Hoa Vũ

Chương 25: Dạo chơi phàm gian (1)


Đọc truyện Hoa Vũ – Chương 25: Dạo chơi phàm gian (1)

Chớp mắt một tháng thoáng cái liền trôi qua. 

Tiết hàn lộ, khí trời mát mẻ dễ chịu, khóm thu hải đường bên sân nở đỏ thắm một vùng, đung đưa trước cơn gió nhẹ mơn man nhàn nhạt. Hương tuyết cầu ngọt ngào dịu nhẹ như ôm lấy không gian. Mọi thứ như thấm nhuần cái tao nhã của trời đất duyên dáng, lạ lùng.

Một tà áo xanh lục nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương tuyết cầu phảng phất khắp nơi. Tay hắn cầm một cành trúc nhỏ, khóe môi mỉm cười dịu nhẹ khuân mặt thanh tú đến ngỡ ngàng. 

Theo sau đó là một tà áo đỏ rực rỡ, một vạt áo bạc khoác hờ. Từng lọn tóc đen mượt nhẹ bay trong gió làm tung lên vài vạt chỉ đỏ yêu kiều. Mùi hương bạch đàn cứ thế thoảng bay đi.

Nam tử áo xanh ngoảnh đầu cười nói

“Mộ Nguyệt, chúng ta đến Mai viện đi!”

“Được.” Mộ Nguyệt mỉm cười đáp lại. Nhẹ nhàng vuốt vài lọn tóc lòa xòa trước mặt, hắn lại cất tiếng

“Ngươi không ngại Bạch Xà sao?”

Bước chân Bạch Trạch hơi khựng lại một chút, nụ cười trên môi từ từ thu lại. Hắn đưa cành trúc nhỏ vào tay váo, nhẹ nhàng bước tiếp

“Khi ta đến đây, muội ấy đã đi mất rồi.”


Mộ Nguyệt nhìn hắn, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ lên nét cười, hắn chạy lại vỗ vài Bạch Trạch rồi bỗng chợt biến mất, chỉ ném lại một câu

“Hôm nay ta bầu bạn với ngươi.”

Trước cửa Mai viện, hương tử đằng phảng phất dịu dàng mà mạnh mẽ nuốt trọn mọi mùi hương khác. 

Khắp không gian chỉ mang một hương thơm tử đằng, lạnh lẽo đến tận tâm can mà cũng thật nhẹ nhàng êm ái.

Bạch Trạch nhìn Mộ Nguyệt đang ngồi trên chiếc bàn gỗ bên góc sân, hắn đưa tay biến ra một ấ, trà nhỏ, nhẹ nhàng đến bên cạnh

“Mộ Nguyệt ngươi quả là bị người ta chiều hư rồi.” Vừa nói hắn vừa đi lại kiếm cho mình một chỗ ngồi xuống.

Mộ Nguyệt nhìn Bạch Trạch, hắn đưa quyển sách lên che miệng, ánh mắt lảo đảo, cố tình lướt sang phía khác, hắn nói

“Người ta mà ngươi nói là ai a?”

Bạch Trạch không đáp lời, hắn biến ra hai tách trà nhỏ, từ từ rót dòng nước ấm nóng từ trong ấm ra, đưa cho người đối diện. Mộ Nguyệt nhận lấy, nhấm một ngụm nhỏ. Chưa kịp nuốt xuống, đôi lòng mày hắn liền nhăn lại

“Đến một chén trà mà ngươi cũng keo kiệt vậy sao?”

Bạch Trạch nhìn hắn, đưa cốc trà lên nhấm một ngụm nhỏ, xong hắn nói “Ngươi hiểu lầm rồi, ta nào dám cho người dùng nước lã. Đây là sương mai ta lấy được trên lá trúc trong viện, hừm, ta đã thêm vào một vài vị thuốc rất tốt cho kinh mạch.” Hắn cười nhìn Mộ Nguyệt

“Nếu người không muốn uống có thể trả lại cho ta!”

Uống một hơi cạn chén trà, Mộ Nguyệt nhăn mày nhìn Bạch Trạch, đôi mắt hắn hiện rõ ý trêu đùa

“Ấy chết ta lỡ uống mất rồi, ngươi có cần lại đây lấy không?” 

Nói xong hắn nhẹ nhàng đặt tay lên đôi môi đỏ hồng của mình, cười cười nhìn nét mặt chuyển xanh của Bạch Trạch. Mộ Nguyệt hắn rất thích trêu đùa người khác, nhất là huynh muội nhà họ Bạch. Cũng tại bởi hắn luôn bị Bạch Ngôn trêu đùa, mà hắn lại vô cùng lực bất tòng tầm trước người đó. Vậy thì chỉ đành tính nợ lên huynh muội của hắn thôi a.

Thấy nét mặt vui cười của Mộ Nguyệt, Bạch Trạch nhướn mày, hắn đưa một tay chống lên bàn, nhướn người về phía Mộ Nguyệt. Mái tóc đen của hắn bỗng chốc trở nên trắng muốt mượt mà, nét mặt hòa nhã thanh tú trở liền trở nên mỹ mạo vô song, hàng lông mày nhướn lên vẫn không phá nổi nét nghiêm nghị. Hắn buông lời, nét mặt không đổi, giộng nói trầm bổng bắt tai vô cùng

“Ngươi nói xem?”

