Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào

Chương 5 part 02


Bạn đang đọc Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào – Chương 5 part 02

16 tuổi, Hựu Huyên trưởng thành sớm và khá nhạy cảm, cô biết mẹ đã nghĩ sai rồi- không phải ông thích những người biết múa mà là thích người đó, chỉ tiếc người đó không phải là mẹ. Hựu Huyên vẫn không thích múa nhưng cô đã lỡ bỏ quá nhiều công sức vào khiêu vũ- không phải không muốn buông tha mà do cô quật cường, muốn kiên trì giữ lời hứa với mẹ và bảo vệ sự chờ mong của cô Giang với mình. Cô nghĩ có lẽ cô sẽ nhảy múa cả đời, đến khi nhảy không nỗi nữa mới thôi dù đã biết như vậy cũng không khiến ba mình yêu thích. Có một điều bất ngờ là tài múa của Hựu Huyên không khiến ba cô chú ý nhưng lại rất được giới nghệ thuật ca ngợi: báo chí truyền thông thừa nhận cô là ngôi sao tương lai của bầu trời nghệ thuật Đài Loan, là tiên nữ trên sân khấu múa. Dù cô không chiếm tình thương của ba mình nhưng đã chiếm được phòng vũ đạo do tự tay ông trang trí cho Lâm Tĩnh Phân.
Vì căn bệnh của con gái, Lâm Tĩnh Phân bỏ múa rất lâu rồi, cơ thể trở nên cứng ngắc, kỹ thuật múa cũng xuống dốc- cô đã vượt mặt Lâm Tĩnh Phân trong giới vũ đạo. Nhưng có ích gì? Cô thường nhìn dãy cúp chật kín trong tủ mà cười khổ, không rõ vì sao mình phải liều mạng mà chẳng tích sự gì- thực đáng buồn, đúng không? Làm biết bao nhiêu việc chỉ để chiếm lấy một căn phòng mà người ta không cần.
Xoay tròn, nhảy lên, xoay tròn, nhảy lên… cô đứng trước gương làm hai mươi mấy lần cùng một động tác nhưng cô vẫn không hài lòng- lại một lần nữa, một lần nữa, một lần nữa…… Không đếm được đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết cô thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm mà vẫn kiên trì. Giờ phút này, trừ Hựu Huyên và bác quản gia ở nhà ra, những người khác đều ở bệnh viện vì sáng mai Hựu Đình phải vào phòng mổ.
10 giờ tối, chiếc đồng hồ treo tường mở bung khung cửa sổ be bé rồi chú chim nhỏ vụt ra, vỗ cánh kêu to, Hựu Huyên đã dùng hết phần sức lực cuối cùng, cô nằm xụi lơ trên mặt đất, nhìn trần nhà- như cá biển mắc cạn- cô mở to miệng thở hồng hộc.
Hựu Đình quá căng thẳng nên Chu Tín Bân phải cho cô một liều thuốc an thần, Lệ Bình chờ Hựu Đình ngủ say rồi mới rời bệnh viện. Xác suất thành công của ca mổ ngày mai không thấp, có lẽ sẽ không có vấn đề lớn nhưng Hựu Đình quá nhát gan, hơn nữa ngày thường được ông bà Phương bảo hộ, cưng chiều quá mức nên Hựu Đình luôn chịu không nổi dù chỉ là nửa phần lo lắng- từ hôm biết phải mổ, Hựu Đình đã trở nên lo lắng thất thường. Nếu người mổ là Hựu Huyên…… chắc cô chẳng buồn cau mày nữa.
