Hoa Vô Lệ

Chương 47


Đọc truyện Hoa Vô Lệ – Chương 47

Bích An trở lại phòng làm việc, cô không nghĩ giờ này rồi mà San Phong vẫn chờ mình.

Vừa nhìn thấy Tử Di vào, San Phong bật đứng dậy nói:

– Em về rồi à?

Tử DI khẽ cười:

– Xin lỗi, em để anh đợi lâu quá.

– Không sao, cũng muộn rồi, chúng ta đi ăn rồi nói chuyện luôn.

– Cũng được.

Tuyết Y về nhà, tâm trạng thật nặng nề nằm phich xuống giường không buồn tắm rửa thay đồ, nhắm nghiền đôi mắt lại nhớ lại những lời nói của Tử Di

“ Xin lỗi, tôi và anh có quá nhiều điểm khác xa nhau ngay cả suy nghĩ cũng là hai thái cực đối lập. Chúng ta sẽ không có kết quả đâu, mong anh tìm được người hợp với mình hơn.”

Cậu đứng im lìm, gương mặt khắc khổ hai hàng mi cụp xuống, tay nắm chặt sườn quần, miệng lẩm bẩm “ Tôi có thể sửa đổi mà “.

Vậy mà cô vẫn bước đi…không quay đầu lại nhìn cậu một lần…”

Cậu cố nhắm mắt quên đi mọi chuyện, nhưng sao nó vẫn cứ văng vẳng bên tai…Tử Di không còn chút tình cảm gì với cậu nữa rồi, cô nhất quyết không cho cậu một cơ hội.

Hàng mày cậu chợt nhíu lại nhớ đến chuyện Tử Di nói “Hại chết Mĩ Chi “. Ý cô là cậu giết người sao…

Sao đầu Tuyết Y lại đau thế này…mọi chuyện không lành đều xảy ra dồn dập khiến cậu thấy nghẹt thở. Chưa bao giờ Tuyết Y cảm thấy mệt mỏi đến chán trường như vậy.

Lễ an táng của Mĩ Chi tuyệt nhiên không có mặt của Tuyết Y…vậy mà báo chí lại đưa tin họ sắp cưới nhau vì Mĩ Chi đã mang “long thai”.

Người thân trong gia đình cô cũng không có một lời oán thán nào về phía người đàn ông lạnh lùng kia vì họ đã nhận một khoản tiền khá lớn do Tuyết Y bồi trợ để trấn an chuyện đau thương này..

Trong phút chốc, mặt Đan Băng như hoá đá…Tử Di khẽ cười chào ông Đình rồi ngồi xuống cười với cậu thay lời chào.

– Sao không dẫn đứa bé đến đây?

Chưa hết ngạc nhiên khi Tử DI xuất hiện tại nhà mình, cô hoàn toàn bằng xương bằng thịt chứ không phải bóng mà… Đan Băng nuốt khan khi nhìn vẻ mặt dung dị bình thường của ba mình:

– Ba à, chuyện này là sao?

Tử Di nheo mắt nhìn cậu, miệng cười:

– Sao là sao chứ, cậu không thấy mình đang ngồi trứơc mặt à?

Đan Băng gật gật đầu, như vẫn không tin với hiện tại:

– Con không hiểu.

– Chuyện dài lắm, ba sẽ kể sau.

Bà Thái xuất hiện nói:

– Ông chủ, cậu Y đến.

Ông Đình nhìn xang Tử Di xem cô ra sao, thấy Tử Di cười không có gì, ông gật đầu nói:

– Để nó vào đi.

Tuyết Y hơi khựng người khi có Tử DI ngồi đó, cậu chỉ nhìn thoáng qua cô, sắc mặt lạnh nhạt cúi đầu chào ông Đình rồi nói nhanh:

– Con múôn nói chuyện riêng với ba một chút.

– Ừm. – Ông Đình quay xang hai người kia nói – Chờ ba một lát.

– Vâng.

Tử Di nhìn sắc mặt Tuyết Y có phần tiều tụy hơn vài ngày trước đó, lònng cô không khỏi chua xót, không thể nói Tử Di không còn tình cảm với Tuyết Y mà ngược lại…cô chỉ muốn bảo vệ mình và đứa con tránh con đường gồ ghề mà thôi.

