Bạn đang đọc Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào – Chương 7 part 02
Hựu Đình cẩn thận quan sát anh, dưới mắt anh có hai quầng thâm trông rất rõ ràng…… Cũng đúng, anh bận vậy làm sao có thời gian dạo phố; cô nghĩ xong thì cũng nở nụ cười, Anh Lệ Bình biết mà, biết cô sẽ làm cô dâu của anh, nhẹ một hơi.
“Không sao chứ?”
“Vâng, không sao.” Cô gật gật đầu, cái đuôi ngựa nho nhỏ cũng phe phẩy theo. Cô rất dễ tin người khác.
“Hựu Đình ngốc.”
“Bạn học em nói nếu thích người khác thì sẽ biến ngốc, chịu thôi, em rất thích Lệ Bình ca ca mà.”
Cô trao hoa hồng cho anh, bó hoa này do viện trưởng tặng, nghe nói hoa hồng đỏ đại biểu tình yêu, cho nên cô sẽ nhờ ba mẹ trồng một vườn thật nhiều hoa hồng, muốn mỗi lần gặp Anh Lệ Bình cô sẽ tặng anh một bó, sau đó Anh Lệ Bình sẽ biết cô yêu anh biết bao.
Lệ Bình nhìn Hựu Đình, thở dài, không hiểu khi nào cô bé kia mới trưởng thành, mới hiểu được cảm tình giữa bọn họ không giống như cô tưởng? Thôi, đừng yêu cầu gì nhiều, dù sao cô mới tròn 18, ở cái tuổi này không mơ mộng mới là có chuyện.
Điện thoại reng, Hựu Đình vội bắt máy- là bạn học cô gọi- Hựu Đình cầm điện thoại cười hì hì tám chuyện thầy cô trong trường học, nữ sinh tuổi này không nói thì thôi, hễ nói là suốt mấy giờ liền cũng không chịu ngừng.
Lệ Bình cười cười rồi lặng lẽ bỏ đi.
Hựu Đình không lầm, anh chính là người bị cô bắt gặp khi dạo phố với Hựu Huyên.
Anh không biết tại sao Hựu Huyên muốn mua dra trải giường và cả mấy thứ linh tinh khác, chỉ biết khi đó cô cười rất tươi, mà anh thì mãi mê ngắm nhìn mà không buồn hỏi lý do.
Đến trước cửa phòng Hựu Huyên, anh không gõ cửa mà tự mở cửa vào phòng, đặc quyền này chỉ riêng anh mới có.
Hựu Huyên đang nằm co ro như con nhím trên sô pha, và cũng hệt như nhím, cô lúc nào cũng sẵn sàng xù lông với người khác, dù vậy, sự phòng bị của cô rất khó bị người ta phát hiện, huống chi người kia lại là người yêu cô.
Yêu? Không sai, anh yêu cô, từ cái năm cô mới 12 tuổi.
Lệ Bình rất muốn chối bỏ điều này- dù sao việc 1 cậu nhóc 19 yêu phải 1 cô bé hoàn toàn chưa biết mùi đời là gì thật sự rất mất mặt- nhưng, chối bỏ cũng không thay đổi được gì, anh chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi cô trưởng thành, chờ cô cam tâm tình nguyện buông lòng thù hận mà mở lòng đi yêu người khác.
Làm sao anh có thể yêu phải cô nhỉ? Anh đã tự hỏi mình vô số lần câu trả lời mới từ từ hé lộ, anh nghĩ: cảm giác của anh đối với cô chính là sự cảm thông, cảm thông sự cao ngạo của ai kia, cảm thông nỗi cô đơn đằng sau lớp vỏ bọc cao ngạo đó, dần dần, sự cảm thông của anh chuyển thành sự quan tâm và tình yêu.
Anh yêu phải cô, yêu từ cái đêm Noel năm nọ.
Khi đó, anh vừa quay đầu nhìn lại đã phát hiện Hựu Huyên nhìn căn phòng ấm cúng đông vui kia qua khung cửa sổ- cô cũng thèm được người khác quan tâm lắm chứ, nhưng lòng kiêu hãnh của cô lại tạo thành lớp vỏ che chắn tất cả mọi người đến gần- anh vĩnh viễn không thể quên khuôn mặt gầy yếu của cô vào đêm đó, nhất là đôi mắt, bướng bỉnh không chịu khuất phục, lúc nào cũng đầy sự căm giận.
Sau, đêm Nguyên Đán, anh mời đám bạn cùng đến xem cô biểu diễn trên sân khấu, khi đó cô như lột xác thành một con người khác, một Phương Hựu Huyên đầy sức sống- cô thản nhiên hút chặt lấy tầm mắt của đám thanh niên các anh- thì ra thế, anh đã hiểu: cô biến cảm xúc thành hành động, để điệu múa phát tiết nỗi căm giận của mình.
