Đọc truyện Hoạ Trung Hoan – Chương 57
Cũng không biết kể từ khi nào mà trong phủ ta thường khó thấy được bóng dáng Liễu Dự. Mỗi lần ta hỏi thì đều
được trả lời là phò mã ra ngoài làm việc, phò mã ở trong cung… Mà cũng kệ Liễu Dự có bao nhiêu vội, chuyện ta
với Minh Nhuận gặp nhau hắn luôn sắp xếp vô cùng thỏa đãng, đến nỗi khiến ta không thể cự tuyệt.
Ta từng nói với Minh Nhuận không cần phải đồng ý lời mời của Liễu Dự nữa, nhưng Minh Nhuận nói cho ta hay
hắn cũng không có cách nào từ chối, là hắn nợ Liễu Dự. Thật ra nói đến chữ “thiếu”, ta sao không có cảm giác thiếu
Liễu Dự được chứ? Chính là bởi vì thế, nên ta với Minh Nhuận cứ gặp nhau liên tục.
Đặc biệt là khi Liễu Dự ngầm thừa nhận chuyện đó, ánh mắt của đám hạ nhân trong phủ công chúa bây giờ nhìn
Minh Nhuận đã khác đi, ta biết các nàng có ý gì, không gì ngoài cho rằng ta đem đại công tử của Thúy Minh Sơn
Trang thu làm diện thủ.
Gần đây Vân Vũ rất thích dùng ánh mắt u oán nhìn ta, nàng luôn nói đi nói lại bên tai ta rằng Liễu Dự rất tốt, nâng
Liễu Dự lên tận trời cao, lại còn không biết vô tình hay cố ý mà đem Minh Nhuận so sánh như cỏ dại ngoài tường.
Ta nghe thấy thế cũng chẳng tức giận, dù sao thì trong phủ công chúa to thế này thị nữ có thể nói chuyện với ta chỉ
có một mình Vân Vũ, ta khẽ thở dài một tiếng nói: “Vân Vũ, em không hiểu đâu.”
Vân Vũ bất bình nói: “Em chỉ biết là hạt giống phò mã đối tốt với công chúa thật lòng.”
Nghe thấy từ hạt giống phò mã này, ta không khỏi cảm thấy hốt hoảng. Sở dĩ ta biết Liễu Dự là bởi vì hạt giống
này, một hạt giống có thể gieo ra phò mã. Rõ ràng đây chỉ là chuyện của một năm trước, nhưng hôm nay nghĩ lại ta
lại có cảm giác như chuyện xa xưa lắm rồi.
Vân Vũ kín đáo nói: “Hạt giống phò mã thật là đáng thương, đã thành thân với công chúa lâu như thế rồi mà kết
quả lại bị một người tướng mạo bình thường cướp đi, hơn nữa còn là cái gì Minh công tử trong giang hồ cướp.
Công chúa không biết đâu, sắc mặt của phò mã gia mấy ngày nay chẳng tốt tí nào.”
Ta thở dài ca thán, mấy ngày này Liễu Dự cố ý tránh ta, ta chẳng thể nào thấy được hắn.
Ta nghĩ cứ tiếp tục thế này không phải là cách hay, ta phải nói chuyện với Liễu Dự, thật sự không thể cứ thế này
được, nếu không ta sẽ mệt, Minh Nhuận mệt, cả Liễu Dự cũng mệt, rồi rơi vào kết cục ‘tam’ bại câu thương.
(Vốn là ‘lưỡng bại câu thương’, hai bên đều bại đều bị thương, nhưng ở đây có 3 người nên tác giả mới nói là tam
bại =)))
Sau khi quyết, ta liền ở trong sảnh đường chờ Liễu Dự hồi phủ. Không ngờ chờ đến canh ba cũng chẳng thấy Liễu
Dự đâu. Ta phái người vào cung hỏi mới hay Liễu Dự lại đã đi Thái Phong làm việc.
Ta không khỏi kinh ngạc.
