Đọc truyện Hoa Vũ – Chương 15: Tương phùng
*Từ chap này mình sẽ đổi tên Nguyệt Hạ thành Mộ Nguyệt nhé!**
٭٭٭
Bạch Băng đảo tròn hai mắt ngán ngẩm, được nửa vòng thì dừng lại, nàng ngửa hẳn đầu lên trên. Trước mắt nàng vẫn là trời, có mây trắng, có ánh nắng. Nàng lại cúi đầu xuống đất, a vẫn là có mặt đất, có chân váy xanh xanh của nàng và một góc vải màu đen…
Góc vải màu đen…nàng là mặc y phục màu xanh dương mà. Góc vải đen nằm bên trái, nàng lập tức quay ngoắt sang bên trái thì lập tức, đầu đập ngay vào một bức tường.
Kì lạ, bức tường này lại có mùi rất thơm, thoang thoảng, nhè nhẹ. Không phải hương tử đằng nàng hay dùng, cũng chẳng phải hương bạch đàn của Bạch Ngôn. Hương thơm này rất mới lạ nhưng lại rất dễ chịu tạo cho nàng cảm giác như đã ngửi thấy ở đâu đó, nhưng cụ thể là ở đâu, khi nào thì nàng không thể nhớ nổi. Tất cả chỉ là một mảng trắng, nhưng cũng có thể là nàng chưa bao giờ biết đến.
Nhưng có điều nàng biết chắc chắn rằng bức tường này tỏa ra được mùi thơm như vậy, nhất định khi quay về nàng sẽ bấng lên mang về nhà, bảo Bạch Ngôn nghiên cứu.
Nàng đưa tay sờ soạng lên bức tường đang áp sát mặt nàng, sờ nắn lung tung, nàng liền a lên một tiếng. Bức tường này có vẻ thật là khác biệt đi. Lúc nàng đập mặt vào thì thấy rất rắn chắc, kiên cố, nhưng nàng sờ tay lên lại thấy mềm mềm, lại có cảm giác như có một lối vào được che chắn bằng vải lụa còn là loại lụa đặc biệt, nàng chắc chắn đó là lụa vì loại lụa này là do Bạch Ngôn bán nha.
Lụa này không phải loại tầm thường, được dệt từ vô vàn sợi tơ mỏng trên cây của Nguyệt Hạ, lại được tẩm bụi trần, ngâm bảy bảy bốn chín ngày trong hồ nước có viên bảo thạch trấn long trong điện của nàng. Làm ra nó phải nói rất tốn thời gian, bán ra cũng đắt vô cùng.
Nhưng tiền nào của đấy thôi, mặc loại lụa này cảm giác lại cực kỳ thoải mái, vừa có thể điều hòa nhiệt độ, lại mang lại cảm giác mềm mại như đang ôm một đống mây ở Bồng Lai vậy. Một đặc điểm nữa của loại vải này là có thể phát ra ánh sáng dịu nhẹ vào ban đêm, rất giống viên bảo thạch trấn long nàng lấy từ Long Cung.
Nàng nhớ loại vải này Bạch Ngôn hắn gọi là Lụa Hồng Thạch, nhưng nàng luôn cảm thấy hơi sai sai, rõ ràng là có rất nhiều màu, đâu chỉ riêng gì màu hồng.
Lụa Hồng Thạch này nàng muốn có mà mặc cũng phải tự bỏ tiền ra mua, nói ra thì là lẻn vào kho lấy tiền rồi đưa cho Bạch Ngôn, duy chỉ có Nguyệt Hạ là lấy bao nhiêu cũng được, không phải trả tiền. Hỏi thì Bạch Ngôn hắn nói tơ là lấy ở chỗ Nguyệt Hạ, đương nhiên phải đền lại cho hắn. Nhưng như vậy khác nào nàng chịu uất ức, dù sao muốn có vải mặc cũng phải ngâm trong hồ nước của nàng cơ mà. Nguyên cái Lãnh Băng Điện to đùng ở Bạch gia là một mình nàng xây, hồ là nàng thiết kế, bảo thạch trong đó cũng là nàng lấy về, tại sao thứ gì cũng thiên vị cho tên Nguyệt Hạ già đầu mà còn mê trai đó chứ.
