Đọc truyện Hoa Vũ – Chương 18: Tương phùng 4
Trong đó là một khoảng trắng dày đặc sương tuyết bao phủ, luồng tiên khí mà hắn đi vào phải rất lâu rất lâu mới có thể thấy ánh sáng. Nhưng đường ra không phải đích, mà lại là một tảng băng, một tảng băng màu hồng tươi. Xung quanh tảng băng ấy có một luồng tiên khí vô cùng cường đại bao phủ, bên trên tảng băng lúc ẩn lúc hiện là một đóa hoa trong veo có bảy cánh. Hắn liền tiến lại gần, đưa tay chạm vào tảng băng kia ai ngờ ngay lập tức bị đẩy ra khỏi cơ thể nàng. Hai hàng lông mày hắn nhăn lại như muốn dính vào nhau, lo lắng nhìn nàng, cố nén vị tanh nồng nơi cuống họng xuống, nhưng rồi lại ho sặc sụa, đưa tay bịt miệng phun ra một ngụm máu, xem ra cũng là tổn thương không ít.
Nhìn nàng mơ hồ như muốn lịm đi, hắn bế nàng lên lắc lắc, giọng không kìm được sự run rẩy
“Tiểu Bạch không được ngủ, mở mắt ra nhìn ta, ta nói nàng mở mắt ra! Có nghe không? Tiểu Bạch!” Từ hắn toát ra một luồng khí trùm lấy bảo vệ, điều hòa tiên khí cho nàng. Mười hai vạn năm, hắn đợi nàng đã hơn mười hai vạn năm. Chỉ vừa gặp lại, hắn tuyệt đối không cho phép nàng sảy ra chuyện.
“Á Tứ tiểu thư!”
Từ xa, Bạch Xà không biết ở đâu chạy tới, nhảy vọt từ đám mây trên cao xuống đất, suýt ngã. Như đã thấy Bạch Băng từ trước, nàng ta lo lắng vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh Hắc y nhân, mếu mếu máo máo giật giật tay áo hắn
“Ngươi ngươi làm gì tiểu thư nhà ta?”
“Á ngươi chảy máu kìa!”
Bạch Xà lại trợn tròn mắt đầy hốt hoảng nhìn lòng bàn tay đầy máu của hắn. Nàng ta vội rút trong ống tay áo ra một chiếc khăn đưa cho hắn, nhưng liền bị hắn quát lên
“Tránh ra!”
Hắn gầm lên, đẩy tay Bạch Xà ra khiến nàng ta suýt chút đứng không vững mà ngã xuống đất. Trong tiếng quát của hắn, dường như không thể khống chế nổi bản thân làm lộ rõ pháp lực không tầm thường, tiếng quát của hắn còn làm cho chim chóc bay toán loạn, làm Bạch Xà khí đảo công tâm, nàng ta phải cố gắng lắm mới có thể dùng linh lực áp chế tránh bị xâm nhập dẫn đến nội thương. Nhìn nam nhân lạ lẫm mà nguy hiểm kia bế tiểu thư nhà mình, nàng ta cắn răng mếu máo, vừa sợ vừa lo nhưng lại không dám làm gì, chỉ biết lẽo đẽo giữ khoảng cách mà theo sau, cũng không dám nói nhiều.
Hắc y nhân kia đi rất nhanh tựa như chớp mắt một cái liền có thể mất dấu, Bạch Xà phải khổ sở lắm mới có thể đuổi kịp. Khi nàng ta thở hổn hển chạy đến nơi liền thấy có một căn nhà rất to, ngoài cửa được sơn màu đỏ, bên trong trồng rất nhiều cây, còn có một ao cá nhỏ, một đình viện giữa hồ sen. Nàng ta liền ồ lên một tiếng, không ngờ giữa nơi rừng núi này lại có một ngôi nhà to như vậy. Tiếc thay còn chưa kịp ngạc nhiên nàng ta liền nghe thấy một giọng nam nhân quát vọng ra ngoài
“Vào đây!”
