Đọc truyện Hoa Vô Lệ – Chương 57
– Tử Di…
Vừa ra khỏi côngty, Nịck thấy Tử Di đang xuống xe, cậu đi lại liếc mắt vào trong xe thấy TuyếtY là người đưa cô về, mặc dù không thích nhưng cậu vẫn phải nở nụ cười thân thiện thay lời chào.
Tuyết Y cũng lịch sự cười nhẹ gật đầu.
Tử DI lên tiếng:
– Anh có vào côngty không.
– Ừ đương nhiên.
Tử Di hơi cúi đầu nhìn Tuyết Y, thái độ xa lạ:
– Cảm ơn Hàn thiếu, tôi xin phép.
Gịong nói cứng rắn mang chút hơi cơn giận của cô nghe thật đanh thép. Tuyết Y nhẹ giọng:
– Ừm, anh đi đây.
Cậu nhìn xang Níck gật đầu chào lại rồi phóng xe đi tuốt không chút gì bận tâm. Tử Di cũng quay ngoắt lưng vào trong côngty. Níck đứng đần mặt không hiểu thái độ giữa hai người này là sao nữa.
…
Suốt cả buổi, mặt Tử Di cứ ngồi đần ra…Bút gõ gõ liên tục xuống bàn, 1 tay chống cằm …những hình ảnh Tuyết Y khóc, rồi lạnh nhạt rồi có cả chê cô là nước nhạt nhẽo nữa chứ cứ hiền hiện dần trong tâm trí khiến cô không thể tập trung làm việc được.
Tử Di lắc đầu cố xua tan mọi thứ liên quan đến Tuyết Y nhưng đều vô dụng…cô nghĩ không gặp cậu sẽ tốt hơn, nhưng trong những ngày đó cô không thấy thoải mái chút nào…Tâm trạng lúc nào cũng trong tình thế bứt rứt, mỗi lần nhìn con lại khiến cô càng nhớ đến Tuyết Y…đã không gặp thì thôi,khi gặp lại thật khó để quên 1 lần nữa….
…
– Khi một người anh thích động lòng với anh thì anh sẽ làm gì?
Vũ Thanh cười cười nhìn Ngữ Yên:
– Có phải em đã động lòng với anh phải không?
Ngư xYên nhìn nhìn Vũ Thanh, cô không hiểu sao lại có người nhăn nhở quá thể như vậy, ai cũng có thể trêu trọc được.
Ngữ Yên phẩy tay:
– Không nói với anh nữa. Hết giờ nghỉ trưa rồi, tôi phải về côngty.
– Anh về cùng em?
– Sao cơ?- Ngữ Yên hỏi lại.
– À anh đến gặp San Phong có chút chuyện thôi.
– Vậy à.- Ngữ YêN gật dầu – Vậy thì đi thôi.
…
– Em và San Phong không phải là do yêu mới cưới à?
Nhác đến chuyện này lại làm cho Ngữ Yên nhói lòng, cứ nghĩ đến chuyện San Phong không có tình cảm mfa phải cưới mình cảm giác khó thở lại tràn đến với cô. Ngữ Yên lặng thinh không đáp.
Vũ Thanh nhìn gương mặt chợt buồn của cô, cậu nói:
– Em thích San Phong phải không?
– Sao anh hỏi vậy – Ngữ Yên hỏi lại.
– Cảm giác vậy.
Ngữ Yên cười gượng không đáp câu hỏi. Vũ Thanh cũng lẳng lặng không nói gì thêm nữa.
Hai người này không biết từ khi nào đã thân thân nhau, khônghiểu sao hai người có duyên hay gặp nhau hay do có người cốt tình tìm gặp người kia…
….
– Bạn hiền à, không có Gia Linh ở đây đâu mà đến tìm.
San Phong nhướng mắt cười nhìn Vũ Thanh, cậu đi lại quầy rượu mini được trang bị trong phòng mình, vừa rót hai li rượu vừa nói.
Vũ Thanh chẹp mịêng:
– Cô ấy có vẻ thích cậu rồi.
– Có thể – San Phong không những không chối Gia Linh thích mình mà còn nhận định một cách bình thản.
Vũ Thanh bật cười nhìn San Phog:
– Sao lại có người tự tin quá thể đáng như cậu vậy?