Tuyết Y chỉ thoáng lướt ánh nhìn qua cô rồi bước vào phòng riêng theo ông Đình. Cử chỉ xa cách lạnh nhạt đó của Tuyết Y khiến Tử Di càng nhói tim…cậu đã quyết định từ bỏ cô rồi thì phải. Như vậy cũng tốt cho cả hai.

Đan Băng lên tiếng hỏi:

– Tuyết Y cũng biết chuyện rồi à?

– Ừm.


– Ba còn nhớ giữ cạc của chú Hùng không?

– Còn, con có chuyện gì à?

– Con cần nhờ đến chú ấy một số chuyện, ba cho con mượn cái cạc đấy đi.

– Ừ – Ông Đình lục trong ngăn kéo đưa cho Tuyết Y tấm danh thiếp rồi hỏi lại – Con có chuyện gì mà phải nhờ đến ông ấy?

– Con sẽ kể sau. Con xin phép luôn.

– Đi sớm vậy, con không muốn nói gì với hai đứa kia à?

– Để lúc khác – Tuyết Y cười cho qua rồi cậu cúi đầu lễ phép chào ông.

Đi ngang qua sảnh chính chỗ hai người kia ngồi, mặt cậu lạnh băng không chút sắc thái chỉ chào cho có lễ rồi đi nhanh.

– Hai người lại có chuyện gì rồi à?

– Không, chuyện nhỏ thôi.

Lời nói giả dối của Tử Di đến con nít cũng chẳng tin nổi nữa là Đan Băng…nhìn vẻ mặt chiến tranh lạnh của họ là đủ hiểu.

Đan Băng bỗng nhiên nói tốt cho Tuyết Y:

– Tuyết Y rất yêu bạn đấy.

Tử Di bật cười chua chát:

– Anh ta biết yêu cơ à? Chuyện lạ đấy.

Đan Băng lắc đầu, mặt nói nghiêm túc:

– Không chứng kiến được cảnh Tuyết Y lúc nghe tin cậu chết và cả những ngày tháng sau đấy thì tớ cũng không nghĩ anh ta lại có thể yêu một người đến như vậy đâu.

Ông Đình đi tới bồi thêm vào:

– Nếu con chưa có ai thì cho nó một cơ hội đi. Nó chờ đợi chắc cũng mệt mỏi lắm rồi.

Tử Di cười buồn:

– Bây giờ con không muốn nghĩ gì ngoài chăm sóc đứa trẻ cả.

– Tuỳ con vậy, ba cũng không ép buộc.

– Đứa trẻ nào? – Đan Băng cau mày không hiểu chuyện hai người đang nói

– Nó là…- Ông Đình định nói gì thì Tử Di vội chen vào cắt ngang:

– Nó là con nuôi tớ nhận bên Anh.

– Vậy à.

Tử Di nhìn ông Đình như muốn nói ông hãy im lặng…nếu như Đan Băng biết chắc chắn chuỵên bí mật này sẽ bại lộ hết mất.

..

– Không cần làm đâu, tôi mua đồ ăn sẵn về rồi.

Nhìn vẻ mặt tươi như hoa của San Phong khiến Ngữ Yên cũng thấy vui lây, từ ngày cưới cậu đến giờ, đây có lẽ là ngày cô được nhìn thấy lại nụ cười ấy.

– Anh có chuyện gì vui à.

– Ừ, vừa ăn tôi vừa kể cho.

Ngữ Yên gật đầu dọn mọi thứ ra…

Cả hai cùng vào bàn…

San Phong vui vẻ nói chuyện trước:

– Cô biết Tử Di chứ, cô ấy chưa chết, mọi chuyện đều không có thật…cô ấy vẫn còn sống, tốt quá…

Nét mặt hạnh phúc trong từng lời nói của San Phong khi nói về Tử Di lại làm nhói tim Ngữ Yên.

Cô cố ép bản thân tạo ra nụ cười chia vui:

– Anh vui lắm à

– Đương nhiên,…à – Đột nhiên cậu nhìn lên cô.


Ngữ Yên giật mình quay đi chỗ khác, San Phong tiếp:

– Cô cũng có người yêu rồi phải không?