Sáng sớm hôm sau ta vội vã vào cung, hỏi Thừa Văn vì sao phải cử Liễu Dự đi Thái Phong. Sau khi trở về từ Tĩnh
Tây, ta cũng đã nói qua với Thừa Văn, cơ thể Liễu Dự không tốt, sau này đừng bao giờ điều hắn đi chỗ khác nữa.
Thừa Văn cũng kinh ngạc nói với ta: “A tỷ đúng là không biết việc này ư? Liễu khanh nói việc này là nàng đã cho
phép.”
Xem ra Liễu Dự rất có bản lĩnh, lại có thể giấu được chuyện lớn thế này.
Sau khi hồi phủ, ta lập tức cho người gọi Triệu thái y đến, để y đi suốt đêm đến Thái Phong. Dù sao giờ cũng sắp
cuối thu, thời tiết còn tệ hơn khi ở Tĩnh Tây, với cơ thể của Liễu Dự, khi đến mùa đông chắc chắn sẽ phát bệnh, hơn
nữa Thái Phong ở rất xa, không biết khi quay về sẽ thành gì đây nữa.
Lòng ta cực kỳ lo lắng, Ôn Phàm đã lâu không xuất hiện, nếu lúc này hắn mà đi Thái Phong tìm Liễu Dự thì thật
phiền phức, hậu quả thật khó lường.
Ta nói chuyện này với Minh Nhuận, sau khi nghe xong Minh Nhuận chỉ nói: “Phò mã không sao cả.”
Ta nhớ lại ba tháng mà hắn nói trước đó, bèn thuận miệng hỏi: “Bây giờ chỉ còn hơn một tháng nữa, rốt cuộc cách
giải quyết mà tiên sinh nói là gì?”
Vẻ mặt hắn dịu dàng: “Lúc đó nàng sẽ biết.”
Ta hơi nhíu mày, Minh Nhuận giơ tay ra dường như muốn chạm vào lông mày ta, nhưng đến giữa chừng hắn lại rút
tay về.
Ta biết tại sao giữa chừng Mn lại dừng lại, trong lòng khó tránh chút chua xót.
Trải qua mấy ngày dưới sự khuyến khích của Liễu Dự, ta với Minh Nhuận có thời gian ở chung nhiều hơn, nhưng
hai chúng ta rất ít chạm vào nhau, đều dừng lại ở lễ nghi.
Ngăn cách ta với Ôn Diễn ngoài thiên nhân ra, còn có Liễu Dự.
Cái cách mà Liễu Dự nói thoạt nhìn có vẻ ổn, song ta không làm được. Ta không thể cao hứng vui mừng sống với
người đàn ông khác khi Liễu Dự còn là phu quân của ta. Mặc dù thật sự có ở với nhau, nhưng cả đời này ta cũng sẽ
không thể nào vui được, áy náy trong lòng chắc chắn sẽ tra tấn ta đến chết.
Minh Nhuận thở dài một tiếng, trong chốc lát hai ta không nói với nhau câu gì. Qua một lúc lâu hắn mới nói:
“Chuyện của phò mã, nàng đừng lo, ta đã sai người âm thầm đi theo y, Ôn Phàm sẽ không làm hại y đâu.”
Ta cụp mắt đáp lại một tiếng.
Khi Liễu Dự trở về từ Thái Phong thì đã là chuyện của nửa tháng sau, hôm đó mưa đông mãi không ngớt, ta vừa
mới bước ra cửa đã cảm thấy hơi lạnh đánh úp lại, không khỏi rùng mình một cái. Vân Vũ vội vàng lấy áo bào gấm
vàng tơ choàng lên ta, ta khép mình trong áo, sai người chuẩn bị xe ngựa.
Ta muốn đi làm một chuyện.
Theo ta được biết, hôm nay Liễu Dự sẽ về kinh thành, ta muốn trước khi hắn tiến cung báo cáo thì chặn hắn lại. Ta
đã đánh tiếng với Thừa Văn trước rồi, lần này bất kể thế nào đi nữa ta cũng phải nói rõ với Liễu Dự.
Mặc dù trời lạnh, nhưng ta vẫn thuận lợi đợi được Liễu Dự.