Nhớ tới Hựu Huyên, anh lại muốn phì cười. Cô rất cao ngạo, rất lạnh lùng, rất kỳ quặc, không biết cách giao tiếp với mọi người, càng sẽ không hòa bình ở chung với người khác- tóm lại là cô hơi khó ưa- nhưng kỳ ở chỗ anh lại thích cô mới chết. Anh thích vẻ mặt nhàn nhạt của cô, thích nhìn cô liều mạng tập múa trong phòng, thích cơn giận không bến bờ của cô, thích cô luôn cắn chặt răng như thể toàn thế giới đều có lỗi… dù hơi lạ nhưng anh chính là thích cô như vậy…
Giữa người với người thực sự rất khó biết rõ tại sao thích và tại sao ghét. Anh quen Hựu Đình lâu hơn, thời gian ở chung cũng dài hơn Hựu Huyên nhưng anh lại thích ở cạnh Hựu Huyên, đặc biệt là sau khi bó Margaret kia chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh giữa bọn họ, tình cảm của hai người cũng chậm rãi thành hình. Anh thường xuyên có mặt tại Phương gia, đứng ngoài cửa phòng vũ đạo nhìn Hựu Huyên tập múa như không muốn sống mà tức giận cùng đau lòng, đau lòng vì cô giận dỗi với cả thế giới như thế.
Thấy cô xụi lơ ở trên sàn nhà, anh mở cửa đi vào, lẳng lặng ngồi xuống cạnh cô.
“Anh tới làm gì?” Cô đờ đẫn mở mắt, liếc anh một cái rồi lại nhắm mắt.
“Để gặp em.”
“Phương Hựu Đình không đòi anh ở cạnh nó nữa sao?”
“Em không biết gọi cả tên cả họ của em ruột mình như thế là rất vô tình sao?”
Anh biết cô không thích Hựu Đình, biết cô tức giận vì ba cô yêu dì Tĩnh Phân nhưng… tình yêu mà, nó phức tạp đến mức cả Einstein cũng bó tay.
Vô tình? Hựu Huyên khẽ hừ một tiếng. “Anh định tới đây cãi nhau với tôi à?”
“Không phải, anh đem cho em mấy thứ.” Nói rồi anh lấy đồ ăn mua ở chợ đêm ra, bày trên sàn.
Cô lại liếc anh một cái- không biết diễn viên múa rất kiêng ăn sao?
“Không muốn ăn? Không được, em quá gầy, xem này……” Anh cầm tay cô giơ lên, ngón tay xoa xoa gân xanh trên mu bàn tay cô và nói: “Trơ xương, hệt như tay mụ phù thủy, nếu không nói người ta còn nghĩ người ngã bệnh là em chứ không phải Hựu Đình đấy.”
Ai nói người bệnh không phải cô? Ai nói cô không phải mụ phù thủy? Cô đã nguyền rủa Phương Hựu Đình cả trăm ngàn lần. Hơn nữa cô cũng có bệnh, là bệnh tâm lý, từ lúc nhỏ đã mắc bệnh rồi, chỉ là cô không nói, không nhắc, không cho người khác nhìn ra căn bệnh trầm trọng của cô thôi.
“Ăn một chút đi, thực sự rất ngon, bảo đảm em chỉ ăn một miếng thôi cũng thèm, càng ăn càng thấy ngon.” Lệ Bình múc một khoanh mực xào đưa tận miệng cô nhưng cô vẫn nằm không há miệng, anh cười đến gian xảo.

“Cười cái gì?” Anh cười làm người đẹp băng tuyết như cô cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
“Em có xem trên tivi chưa: nếu người bệnh không há miệng uống thuốc thì nhân vật chính sẽ ngậm thuốc trong miệng rồi mớm cho người kia uống; hay em rất muốn thử cách đó nên mới thế?” Anh nói một cách rất “dê xồm”- quá đáng thật- “ông già” 23 tuổi muốn sàm sỡ bé gái vị thành niên- anh chàng không sợ bị kiện vì xâm phạm quyền trẻ em chắc?
Cô trừng mắt nhìn anh, anh lại cười nhìn cô nhưng chiếc muỗng bên miệng cô thì chẳng chịu rời đi chút nào. 2 phút sau, cô há miệng, khoanh mực ngoan ngoãn chui tọt vào miệng cô. Lát sau, anh ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình, xem cô như đứa trẻ 3 tuổi mà đút, từng muỗng từng muỗng một, nếu cô không ăn thì anh nuốt cả vào bụng. Lần đầu tiên cô phát hiện anh ăn rất khỏe, không thành viên thịt tròn vo đã là tổ tiên phù hộ rồi.