Nghe xong Bạch Xà không khỏi giật mình run nhẹ một cái, song nàng ta liền hớt hải chạy đến nơi vừa phát ra tiếng. Vừa vào đến nơi nàng ta liền sợ hãi mà lùi mấy bước. Hắc y nhân uy lực ban nãy giờ ôm ngực phun ra một trào máu tanh tưởi, tứ tiểu thư của nàng nằm trên giường lớn, mái tóc trắng bàng bạc đang dần dần chuyển sang màu đỏ, môi Bạch Băng trắng nhợt, khóe mắt vằn lên vết đen, mạch máu nổi lên da đập loạn xạ. Chứng kiến khung cảnh trước mặt, Bạch Xà run rẩy khụy xuống đất nàng ta không biết phải làm gì ngoài trố mắt lên nhìn chằm chằm người nằm trên giường. Đầu nàng ta còn chưa hết choáng váng thì một cảm giác sợ hãi rấy lên, theo đó là một lực kéo rất mạnh nhấc nàng lên. Hắc y nhân túm tay nàng kéo nàng xộc xệch đứng dậy, nhìn nàng gầm lên
“Tiểu Bạch rốt cuộc bị làm sao?”
Nhìn nét mặt hung dữ đôi mắt vằn đỏ không hiể vì tức giận hay vì lo lắng của nam nhân kia, Bạch Xà sợ hãi co người, nước mắt nàng chảy ra, mếu máo nói
“Ta.. ta thực sự không biết..” Nàng ta lại nhìn nam nhân trước mặt, túm lấy tay áo hắn khóc lóc “Cầu ngươi, cầu ngươi cứu tiểu thư, tiểu thư có mệnh hệ gì ta thực sự không gánh vác nổi!”
Nghe nàng ta nói vậy, gân xanh trên mặt hắn liền nổi lên, trán nhăn lại thành nếp, hắn đưa tay quăng Bạch Xà xuống đất hung hăng nói
“Cút!”
Bạch Xà nghe vậy liền khóc to hơn, tiểu thư nhà nàng lúc này còn chưa rõ sống chết, sao nàng có thể bỏ đi được. Còn đang mãi khóc lóc trên trời dưới đất, định mở miệng thì bỗng có một bóng đen, một bóng xanh lao vút qua người nàng vào trong phòng. Nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nghe ầm một tiếng, ngước lên nhìn, mắt nàng ta lại rưng rưng òa lên
“Tam hiếu gia, Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư nàng ấy…”
“Biết rồi!” Còn chưa đợi Bạch Xà nói hết câu một giọng nữ liền quát lên, kèm theo đó lại là một giọng nam
“Lam Dạ ngươi liền tránh ra cho ta!” Bạch Trạch nhìn Bạch Băng nằm trên giường sốt ruột gầm lên với Hắc y nhân.
“Bạch Trạch, Bạch Nặc Vân, hai người liền cút cho ta!” Lam Dạ nhìn hai người một nam một nữ trước mắt, đưa tay đánh bay Bạch Trạch ra xa.
“Lam Dạ ngươi liền câm cho ta, ngươi còn không tránh Tứ Nhi liền không thể cứu!” Bạch Nặc Vân tức giận lao đến phía giường. Thấy vậy Lam Dạ liền đờ người ra, hắn vừa nghe nhầm có phải không, khi nãy Bạch Nặc Vân nói Bạch Băng sẽ chết? Không đúng, nàng làm sao có thể dễ chết như vậy, làm sao nàng lại mắc bệnh nguy hiểm đến tính mạng được. Hắn cứ mãi đờ người ra cho đến khi thấy bóng xanh của Bạch Trạch bay qua mặt, theo phản xạ hắn liền đưa tay túm lấy tay Bạch Trạch, gằn giọng hỏi
“Tiểu Bạch… nàng là bị làm sao?” Giọng nói của hắn như lạc hẳn đi. Nghe vậy Bạch Trạch liền giật tay ra, lao thẳng tới bên giường, ném lại một câu khiến cho Lam Dạ chết đứng
“Trúng độc.”
