Hoa Vô Lệ

Chương 11


Đọc truyện Hoa Vô Lệ – Chương 11

Ngồi một mình không biết làm gì giết thời gian. Tử Di thấy chiếc láp tóp đang đặt trên bàn, cô nhớ lại chuyện mình muốn làm.

Tử Di mở láp tóp vào google tìm thông tin về Hàn thiếu mãi không lên gì cả, cô nằm sụp xuống giường buồn thiu.

Chợt nhớ đến San Phong, cũng đang không có gì làm, Tử Di đánh tên San Phong hiện lên cả một bảng thông tin:

***Huỳnh San Phong bắt tay cùng công ty…

***Thông tin về Huỳnh San Phong…

***Người tình Hàn thiếu công khai ….

Tử Di trố mắt nhìn mục thứ ba, chuyện này mà cũng đăng lên mất mặt quá. Cô bỏ qua mục này luôn vào trang hai:

*** Cuộc phỏng vấn giữa hai doanh nhân trẻ đại tài…

Nghe tiêu đề cũng hấp dẫn. Tử Di lích chuột vào ngay…

Hình ảnh hai người đàn ông mặc dù là doanh nhân mà ăn mặc như trai Hàn (đẹp)… đang bắt tay nhau cười rất tươi nhưng theo cô thấy điệu cười giữa họ không bình thường chút nào.

Tử DI đưa mắt xuống dưới nhìn…

>>>Bên trái Huỳnh San Phong Bên phải Hàn Tuyết Y>28 tuổi.

PV: Nghe nói cậu có xích mích với người cha của mình nên mới tách khỏi côngty của ông và tạo sự nghiệp riêng để chứng tỏ cho người cha mình điều gì đó.

TY: (cười lớn) Tôi không hiểu mọi người nghe được điều đó từ đâu nhưng chuyện đấy chắc chắn là không bao giờ có. Vì gia đình tôi luôn êm ấm. (cười tiếp)

PV: Mọi người còn đồn rằng Hàn thiếu rất thích những cô chân dài nên thường cặp với họ để nổi tiếng.

TY:( nhún vai) Tuỳ họ nghĩ. Tôi chưa và sẽ không bao giờ có tư tưởng đấy.

PV: Vậy Hàn thiếu có thể tiết lộ người phụ nữ lý tưởng của mình không.

TY: Tôi không đưa ra mẫu chuẩn nhất định nào cả. (cười)…

Tử Di chăm chú nhìn cô công nhận cách trả lời của hai người này khôn ngoan thật không nói nhiều nhưng người nghe đủ thấm thía.

Đang mải xem xét, Tử Di chợt nghe thấy tiếng bước chân, cô biết ngay là Tuyết Y nên vội vàng đóng láptóp lại. Cử chỉ lúng túng đó không lọt qua mắt Tuyết Y, cậu nheo mắt như đang cười bỡn cợt:

– Đang xem fim H à, sao phải dấu diếm vậy.

Tử Di trố mắt nhìn Tuyết Y, không ngờ cậu lại nghĩ cô bệnh hoạn như vậy. Tuyết Y phì cười nhìn mặt Tử Di rất căng thẳng, cậu phẩy tay:

– Đừng nhìn tôi như vậy, chỉ đùa …

Títtít…

– Huỳnh tổng…

– ….

– Được. Vậy tôi sẽ đến ngay.


Tuyết Y tắt máy, trước khi đi, cậu không quên đá Tử Di một câu:

– Tiếp tục đi nhé, không ai làm phiền em nữa đâu.

Điệu cười của Tuyết Y thật gian tà. Tử Di không biết đâu mới là con người thật của tUyết Y. Vừa mới tức giận giờ lại đổi ngay xang trêu đùa còn có lúc lại nhẹ nhàng lúc lại lạnh như nước đá thậm chí có lúc phần con át hết phần người (máu lạnh)… Đâu mới là bản tính thật của người này…

Đợi tiếng bước chân xa hẳn. Tử Di nhin lại chiếc láp tóp tự nhiên cô chán hẳn không muốn xem nữa. Cô nằm ngả người ra giường hai tay giang rộng, mắt nhìn lên chùm đèn phalê trên trần thờ dài” Bao giờ mới thoát khỏi đây đây …?”