“Đừng nhìn anh như vậy, em không biết người dùng não quá nhiều cũng sẽ tiêu hao năng lượng hả?” Lệ Bình cười đến ấm áp, giọng nói có thể làm người ta tan ra thành nước.
“Vậy nên người dùng tay chân nhiều thì ít tiêu hao hơn?” Anh không châm chọc cô, cô lại trước châm chọc mình không dùng não.
“Em thật là một cô bé cáu kỉnh.” Nói xong, anh vò rối tóc cô.
Hựu Huyên gạt phăng tay anh ra, 2 giây sau, bàn tay anh lại chụp lên tóc cô vò thành ổ chim, cô lại vung ra, lại thêm 2 giây nữa, tay anh vẫn ngoan cố bò lên đầu cô.
1 lần, 2 lần, 3 lần…… Thử 3 lần xong cô không chống cự nữa. Anh cứ như thế mãi, dùng kiên trì, ấm áp, dịu dàng từng chút từng chút một đánh bại lòng kiêu ngạo trong cô, trước khi cô kịp nhận ra điều gì thì anh đã bắt chặt lấy trái tim cô rồi.
Lệ Bình liên tục nhảy lớp, năm nay, anh 25 tuổi, chính thức thành bác sĩ trong bệnh viện. Có lẽ nhờ truyền thống trong nhà, có lẽ từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, công việc nặng nề trong bệnh viện không hề làm anh mệt mỏi chán nản, ngược lại, anh như cá gặp nước, hơn nữa còn có rất nhiều thời gian chăm sóc cho Hựu Đình, chơi đùa với Hựu Huyên.
Lệ Bình đứng ngoài cửa xem Hựu Huyên tự ngược ở bên trong. Có đôi ba lần, anh định vọt vào mắng cô một trận cho tỉnh hoặc tóm lấy cô dần cho một trận, nhưng anh không quên- dì Tĩnh Phân từng nói rằng- thế giới của người diễn viên múa không thể bị người khác tùy tiện xâm phạm hay gián đoạn- cho nên anh không làm gì hơn là tiếp tục dùng đôi mắt ngập lửa giận nung cháy cô.
Đến lần xoay tròn thứ 30 hay 40 thì Hựu Huyên chịu hết nổi- ầm- cô ngã sấp xuống sàn gỗ, Lệ Bình cũng mặc kệ cái thế giới của người diễn viên múa gì đó mà vọt vào phòng ôm lấy cô. Anh ôm cô về phòng, lên lầu xuống lầu, chạy như vận động viên ma-ra-tông đi lấy hòm thuốc và túi chườm đá để giúp Hựu Huyên xử lý vết thương trên đầu gối. Tay đã bận, miệng anh còn bận hơn: “Chán sống rồi sao? Em không biết kiểu tập luyện thế này dễ gây đột quỵ hả? Người yếu tim một chút mà tập như em thì đã sớm xuống địa ngục lấy số xếp hàng ở chỗ Mạnh Bà rồi. Anh chẳng hiểu nổi, chẳng lẽ mấy cuộc thi này còn quan trọng hơn mạng sống em sao? Em thích cúp vậy sao? Anh đặt làm 100 cái tặng em là được chứ gì……” Anh càng nói càng giận, quên cả sự dịu dàng mọi ngày.
Hựu Huyên yên lặng nhìn mặt anh- anh không hẳn là người đẹp trai, ít nhất là khác hẳn với mấy anh chàng hot boy gì đó nhưng lại có đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt luôn có chút dịu dàng, anh còn chiếc cằm rất cá tính, cái lần bận suốt một tuần không cạo râu, dưới cằm lún phún râu ria làm anh trông cũng khá mạnh mẽ phong trần. Anh rất cao, hình như từ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ thì cô đều phải ngước mặt lên mới nhìn được khuôn mặt anh. Dù mười mấy năm trôi qua, chênh lệch chiều cao giữa hai người vẫn không thay đổi, hệt như cái cách họ chung sống với nhau vậy, chạy vòng quanh biên giới giữa bạn và thù.
