Hoa Vũ

Chương 12: Phàm Giới 2


Đọc truyện Hoa Vũ – Chương 12: Phàm Giới 2

“Tỷ tỷ thấy bông hoa này rất đẹp liền leo lên đó hái xuống, đây này, Tiểu Thiên thích không, thích thì tỷ tỷ liền cho đệ nhé.”

Hải Thiên đưa hai tay cầm lấy bông hoa Bạch Băng đưa cho, nó ngắm nhìn, hai má phúng phính mềm mại lại đỏ lên, mắt to tròn lấp lánh. Nó tò mò đưa tay ra chạm lên cánh hoa, không may liền bị cứa một cái chảy máu, nó nhìn đầu ngón tay đang rỉ máu, lại ngước lên nhìn nàng, hai mắt rưng rưng như sắp khóc

“Hoa ghét Tiểu Thiên a, hoa làm Tiểu Thiên chảy máu rồi huhu!”

Nàng đưa tay lên xoa xoa đầu nó dỗ dành

“Ngoan nào, Tiểu Thiên đừng khóc, nam tử hắn khóc là rất mất mặt đó. Hoa không ghét Tiểu Thiên đâu, chỉ là hoa hơi khó tính một chút, sau này Tiểu Thiên phải cẩn thận hơn, có biết không?”

Đây là lần đầu tiên nàng dỗ dành người khác, trước nay nàng còn không biết là mình lại có thể làm được việc đó, nàng còn chưa bao giờ chịu hạ mình cầu xin ai, nhưng nhìn thấy bộ dạng mếu máo của Hải Thiên nàng không cầm được lòng mà muốn làm nó hết khóc, bất giác liền nói ra mấy lời như vậy, cảm giác thật là khác lạ a. 

Nàng vừa nói vừa cầm ngón tay nho nhỏ đang chảy máu của Hải Thiên lên hôn một cái, vết thương liền lành lại như cũ, không còn chảy máu nữa. Hải Thiên thấy thế liền oa lên một tiếng, hai mắt nó lại tròn lên, nó nhìn nàng rồi lại nhìn bông hoa, như đang trỉ trích, phụng phịu hai má, chau mày mà nói

“Hoa nhỏ thật là khó tính đó, Tiểu Thiên chỉ đụng một chút thôi mà, hoa nhỏ như vậy nhất định Băng Băng tỷ tỷ sẽ không thích đâu!” Vừa nói nó vừa ngước lên nhìn lại như để chắc chắn nàng không thích, rồi nó lại ngơ ra tò mò, giương mắt hỏi nàng


“Ơ nhưng mà sao tỷ tỷ hôn một cái, vết thương liền không có rồi?”

Nàng thấy thế, cúi xuống cụng đầu vào trán nó, gằn giọng dọa 

“Là tỷ tỷ làm phép biến mất vết thương, khi nào Tiểu Thiên hư không nghe lời, phép thuật liền mất công hiệu mà quay lại, lúc đó sẽ không ai chữa lành cho Tiểu Thiên đâu.”

Lời nàng nói ra một nửa là giả một nửa là thật. Nàng đích thực đã dùng pháp lực chữa khỏi vết thương cho Hải Thiên, nhưng mà vết thương chữa rồi đương nhiên sẽ không thể có lại như cũ. Thấy nàng nói vậy, khuân mặt Hải Thiên vừa lo lắng vừa nhất quyết

“Vậy Tiểu Thiên sẽ ngoan, đệ không muốn vết thương quay lại đâu!”

“Được.” Vừa nói nàng vừa vui vẻ bế Hải Thiên tiếp tục đi về phía trước.

Đang đi bỗng nàng khựng lại, chân mày hơi nhíu lại đầy nghi hoặc. Thiên Tiên Địa Mẫu lần này vậy mà là chơi thật. Khi nãy nàng dùng chỉ một chút pháp lực chữa vết thương cho Hải Thiên, nhưng một chút cũng là có dùng rồi phải không. Vậy mà vừa có luồng khí phản lại nàng, mặc dù mức độ phản lại chỉ rất nhỏ, nếu không phải nàng tu vi cao cường, nhạy bén hơn người, khéo còn không nhận ra. Nhưng mà nhỏ hay lớn thì cũng là phản rồi, việc này có khi nàng nên thận trọng một chút, tránh gặp bất trắc, con khi khác nhất định sẽ thử lại kiểm tra.