– Cùng sai cả thôi – San Phong cầm hai ly rựơu đi lại đưa cho Vũ Thanh một, mịêng nói – Yên tâm đi, tớ không dành của bạn hiền đâu? Sao đến đây có chuyện gì nhờ tớ không?
Vũ Thanh lắc đầu cười:
– Đến chơi vậy thôi.
– Vậy à.- San Phong kéo tấm màn luôn được che kín ra, nói – Làm ván không?
Vũ Thanh ngoái đầu nhìn lại sau, cậu hơi ngạc nhiên trước phía sau tấm rèm nâu sang trọng đó là bàn chơi bia.
Bây giờ trong phòng tổng tài còn thiết kế cả những loại hình này nữa sao…hay thật
Cậu đứng dậy, cười:
– Chơi thôi.
…
Vừa bước vào trong, Mắt Vũ Thanh nheo lại miệng nửa cười nửa thú vị nhìn tấm hình trên tường được mấy cái phi tiêu cắm vào.
– Đừng nói tấm hình trên kia là Ngữ…
Một tay San Phong lau lau đầu gật bia, mắt nhìn lên tấm hình cười:
– À, chuyện đó lâu rồi…
– Lâu là bao lâu- Vũ Thanh tò mò.
– Lúc mẹ tớ bắt cưới Ngữ Yên…nên ghét cô ta. Lâu rồi không bước vào đây, cả tấm hình cũng quên gỡ xuống.
– Vậy à…
– Ừ…
…
Cộc…cộc…
San Phong chau mày, cậu vẫn trong tư thế nhắm bi, miệng nói to:
– Vào đi.
Ngữ Yên cầm xấp giấy tờ gì đó bước vào, ngó quanh không thấy ai, nhìn thấy tấm màn màu nâu gỗ…hình như là có tiếng động trong đó, cô bước gần đến đưa tay vén xang một bên…
Miệng hơi tròn ngạc nhiên khi thấy bên trong, San Phong cùng Vũ Thanh đang chơi bia. Cô ngập ngừng nói:
– Huỳnh tổng…
– Cứ để lên bàn đi, tý tôi sẽ xem sau.
Ngữ Yên gật đầu, cô vừa định quay đầu bước đi thì tấm ảnh nào qen quen trên tường đập vào mắt mình, cô khựng lại nhíu mày nhìn mấy tên phi tiêu cắm trên đó… Ngữ Yên chầm chậm bước đến, 1 tay ôm giấy tờ một tay đưa lên rút từng cái phi tiêu ném xuống…
Một cảm giác khó chịu xâm chiếm lấy tâm trạng cô, lồng ngực đau nhói đến khó thở…
Vũ Thanh thấy Ngữ Yên đang đứng nhìn ảnh mình bị găm phi tiêu chân chối, cậu tằng hắng chỉ định trêu đùa:
– Em đắc tội gì với bạn hiền của anh mà để nó găm phi tiêu vào mặt thế?
San Phong lắc đầu cười không nói gì, chỉ tập trung vào chuyện môn. Ngữ Yên chau mày quay đầu đi, mịêng cười nhưng lòng đau:
– Chắc do tôi xấu tính quá.
Cô thối lui:
– Hai người cứ chơi đi, tôi ra ngoài trước.
– Đi nhé – Vũ Thanh mỉm cười dơ tay chào.
Ngữ Yên đi nhanh như chạy ra ngoài…
San Phong khó chịu với cô đến nỗi phải làm trò đó sao. Sao cậu không nói với cô…chỉ cần San Phong nói, cô sẽ sửa được những điều cậu không vừa lòng mà.
Côvề phòng, mắt nhìn xa xôi về một phía…vừa mới có hi vọng San Phong có nhen nhóm tình cảm với mình một tý vậy mà…điều hôm nay cô thấy làm hi vọng đó tắt ngấm….hoàn toàn thất vọng.
….
