Bạn đang đọc Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào – Chương 19 part 02
Cô quá cố chấp vì anh, chẳng qua, anh có vẻ may mắn hơn, người anh yêu cũng yêu anh, mà cô, chỉ hiểu sai một đoạn cảm tình.
Anh không thể trách cô sai.
“Em không cần gì cả, chỉ cần anh, nhưng là mọi người khăng khăng cho rằng em muốn cái gì cũng được trừ Chu Lệ Bình. Đáng ghét, vì sao thứ quan trọng thì không cho em? Em đâu có thích người khác, đẹp trai, có tiền thì thế nào, em không cần, không cần, không cần……”
Nói đến đây, cô khóc nức nở.
Lệ Bình biết, thời gian này, dì Tĩnh Phân lại tìm người giới thiệu cho Hựu Đình, bà ấy sợ nhìn không đến con gái được hạnh phúc đã chết, vì thế không ngừng giới thiệu bạn trai cho Hựu Đình.
Vì bệnh của mẹ, Hựu Đình không nỡ cãi lời, đành thống khổ chịu trận, dì Tĩnh Phân lại quên, làm gì cũng cần thời gian, nhất là cảm tình.
“Nếu em không thích gặp gỡ, anh có thể tìm thời gian nói chuyện với dì Tĩnh Phân.” Rốt cục, anh thôi nói xin lỗi.
Anh muốn nói chuyện với mẹ cô? Một câu đơn giản lại cho cô niềm tin.“Lệ Bình, anh không muốn em gặp gỡ người khác phải không? Anh vẫn để ý em đúng không?”
“Anh muốn em đi hay không không quan trọng, quan trọng là em muốn đi thì đi, không muốn thì chớ. Nếu em không thể thuyết phục dì Tĩnh Phân, anh sẽ nói giúp em.”
Hựu Đình nghe hiểu rồi, thất vọng lại trồi lên trong lòng cô, anh luôn gọi mẹ là dì Tĩnh Phân, từ trước vẫn thế, anh chưa bao giờ nhìn nhận cuộc hôn nhân này.
Cô thực ngốc, vì sao phải cứ mãi đi tìm anh, cho anh có cơ hội thương tổn cô?
“Không cần, em sẽ tự nói.” Oán hận, cô dập điện thoại.
Lệ Bình cúp máy, trượt người xuống ghế da.
Aiii…… thở ra một hơi, không biết vì sao, càng ngày anh càng sợ nhận điện thoại của Hựu Đình, có lẽ là vì anh sợ cô giống lời Tiểu Ưu nói, càng ngày càng hận?
Thôi không nghĩ nữa, sắp xếp xong việc ở bệnh viện, anh lại đến phòng hồi sức thăm người bệnh, sau đó, anh sẽ về nhà.
Thật không cẩn thận, vừa nhắc đến “nhà” là lòng anh lại tràn đầy hạnh phúc, mắt nheo lại, miệng treo lên nụ cười ngọt ngào, sự dịu dàng ‘trứ danh’ của anh lại xuất hiện.
Lúc Tiểu Ưu vào chính là lúc thấy vẻ mặt này của anh, không hiểu sao, vì anh cười, cô cũng nhếch miệng cười, chân mày cong cong, cánh môi cong cong, Tiểu Ưu đẹp đến nỗi tim anh đánh lô tô liên hồi.
“Đang nghĩ cái gì?” Tiểu Ưu đến gần, hỏi.
“Nghĩ bánh ngọt em làm.” Anh thuận miệng bịa chuyện, dù sao, hiện tại bọn họ mới chỉ là bạn, anh chưa thể nói anh nhớ em, rất rất nhớ em, mọi lần nghĩ đến em thì anh sẽ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
“Mình ăn ý thật, đây.” Cô mở gà-mên đặt xuống bàn trước mặt anh.
Lệ Bình mở ra, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn bao giờ hết.“Cố Tiểu Ưu.”
“Sao?” Cô cười tủm tỉm hỏi.
“Nếu không có em sao anh sống được đây?” Anh nói thật lòng.
“Nói vớ nói vẩn, em chỉ làm vài cái bánh cho anh thôi mà.” Anh chàng làm như đang đóng phim tình cảm dài tập ấy.
“Sau ca mổ bận rộn kéo dài suốt bảy tiếng, em nói xem, cái bánh này không phải thuốc tiên cứu mạng anh sao?”
“Nghe sao mà…… Hừm, giống em là cô tiên của anh nhĩ?”
“Không phải giống mà thật là cô tiên của anh đấy” Anh nói ‘chắc như đinh đóng cột’.
“Vậy được. Cố Tiểu Ưu là cô tiên của Chu Lệ Bình.” Cô cũng không khách sáo nhận lời khen của anh.