Hôm đó, thậm chí có một người bạn của anh lên kế hoạch mười năm, muốn kiên nhẫn chờ Hựu Huyên lớn lên rồi theo đuổi cô.
Lệ Bình cũng lên kế hoạch, chẳng qua “nhất cự ly nhì tốc độ”, anh có lợi thế hơn bạn mình nhiều, kế hoạch mười năm kia cũng dễ thành công hơn.
Cô đón nhận bó hoa đầu tiên mà anh tặng, rồi thì bó thứ hai, thứ ba…… Dần dần, cô không còn chán ghét anh nữa, dù ngoài miệng vẫn bảo hai người tuy là người một nước nhưng vẫn đang thuộc hai chiến tuyến- rõ ràng, mối quan hệ tình cảm giữa hai người đang dần thành hình.
Rồi đến ngày đám phóng viên đuổi theo cô, anh không chút chần chờ nhét cô vào vòng tay của mình- không biết có phải vì vậy hay không mà khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn đáng kể và cũng từ nay, vận mệnh họ đan xen vào nhau.
Hựu Huyên mặc âu phục đen ngồi trên sô pha (trừ y phục biểu diễn, tủ quần áo cô chỉ toàn âu phục đen, hơn nữa, dù bất kỳ lúc nào, cô cũng luôn búi tóc, dù kiểu cách đó chẳng phù hợp tuổi tác cô chút nào- nó khiến cô trông như già đi năm tuổi- có lần nghe anh chê, cô chỉ trả lời “Phải canh giữ trước linh cữu mẹ.” Nghe vậy, Lệ Bình không biết nói gì thêm vì anh hiểu, dù cô có 18 hay 28 tuổi thì tận sâu bên trong tâm hồn cô vẫn mãi là Hựu Huyên 6 tuổi- trốn đâu đó dưới đáy lòng ôm vết thương chẳng bao giờ lành.)
Trong tay Hựu Huyên là một xâu chìa khóa có treo con búp bê đang múa ba lê, chẳng biết cô đang suy nghĩ chuyện gì mà rất chăm chú đến không hay có người vào phòng.
Lúc này, cô đang nghĩ: tình cảm của cô dành cho anh có tính là tình yêu không? Đôi khi, những lúc vắng người, bóng hình anh hiện lên trước mắt cô, những lúc khổ đau hay oán hận, tiếng nói của anh là liều thuốc an ủi tâm hồn cô,… anh luôn chực chờ nhảy vào tâm trí cô, thêm chút niềm vui vào cuộc sống buồn bã của cô.
Nhưng… cô có nên đặt niềm tin vào tình yêu không? Mẹ cô đã dùng cả sinh mạng để yêu và chỉ nhận được những vết thương chồng chất; còn cô? Cô có dám liều lĩnh dấn thân vào tình yêu với bất cứ giá nào?
Cô đã từng khẳng định mình là người thông minh- thế nên cô sẽ không chạy lên vết xe đổ của mẹ cô để rồi nhận lấy kết cuộc bi thảm như bà, cô thà làm người máu lạnh vô tình chứ không cho phép bất cứ gã đàn ông nào giẫm đạp lên tình cảm của bản thân, nhưng…… giờ thì cô đã hiểu cái gì gọi là “người định không bằng trời định”.
“Lại suy nghĩ lung tung rồi?” Lệ Bình ngồi xuống cạnh cô.
Cô hoàn hồn, buông chìa khóa, ngồi thẳng lưng lên.
Lệ Bình cười hỏi:“Lúc nãy khi ăn cơm em lại suy nghĩ chuyện gì vậy? Chuyện khó giải quyết lắm sao? Muốn nói ra để anh cùng bàn bạc không?”
“Đâu có” Cô rất thích ở cạnh Lệ Bình nhưng không thích chia sẻ anh với cái gia đình kia.
“Suốt bữa cơm em vẫn không nói gì.” Anh trao bó hoa trên tay cho cô, cô nhận, cúi xuống ngửi mùi hoa: cô đã bị anh “tập cho” yêu phải các loài hoa, yêu sức sống mãnh liệt và dũng khí khoe sắc với đời của chúng.
“Không phải anh nói không thể cãi nhau trong bữa ăn sao?”
Hựu Huyên đứng dậy, tìm bình và bắt đầu cắm hoa, ai cũng không ngờ chỉ một hành động đơn giản như thế nhưng có ngày lại khiến Hựu Đình chảy nước mắt lấm lem cả mặt.