Đêm dần khuya, Tuyết Y đi đến nơi mà bà Hà đang chốn trước khi xang nước ngoài, trong con ngõ tĩnh mịch vắng người qua lại, hiếm hoi lắm mới có một vài tiếng côn trùng kêu vang…Đèn đường hai bên như đã cũ lắm rồi, ánh sáng từ đó toả ra mờ mờ ảo ảo chẳng thể nhìn rõ được mọi vật xung quanh gì cả…
Tuyết Y bước chân xuống xe, mùi hôi thối từ đâu xộc đến làm anh muốn nôn mửa ngay lập tức…thứ mùi thật vô cùng kinh khủng. Cậu đưa tay bịp mũi nhìn đống rác bẩn thỉu xung quanh toàn những ruổi muỗi vo ve bay quanh…
Một tay vừa bịp mũi, một tay vừa rút điện thoại, cậu nói giọng như đang nhịn thở:
– Bà đang ở chỗ nào?
– Tôi…
– Tôi đang ở sau lưng cậu đây…haha..
Tuyết Y chau mày khi nghe thấy một tiếng nói không hề bị xử lý qua âm thanh. Tuyết Y từ từ quay đầu lại, cách chỗ cậu đứng không xa lắm, mấy người đàn ông to lớn bệ vệ đang túm cổ một người phụ nữ đứng sau một lão già chống batong.
Cậu cau mày nhận ra tướng mạo đó, cậu cảnh giác nói:
– Đổng xự trưởng…
Nhanh như chớp một tên đứng sau lão già lao thẳng về phía cậu rồi đấm cho một cú nảy lửa vào mặt, bị tấn công bất ngờ khiến cậu không kịp tránh né ngã nhào vào đống rác hôi thối sau lưng, một vệt máu đỏ trào ra khỏi khoé mịêng…
Bà Hà sợ hãi hét lên:
– Các ông địng giết người sao…
Ông Đổng chỉ cần búng tay một cái lập tức có tên đã tát thẳng vào miệng bà Hà rồi gằn giọng hăm he:
– Im đi nếu không muốn chết ngay bây giờ.
Nước mắt sợ hãi của người phụ nữ ròng ròng thấm đầy khuôn mặt…mọi chuyện không ngờ lại rắc rối nguy hiểm đến như vậy.
Bà cắn răng im lặng, môi vẫn run run sợ hãi.
Tuyết Y cố gắng đứng dậy, cuộc đời cậu ghét nhất là bị dây vào những thứ bẩn thỉu thế này vậy mà tên khốn kia dám…Cậu xông tới chỗ tên vừa hạ mình ra một cú đấm nhưng chẳng hề chạm được đến người đó, hắn né tránh đòn của Tuyết Y thật nhanh gọn như cáo săn thỏ, chỉ cần một cái lướt ngừơi thôi đã tránh được “nắm đấm hoa” của Tuyết Y.
Ông Đình ra lệnh:
– Gỉai quyết nhanh đưa về …
Tên áo đen vừa nghe khẩu lệnhlập tức rút côn đút ngang cạp quần ra từ sau lưng nện cho Tuyết Y một cú trời giáng vào gáy làm cậu ngất lịm không kịp mở lời…
….
Tử Di bật người dậy, mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt mịêng hét to “Đừng giết Tuyết Y….”
Hơi thở gấp gáp sợ hãi, cô mở bừng mắt ra…thì ra đó là một giấc mơ nhưng sao nó lại thực đến vậy. Tử Di lau mồ hôi trên mặt hít một hơi thật sau tự trấn an mình “Chỉ là mơ thôi…”.
Cô thơ rphù ra nằm xuống định ngủ tiếp nhưng sao không thể…giấc mơ đó cứ khiến cô hoang mang trằn trọc không thể ngủ được. Cô cảm giác được đó như là một điềm báo cho mình vậy…
…
Đêm khuya, San Phong mới đi uống vài ly cùng Vũ Thanh về.
Vừa nghe tiếng động, Ngữ Yên đã giật mình tỉnh giấc, cô đưa tay dụi mắt ngẩng đầu đứng dậy đi ra sảnh chính. Thấy San Phong ngật ngưỡng đi loạng quạng cô vội lại đỡ vì sợ cậu sẽ ngã:
– Anh lại uống à?
– Tôi uống mãi rồi mà sao…vẫn không quên được cô ấy….
Gịong nói nghẹn ngào…đôi mắt ưu thương đọng đầy nước của San Phong làm Ngữ Yên chạnh lòng, cô ước gì có một người yêu mình như vậy…
Ngữ Yên nén lòng đang đau nhói, cô khẽ giọng nói:
– Tôi đỡ anh vào sofa nằm đỡ, rồi pha nước oảchanh cho anh nhé.