Hựu Huyên biết rất rõ cái biên giới đó ở đâu- cái gia đình này chia làm 2 phe: một là ba cô, Lâm Tĩnh Phân, Phương Hựu Đình và Chu Lệ Bình, một là Phương Hựu Huyên; chú Chu không nghiêng về phe nào cả- dù có chút bất công nhưng cô chưa bao giờ chịu thua.
Duy chỉ có bên bàn ăn, cô không thể cứ như tượng đá im lìm không nói.
Bữa cơm tối, Lệ Bình hay kể lại những việc anh thấy ở bệnh viện, Hựu Huyên thường làm bộ không nghe nhưng câu chuyện vẫn chạy vào tai cô. Anh kể vì giọng nói dịu dàng của mình mà có lần đi giúp một cô bạn đồng nghiệp be bé xinh xinh như học sinh trung học đi thực tập ở khoa phụ sản, bệnh nhân vừa thấy anh đã chỉ định muốn anh khám, hơn nữa còn lớn tiếng bảo: “Tôi chỉ cho bác sĩ nữ khám thôi.” Khi đó cô muốn cười mà khuôn mặt lại lạnh như băng.
Anh còn kể có lần phải khám cho mấy tay trùm xã hội đen, khi đó phòng cấp cứu chật cứng, cả mấy bác sĩ thực tập như anh cũng bị “trưng dụng”, lính quýnh thế nào mà “quên” không gây tê, cứ như vậy liền khâu vết thương cho tên đại ca làm hắn la oai oái- lúc đó anh thấy mình còn “ngon” hơn cả quan tòa vì có thể tự tay trừng trị bọn họ- nghe đến đây cô nhịn không nổi cong môi cười, vì thế phải vùi đầu vào chén cơm để người khác không phát hiện.
Cô thích những câu chuyện anh kể lắm, vì thế cũng càng lúc càng thích nghe anh lải nhải, dù đôi khi anh dài dòng hệt như Phật Tổ tụng kinh. Cũng như bây giờ vậy, Hựu Huyên đơ mặt lẳng lặng nghe anh “dạy dỗ”.
“Còn đau không?” Rốt cục anh cũng thôi lải nhải, cầm khăn ấm lau cái trán đẫm mồ hôi của cô.

“Đâu phải chuyện của anh?” Hựu Huyên lạnh nhạt trả lời, không nhận cái khăn.
“Em đúng là cô gái có “siêu năng lực”.” Da mặt Lệ Bình rất dày, dù người ta cự tuyệt thẳng thừng nhưng anh vẫn vờ không hiểu mà tự động cầm khăn lau mồ hôi trên mặt cô.
Cô rất muốn biết anh nói “siêu năng lực” là ý gì nhưng vì anh không nói thêm nên cô sẽ không hỏi, quay mặt sang nơi khác làm bộ không thèm để ý. Anh xem cô như đứa bé hay hờn dỗi thất thường, dịu dàng nâng cằm cô rồi tiếp tục lau mồ hôi cho cô. Như đã nhìn thấu sự kiêu ngạo của cô, Lệ Bình chủ động giải thích: “Anh chưa thấy ai như em cả- giận dỗi cả mấy năm liền. Em không mệt sao?”
Đột nhiên, anh kề sát mặt vào mặt cô. Cô trừng anh, vùng vẫy muốn tránh ra- lần này anh thả cô ra, đi lấy một chiếc khăn lớn rồi quấn cả người cô vào khăn- không lau mồ hôi cũng rất dễ bị cảm.
“Chẳng lẽ căm thù cả thế giới mới làm em vui vẻ được sao?” Anh lại chọc cho cô nói chuyện nhưng không thành công.
Hựu Huyên lạnh lùng liếc anh một cái: ai xuôi ai khiến mà anh đi “hạch hỏi” cô?
“Anh thấy chú Phương đã rất áy náy, chú ấy rất cố gắng bù đắp tất cả cho em nhưng em luôn lạnh mặt làm ngơ.”
Áy náy có thể bán lấy tiền không? Hay có thể làm mẹ sống lại? Nếu không thì khỏi đi.
“Dì Tĩnh Phân cũng vậy, dì rất tốt với em nhưng em xem dì như không khí.”