Tính ra cũng gần một tháng ta chưa gặp Liễu Dự, hôm nay vừa nhìn thì trong lòng ta run rẩy ghê gớm. Chỉ một
tháng ngắn ngủn, Liễu Dự đã gầy đi rất nhiều, lúc hắn đi về phía ta thì ta nghĩ nếu như gió lớn hơn chút nữa hắn sẽ
bị gió thổi bay mất. Đợi lúc hắn đến gần thì ta lại càng run càng thêm kinh hãi, mắt hắn lún sâu vào trong, môi
không chút huyết sắc nào, sắc mặt giống như lá khô rơi xuống đất, chẳng chút sinh khí.
Dường như hắn đã già đi mười tuổi!
Ta vội vàng cởi áo bào khoác lên người Liễu Dự, vẻ mặt Liễu Dự thê lương nhìn ta.
Trong lòng ta khó tránh khỏi tức giận, “Triệu thái y.”
Hai tai Triệu thái y run lên, phịch một tiếng quỳ trước mặt ta, “Công chúa điện hạ, không phải vi thần không săn
sóc, mà là phò mã gia bị bệnh cũng không chịu uống thuốc, vi thần đã dùng hết cách mà phò mã gia vẫn không chịu
mở miệng.”
Ta nhíu mày, Liễu Dự hơi nghiêng về phía ta, bàn tay mang theo hơi lạnh khẽ cầm tay ta, “Nương tử, chúng ta hồi
phủ được chứ?”
Vân Vũ cũng vội vàng nói: “Đúng thế đúng thế, bây giờ mưa lớn, có gì quan trọng thì đợi hồi phủ rồi nói sau. Công
chúa, cơ thể phò mã quan trọng hơn.”
Ta lo Liễu Dự sẽ không chịu nổi mưa đông này, bèn sai người nhanh chóng hồi phủ.
Liễu Dự luôn nắm tay ta cho đến khi hồi phủ, ta cau mày hỏi Triệu thái y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Triệu thái y
rơi nước mắt nói: “Vi thần vừa đến Thái Phong thì phò mã gia đã nhiễm phong hàn, nửa đêm ho gay gắt. Vi thần đã
kê đơn thuốc, vốn đây chỉ là bệnh nhỏ, uống thuốc năm sáu ngày là bình phục. Nhưng năm sáu ngày sau bệnh của
phò mã gia lại càng nặng hơn, cũng không chịu để vi thần bắt mạch. Cho nên hôm trước vi thần mới phát hiện ra là
phò mã gia đều đổ hết thuốc đi…” Nói đến đây thì Triệu thái y dừng lại, giương mắt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Liễu
Dự, miệng mở ra nhưng lại không thốt ra được từ nào, ngược lại lại do dự nhìn ta.
Ta hiểu được ý của y, liền nói lạnh: “Có gì thì cứ nói đi.”
Triệu thái y chần chừ một lúc lâu mới nói: “Nếu tiếp tục như thế, cho dù là thần tiên cũng khó điều trị. Công chúa
điện hạ, lúc này phò mã gia lại bị thêm tâm bệnh, nếu không nhanh chóng chữa trị, không quá nửa năm…”
Lúc này Liễu Dự mở miệng, giọng hắn có chút yếu ớt, “Không cần nói nữa, cơ thể của ta tự ta biết. Ngươi lui đi.”
Triệu thái y nhìn ta một cái, ta khẽ gật đầu y mới lui ra. Ta cũng đưa mắt nhìn thị nữ tôi tớ xung quanh, bọn họ cũng
im lặng nối đuôi nhau đi ra.
Ta thầm than một tiếng trong lòng, nói với Liễu Dự: “Cẩn Minh, sao chàng phải khổ thế chứ?”
Đột nhiên Liễu Dự ho vài tiếng, ta vội vàng vỗ lưng hắn, đưa hắn một ly nước ấm. Sau khi uống hết, ta nói: “Để
Triệu thái y bắt mạch cho chàng, ta sẽ nhìn chàng uống hết thuốc. Lần này không thể đổ thuốc đi được.”