– Ừm – San Phong lạnh nhạt quay đi, chỉ gật đầu nhắm mắt.
Ngữ Yên nhìn cậu thoáng qua, tim như có ai bóp nghẹt lại vậy.
Lúc sau cô quay trở lại với ly nước chanh đưa cho San Phong ;
– Uống đi
Cậu cố gắng gượng người dậy để uống một hơi, rồi lại nằm phịch xuống, đầu óc đau nặng nề như búa bổ.
Ngữ Yên ngồi xuống sàn nhìn San Phong một lúc thật lâu…thật lâu, không hiểu sao miệng đột nhiên lại hỏi:
– Anh ghét tôi lắm phải không?
Trong lúc có hơi men nhưng giường như vẫn nghe và ý thức được Ngữ Yên đang hỏi mình, cậu lắc đầu nhẹ đến nỗi Ngữ Yên không nhìn ra được, co tưởng cậu đã ngủ rồi, mịêng khẽ nói bên tai như muốn trút hết nỗi lòng cho cậu hiểu được, giọng cô nhẹ đến nỗi như tiếng gió thoảng vậy mà trong không gian tĩnh lặng giữa màn đêm ấy vẫn nghe rõ mồn một, nhất là người đang nằm trước mặt cô vẫn chưa say, đủ ý thức được những gì bên tai:
– Chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi…e sẽ phải rời bỏ anh…thời gian ngắn ngủi đó liệu có thể làm anh thay đổi tình cảm được không?
Ngữ Yên khẽ nở nụ cười buồn, nhìn gương mặt trắng anh tuấn, cô định đưa tay chạm vào nó dù chỉ một lần thôi cũng được, nhưng chỉ còn một chút nữa là chạm được vào nó thì Ngữ Yên đã hạ tay xuống. Bàn tay cô không còn sạch sẽ đến chạm vào khuôn mặt cậu nữa, cái quá khứ đó của cô chỉ ít người mới biết được, nó thật khủng khiếp.. …Cô vãn không thể chạm được đến cậu dù cố gắng đến mấy, Ngữ Yên chợt hiểu được mình nên phải làm gì, nên biết thân phận mình là ai, cố mãi cũng chỉ là con số 0 mà thôi:
– Sống hạnh phúc nhé chồng…Coi như đây là lời chúc của em trước khi chia tay vậy.
Cô đứng dậy, từ từ quay đầu bước đi…Sợ một ngày chia tay, cô sẽ không thể mở lời để nói nhưng câu ấy nên thời điểm này là thích hợp nhất vẫn có thể nói với cậu mà không sợ ánh mắt cậu chiếu vào mình.
Đợi cô đi rồi, San Phong từ từ mở đôi mắt vẫn còn đỏ hằn những tia máu ra, nghiêng đầu nhìn theo Ngữ Yên “ Xin lỗi…”.
Cậu không thể đáp lại tình cảm của cô mà bắt cô phải sống chung để hoàn thành vở diễn vợ chồng hữu danh vô thực cũng quả là thịêt thòi cho Ngữ Yên. San Phong nhắm mắt lại, hai thái dương dựt dựt đau nhức…cậu vắt tay lên trán cố dỗ mình vào được giấc ngủ mộng mị…
….
Vũ Thanh vô tình đi ngang qua con hẻm đó, cậu định dừng xe xuốg ng nôn một bãi vì đã lâu không uống nhiều thế này, hơi men và chất chua trong cổ cứ khiến cậu có cảm giác nao nao buồn mửa..
Ai ngờ mọi chuỵên trước mắt khiến cậu tỉnh hẳn, Vũ Thanh đứng núp xang một góc nhìn…Cậu nhíu mày cố gắng nhìn người thanh niên vừa bị đánh có gương mặt rất quen thuộc…hình như…
Đúng rồi, rõ ràng cậu đã gặp người này vài lần trong một số bưa tiệc…ai nhỉ…là …Vũ Thanh cau mày đén nhức mắt nhìn lại một lần nữa…là Hàn Tuyết Y.