Đúng vậy, sao cô có thể không đau lòng chứ, cô trao “tình yêu” cho Lệ Bình, mà anh, lại một lòng trao “tình yêu” cho Hựu Huyên.
“Em vừa mở miệng đã muốn tranh cãi với người khác?”
“Cứ xem như vậy đi.” Cô đã quen với việc mỗi khi mình nói chuyện thì bầu không khí sẽ trở nên nặng nề, cho nên nếu không muốn làm mọi người cùng buồn bực thì tốt nhất là ngậm miệng lại.
“Chú Phương hỏi chuyện em sang Anh hay không kìa, mà em nghĩ sao?”
“Xem ra ông ấy muốn đá cục nợ như em đi cho thảnh thơi chứ gì? Nếu vậy em sẽ không đi, ở lì trong nhà này cho đến tận 30, để mỗi ngày ông ấy đều phải ngó thấy cái bản mặt lầm lì đáng ghét của em.” Thật ra thì cô chỉ nói đùa thôi, bởi vì cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc dọn nhà ra riêng rồi.
“Té ra em cũng biết cái bản mặt lầm lì của em đáng ghét sao, anh còn tưởng em lầm lì là do bản năng thấy khó chịu với mọi người chứ.”
Bản năng? Có lẽ vậy, cô bản năng nhớ kỹ việc ba có lỗi với mẹ, bản năng hận mẹ con Lâm Tĩnh Phân dù cô chưa bao giờ chính miệng thừa nhận.
Chẳng qua bản năng cũng không vượt qua được tham luyến, ngày đó, cái ôm ấm áp kia khiến cô ra một quyết định trọng đại là phải giành được anh- cô tham luyến được hạnh phúc đến nỗi muốn dứt bỏ hết thảy mà đi yêu người trước mặt, tuy rằng…… Cô biết rõ, tình yêu là thứ không đáng tin chút nào.
“Thế nào? Bị anh nói trúng rồi?”
Hựu Huyên nhếch môi không nói gì.
“Nói đi, em muốn xuất ngoại thật sao?” Nếu vậy anh cũng phải thay đổi kế hoạch 10 năm của mình một chút, kẻo không lại xôi hỏng bỏng không.
“Anh muốn em xuất ngoại sao?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không”
“Vì sao?”
“Em còn quá nhỏ, còn chưa biết tự chăm sóc bản thân.”
Hựu Huyên bật cười, từ khi mẹ qua đời năm cô 6 tuổi, cô đã biết cách nhờ người giúp đỡ, dù chuyển đến cái “nhà” này, hầu hết thời gian vẫn là cô tự chiếu cố chính mình. Trong khi Hựu Đình vẫn là cô công chúa hồn nhiên không biết mùi đời thì cô trưởng thành trong sự thất vọng và căm giận.
“Cái cớ này quá không thuyết phục đi!”
“Đám đàn ông ngoại quốc rất tệ, bọn họ luôn thích “bắt nạt” các cô gái Phương Đông.” Tuy không giống phong cách của anh cho lắm- vì những lời này rất ngây thơ.
“Anh không biết em giỏi nhất trong việc cự tuyệt người khác?” Cô liếc anh.
Lệ Bình nhìn Hựu Huyên, nghĩ mãi vẫn không ra, rõ ràng là cô thiếu nữ 18, thế nhưng cách nói năng lại chín chắn kỹ lưỡng đến không cho người ta bắt bẻ được, so với Hựu Đình thì rõ ràng cô phiền toái hơn nhiều, chẳng qua anh lại yêu phải nhân vật phiền toái này, thế nên biết làm sao bây giờ?
“Em không quen ăn đồ ngoại quốc.”
“Người như em không cần đồ ăn, chỉ cần mấy lọ vitamin là đủ sống rồi.” Cô nói thật đấy chứ, chẳng khoa trương chút nào.
“Anh……” Hết cớ để nói, anh chỉ có thể nói thật -“không muốn em đi.”
Điều này khiến cô thỏa mãn; Hựu Huyên hít một hơi thật sâu rồi nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng hỏi:“Tại sao không muốn em đi?”
“Bởi vì anh thích em.”
Không phải anh muốn nói dối gì cô, phía trước không nói là vì… lương tâm đạo đức, lương tâm muốn ngăn anh không ‘xuống tay’ với trẻ vị thành niên- tất nhiên, về sau khi cô 20 thì khác- anh không muốn hù sợ cô bé nhưng hiện tại, mối quan hệ giữa hai người đã đặc biệt lắm rồi, anh không nghĩ nói ra vào lúc này có gì là sai lầm.