Nghĩ lại là khiến nàng sôi máu, nhưng mùi hương tỏa ra trên bức tường này rất dễ chịu, nàng vừa có ý nghĩ tức giận liền bị đẩy dịu xuống.
Mà nói vậy chứ nghĩ ra thì Thiên Tiên Địa Mẫu cũng xem như là có tài sản đi, lại mua được loại Lụa Hồng Thạch này về, mua về không để mặc mà lại còn để treo tường, đây có phải là đang quảng bá mình là người có tiền không. Nếu thật là vậy, khi quay về nàng nhất định sẽ lẻn vào kho trộm vài cuộn mang đến tận nhà Thiên Tiên Địa Mẫu giao bán. Nữ nhi thì cũng phải tính kế làm ăn dần dần, chí ít cũng phải có tài sản, gọi là của riêng để đời.
Bạch Băng nàng tò mò không biết đằng sau lớp Lụa Hồng Thạch này là thứ gì, có khi nào là cất giấu bảo vật quý báu, là bảo vật gia truyền nhà Thiên Tiên Địa Mẫu không. Mang cái ý nghĩ đó, nàng hý hoáy thò tay vào trong xem thử.
Nàng xuyên tay qua cả cả là bốn lớp rồi. Lớp ngoài cũng vải dày, nhưng mịn, lớp thứ hai vải dày hơn lớp ngoài cùng, là lớp vải dày nhất, lớp này có lông, rất êm. Lớp thứ ba là vải mịn, lớp trong cùng là vải trơn.
Chà, xem ra Thiên Tiên Địa Mẫu có gia thế không phải hạng thường đâu, từng loại vải là từng giá tiền khác nhau, thậm chí là giá tăng dần.
Nàng luồn tay đến lớp cuối cùng, lại sờ sờ nắn nắn, di di tay lung tung. Bỗng nhiên nàng dừng lại, không nắn nữa. Nàng vừa cảm thấy tay mình đụng vào thứ gì đó, mềm mềm, hơi nhô nhô ra phía trước. Nàng thích thú sờ sờ xung quanh nhưng vẫn chẳng thấy gì.
Xem ra đây hẳn là bảo vật rất đáng giá, giấu kĩ thế này cơ mà. Nàng luồn tay đâm hẳn qua lớp cuối cùng.
Tiếc là còn chưa kịp sờ, thì đột nhiên có một vật chặn lấy cổ tay nàng. Suy nghĩ lại thì cảm thấy là nắm lấy cổ tay nàng thì đúng hơn. Nhưng có lý nào nàng lại chịu thua. Nheo mày nhăn trán, nàng lấy hết sức giật ra nhưng xem chừng vẫn không được. Nàng nhướn đôi lông mày mảnh mai, cắn răng vận chút pháp lực vào cánh tay, vừa chuẩn bị lấy sức giật ra thì đột nhiên có tiếng nói. Giọng nói trầm trầm mà dễ nghe, lời cất lên làm nàng cảm thấy như đã từng được nghe ở đâu đó
“Tiểu Bạch! Mười hai vạn năm không gặp, lá gan của nàng cũng dần dần to lên rồi nhỉ?”
Nghe thấy tiếng, nàng liếc bên trái, liếc bên phải. Kì lạ, rõ ràng nàng nghe tiếng nói mà có thấy cặp tình nhân nào đâu. Mà xem chừng đôi uyên ương kia cũng là biết đùa, mười mấy vạn năm cơ à, ồ lúc đó nàng mới là một con tiểu nha đầu thôi. Người ta ân ân ái ái cũng không phải việc của Bạch Băng nàng nha, việc của nàng bây giờ gọi là “đào vàng”, là moi móc tài sản gia truyền nhà người ta. Nàng vừa ngó lung tung vừa lấy tay bịt miệng cười hý hý, khi nãy dùng chút pháp lực không để ý bị phản lại rồi, nôn chết nàng a.
