Bạn đang đọc Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi – Chương 9: Quân Tử Không Đoạt Đồ Người Khác Thích
Đồ vật mới khai quật không sạch sẽ, người hơi tiếc mạng một chút sẽ không dám đeo cái này trên người.
Ông lão này cũng vô cùng có dũng khí nha.
Sắc mặt Tống Bán Tiên ngượng ngùng, thịt lỏng trên mặt theo cảm xúc bất bình mà khẽ run.
Qua một hồi lâu, ông rốt cuộc lấy miếng bạch ngọc từ trong áo ra.
Ông vuốt bạch ngọc, mặt đầy vẻ yêu thích: “Thứ đồ này là trân phẩm, qua mấy năm giá của nó có thể tăng lên gấp trăm lần đấy.
”
Tần Nguyên ngồi đối diện ông Tống, chính mắt thấy ông vuốt ve bạch ngọc, sát khí ẩn chứa trong ngọc nhè nhẹ từng đợt từng đợt nhanh chóng dũng mãnh xông vào thân thể ông.
Sát khí bạch ngọc tận trời, sương đen nồng đậm làm người xem kinh hãi.
Đồ vật bị chôn dưới đất không sạch sẽ nếu còn dính máu, sát khí màu đen sẽ chuyển thành đỏ sậm, cực kỳ nguy hiểm, sẽ gây hại đến mạng người.
Ngọc này của ông Tống cũng may là chưa đổi màu chỉ là sương đen quá mức nồng đậm thôi.
Nghe giọng điệu đối phương yêu thích không thôi, Tần Nguyên hờ hững: “Vật mang điềm xấu dù có đáng giá, sợ là cũng không có mạng hưởng thụ.
”
Ông Tống nheo hai mắt lại: “Nếu tiểu cô nương biết nó bất thường, cô sẽ không sợ nó mang đến vận rủi cho cô sao?”
Đuôi lông mày Tần Nguyên khẽ nâng: “Sao tôi phải sợ?”
Ông Tống: “Không phải là cô coi trọng miếng ngọc này muốn mua của tôi đấy chứ?”
“Tôi có nói muốn mua sao?”
“……” Miệng ông Tống khẽ nhếch, làm như bị cô làm cho ngốc rồi.
Ngón tay Tần Nguyên nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn quầy hàng, không chút để ý nói: “Trong huyền học bất luận vật gì chôn dưới đất nơi âm khí tụ tập, lâu dài đều sẽ sinh ra sát, sát ảnh hưởng rất lớn với cơ thể người, những quan hệ thân thiết xung quanh người đeo nó sẽ bị lây vận xui.
”
Lúc ông Tống mở miệng muốn nói cái gì, Tần Nguyên lại lần nữa vươn tay: “Quân tử không đoạt thứ người thích, tôi chỉ là muóni giúp ông giải quyết sát khí của ngọc thôi.
”
Ông Tống nhíu mày: “Thứ cho mắt ông già tôi vụng về, thế nhưng không thấy ra cô cũng là người đồng môn.
”
Đáy lòng ông vẫn là không tin, Tần Nguyên tuổi trẻ như vậy thế nhưng cũng là người trong môn.
Tần Nguyên thấy hoài nghi trên mặt ông.
Cô duỗi tay chỉ vào ngọc trong tay ông Tống: “Tôi có thể nhìn thấy sát khí, khi tay ông đang cầm ngọc, sát khí ẩn chứa bên trong sẽ theo tay dũng mãnh vào trong thân thể, không tới nửa tháng, sinh mệnh của ông sẽ bị nó làm hao tổn đến cạn kiệt.
”
Đến lúc đó, chờ đợi ông Tống chỉ có một chữ, chết.
Sắc mặt ông Tống hoảng hốt, nhanh chóng buông ngọc trong tay.
Rõ ràng không nên tin, đối với người đột nhiên xuất hiện trước mắt hẳn là phải cẩn thận tìm tòi nghiên cứu một phen.
Nhưng nghe Tần Nguyên nói xong, ông Tống giống như cảm nhận được hơi thở âm lãnh trong ngọc đang điên cuồng chạy vào người ông.
Cho dù ông buông tay, ngọc vẫn đeo trên cổ như cũ, cách một lớp vải hơi mỏng, vững vàng dán trên ngực ông.
Ông Tống nuốt nuốt nước miếng, tay run run tháo ngọc trên cổ xuống đặt vào tay Tần Nguyên.
Giây phút nhận ngọc, Tần Nguyên rõ ràng cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến râm mát, sát khí trong ngọc lấy tốc độ mắt thường không thể thấy, điên cuồng dũng mãnh chảy vào thân thể cô.
Khóe môi cô cong lên, đáy mắt hiện lên cười, biểu tình làm như thực vừa lòng.
Đđầu ngón tay Tần Nguyên khẽ nhúc nhích đụng vào ngọc, sát khí nồng đậm quấn quanh thân ngọc, nháy mắt bị cô hấp thu sạch sẽ.
Nếu là người bình thường bị khí thế hung thần xâm nhập như thế, sớm đã sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu đến cực điểm.
Nhưng Tần Nguyên cảm giác được toàn thân, thậm chí mỗi tế bào đều phóng xuất ra cảm giác thoải mái.
Sát khí bạch ngọc bị rửa sạch sẽ trở nên càng thêm ôn nhuận, xúc cảm không có âm lãnh như trước, tỉ lệ chất ngọc cũng tốt hơn trước một chút.
.