Không khí? Nếu thế thì Lâm Tĩnh Phân đã quá xem trọng bà ta rồi, bà ta có tư cách gì mà làm không khí? Con người không có không khí thì sẽ chết, mà cô, không có mẹ kế sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
“Hựu Đình cũng rất buồn tủi, em ấy muốn xem em như chị ruột nhưng em cứ lạnh như băng thế kia. Rốt cuộc em muốn mọi người đối xử như thế nào em mới bằng lòng xem họ như người nhà?” Lệ Bình nói tốt thay cho mọi người trong nhà.
“Tại sao phải xem họ như người nhà?” Cô ngước mặt lên hỏi.
“Tại sao không?”
“Tại sao phải?” Cô cãi lại.
“Trong người em chảy dòng máu của chú Phương, mà dì Tĩnh Phân, Hựu Đình là người nhà của chú ấy, cho nên họ cũng là người nhà của em.” Anh dùng “tính chất bắc cầu” cố gắng nói phục cô. Anh làm cô nổi giận, vùng khỏi chiếc khăn tắm, hét lên: “Có người nhà nào bỏ đi du lịch khi anh sắp chết không? Có người nhà nào bỏ mặc khi anh bị cười nhạo, bị bắt nạt mà chẳng quan tâm không? Có người nhà nào chỉ đến gặp anh vì muốn bỏ rơi anh không? Quan hệ máu mủ sao? Buồn cười! Kiểu quan hệ này thà không có còn hơn!”
Có lẽ vì vết thương lòng đang kết vảy lại bị bóc ra, có lẽ vì người kia đang trách cứ làm cô chịu không nổi, Hựu Huyên uất ức gào thét những điều giấu kín trong tim- những lời này cô đã mắc nghẹn trong lòng suốt mười mấy năm qua, cô cứ nghĩ cứ như vậy sẽ uất ức ôm xuống mồ nhưng không ngờ lại bị Lệ Bình moi ra được. Anh nghẹn lời.
“Anh…… Anh không biết những chuyện em nói.” Việc này anh hoàn toàn không biết.

“Đúng vậy, cái gì anh cũng không biết, dựa vào cái gì mà nói tôi kỳ quặc, dựa vào cái gì trách cứ tôi dùng lạnh lùng đáp trả lòng nhiệt tình của người khác?”
“Cho nên…… Anh cho em cơ hội nói hết tất cả đấy.” Lời Hựu Huyên nói làm anh hiểu ra có lẽ mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ.
Cô nhướng mày, chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh, lần đầu tiên, cô phát hiện dịu dàng cũng có thể làm người ta giận điên lên.
“Anh biết không biết rõ có ích gì cho tôi, tại sao tôi phải tốn hơi phí sức nói anh nghe?” Cô nâng cằm lên một góc 30 độ.
“Anh biết rõ thì sẽ không tùy tiện nhận xét tính tình em nữa, nói không chừng còn đứng về phía em, cổ vũ em.” Anh ra điều kiện dụ dỗ cô.
“Không cần!” Cô nghĩ có nói không- nếu có người chịu đứng về phía mình thì tốt quá rồi, bởi vì người chịu đứng về phe cô quá ít.
“Cứ nói anh nghe đi, anh là người rất thông minh nên không cần em tốn nhiều hơi sức giải thích lắm đâu.”
Nói xong, anh lấy một que kẹo mút đưa cho cô- cô nhìn que kẹo chằm chằm- xem xem một hồi thì có chút xiêu lòng…… Lúc cô còn nhỏ, cạnh nhà trẻ nơi cô học có mở một cửa hàng kẹo, trong cửa hàng có đủ loại đủ kiểu đủ hương vị kẹo que, giờ tan học có rất nhiều bạn đòi ba mẹ dẫn vào chơi, Hựu Huyên thì trơ mắt xem các bạn mình đi vào đi ra cửa hàng- vừa nắm tay ba hoặc mẹ, vừa cầm kẹo que liếm láp như đang khoe với cô. Khi đó, cô ước ao có ngày ba cũng sẽ dẫn cô vào tiệm và cô sẽ đòi ông mua cho que kẹo có hình dưa hấu…… Đáng tiếc là giấc mộng của cô chưa bao giờ được thực hiện.