“Băng Băng tỷ tỷ đưa Tiểu Thiên đi đâu thế?” Hải Thiên ngơ mắt nhìn nàng, vì nó thấy nàng rất đẹp còn rất tốt bụng nên mới để cho nàng bế, nhưng nãy giờ nó vẫn không biết nàng định đưa nó đi đâu. Thấy nàng không trả lời, nó kéo kéo áo làm nàng giật mình


“A, vậy Tiểu Thiên đi đâu để tỷ tỷ đưa đệ đi?” Nàng nhìn nó, khi nãy là nàng quá tập trung rồi.

“Không cần đi nữa, chúng ta ở đây đợi A nương.” Hải Thiên lại nhìn nàng nói.

“A nương? Được.” A nương mà Hải Thiên gọi, nàng đoán chắc là mẫu thân nó, nếu vậy nàng cùng nó chờ. Nhìn xung quanh tìm một chỗ ngồi, thấy một mỏm đá nhỏ, nàng liền đi lại đặt Hải Thiên ngồi xuống chờ.

Đã đợi một canh giờ rồi vẫn không thấy ai đến, Hải Thiên vẫn ngồi lấy nhánh cây ngoáy ngoáy trên đất, trong lòng Bạch Băng sốt ruột, không biết còn phải chờ A nương của tên nhóc này đến khi nào. Nàng còn muốn đi thử nghiệm chuyện lúc nãy nữa mà. Nàng chống tay lên đùi, hừ một tiếng. 

Thấy mặt nàng có vẻ khó chịu, lại rất sốt ruột, Hải Thiên ngó ngó ra xa một lúc xong nó nhảy lên

“A, A nương của đệ đến rồi kìa!” Mặt nó phúng phính phúng phính, hai mắt tròn xoe, cái miệng cười toe toét, hẳn là mẫu thân đến nó mới vui như vậy.

Thấy thế nàng cũng nhìn ra xa, nhưng nàng nhìn vẫn không thấy gì. Đột nhiên nàng đứng bật dậy, giơ tay chắn trước mặt Hải Thiên. Cách hai dặm từ chỗ nàng ngồi, có một thứ đang tiến lại, không phải người cũng chẳng phải thần, chắc chắn là ma. Hơn nữa còn là Ma thần, tức những người dưới trướng Ma Vương, nhưng có điều thực lực không đáng sợ, nàng có thể cảm nhận được, nhưng nàng không muốn Hải Thiên bị dọa. Dường như cảm thấy gì đó, Ma thần kia rất nhanh tiến về phía nàng, là một cô gái, cũng xem như là có nhan sắc đi.


Thấy nàng tự nhiên đứng chắn trước mặt, Hải Thiên leo lên trước, kéo kéo tay áo nàng

“Băng Băng tỷ tỷ làm gì vậy, A nương của đệ đến rồi.” Vừa nói nó vừa nhìn vừa chỉ chỉ về hướng phía trước. 

Hai hàng lông mày của Bạch Băng nhíu lại, rõ ràng phía trước không có ai, sao Hải Thiên lại nói A nương của nó đến rồi, không lẽ lại là như vậy.

“Hải Thiên!” 

Nghe thấy tiếng gọi, Bạch Băng lập tức quay đầu nhìn, đó là một cô nương, nói đúng hơn là một Ma thần, nhìn qua tầm năm sáu vạn tuổi. Trên người nàng ta mặc một chiếc váy màu đen, khoác một chiếc áo choàng màu trắng khói, trông rất hút hồn người. Nàng nhìn nàng ta nhíu mày, cười, gật đầu một cái chào hỏi.