Nhắm mắt nhắm mũi nàng vận nội công giật tay ra, lần này xem như chừa rồi, không dám dùng pháp lực nữa.
Giật mãi mà không ra, nàng liền khó chịu, kêu lên
“Ai nha, thật là muốn giết người mà, làm sao lại có thứ bám chặt như sam vậy chứ, chọc điên bảo bối nhà người ta rồi nha.”
Nói xong Bạch Băng tự cảm thấy nàng nói sai ở đâu rồi, nghĩ lại thì phát hiện ra câu “bảo bối” có hơi sai. Câu này là của Mộ Nguyệt nàng nói vậy là thành ăn cắp a. Thấy vậy nàng liền ý một tiếng lại nói
“Nhầm nha, là chọc tức tiểu cô nương nhà người ta rồi.”
Nói xong nàng lại bịt miệng cười hý hý, nàng dù gì cũng mười ba vạn tuổi, gọi là “tiểu cô nương” có phải cưa sừng làm nghé không. Nhưng mà ba chữ này đọc lên nghe rất thú vị đi.
Nàng còn đang mãi bịt miệng hý hý, thì đột nhiên có tiếng phụt cười, lại có giọng nói. Vẫn là giọng trầm trầm ấm ấm nhưng lần này lời nói lên lại lộ rõ tiếng cười
“Haha, vậy Tiểu, Bạch, cô, nương làm ơn ngửa mặt lên trên đi.”
“Haha, Tiểu Bạch cô nương, ngửa mặt lên trên đi kìa, tại sao người ta gọi mà cô không thưa. Ca ca ta nói như vậy vô lễ lắm nha.”
Nghe tiếng nam nhân kia vang lên, nàng lắc lắc đầu, đành đế thêm vài câu góp vui. Vị Tiểu Bạch này thật không biết ý đi, người ta đã gọi đến lần thứ hai mà vẫn không chịu thưa. Bạch Ngôn từng nói với nàng, mỗi khi nghe người khác gọi tên mình, dù là địch hay bạn tuyệt nhiên đều phải thưa, không được nghe tên mà giữ im lặng, như vậy gọi là rất vô lễ, không tôn trọng kẻ khác a.
Nói xong nàng lại quay đầu nhìn cổ tay đang bị túm chặt. Nàng nhìn kỹ thì phát hiện ra thứ đang nắm tay nàng có chút kỳ lạ, lại có một lớp vải bên trên. Nàng đưa tay vén lớp vải lên thì tròn hai mắt a một tiếng
“Giống thật, quả là giống thật đi.”
Dưới lớp áo là một cánh tay rắn chắc, bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng thon dài, nhìn lên cánh tay có vẻ dùng rất nhiều sức, nhưng thực ra nàng cảm thấy lại rất lỏng lẻo, chỉ là không tài nào lấy ra được mà thôi.
Nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay trái của mình, Bạch Băng đưa tay phải chọc chọc lên trên. Nàng lại a lên một tiếng. Cánh tay này không chỉ nhìn giống thật mà sờ cũng giống thật, cũng mềm mềm có da có thịt, cảm giác còn ấm ấm a.
Nàng liếc nhìn cánh tay đầy rắn chắc kia, đưa vạt áo phải lên che mặt, ánh mắt liếc đi về nơi khác, khóe môi nàng hé lên, để lộ chiếc răng nhọn dài dài bên phải. Nàng liếc mắt đi xung quanh như đang thưởng thức mỹ cảnh, cánh tay trái hơi giơ giơ lên cao tầm mặt…phập…răng nàng cắn xuống đó rồi…
“Bạch. Băng!” Nam nhân kia rít lên.
Bạch Băng còn đang mãi di di răng trên cánh tay kia thì đột nhiên nàng nghe tiếng gọi. Không những có tiếng gọi mà gọi lên còn kêu đúng tên nàng, cả họ cả tên, còn kêu một cách rất áp đảo.