Lần thứ hai bị thỏa mãn, Hựu Huyên cười, nụ cười hiếm hoi suốt mấy năm qua, “Thích thế nào? Anh em với nhau, bạn bè với nhau hay ông chú với cô cháu gái?”
“Ê nè, anh đâu có lớn tuổi dữ vậy? Làm gì tới ông chú mà em hỏi.” Anh phản đối.
“7 tuổi, em gọi anh là chú còn chưa đủ cơ, cô giáo dạy tuổi khác nhau có nhiều điểm khác nhau, 6 tuổi một thế hệ, dù không có quan hệ máu mủ gì nhưng giữa chúng ta có lằn ranh tuổi tác đó.”
Nói xong, cô cười to, anh nhìn mà thẫn thờ.
Thật đẹp, so với quả táo (ps: bên miền nam ta gọi quả bôm thì phải?) chín mọng càng làm người ta ‘thèm thuồng’, thì ra cũng có lúc cô cười hồn nhiên như thế, cô cũng có thể làm nàng công chúa ngây thơ như thiên thần.
“Nhìn cái gì?” Cô bị anh nhìn hoài đến phát bực.
Lệ Bình không trả lời mà nói thật nghiêm trang: “Không phải anh em với nhau, bạn bè với nhau, càng không phải ông chú với cô cháu gái.”
“Vậy là thế nào?” Cô hỏi dồn, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện cô đang hồi hộp đấy, dù cô đã đoán được câu trả lời.
“Là kiểu thích giữa nam với nữ.”
Anh nói ra rồi! Nếu là những người khác nghe, có thể họ sẽ vui quên cả trời đất nhưng cô thì lo lắng không yên.
Cô chần chờ bởi vì không biết tình yêu này có trộn lẫn thứ gì khác không, sự khởi đầu của nó dường như còn là vì báo thù?
Cô sợ, vì tình yêu chưa bao giờ có hạn sử dụng- mà như vậy thì- cô không biết tình cảm này có thể kéo dài bao lâu, cô nên vì hạnh phúc ngắn ngủi này mà trả giá bao nhiêu chân tình đây?
Cô băn khoăn lắm- theo bản năng, cô khinh thường tình yêu- vì vết xe đổ của ba mẹ mình.
“Lạ thật.” Lệ Bình dùng hai tay nâng mặt cô để cô lại chú ý đến anh.
“Cái gì?”
“Người khác mà nghe anh nói vậy không phải mừng đến đỏ mặt trợn to mắt thì cũng e thẹn cúi đầu, nếu không nữa thì cũng nhảy cẫng và hét lên vui sướng, tệ lắm thì cũng ôm cổ anh xoay vòng vòng.”
“Em thì không sao?” Hựu Huyên sờ sờ mặt, hình như…… cô vẫn chưa cười.
“Biết hiện giờ em trông thế nào không?”
“Không biết.”
“Giống người nuốt trọng cả một quả trứng gà chín mà bị nghẹn, nghĩ mãi mà không biết nên nuốt vào hay nhả ra.”
Cô phì cười. “Sai rồi, là trứng sống, không phải trứng chín.”
“Có gì khác nhau sao?”
“Nuốt trứng chín thì cần gì phải phải nghĩ, cứ nuốt vào thôi, nhưng em thì đang thắc mắc nuốt trứng sống có tốt cho sức khỏe không hay lại bị dị ứng?”
“Tốt cho sức khỏe.” Lệ Bình đáp lời cô ngay.
Cô cười cười lắc đầu. “Anh phải nghĩ cho kỹ.”
“Nghĩ cái gì?”
“Thích em là một quyết định rất trọng đại, tính tình em không tốt, tính cách lại kỳ quặc, em không hòa đồng cũng chẳng hiền lành, hơn nữa còn có thói quen hễ bắt đầu việc gì là không bao giờ bỏ ngang, như vậy anh còn muốn tiếp tục sao?” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành tha thiết của anh.
“Em có biết em cứng đầu lắm không?”
“Có, em biết.” Hựu Huyên gật đầu, cô chưa bao giờ là người hiền lành như nàng công chúa bạch tuyết trong truyện cổ cả.
“Được rồi, nữ hoàng cứng đầu của tôi ơi, lần đầu nhìn thấy em là khi em mới lên 6, dù trên người quấn băng vải chằng chịt nhưng vẫn đủ sức bê bể cá đổ lên đầu anh, từ 6 tuổi đến tận 18 tuổi, anh có suốt 12 năm dài đằng đẵng để biết em hay gây rắc rối đến thế nào- nhưng cũng chính vì vậy, anh nhận ra mình không ghét việc ôm rắc rối vào người.”