Vì thế, mỗi que kẹo trao đổi một câu chuyện của Hựu Huyên, của mẹ, của ba cô, Lệ Bình cũng dần dần hiểu được vì sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại có một đôi mắt giận dữ.
Trách cô sao? Không, anh không đành lòng, dù là người lớn hay trẻ nhỏ từng trải qua những vết thương lòng như thế đều rất khó buông tha hận thù. Tất cả mọi người cho rằng cô lạnh lùng với người khác nhưng thật ra cô đang lạnh lùng với chính mình thôi, cô hận mình không thể bảo vệ mẹ, hận mình không thể giành lại ba, cô cảm thấy nếu mẹ không sinh ra mình thì có lẽ sẽ gặp được người bà yêu và cũng yêu bà rồi có được cuộc hôn nhân hạnh phúc. Lệ Bình thở dài: dù anh vẫn hy vọng Hựu Huyên có thể bình thản với mọi người nhưng cũng không trách được cô, vì người chịu tra tấn nhiều nhất chính là cô chứ không phải chú Phương, Hựu Đình hay dì Tĩnh Phân.
“Có bao giờ em nghĩ mẹ giao em cho chú Phương có thể là vì hy vọng em với chú ấy làm người một nhà?”
“Có.”
“Vậy sao em không thử đối xử tốt với chú ấy?”
“Đã thử rồi, 3 lần.”
Cô từng hứa với mẹ chỉ thử 3 lần, sau đó sẽ không tiếp tục kiên trì- mẹ từng tiếp tục kiên trì, kết quả lại là người bị hại- cô có ngốc cũng hiểu được cái gọi là “chạy trên vết xe đổ”.
“Nói không chừng em cho chú ấy cơ hội thứ 4 thì chú sẽ không làm em thất vọng nữa.”
“Anh chắc không?” Cô khiêu khích nhìn anh, ánh mắt cô nói rõ- nếu đặt cược lần này cô sẽ thắng chắc- nhưng Lệ Bình không tin, anh kiên quyết nói: “Chắc chắn.”
“Được, anh nói xem, nếu ông ấy lại làm tôi thất vọng thì sao?”
“Thì anh sẽ không ép em hòa mình với gia đình nữa.”
“Được rồi, cứ như vậy đi.”
Cô kéo Lệ Bình xuống lầu. Trong phòng khách, Hựu Đình đang làm nũng với ba cô: cô nàng lau một quả táo đút cho ông rồi nói nói cười cười gì đó. Hựu Đình thấy cô thì vội vàng nhảy sang ngồi chỗ khác- cô rất sợ Hựu Huyên, lần đầu gặp mặt đã sợ, sợ từ nhỏ đến lớn- cô cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn lén lút ngắm Hựu Huyên và Lệ Bình nắm tay.

Hựu Huyên phát hiện, thế là một suy nghĩ ác ý lóe lên: cô bước chếch về phía Lệ Bình một chút, cánh tay cô dán sát tay anh, mặt cô cũng dán lên vai anh. Thế là Hựu Đình ngẩng phắt đầu, kinh ngạc nhìn Hựu Huyên chằm chằm, Hựu Huyên thì lộ ra nụ cười tươi rói đáp trả. Đau lòng đi? Biết đau mới tốt, rốt cục công chúa Bạch Tuyết cũng biết nỗi đau của cô bé Lọ Lem- ha ha- thì ra muốn thắng nó thì phải dùng chiêu này, về sau cô phải thường xuyên “luyện tập” mới được.
Mặt Hựu Đình trắng bệch làm Hựu Huyên rất vừa lòng, dù sao cô đã thất bại suốt nhiều năm đến bây giờ mới giành được chút bồi thường. Cô không đủ sức cướp ba về thì cướp Lệ Bình vậy? Không biết có khi nào Phương Hựu Đình đau khổ đến phát bệnh tim rồi đi đời nhà ma không ta? Nụ cười gian xảo hiện lên trên mặt cô.
“Hựu Huyên, con không sao chứ? Mau ngồi xuống đi.”
