Bạn đang đọc Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi – Chương 7: Cô Gái Bói Một Quẻ Không
Đi đến phía dưới cầu vượt, Tần Nguyên dừng chân, nâng cánh tay lên, vén ống tay áo lên trên cánh tay.
Ở bên trong cánh tay cô có một đường tơ màu đỏ rực rỡ.
Tơ hồng này rất ngắn, chiều dài của nó đại biểu cho tuổi thọ còn lại của cô.
Cô cùng tơ hồng cảm ứng với nhau.
Một năm……
Thời gian không nhiều lắm.
Từ khi Tần Nguyên mở hai mắt đến bây giờ, cô chỉ còn một năm để sống thôi.
Nếu muốn tục mệnh thì phải tìm được Sát.
Sát là khí âm tà hung ác trên thế gian.
Hầu hết chúng đều đến từ yêu ma quỷ quái hay những thứ xấu xa.
Tần Nguyên buông ống tay áo, trong lúc nhất thời không biết đi nơi nào tìm Sát.
Cô đi về phía trước, bước chân thong thả, thân thể đau đớn giúp cô bảo trì đầu óc thanh tỉnh.
Con đường sau này, cô phải lên kế hoạch thật tốt.
“Đến đây, bói đi, chính tông đoán mệnh, đảm bảo vừa lòng, tính không chuẩn không đòi tiền, tính chuẩn thì thêm gấp đôi……”
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng gào to tang thương.
Thanh âm là từ trước mặt truyền đến, khoảng cách không xa.
Tần Nguyên ngẩng đầu, một cái sạp phía dưới cầu vượt đập vào mắt.
Một ông lão mang kính râm màu đen, người mặc trường bào màu xanh lá, vô cùng bắt mắt.
Ông ngồi trước quầy hàng, quả nhiên là một bộ cao nhân tư thái, tiếng thét to chính là từ trong miệng ông ấy.
“Cô gái, chúng ta có duyên, tôi thấy ngũ quan cô quả thật cát cũng, Thiên Đình mượt mà, sắc mặt ửng đỏ, huyết khí còn rất vượng.
Nhưng mà có khí đen quấn thân, sợ là sắp tới có tai họa, tới đây…… Cô gái không ngại nói ra ngày tháng năm sinh đi tôi sẽ bói một quẻ cho cô, một quẻ 300, không nhiều lắm.
”
Tần Nguyên nhìn chằm chằm ông lão một lát, muôn vàn cảm xúc trong mắt, đột nhiên cô cười ra tiếng.
Khuôn mặt tinh tái nhợt xảo, cười một cái mang một vẻ nhu nhược phong tình.
Thật đúng là chẳng phí chút sức lực nào mà cũng tìm được.
Vừa rồi còn đang suy nghĩ đi đâu tìm sát khí, trước mắt liền đưa tới cửa rồi.
Ông lão này nói cô có khí đen vờn quanh, lại không biết bản thân sớm đã bị sương đen nồng đậm quấn thân.
Mỗi người đều có khí tràng quanh thân, theo mỗi tiếng nói hành động, ác cùng thiện, loại khí này sẽ có thay đổi.
Phần lớn khí tràng chia thành bốn loại đen, đỏ, trắng, vàng.
Màu đen, sát khí, người làm ác hoặc là trên thân mang theo âm tà chi vật mới có khí tràng như vậy.
Màu đỏ, tai họa sắp đến, họa sát thân.
Màu trắng, người lương thiện, người trường thọ.
Màu vàng, người có công đức, phúc lộc song toàn.
Còn có một loại khí tràng hi hữu, khí màu tím Đông Lai chính là đế vương chi khí.
Người có thể mang theo loại khí này, trong ngàn vạn người cũng tìm không ra một cái.
Tần Nguyên đi đến trước quầy hàng xem bói, cô cười như không cười nhìn chằm chằm ông lão, một đôi mắt đẹp đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.
Cuối cùng tầm mắt tỏa định ở sợi dây chuyền treo khối bạch ngọc trên cổ đối phương.
“Cô gái, bói một quẻ không?” Ông lão cười tủm tỉm mở miệng.
Tần Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn chằm chằm mặt dây bạch ngọc của lão giống như mèo thấy cá, hai mắt lóe lên tinh quang.
Hình như ánh mắt cô quá mức trực tiếp, ý cười trên mặt ông lão biến mất, đáy mắt lộ ra cẩn thận cùng cảnh giác.
Ông duỗi tay đem ngọc lộ ra ngoài nhét vào trong áo, vỗ nhẹ nhẹ một chút, lúc này mới thoáng yên tâm.
Đây là trân phẩm mà khoảng thời gian trước ông mới đào ra từ phố đồ cổ, một cái này tiêu hết hơn nửa số vốn ông để dành, là đồ vật hiếm hoi mà ông vô cùng yêu thích.
Hành vi của ông rất trực tiếp không hề che giấu khiến Tần Nguyên hơi hơi nhướng mày.
“Đồ vật này như mạng ông à, quý giá vậy sao?”
Đối phương nghe vậy, nhất thời xụ mặt: “Tiểu nha đầu, nói bậy gì đó! Tôi thấy cô chính là tới quấy rối, nếu không xem bói đi sang một bên đi, đừng chậm trễ tôi làm ăn.
”
Đi là không có khả năng đi rồi, đồ cô muốn còn chưa tới tay, sao Tần Nguyên có thể từ bỏ được.
.