“Người yêu “. Hai từ này hơi xa xỉ đối với cô thì phải. Hai bảy tuổi thất bại với hai cuộc tình yêu đơn phương chưa bao giờ có khái niệm người yêu nào cả tự dưng lại có người đụng đến vấn đề dấu kín này của mình khiến cô mất Tự nhiên đâm ra lúng túng gật đầu bừa:

– Ừ…ừm.

– Người trong tấm ảnh đấy à?

– Ừ…- Cô lại gật đầu bừa cho qua, chẳng buồn nói đến nó nữa.

– Chào cô, cô cho tôi đón cháu …- Tuyết Y ấp úng không nhớ tên đứa trẻ..

Cô giáo nhìn người đàn ôn phong độ tuấn tú trước mắt mà thấy quen quen…mắt cô nhìn cậu chăm chăm khiến Tuyết Y thấy lạnh người. Điệu nhìn quá thô lỗ của cô giáo già ế chồng làm cậu hơi khó chịu nhưng vẫn điềm đạm nở nụ cười vạn người mê nói:

– Đúng rồi cháu Ren…

– Anh là gì của cháu – Gịong nói nhẹ nhàng cất lên hỏi Tuyết Y.

– Là chú.

Nhìn vẻ mặt cô giáo có phần phấn khích khi chưa gặp phụ huynh nào lại anh tuấn như vậy….chuẩn không cần chỉnh…các nét đều hoàn hảo…

Cô chớp chớp mắt e thẹn nói như thủ thỉ:

– Chú à, trẻ quá nhỉ. Mà nhìn anh giống Ren quá, tôi tưởng hai người…

Bắt đầu Tuyết Y cảm thấy khó chiu rồi…có đón một đứa trẻ thôi mà phải đứng đây nghe gái già này ca cẩm. Rõ khổ số trai đẹp.

Miễn cưỡng nở nụ cười trừ:

– Vâng, vậy cô cho tôi đón cháu được không.

– Ồ được, được chứ…

Đáng nhẽ ngoài những người hay đưa đón mới được phép đến đón nhưng cô giáo ở đây hình như bị Tuyết Y hớp hồn rồi thì phải nên chỉ cần một nụ cười, một câu nói đã đồng ý cho đón…mà không cảnh giác đây có phải tên bắt cóc, moi nội tạng trẻ em không nữa…

Nhưng phải nói bề ngoài phong độ…đẹp trai đi xe xịn như vậy chắc cũng không phải dạng đấy đâu…Sự hào nhoáng bên ngoài đã khiến cô giáo choáng ngợp rồi còn đâu lý trí để phân tích nữa…

Ren được dẫn ra, cô giáo vờ ngồi xuống chỉnh lại quần áo cho cậu bé như chăm sóc tử tế lắm vậy, mịêng cười hiền hậu nhẹ nhàng nói:

– Bé Ren về nhé.

Cậu bé rùng mình nhìn gương mặt mới 28 mà già nua của cô giáo mình…đột xuất tử tế như vậy. Cậu liếc lên nhìn Tuyết Y và cũng hiểu được nguyên nhân thay đổi của cô giáo. Cậu bé cũng gật đầu:

– Vâng.

Tuyết Y cầm lấy tay Ren, cậu khẽ cười …cáo lui cùng Ren.

Ôi…sịt máu mũi vì nụ cười đẹp đến kinh khủng đó mất…phải cố gắng vịn vào cổng cô giáo mới có thể đứng vững được …cô chắt lưỡi nhìn theo đầy luyến tiếc “Lần sau chàng còn đến không…”.

– Lên xe đi.

– Không, cháu không quen đi với người lạ.

Ren quay mặt bước từng bước ngắn ngủn của mình đi…nhìn mà buồn cười, chỉ cần 3 bước chân là Tuyết Y đã túm nó lại được, cậu xoay mặt Ren gần mình ngồi xuống nói:

– Chú sẽ dẫn cháu đến một nơi.

– Làm gì – Cậu bé cau mày nói.

– Đi rồi biết, có liên quan đến mẹ cháu đấy.

Cậu bé cắn môi một lát rồi nói:

– Chú đừng nghĩ cách lừa cháu đấy nhé.