Nhìn khuân mặt cùng lời nói vừa cất lên, Mộ Nguyệt giật mình đánh rơi quyển sách trên tay xuống đất. Hắn thất thần một hồi lâu, mãi đến khi Bạch Trạch biến lại như cũ hắn mới hoàn hồn. Môi hắn bặm lại, hai má bỗng chống lóe lên sắc hồng. Vội vàng rót cho mình một ly trà mới, quay người đi chỗ khác Mộ Nguyệt gằn giọng nói


“Cấm ngươi biến thành bộ dạng của hắn, cẩn thận ta cào rách mặt ngươi!”

“Ha ha, ban nãy chẳng phải ai đó vẫn còn mạnh miêng sao?” Bạch Trạch bật cười, ngồi lại vị trí của mình.

Hắn cũng là người Bạch gia, nào có thể không biết chuyện của đại ca hắn với Mộ Nguyệt. Nhưng hắn cũng không ngờ tới, chỉ đùa một chút mà Mộ Nguyệt lại có biểu cảm như vậy. Chẳng trách Bạch Ngôn luôn nói Mộ Nguyệt có bộ dạng rất giống một tiểu miêu.

Gió từ đâu thổi tới làm xáo trộn không gian, cuốn sách dưới đất bị gió cuốn, lật đi vài trang. Mộ Nguyệt cúi người nâng cuốn sách lên nhẹ nhàng phủi, hắn quay người lại phía bàn, vừa đọc sách vừa nói

“Vậy, ngày đó ngươi đã nói chuyện với Bạch Xà sao?”

Nghe Mộ Nguyệt hỏi, Bạch Trạch bất giác thở dài, gườn mặt hắn hiện lên một nụ cười khổ, hắn giơ tay biến ra một đóa hoa tuyết cầu nhỏ. Cánh hoa trắng muốt, điểm nhấn với nhụy vàng cùng vài chiếc lá xanh nhỏ. Nhìn bông hoa đang nâng niu trong tay, hắn nhẹ nhàng nói, giọng cất lên như nặng trĩu cả tâm can

“Ngày đó Lão Tứ xảy ra chuyện, muội ấy có vẻ rất hoảng sợ. Ta thấy muội ấy nép mình một góc, lòng không khỏi dấy lên cảm giác đau lòng, bèn không kìm được mà lại hỏi han vài câu.”

Ngừng một chút hắn lại nói

“Có lẽ ta thật sự đã làm tổn thương đến muội ấy quá nhiều. Cứ ngỡ sau từng ấy thời gian gặp lại, muội ấy đã có thể buông xuôi. Nhưng ngày hôm ấy ta mới nhận ra quả thực lỗi lầm của ta qua lớn.

Ta chỉ vừa cất tiếng gọi, muội ấy liền như một cây xương rồng bé nhỏ, đem phô ra nhưng cái gai nhọn mà yếu ớt mỏng manh của mình. Muội ấy tựa như không muốn nhìn thấy ta, lại chẳng muốn nói chuyện với ta. Tựa như gặp ta là một chuyện không thể nào chấp nhận được.

Nhìn muội ấy run rẩy sợ hãi, ta không chắc nhưng dường như có cả sự đau khổ trong lời nói nữa…ta rất muốn lại ôm lấy tấm thân mỏng manh ấy. Nhưng, ta không muốn làm muội ấy tổn thương.”

Mộ Nguyệt đưa mắt nhìn khuân mặt trĩu nặng u sầu của Bạch Trạch. hắn nhúng tay vào tách trà, vẽ xuống bàn một nét nguệch ngoạc nhỏ, mở miệng nói


“Hai vạn năm sao?”

“Là hai vạn sáu trăm ba mươi tư năm.” Nói xong, khóe miệng hắn lại nhếch lên, nụ cười ngọt ngào mà đẹp đẽ, hắn không nhìn Mộ Nguyệt mà như nhìn về phía xa xăm, giọng nói dịu dàng, ấm áp

“Hai vạn sáu trăm ba mươi tư năm, hôm nay sẽ trong ba mươi lăm năm. Một khoảng thời gian như vậy mà muội ấy không hề thay đổi, vẫn rất xinh đẹp, vẫn rạng rỡ, đầy sức sống như lần cuối ta gặp muội ấy.”

Lại nhìn nụ cười trên môi Bạch Trạch, Mộ Nguyệt nhấp một ngụm trà, hắn nói

“Sao ngươi lại cố tình trốn tránh nàng ta?”

Bạch Trạch nhìn Mộ Nguyệt, hắn lại cười, nói

“Ta không muốn muội ấy đau khổ. Còn nhớ khi ta nghe Lão Nhị nói, hôm ấy là ta trúng dược, muội ấy đưa ta về, lúc ấy ta không tin. 

Không phải là ta không tin lời Lão Nhị, nhưng nếu như lời Lão Nhị là sự thật thì việc ta làm với muội ấy hẳn không thể nào chấp nhận được. Ta không chỉ cướp đi hài tử của bọn ta, mà ta có lẽ cũng đã bóp nghẹt trái tim muội ấy. 

Ta vẫn nhớ khuân mặt muội ấy lúc nói rằng đã có con của ta, muội ấy không nhìn ta nhưng ta cảm nhận được sự e thẹn, có cả lo lắng nhưng lại rất vui mừng. Rồi khuân mặt sợ hãi lúc ta ra tay giết chết hài tử ấy. Rồi cả khuân mặt ghét bỏ, ghê tởm khi ta ra tay với Hắc Xà.

Ta biết mình không thể chuộc lại lỗi lầm, nhưng ta rất muốn bù đắp cho muội ấy, rất muốn hàn gắn lại đoạn tình cảm mà ta đã bỏ lỡ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.