Ái…
Chẳng may Vũ Thanh cụng đầu vào tường buột miệng kêu đau làm mấy tên kia chú ý, đồng loạt chúng dừng tay khênh Tuyết Y đi quay lại nhìn đằng sau…Vũ Thanh vội vàng nép người xang một bên dựa đầu vào tường, hơi thở cố gắng nhẹ nhàng lại dù tim đang nhảy loạn cả lên vì pha này quá giống trong phim…
Thấy chúng chưa chịu bước đi, cậu đành bịp mũi giả tiếng mèo…mà công nhận là giống thật nên chúng mới phẩy tay nhau thở phào làm chuyện của chúng tiếp…
Vũ Thanh cũng vuốt ngực thở nhẹ nhõm…suýt thì đi rồi.
….
Mới sáng Ngữ Yên gặp San phong tại sảnh, thấy cô, cậu cười nhẹ, giọng rủ rê:
– Muốn đi chơi không?
Ngữ Yên nhìn lại cậu, nhíu mày xem hôm nay San Phong có bị sao không. Trả bao giờ cậu lại tự nhiên rủ rê cô như vậy cả.
– Sao có đi không? – San Phog hất mặt.
– Thôi, tôi muốn ở nhà, anh đi đi.
San Phong lườm cô, tay chỉnh lại vạt áo, mịêng nói:
– Đi đi, coi như lấy 1 vài kỉ niệm trước khi chia tay vậy
Chia tay…Nghe đến hai từ đấy, tim cô như nghẹn lại vậy. San Phong lúc nào cũng mong chờ đến ngày đấy hay sao mà cậu lại như vậy.
Ngữ Yên chưa kịp nói gì, San Phong đã đẩy vai cô đi:
– Thay đồ rồi đi.
– Được rồi, đừng đẩy nữa.
– Vậy đi, nhanh lên – San Phong gật đầu cười.
….
– Thử vận đỏ đen một tý đi.
– Anh muốn đi…
Chỉ cần nói vậy, Ngữ Yên đã đoán được cậu muốn đến chỗ nào chơi. Cô chau mày nói:
– Tôi không muốn đến đấy.
– Đừng lúc nào cũng nghiêm chỉnh như vậy Chỉ là trò tiêu khiển thôi mà.
San Phong nghĩ rằng Ngữ Yên là người nghiêm túc úc nào cũng chỉ có làm việc và việc làm nên không bao giờ muốn đổ tiền vào những nơi như vậắt. Cô chẹp mịêng thở hắt:
– Tuỳ anh.
….
Cassino…
Hai người vào trong, lễ tân đứng hai bên cửa cúi đầu mịêng mỉm cười chào San Phong như khách quen. Cậu gật đầu đáp trả…
Vào trong sòng…
– Xem ai đây…
– X.O – San Phong cũng quay lại dang tay cười ôm lấy cô gái tầm 30- 3 mấy gì đó.
Cậu buông cô ta ra, nói:
– Có ai còn độc thân không?
– Còn bàn phía kia.
Cô hất mặt xang người đàn ông trung tuổi đnag ngồi phía bàn đánh Porker Mĩ một mình như chờ người chơi.
San Phong cười:
– Sắp xếp đi.
– Ok.
Ngữ Yên im lặng nãy giờ chỉ biết đi theo hai người kia. Cô nhìn xung quanh như quan sát mọi thứ. Đã lâu rồi…mới trở lại cái cảm giác này.
– Ông Thiệu có thể chơi với bạn tôi một chút chứ?
Ông Thiệu nhìn xang San Phong rồi gật đầu cười:
– Đương nhiên…
San Phong cười nhẹ:
– Vậy bắt đầu luôn nhé.
Cậu nói xong rồi quay xang Ngữ Yên nói:
– Cô cứ chơi mấy trò đặt số hay gì đó trong đây đi, tý quay lại cũng được.
Ngữ Yên ngập ngừng:
– Nhưng…
– Cứ chơi đi, thua cũng không sao. – Cậu rút ví đưa cho cô chiếc thẻ bạch kim của mình mỉm cười quay đi ngồi vào bàn…
Người phụ nữ nhìn theo Ngữ Yên hiếu kì, không biết cô gái đó có thân phận gì mà được sánh đôi cùng San Phong khi không có nhan sắc gì cả.