Tuýết Y phì cười vì câu nói của Ren…nhìn nó đáng yêu thật…giá như đây là con của cậu thì tốt quá…Ánh mắt cậu thoáng ánh lên nét buồn. Cậu không đáng được hưởng cái phúc đó thì phải…

Tuyết Y cười nhẹ, đứng dậy dắt Ren đi lại xe, cậu mở cửa cho nó vào trong rồi mới vòng qua vào xe lái…


Chập tối…

Tử Di cúi đầu chào cô giáo, mắt ngó vào trong, miệng nói:

– Chị cho em đón bé Ren.

– Ơ – Cô giáo há hốc mồm – Ơ…

– Sao ạ.- Tử Di không kém phần ngạc nhiên.

– Lúc nãy có một anh đẹp trai cao to rất phong độ đến đây nhận là chú cháu, tôi đã để anh ấy đưa cháu về rồi

Tử Di nhìn cô giáo không tiếc lời khen ngợi người đèn ông đó mà chân chối…đúng là sắc nữ. Mà cũng không thể trách được gái già đơn độc thiếu bóng trai, khi nhìn thấy vật thể lạ đẹp mắt thì phải tuôn lời khen là phải rồi…

Hai hàng mày cô khẽ chau lại:

– Người đó nhìn như nào?

– Cao, to đẹp trai phong độ đi xe xịn….mặc áo vest xanh biển bên trong áo pull màu đen còn nữa…

Tử Di tái mét mặt, sắc mặt trở nên khó coi…quay ngoắt chạt vào xe đóng rầm cửa lại, vội vã cho xe phóng đi…tâm trạng hoang mang lẫn lo lắng bao trùm lấy cô, liệu điều Tuyết Y đã nói cậu có làm không…hàm răng cô cắn chặt lại với nhau, bàn tay nắm cứng lấy vô lăng đến nỗi toát cả mồ hôi…

Cô thật sự rất sợ điều gì đó xảy ra với Ren…chắc cô sẽ chết mất nếu nó có mệnh hệ gì. Và đương nhiên Tuyết Y sẽ phải hối hận cả đời khi dám làm gì đến nó…

Nỗi sợ càng khiến cô mỗi lúc cho xe tăng tốc mỗi nhanh…

Két………

Tiếng phanh xe rít lên nghe chói tai khiến mọi người trước Hàn thị phải ngoái lại nhìn cô gái mảnh mai vừa lái xe như bay đến đó…

Tử Di đi như chạy vào bên trong, giờ này mọingười chắc cũng đã về gần hết rồi, cô mau chóng vào thang máy để lên tầng 8. Tầng ngự trị của phòng tổng tài.

Thật may khi vừa bước ra khỏi thang máy cô đã chạm ngay mặt Qúach giám, cô vồn vả hỏi:

– Hàn thiếu đâu?

Vẻ mặt khẩn trương của Tử Di làm Qúach giám quýnh lên theo, cậu đáp:

– Tôi không rõ, hình như Hàn thíêu rời côngty từ chiều nay vẫn chưa quay lại.

Không xong rồi…Tử Di hỏi nhanh:

– Anh có biết anh ta hay đến đâu không?

Qúach giám lắc đầu, cuộc sống riêng tư của Tuyết Y thì có chúa mới biết được anh hay ở đâu làm những gì thôi.

Tử Di dừng xe truước cổng căn biệt thự…đã lâu lắm rồi cô mới quay trở lại. Nó vẫn vậy,không có thay đổi nào cả…

Không còn thời gian nghĩ nhiều nữa…Tử Di vội xuống xe, lấy tay bấm chuông liên hồi mãi mới có một người đi ra, người phụ nữ đứng tuổi ra mở cửa..Lúc này Tử Di không còn giữ được bình tĩnh nữa, cô chỉ muốn thật nhanh chóng tìm được đứa con của mình mà thôi.

Người giúp việc vừa mở cửa ra, cô đã chạy thẳng vào trong nhanh như chớp, không để bà nói lời nào…Bà cũng vội vàng đóng cửa lại rồi theo chân cô đi nhanh vào trong.