Thấy Bạch Băng nằm trên giường, Bạch Nặc Vân liền bế nàng ngồi dậy, biến ra một viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng nàng. Tiếp đó Bạch Trạch lấy ra một viên thuốc màu trắng cho nàng uống. Xong xuôi, Bạch Trạch liền đưa tay cầm lấy cổ tay nàng, phải mất một lúc, xác định đã ổn thỏa, da mặt hắn mới có thể giãn ra, thở phào một tiếng. Thấy thế Bạch Nặc Vân liền tức giận đùng đùng đứng lên, đi nhanh đến chỗ Lam Dạ, đưa tay túm lấy cổ áo hắn, một chướng hất bay ra ngoài sân.
Lam Dạ không kịp phản ứng, vì một chưởng của Bạch Nặc Vân mà loạng choạng đứng không vững. Thấy hai người sát khí bừng bừng như muốn cắn xé nhau ngay tại chỗ, Bạch Trạch vội vàng ra ngăn cản.
“Đủ rồi, Đây không phải lúc để hai người gây sự. Ít nhất cũng đợi đến khi Lão Tứ hoàn toàn ổn!” Giọng hắn nói thanh nhẹ nhưng đều khiến hai người ngoài sân lưỡng lự dừng tay. Thấy vậy, Bạch Xà liền túm lấy tay áo Bạch Trạch, núp sau lưng hắn, ấp a ấp úng, giọng mang chút vẻ sợ sệt
“Đúng… đúng vậy. Tam gia nói rất có lý, bây giờ Tứ tiểu thư còn chưa tỉnh… mọi… mọi người không nên đánh nhau…”
Nghe vậy, Bạch Nặc Vân hừ lạnh một tiếng quay người đi đến một góc sân. Lam Dạ lúc này vội vàng chạy vào trong phòng. Nhìn Bạch Băng nằm trên giường, mái tóc đã trắng trở lại, khuân mặt cùng hồng hào, hơi thở ổn định tựa như đang say một giấc ngủ dài, nhìn nàng hắn xem như tạm thời yên tâm. Đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc đang lòa xòa cài ra sau tai nàng, hắn tự lấy cho mình một chiếc ghế ngồi xuống, kéo chăn đắp cho nàng, lẳng lặng ngồi đó nhìn nàng, nửa lời cũng không nói.
Ngoài sân, không khí lại trở nên yên ổn. Bạch Xà ngồi ôm chân trước một khóm hoa nhỏ, gương mặt cảm xúc lẫn lộn. Có sợ hãi, có lúng túng, lại có cả đau lỏng. Bỗng có tiếng gọi vang lên phía sau khiến nàng run nhẹ một cái. Là tiếng nói nàng ta không muốn nghe thấy nhất trong lúc này.
“Tuyết Nhi, ban nãy là dọa muội sợ rồi…” Bạch Trạch đứng từ xa, lưỡng lự gọi Bạch Xà. Bạch Xà vốn thân sinh tên Tiểu Tuyết, chỉ là sau một vài biến cố, cái tên ấy cũng không mấy ai nhắc lại, cũng là cái tên mà nàng ta không muốn nghe thấy nhất, làm nàng đau đớn nhất. Nhưng Bạch Trạch gọi nàng Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nghe mới hoài niệm làm sao, tưởng như chỉ là chuyện của hôm qua, tưởng như đoạn tình cảm ấy, đoạn duyên ấy chưa vỡ nát…
Mãi mà không thấy Bạch Xà có động tĩnh gì, Bạch Trạch lại nói
“Tuyết Nhi? Lâu như vậy muội vẫn không thể chấp nhận ta sao? Chúng ta không thể trở lại được sao?” Giọng Bạch Trạch nói như van xin, khiến nàng ta run lẩy bẩy, lồng ngực đau đớn dữ dội. Giọng nàng run run đáp lại