San Phong đến trước cổng chờ Tử Di ra. Tuyết Y đã đi từ sớm đến đón Nhã Kỳ vì cô dục quá. Tử Di mở tủ đồ, cô không biết chọn gì để mặc vì hầu như toàn đồ đẹp của cô để hết ở nhà rồi còn lại mấy bộ dạ hội đều do Tuyết Y mua cho, giờ đi cùng San Phong mà mặc lại cũng kỳ. Tử Di chán nản chọn đại một bộ mặc cho xong rồi ra ngoài.

San Phong vừa nhìn thấy cô đã cười toe toét rồi cậu lại tắt ngấm nụ cười nhìn bộ trang phục Tử Di đang mặc trên người. Tử Di Cũng nhận ra vẻ không hài lòng trên nét mặt San Phong nhưng biết sao giờ.

San Phong nhìn nhìn Tử Di từ trên xuống dưới một lượt, giờ thì cũng đã muộn rồi đi chọn đồ khác thì mất thời gian. Cậu ngồi xuống sắn ống quần côn Tử Di lên hai nấc rồi đứng dậy ngắm nghía gì đó:

– Đi thôi…

Tử Di trả hiểu gì, chỉ biết theo San Phong thôi. Đến một shop fashion cậu dừng xe chạy vào trong 1 lúc rồi trở ra vơớ một số đồ trên tay.

San Phong đưa cho Tử Di một chíêc áo khoác mỏng rất hợp với chiếc áo phông dài tay của cô đang mặc và một đôi guốc đen…

Tử Di đi vào, San Phong nhìn nhìn cô búng tay, mặt lại tươi cười:

– Beautyful girl…

Tử Di nhìn lại mình, đúng là có khác hẳn…chỉ thêm chỉnh một số thứ là bộ quần áo đẹp ngay. Công nhận San Phong có mắt thẩm mỹ cao thật như chuyên viên làm đẹp vậy.

Cậu mỉm cười cho xe lướt đến chỗ hẹn.

….

– Song Linh của anh…

San Phong giang tay ôm lấy cô gái chủ bữa tiệc tối nay. Miệng cậu cười:

– Lâu không gặp nhớ anh không.

Song Linh cũng đẩy đưa lại:

– Nhớ chứ sao không, đi đâu mà lặn mất tăm à…

San Phong cười lớn:

– Anh đi kiếm qùa cho em đấy chứ…haha

– Anh này…- Song Linh phe phẩy tay trên áo San Phong – Đúng là biết cách ăn nói quá đi…

Thật ra San Phong cũng trả thích Song Linh là mấy chẳng qua bố cô đang là đối tác lớn của anh thôi nên mới phải chiều lòng cô nàng này. San Phong cũng cảm thấy rợn người ấy chứ nhưng tài diễn kịch của cậu thì trả ai nhìn ra đâu.

Về phần Song Linh, cô nàng này hay có tính đứng núi này trông núi nọ nửa nạc nửa mỡ. Lúc thì muốn làm người tình của San Phong lúc lại muốn chuyển qua Tuyết Y. Mà nói chung cô cũng không có cửa để với hai anh này đâu mà nghĩ neê theo ai…Tuyết Y cũng như San Phong biết ý nên đã nhiều lần tránh né cô gái này nhưng nay lại do bố cô ta đích thân ra mặt mời nên mới miễn cưỡng đến thôi.

Song Linh liếc nửa mắt xang Tử Di:


– Ai đây?

San Phong kéo tay Tử Di lại sát mình, cậu giới thiệu luôn:

– Đây là người phụ nữ của anh.

Song Linh nghe thế đã khó chịu, cô nhíu hàng lông mày được kẻ vẻ tỷ mỉ nói:

– Là sao?

Sao là sao ai biết là sao…. Chính San Phong còn không biết nói gì nữa cơ…nói úp mở thế tý Hàn thiếu đến còn có nước mà lui chứ.

San Phong cười cười:

– À thì là….

– Anh…

Một tiếng gọi thân mật từ đằng sau vẳng lên, San Phong quay đầu lại đã nhận ngay được một nụ cười đáng mên từ phía một cô gái đang đi tới.

San Phong nhận ra cô gái, cậu cười hiền. Đây là lần đầu Tử Di phát hiện trên môi San Phong có một nụ cười đẹp và thật đến vậy.