Đến sảnh chính và cả phòng khách, Tử Di vẫn không thấy bóng dáng Tuyết Y đâu…

Tử Di vẫn còn nhớ vị trí nơi phòng Tuyết Y, cô vội vàng chạy đến đó. Vừa mở cửa ra, Tử Di bật côngtác đèn lên…

Mọi thứ trong phòng sáng trưng hiện rõ mồn một trước mắt cô…

Hai mắt cô mở lớn sửng sốt…tấm hình của mình được phóng to treo trên đầu giường Tuyết Y…một luồng cảm xúc cực mạnh nhói trong tim dâng lên, Tử Di đưa tay chặn ngực cố nén sự xúc động ấy, chân cô đi chầm chậm đến trước tấm hình đó, khẽ đưa tay đến chạm lấy nó, mắt như nhoà đi…

Tử Di rụt tay lại, đây không phải là lúc cô nghĩ mấy chuyện này…mà phải đi tìm được Ren.

Tử Di chạy ra ngoài, xang ngay phòng bên cạnh…cô hơi chần chừ một lúc mới đưa tay mở cửa phòng đó ra, vì đây chính là phòng cũ của mình, cô không muốn vào đây lần nào nữa…

Cạch…

Chỉ chút nữa thôi là Tử Di đâm đầu vào người Tuyết Y, cậu nhìn cô, vẻ mặt tỏ ra lãnh đạm nói:

– Đến rồi à?

Tử Di ngước mắt nhìn Tuyết Y, cô cau mày:

– Anh làm gì con tôi rồi.

Tuyết Y bật cười có chút gì đó chua xót trong nụ cười ấy:

– Em nghĩ tôi có thể làm gì với một đứa trẻ.

– Điều đấy thì chỉ có anh biết thôi…- Tử Di không kìm được, buột mịêng nói – Người mang thai anh còn không tha…

– Im đi…- Tuyết Y nạt ngang câu nói của Tử Di, sắc mặt cậu tối sầm…có lẽ đang phẫn nộ thật sự rồi.- Cô không biết gì thì im miệng đi.

Tử Di hơi hoảng trước tiếng quát cùa Tuyết Y, thật ra cô cũng chắng muốn nhắc đến chuyện đó đâu, đấy là việc của anh rta không nghe không thấy là tốt nhất nhưng mà chẳng may tức quá hoá dại mà chạm vào…

Nét mặt cậu lúc này có chút gì đó mệt mỏi lẫn ưu thương nhìn cô, giọng có vẻ hạ xuống:

– Nó đang ngủ bên trong, cô vào đưa nó về đi.

Nói xong cậu lách người qua cô, mặt lạnh như đá bước đi. Bà giúp việc thấy đầu đuôi câu chuyện, có vẻ quan hệ giữa hai người không bình thường nên cũng chẳng giám ra mặt chỉ đứng núp một góc rồi lui.

Tử Di nhìn theo đến khi cậu khuất hẳn mới mở cửa nhẹ nhàng bước vào trong…

Cô nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều như trước…tất cả từng vị trí một không chút thay đổi, nó vẫn sạch sẽ ‘như có người ở thường xuyên vậy.


Làn môi mỏng khẽ mím lại…cô chạm lấy từng thứ đồ dùng trước đây của mình, những bản vẽ được cất trong ngăn bàn vẫn còn…4 năm mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Tuyết Y đã không vứt bỏ một thứ gì của cô cả…

Trong xấp vẽ đó bỗng nhiên rơi ra một tờ gíấy, Tử Di khẽ nhíu mày cúi xuống nhặt lấy tờ giấy đó…

“Gíấy chuyển nhượng côngty…

Nhanh tay lật xang trang sau…

Hai tròng mắt cô mở lớn hết cỡ, miệng há hốc đầy sửng sốt…Đây không phải là côngty của ba cô sao. Nếu nhớ không nhầm…San Phong đã từng nói cậu định thu mua côngty của ba cô nhưng đã có người nhanh tay hơn… vậy người đó chính là Tuyết Y rồi.

Rõ ràng ở đây tên chính chủ là Triệu Tử Di…vậy là… Bàn tay cô run run nắm chặt tờ giấy, còn tay kia khẽ che miệng ngăn sự sửng sốt của mình…

Tuyết Y thanh thảnh ngồi xuống chiếc ghế làm việc ngả lưng ra sau bật tivi siêu mỏng kia lên theo dõi mọi diễn biến bên phòng cạnh…

Môi thoáng nét cười…

Mọi thứ giường như nằm trong suy đoán của cậu…đáng nhẽ để màn kịch hoàn hảo hơn thì Tuyết Y không nên nổi nóng như vậy nhưng trước Tử Di không bao giờ cậu có thể bình tĩnh như thường được, nó chỉ có giới hạn rất ngắn thôi…

– 5…4…3…2…

Cạch…

Tuyết Y nhanh tay tắt phụt màn hình, quay lưng ra phía tường kính chờ đợi…

– Anh là người mua côngty của ba tôi?