Thấy Hựu Huyên, Nghị Đạt rất vui vẻ vì cô luôn trốn tránh ông, trốn tránh không chịu thừa nhận ông là người nhà- cô dùng những bức tường cao dày nhất che lấp chính mình- khó khăn lắm cô mới chịu ra khỏi mấy bức tường sao ông có thể không vui chứ.
“Đúng vậy, Hựu Huyên, Lệ Bình, đến đến, cùng uống nước trái cây đi.”
Tĩnh Phân dùng sự nhiệt tình như mọi khi tiếp đón Hựu Huyên, đồng thời, Hựu Huyên cũng lạnh lùng, làm bộ như không thấy bà.
“Không cần, con chỉ nói 2 câu thôi.” Vẻ mặt cô rất cao ngạo, hơi làm người ta khó ưa.
“Ách, được, không sao, có chuyện gì con cứ nói.”
“Tối chủ nhật tuần sau, từ 6 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi có cuộc thi khiêu vũ quốc tế, người đoạt giải nhất sẽ được mời vào đoàn múa balê của hoàng gia Anh. Cô Giang đã đăng ký cho con tham gia, ba có thể đến cổ vũ cho con không?” Nói xong cô liền trợn mắt chờ ông trả lời.
Quả nhiên, ông ngần ngừ- sự chần chừ của ông đâm bị thương trái tim cô- dù cô đã sớm buông tha việc tìm kiếm vị trí của mình trong lòng ông, sớm buông tha việc tranh giành sự chú ý của ông với Phương Hựu Đình, sớm biết rõ, thậm chí là chuyển dời mục tiêu- cô luôn giả vờ rằng thật ra ba ruột của mình không phải là người này mà là chú Chu……
Đều tại Chu Lệ Bình cả, gieo hy vọng cho cô làm chi- cô giận lắm, cơn giận nung cháy cô, sự tức tối tràn ngập trái tim cô.
“Hựu Huyên à, con cũng biết rồi mà, hôm đó, nhà mình sẽ tổ chức buổi tiệc ăn mừng sinh nhật 18 tuổi của Hựu Đình……”
Cô nhìn Lệ Bình kiểu “Thấy rõ chưa”, vờ như không thèm để ý dù đôi vai đang run rẩy để lộ cảm xúc thật của cô. Lệ Bình nhíu mày, anh cũng hơi tức rồi- hàng năm đều có tổ chức tiệc sinh nhật cho Hựu Đình, dù không tham gia một lần cũng đâu sao- huống chi ông luôn mướn người chuyên tổ chức tiệc tùng để bố trí buổi tiệc, cả anh và ba anh cũng có mặt… để dì Tĩnh Phân đón khách là đủ, chú ấy nên quý trọng cơ hội này mới đúng.
“Không sao, chỉ là thi thử thôi, chưa phải chính thức, con chỉ muốn chứng minh không phải cơ hội nào cũng được người ta quý trọng.” Cô nói cứng, sự mỉa mai hiện lên trong khóe mắt.
Lệ Bình nắm chặt tay cô, hỏi: “Không thi thật chứ?”
Cô không trả lời mà lại quăng cho anh một câu: “Chẳng phải hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều sao?”
Lát sau, cô cứng nhắc xoay người đi. Nhìn Hựu Huyên bỏ đi, Lệ Bình bất đắc dĩ nhìn chú Phương một lúc rồi chạy theo cô- xem ra mâu thuẫn trong gia đình này khó giải quyết hơn anh nghĩ.
Nghị Đạt thở dài, ông biết mình trả lời sai rồi, biết mình lại mất đi lòng tin của Hựu Huyên. Ông và vợ nhìn nhau, bầu không khí lặng ngắt, tràn ngập sự hổ thẹn. Ông từng hùng hồn thề sẽ đền bù tất cả những mất mác của cô nhưng mười mấy năm qua, chẳng những ông không thực hiện được lời thề mà còn đẩy con gái rời xa khỏi chính mình.
Hựu Huyên sẽ…… hận mình cả đời đi?
Cùng lúc đó, Hựu Đình xụ mặt, rầu rĩ nhớ lại cảnh hai người kia nắm tay nhau.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.