Thấy Bạch Băng làm vậy, nàng ta liền ngơ ra, một lúc sau như mới hiểu đó là lời chào liền gật đầu cười đáp lại.

Thấy Ma thần kia, Hải Thiên lập tức chạy lại, ôm chầm lấy nàng ta

“A nương thua rồi, làm sao mãi mới tìm được con?”


“Hải Thiên ngoan, người kia là ai?” Nàng ta xoa đầu Hải Thiên, lúc nói chuyện còn dùng kết giới ngăn không cho người khác nghe thấy. 

Nhưng lời mà hai mẫu tử họ nói, làm sao lại bay đến chỗ Bạch Băng nàng rồi a, quả thực nàng không cố tình nghe đâu, nhưng mà lời cứ vậy bay vào tai nàng, biết làm sao được. Dù gì cũng nghe rồi thì chi bằng cho người ta một câu trả lời vậy, nếu không thì hẳn là thất lễ quá đi. 

Nàng lại mỉm cười nhìn Ma thần kia, bước lên trước một bước, tự giới thiệu

“Ta tên Bạch Băng, chỉ là vừa mới quen được hài tử của ngươi thôi.”

Ma thần kia nghe thấy vội đặt một tay lên vai Hải Thiên, mặt có vẻ lo lắng, nàng ta bất giác lùi lại một bước, nhưng rồi vẫn cười nhìn nàng nói

“Tiểu nữ Mộ Dung Nghiên Nguyệt xem như…chào hỏi tiền bối…Liệu có thể mạo muội cho tiểu nữ biết tiền bối có lai lịch như thế nào không?” 

Nàng ta vốn là Ma thần thì đương nhiên biết thực lực của mình không phải dạng bình thường, vậy mà nàng ta tạo một cái kết giới cách âm, Bạch Băng không phá kết giới lại vẫn có thế nghe thấy được nàng ta nói gì, quả là đáng sợ. Hơn thế nữa, nàng ta không hề cảm nhận thấy có luồng tiên khí hay khí tức nào bao quanh Bạch Băng, lại thêm khi Bạch Băng thấy nàng ta, ánh mắt của nàng như có thể xuyên thấu, nhìn tường tật từng ngóc ngách, chắc hẳn đoán ra thân phận của nàng ta nhưng lại không mảy may sợ sệt. Chắc chắn không phải hạng người tầm thường, nói ra liền có tám chín phần đáng sợ, lời nói thanh thoát nhẹ nhàng, tuy có đeo khen che mặt nhưng nhìn qua cũng có thể cảm thấy dung mạo phi phàm, rất bức người. Linh tính mách bảo nàng ta nên tránh xa Bạch Băng một chút nếu như không muốn chết oan a.

Bạch Băng nghe nàng ta nói, khóe môi nàng hơi cong lên. Vậy mà ở đây lại có thể gặp người của Mộ Dung gia, trước nay vận khí của nàng vẫn tốt như vậy a. 

Nghe nói Mộ Dung gia là gia tộc có địa vị không nhỏ ở Ma giới, Mộ Dung lão đầu hình như chính là đệ đệ ruột của Hải Ngạn công chúa. Năm xưa con trai Hải Ngạn ngồi lên vị trí Ma Vương đứng đầu Ma giới, một phần cũng nhờ công lao của Mộ Dung lão đầu phò trợ. Người ta truyền rằng khi xưa ông ta lấy công chúa của Diêu Tộc làm vợ. Diêu Tộc là một dị tộc phía Tây, chuyên về truy hồn, đuổi phách, đặc biệt là ám nguyền. Người Diêu Tộc sống quỷ dị, luôn cách ly với cuộc sống bên ngoài, bọn họ sống trong một khu rừng mà khó có ai vào được. Nếu vào được thì không có đường ra. Năm đó Mộ Dung lão đầu là một chàng thiếu niên uy phong lẫm liệt, không ai không biết đến. Một lần đi Tây Hoang thăm thú lại không may đi nhầm vào cấm địa Diêu Tộc, suýt chút bị dã thú tổn hại, may mà gặp được người cứu ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.