Cô gái bước đến nói với Song Linh:

– Chị không biết đây là bạn gái của anh Phong sao?

Lại một ngạc nhiên nữa với Tử Di. Đây là cô gái đầu gọi tên San Phong thân mật như vậy ngoài cô.

Song Linh vốn không ưa đứa em họ này rồi, nay cô xuất hiện làm cô khó chịu, Song Linh nhíu mày nhưng môi vẫn cười:

– Ồ vậy à. Thất lễ với cô đây quá.

Tử Di cười nhẹ:

– Không có gì ạ.

– Vậy mọi người cứ nói chuyện đi, em ra đây một lát.

– Ừm – San Phong gật đầu cười.

Gia Linh nhìn Tử Di cười:

– Chào chị. Em là Gia Linh.

– Dạ.

San Phong nói vào:

– Đây là Tử Di theo em nói đấy – Cậu cười nháy nháy mắt với Gia Linh.


– vậy chị Di bao nhiêu tuổi.

– Chị 22 – Tử Di đáp.

– Vậy em hơn chị 2 tuổi đấy

Gia Linh phát biểu một câu làm cả hai người kia nhìn nhau cười… Tử Di thấy cô gái nady rất dễ gần nên có cảm tình ngay…Gia Linh rất thích San Phong cười, cậu luôn là người cô nhìn theo. Đương nhiên điều ấy chỉ có mình cô biết. Không ai khác. Khi nghe San Phong giới thiệu về Tử Di, cô thấy nhói tim nhưng vẫn cố làm ra vẻ như không có gì, không sao hết San Phong vui là được rồi, có vẻ Tử Di rất được San Phong sủng.

– Huỳnh tổng…cô Di và…ôi ai nữa thế này.. – Giọng õng ẹo này vang lên từ xa khiến cả 3 phải hướng ánh mắt về nơi ấy…

Tử Di nhìn xang người bên cạnh là Tuyết Y, Tuyết Y cũng nhìn lại cô từ trên xuống dưới với ánh mắt khó chịu.

Tử Di quay đi nhìn chỗ khác không dám nhìn thẳng vào cậu. Nhã Kỳ kéo tay Tuyết Y đi tới, miệng cười nói:

– Gia Linh về từ bao giờ thế?

– Tớ mới về sáng nay thôi.

– Vậy mà không phone mình ra đón.

– Ừm…không cần đâu mà.

Nhã Kỳ đổi hướng xang Tử Di, cô nhìn Tử Di với điệu bộ khinh khỉnh:

– Ôi cô Di hôm nay cũng thoát ra khỏi bộ đầm trắng ngây thơ rồi à.

San Phong thấy cách nói chuyện của Nhã Kỳ ngày càng đay nghiến. San Phong nhíu mày:

– Nhã thư ý muốn nói gì vậy?

Thấy San Phong có vẻ bênh Tử Di, Nhã Kỳ lại càng khó chịu hơn với cô:

– Huỳnh tổng có vẻ không thích em nói chuyện với cô Di nhỉ.

Đến lúc này nghe giọng của Nhã Kỳ khiến San Phong không thể hạ giọng được nữa. Muốn tử tế không xong giờ thích xỏ lá à.

San Phong cười lớn:

– Ôi không. Tôi làm gì có ý kiến đấy.

Ngừng một lúc San Phong ghé vào tai Nhã Kỳ nói nhỏ:

– Nếu em không muốn côngty ba mình bị rút vốn thì tốt nhất đừng nên giở giọng đó.

– Anh….- Nhã thư nghẹn lời.

Cô nhớ là Huỳnh tổng có góp cổ phần cho dự án mới này đâu cơ chứ mà anh ta lại nói vậy. Nhã Kỳ cau mày nhìn San Phong thấy cậu cười cười nửa như đùa nửa như thật. Rốt cuộc anh ta đang giở trò gì.

Mà thôi tốt nhất là không nên dây với hủi. Nhìn xang Tuyết Y, cô cười như chưa nghe thấy gì:

– Anh à chúng ta xang kia với Song Linh chút đi.

Tuyết Y gật đầu, hai người đi khuất xa, Gia Linh mới lên tiếng:

– Người bên cạnh Nhã Kỳ là Hàn thiếu à anh?