Thật nhẹ nhàng cậu xoay ghế lại, ngón tay thon dài khẽ đan vào nhau…mắt hơi nheo lại nhìn Tử Di. Một phong thái khoan thai thanh thoát đến lạ thường…

– Em biết rồi à?

Tử Di dơ tờ giấy trong tay lên bước gần đến cậu đặt xuống bàn:

– Tôi muốn mua lại nó được chứ?

Tuyết Y nhếch môi cười, nhìn sâu vào mắt cô:

– Nó vốn dĩ thuộc về em rồi mà.

– Tôi không muốn nợ ai nữa. Nói giá đi.- Gịong nói có phần cứng rắn.

– Được rồi…- Tuyết Y đứng dậy, cậu đi tới gần cô, khoé môi hơi cười, cúi đầu gần tai cô giọng nói thật tà mị – Muốn mua lại cũng được thôi, giá của nó là em.

Cậu khẽ đặt tay lên vai cô, đôi mắt cười cong lại:

– Dù sao nó cũng đứng tên em rồi, một là nhận lấy hai là trả nợ bằng thân em.

Cậu bước thanh thản đi qua gương mặt bừng đỏ của Tử Di. Đây đúng là ép người quá đáng mà…Một cách thì khiến cô phải mắc nợ hắn còn cách kia thì phải lấy thân báo đáp sao…đúng là hoang đường.

Tử Di vội vã chạy theo kéo Tuyết Y lại, cậu trố mắt quay lại nhìn xuống cái tay đang níu áo mình của cô, nhẹ nói:

– Sao vậy?

Tử Di lúng túng, cố gắng tìm cách át đi thái độ vô duyên vừa rồi của mình:

– Tôi có thể trả anh gấp đôi.

Tuyết Y bật cười như thể cảm thấy câu nói của Tử Di là câu hài nhất mà cậu từng nghe vậy:

– Em nghĩ tôi cần tiền à. Mà thôi cũng muộn rồi đấy, em đưa con về sớm đi. – Ánh mắt cậu chợt sáng lên, khoé miệng cười cợt như trêu đùa cô – Hay ngủ lại đây cũng được.

– Anh điên à.- Vẻ bông đùa nửa như trêu nửa như giễu cợt của Tuyết Y khiến Tử Di nóng mặt.

Có loại người nào vừa tức giận với mình xong lại có thể quay xang trêu trọc nhăn nhở với mình được không.

– Em đang phẫn nộ đấy à?- Tuyết Y lại cười như thể bản năng của cậu chỉ có cười trước sự tức tối của người khác vậy.

Tử Di cắn môi, nhìn bộ mặt nham nhở này chỉ muốn đấm cho một trận thôi. Nhưng phải nhịn….cô vẫn còn ý thức được Tuyết Y đnag là bầu trời của mình…nếu cậu dở mặt coi như xong.

Tử Di chợt cười, thái độ tự nhiên như không, tự nhiên như chuyện nước biển màu xanh rượu nếp màu trắng vậy…

– Hàn thiếu…

– Sao cơ?- Cậu đưa đôi mắt đẹp nhìn cô.

– Anh không thấy lúc mình nhăn nhở nhìn rất…- Cô bỏ lửng câu đầy hàm ý mỉa mai.

Tuyết Y tròn mắt như nai vàng ngơ ngác lắc đầu, rồi lại à lên khoé môi cong ẩn ý cười:

– Có phải em đang muốn khen tôi rất hoàn hảo.

– Biến thái.- Tử Di bật thốt hai từ rồi quay mặt đi.

Tuyết Y cũng bước theo sau…

Thấy cứ có tiếng bước chân theo mình Tử Di quay đầu lại, cô cau mày hỏi:

– Anh đi theo tôi làm gì?

– Đây là nhà anh đấy.

Đúng là vậy…Tử Di im bặt cay mày quay mặt đi tiếp vê phòng con mình đang nằm ngủ. Cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên tổng tài ác ma này càng sớm càng tốt cả cái căn nhà hắc ám này nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.