Anh bắt đầu nhấm nháp tác phẩm nấu nướng của cô.
“Sao đột nhiên em đến bệnh viện vậy?”
Tại cô nhớ anh đó chứ, tình cảm giữa hai người sâu đậm hơn cô tưởng nhiều.
Mới một ngày anh không về nhà, cái sô pha anh hay nằm đã hô hào “Tôi nhớ anh ấy” (~Ưu Ưu đổ cho sô pha ấy mà), mới một ngày anh không đến ăn tối, Tiểu Kí đã không thèm ăn nữa, mới một ngày anh không học toán với Tiểu Lục, con bé đã ôm điểm 6 về nhà, mới một ngày anh…… không xem sao với cô, cô đã trằn trọc khó ngủ đến sáng.
Bất đắc dĩ thở dài, cô biết rõ nếu mình cứ như vậy, có thể tình bạn giữa 2 người sẽ ‘biến chất’, ân oán dây dưa không biết đến khi nào mới dứt bỏ được.
“Em…… chỉ sợ bánh ngọt quá đát, lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt đấy. Nghĩ tới nghĩ lui mãi mới đem tới cho anh.”
“Tại hạ vô cùng vinh hạnh được trở thành ‘máy xử lý thức ăn’ của Cố Tiểu Ưu tiểu thư.” Anh đứng dậy, cúi đầu, lưng khom 90 độ.
“Không phải ai cũng có thể làm ‘máy xử lý thức ăn’ của em đâu.” Cô hếch cằm lên 40 độ, tư thế kiêu ngạo của Phương Hựu Huyên tái xuất giang hồ.
“Cho nên anh mới nói vô cùng vinh hạnh a.” Anh đặt tay trước ngực, khẽ gật đầu.
“Không có chi.” Cô xua xua tay, ra vẻ ‘các khanh bình thân’. (~nữ đế a)
“Đúng rồi, anh nhờ em một việc được không?” Anh chợt nảy ra một ý……
“Chuyện gì?”
“Có 1 bác sĩ người nước ngoài đến làm việc tại bệnh viện, đến bây giờ còn chưa tìm được chỗ ở, anh định để anh ta sang nhà anh ở, em thấy sao?” Quả thật có chuyện này, chẳng qua là 3 phút trước anh còn chưa nghĩ ra việc để anh ta vào ở nhà anh.
“Chỗ anh ở thì cần gì hỏi em.”
“Anh ta đến trọ thì anh phải chuyển nhà, anh ta sẽ ở lại Đài Loan 3 tháng, thế là anh không có chỗ ở cũng chẳng có chỗ trọ, cho nên em…… cho anh ở nhờ một thời gian nhé?”
“Lẽ nào nhà bác sĩ Chu của chúng ta không đủ chỗ cho 2 người?”
“Không phải đâu, mà tại, tại……” Lệ Bình kề sát tai cô nói nhỏ: “Anh ta là người đồng tính, anh sợ lỡ đâu gặp chuyện gì… Cô tiên ơi cô tiên à, có thể giúp anh được không?”
Tiểu Ưu bật cười vì vẻ mặt khôi hài của anh.
“Được không? Giúp anh một chút đi.”
“Em không có phòng dư.” Lầu 2 hai phòng, 1 là phòng ngủ chính, 1 là phòng Tiểu Kí, Tiểu Lục ngủ.
“Anh rất quen ngủ băng ghế sô pha nhà em.”
“Tủ quần áo nhà em hơi nhỏ, sợ không đủ chứa đồ anh.”
“Mua thêm 1 cái tủ nhỏ nữa đặt kế cửa sổ ấy.”
Cả chỗ đặt tủ cũng tính trước rồi? Anh chàng âm mưu dọn vào nhà cô bao lâu rồi nhĩ? Bật cười, cô còn nói không được sao?
Tiểu Kí, Tiểu Lục cùng sô pha nhớ anh như vậy huống chi còn vì giấc ngủ của chính mình, nói sao cô cũng phải ra tay giúp đỡ.
“Không được sao?” Anh dè dặt hỏi.
“Để em chọn tủ cho hợp với đồ dùng trong nhà, anh về thu dọn hành lý đi.”
“Không thành vấn đề, anh hết ca trực rồi, chuyển nhà ngay hôm nay mới được.” Nói xong, anh hấp tấp xơi nốt phần còn lại của cái bánh, hớp vội mấy ngụm nước uống.
Yeah! Tối nay, anh được “về nhà” rồi. Lệ Bình vừa cười toe toét vừa cất tài liệu vào cặp, miệng còn ca hát vui vẻ hệt như Tiểu Kí, xem đi, ‘gần mực thì đen gần đèn thì sáng’.