– Ừ.

– Anh ấy đẹp trai thật.

San Phong nhìn Gia Linh trân trối, người ngời ngời trước mặt đây không khen lại đi khen người khác. Gia Linh chắt lưỡi khen không tiếc lời:

– Nhìn anh ấy rất là có cảm xúc. Dáng cũng đẹp….chậc chậc…đúng là tài sắc vẹn toàn…


Tử Di che miệng cười nhìn Gia Linh, cô gái này khen trai mà không hề ngượng mồm. Còn San Phong chỉ biết giương mắt nhìn Gia Linh mà miệng vẫn còn há ra. Dời ánh mắt khỏi bóng dáng Tuyết Y, Gia Linh mới quay lại nhìn San Phong, cô thấy vẻ mặt cậu đầy ganh tị. Gia Linh cười phẩy tay:

– Đẹp thì đẹp nhưng vẫn kém Huỳnh thổng nửa phân…hề hề…

San Phong nuốt giận, cậu biết Gia Linh đang khen đểu mình nhưng vẫn cười:

– Sự thật là vậy, giờ em mới nhận ra sao.

Tử Di Gia Linh nhìn nhau lắc đầu, đúng là đụng nhầm người tự phụ.

Dù cho Nhã Kỳ đang đi cạnh Tuyết Y nhưng Song Linh vẫn liều mình lao vào ve vãn cậu, tay phr phẩy trên chiếc áo véc của Tuyết Y điệu bộ lẳng lơ, ánh mắt đong đưa:

– Ôi Hàn thiếu đến em mừng quá, cứ tưởng anh không đến thì đúng là mất vui.

Tuyết Y cười cợt nhả lại, riêng ai chứ gái anh không bao gìơ từ chối,(gái đẹp):

– Ai chứ Song Linh lên tiếng là tôi chắc chắn phải có mặt rồi.

Nhã Kỳ đứng cạnh tức đỏ mặt, còn cô ở đây mà hai người này dám nói lời ong qua bướm lại thế này.

Nhã Kỳ cong môi chen vào:

– Hôm nay Song Linh nhìn xinh lạ à nha.

– Vậy ý bồ là Song Linh này bình thường rất xấu sao.

– Mình đâu có ý đó đâu, sao bạn cứ nghĩ lệch lạc vậy.

Song Linh cũng không vừa. Cô đáp trả:

– Ồ thế à, vậy Linh xin lỗi Nhã thư nhé. Hôm nay cậu cũng “xinh” lạ đấy.

Biết là Song Linh đang cạy khoé mình nhưng Nhã Kỳ không làm gì được chẳng nhẽ gây gổ ở đây, không ổn chút nào dù gì mình cũng là người của quần chúng nên giữ thể diện chút.

Nhã Kỳ cười như đang hăm he. Mặt tím đỏ, Song Linh hả hê vì trả đũa được.

Tuyết Y im lặng đứng cạnh nhìn cuộc chiến trang thầm lặng của hai siêu mẫu có gia thế lớn này, cậu cười thầm không hiểu chuyện không có gì mà đàn bà cứ đấu đá nhau thế nhỉ.

Song Linh lại quay xang, cô thẳng thừng khoác một bên tay Tuyết Y kéo về gần mình hơn, cái đấy gọi là cướp người đẹp trắng trợn trên tay Nhã Kỳ, giọng Song Linh ngân vang:

– Hàn thiếu có thể đi cùng em ra chào hỏi mọi người đựơc không.

– Rất sẵn lòng – Tuyết Y không ngần ngại gật đầu.

Nhã Kỳ trợn mắt nhìn Tuyết Y, cô lên giọng:

– Hàn thiếu, anh đã hứa thế nào.

Hàn thiếu cười nhẹ:

– Anh có hứa đến đây với em chứ không có nghĩ là phải đi chung suốt với em.

Hàn thiếu ngắt đoạn tiếp:

– Anh đi được rồi chứ.

Song Linh cươờ tủm, cô thấy vẻ mặt bạc đi của Nhã Kỳ mà hả dạ. Dù là bạn làm cùng côngty người mẫu JK nhưng hai người này luôn thầm chống đổi nhau, chơi theo kiểu bằng mặt không bằng lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.