dỗi biến thành vui mừng: “Cái tay này hoạt động được rồi sao?!”
Y giật mình, y đang dùng tay trái, bàn tay vậy mà đã khôi phục chút cảm giác. Hoắc Lâm Phong nâng cổ tay y, niết ngón tay y, niết đến ngón út thì Hoắc Lâm Phong móc lấy nó, bảo y thử xem có thể cuộn ngón út lại không.
Y thấy hơi đau, nhưng nhịn đau thì vẫn làm được.
Hai ngón tay móc vào nhau, giống như mấy đứa nhóc móc ngoéo hứa hẹn. Hoắc Lâm Phong kéo kéo nhè nhẹ, khẽ nói: “Ngoéo tay làm hòa…” Ngước mắt lên nhìn Dung Lạc Vân, giống như chưa từng cãi nhau vậy, “Cung chủ, sau này đừng dấn thân vào hiểm nguy một mình nữa.”
Rõ ràng là ngoéo tay, vậy mà cứ như đang ngoắc tim vậy. Dung Lạc Vân hỏi: “Nếu sau này ta lại gặp nguy hiểm nữa, huynh có còn cứu ta không?”
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Cứu rồi lại rước lấy hiềm khích, tôi cũng đâu phải kẻ hèn.”
Dung Lạc Vân mấp máy môi: “Đó chỉ là mấy lời lúc tức giận thôi, tuy là… ta cũng không biết vì sao lại giận.” Y xoay mặt nhìn bức tường ố bẩn, mùi ẩm mốc khiến y tỉnh táo, “Ta rất cảm kích huynh.”
Khi lạnh khi nóng, khi thì ngại ngùng khi thì dữ dằn, giống như một kẻ điên xinh đẹp vậy.
Ngón út móc vào nhau lắc lắc qua lại, Hoắc Lâm Phong nói nốt nửa câu ca dao còn lại, ngoéo tay làm hòa, trăm năm không đổi.
Hắn đắp chăn cho Dung Lạc Vân, nằm cách nhau một cánh tay, đã hơi buồn ngủ rồi, thở dài một hơi nhắm mắt lại. Dung Lạc Vân vẫn còn mở to mắt, y đã hứa sẽ không một mình vào chốn hiểm nguy nữa, còn đối phương thì sao?
“Đỗ Trọng?” Y gọi, “Huynh hứa chuyện gì?”
Y cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất không chân thực, đối phương cõng mình leo bốn trăm bậc thang, lau giọt dầu vương trên khóe miệng, lúc chó hoang phát cuồng thì che mắt y lại, cãi nhau với y, móc ngoéo với y, tất cả đều không chân thực.
Y vẫn hy vọng đó là thật, vì thế chân thành nói: “Đừng lừa dối ta, có được không?”
Hoắc Lâm Phong bỗng mở mắt.
Tên là giả, lai lịch, xuất thân, mục đích, từ khi bắt đầu đã đều là bịa đặt rồi.
Hắn vờ ngủ không đáp, vì lần này hắn không muốn gạt Dung Lạc Vân nữa.
Tác giả:
Nhật ký tâm tình của Tiểu Dung 2: Ngày xuân, có gió. Vì trị thương nên mình đã hơi hơi ép khô Đỗ Trọng rồi, khi quay về cho phép huynh ấy nghỉ ngơi nửa tháng. Hôm nay ăn thỏ nướng, rất thơm, chỉ là… hơi nhiều dầu. Còn nữa, quyển kinh thư kia mình không đọc được chữ nào hết, cầm ra vẻ vậy thôi, xin Phật tổ đừng trách phạt, con biết sai òi mà.