“Đã thích em thì anh sẽ kiên trì đến cuối cùng, từ cái ngày anh bắt đầu yêu em thì anh đã quyết định rồi, bỏ dở chưa bao giờ là phong cách của anh cả.”
Cười toe toét, Hựu Huyên chợt hiểu ra có đôi khi, chỉ vài câu nói cũng khiến người ta hạnh phúc đến vậy, thì ra đây chính là lý do để mọi người dấn bước vào tình yêu dù biết rõ tình yêu như con dao hai lưỡi.
Thôi thôi, chạy lên vết xe đổ thì cứ chạy đi, dù có đau lòng có bi thảm thì cũng là chuyện về sau, cần gì vì lo sợ ngày mai mà buông tha cho hạnh phúc hôm nay.
Vươn ngón út, dù rất ngây thơ, cô cho rằng hành động ấy là một cái cam kết tình yêu- dù sao thì loại hành vi ngây thơ như thế mới hợp với tuổi cô cơ mà.
Lệ Bình ngoéo tay cô.
“Nhớ nhé, dù em có bảo ngừng anh cũng sẽ không thôi yêu em, cho nên, dù bị anh yêu có khổ đến đâu thì em cũng phải ráng nhịn.” Anh nghiêm túc dặn dò cô.
“Sao anh tự tin vậy? Có người đã bảo tình yêu mong manh như sương sớm cơ mà.”
“Tự tin là ưu điểm của anh mà, dù em có nghe ai nói thế thì tình yêu của anh cũng không mong manh như thế đâu.”
“Vậy nó thế nào?”
“Tình yêu của anh dù có bị hầm cũng không nhừ, bị chiên không khét, bị hấp không nhũn, xào không khô (ps: hết biết dùng từ rồi >”<), là (bkhv: ách, có món gì như trên k các nàng?) … tóm lại là cứng như đá vững như núi.”
Nói xong, anh giang tay ôm cô vào lòng, hưởng thụ cảm giác bình yên và ấm áp hiếm hoi trong giây phút này.
“Em sẽ thử biến mình thành người ít đáng ghét hơn.”
Nếu không vì thù hận khó tan, cô biết, Lâm Tĩnh Phân cũng không phải người xấu. Hơn nữa, dù đã cướp đi Lệ Bình để trả thù Hựu Đình nhưng cô cũng không vui sướng gì.
Không sao, không thấy mặt là được rồi, chỉ cần dọn ra ở riêng chắc quan hệ giữa cô và Phương gia sẽ bớt căng thẳng hơn nhiều…… Tầm mắt cô lại dời đến xâu chìa khóa trên bàn, giờ phút này, cô thật sự muốn thu gai nhím không đâm người nữa.
“Không sao cả, em có đáng ghét hay không thì anh đều thích.” Tay anh xoa nhẹ lưng cô.
“Sao không chọn Phương Hựu Đình? Nếu chọn con bé anh sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
“Anh chỉ xem con bé như em gái, ai lại đi yêu đương với em ruột mình bao giờ.”
Câu nói của anh làm cô thấy nhẹ nhõm nhiều, thì ra cô cũng đâu có cướp Lệ Bình từ tay ai, bởi vì Hựu Đình chưa bao giờ là tình địch của cô cả.
“Nhưng nó thích anh.”
“Anh cũng thích con bé, chẳng qua là thích kiểu tình thân, không thích kiểu nam và nữ.”
“Em chỉ lớn hơn con bé nửa năm tuổi thôi, “ông chú” ơi!”
“Nhưng tuổi tâm lý thì đã…… 300 tuổi.” Anh ngồi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm eo cô. Anh rất cao lớn, cô thì quá nhỏ nhắn, quả thật, nhìn rất giống cảnh ông chú ôm cô cháu gái.
“300 tuổi? Anh tưởng em là nữ quái ngàn năm hay mụ phù thủy hả?”
“Dù em có là nữ yêu quái hay mụ phù thủy thì anh đều yêu cả.”
“Ông chú lớn tuổi với yêu quái ngàn năm? Thật đúng là một cặp đôi kỳ quặc!”
“Dương Quá còn yêu phải cô cô hắn kia mà, ông chú như anh yêu nữ quái như em thì tính sao? Có loạn luân đâu mà em lo..”
Anh lại chọc Hựu Huyên cười- nhìn lúm đồng tiền trên má cô, anh thề với lòng: mai sau, anh sẽ làm nụ cười trở thành khách quen trên mặt cô; anh muốn biến cô trở lại làm thiếu nữ 18 tuổi vui vẻ hoạt bát.