Liễu Dự yếu ớt nói: “Nếu ta chết đi, nương tự liệu có đau lòng?”
Trong lòng ta thất kinh, vội hỏi: “Cẩn Minh, chàng đang nói bậy gì thế. Có Triệu thái y ở đây, kinh thành cũng
nhiều đại phu như thế, trong cung cũng không ít dược liệu quý, sao chàng có thể chết được?”
Liễu Dự cười giễu một tiếng, “Nương tử nói đúng, nương tử chắc chắn sẽ không để ta chết, cho dù không phải là vì
ta, mà vì Ôn Diễn không thể chịu phạt, nương tử cũng không để ta chết được.”
Ta nghiêm mặt nói: “Cẩn Minh, ta phải nói rõ với chàng. Ta và…”
Bỗng Liễu Dự đặt chén xuống, phát ra tiếng thật lớn. Hai chữ “Minh Nhuận” nhất thời bị ta nuốt vào. Liễu Dự khẩn
cầu: “Nương tử, hôm nay chúng ta không nhắc đến y được chứ?”
Nếu là trước kia khi nhìn thấy vẻ mặt này của Liễu Dự, ta chắc chắn sẽ mềm lòng mà dừng lại. Nhưng hôm nay
không được, nếu không nói rõ với Liễu Dự, chỉ sợ sau này ta sẽ không có cơ hội nói.
Ta cương quyết nói: “Cẩn Minh, chàng đừng trốn tránh nữa, im lặng nghe ta nói đây.”
Vẻ mặt Liễu Dự đau khổ: “Ta vốn nghĩ chỉ cần nương tử vui thì ta sẽ vui, nhưng khi thấy nương tử qua lại với hắn
thì ta hết sức ghen tị. Ta không thể cười chúc phúc nương tử, nhưng nương tử không thể ở bên hắn thì sẽ rất đau
lòng mà miễn cưỡng cười. Ta không biết phải làm như thế nào, cuối cùng đành tránh đi. Nhưng không thấy nương
tử đâu, trong lòng ta rất khó chịu. Mấy ngày đến nay, ta không ăn được miếng nào, ban đêm cũng bị mất ngủ. Ta
biết tình hình của cơ thể mình, không phải ta không muốn uống thuốc, chỉ là vừa uống vào đã nôn ra. Ta đã thử rất
nhiều cách nhưng chẳng được.”
Giữa lúc hoảng hốt, ta cảm thấy Liễu Dự như già đi mười tuổi.
Có lẽ nói nhanh quá, Liễu Dự lại ho liên miên không ngớt, ho đến tê tâm liệt phế, ta nghe mà kinh hồn bạt vía. Liễu
Dự cười yếu ớt, “Nương tử, ta nghĩ ta sống không được lâu nữa đâu.”
“Chàng sẽ sống đến trăm tuổi!”
Liễu Dự lại nói: “Ta…”
Ta vội quát: “Liễu Dự! Ta không cho phép chàng nhắc lại chữ chết nữa.”
Liễu Dự lại bắt đầu ho gê gớm, ngoài việc vỗ lưng cho hắn, ta chri có thể biết đứng đấy mà nhìn. Bỗng Liễu Dự
đưa hai tay bịt miệng, ta nhìn rõ có sợi tơ máu chảy ra giữa ngón tay hắn.
Hắn buông tay ra, trong lòng bàn tay toàn là máu. Lập tức sắc mặt ta trắng bệch ra, thanh âm đều thay đổi. “Giờ
chàng ngồi đây cho ta, ta đi sai người tìm Triệu thái y… Không, đi gọi thái y trong cung lại đây.”
Liễu Dự nhẹ nhàng cười, “Nương tử vội vã như thế, là có bao nhiêu phần vì ta đây?”
Dáng vẻ bây giờ của Liễu Dự không chỉ là không hề tức giận mà lại còn giống một người sắp chết, ta nghĩ đời này
đến bây giờ ta chưa từng sợ hãi như thế này, ta dường như đã bật khóc.
“Từ hôm nay trở đi ta sẽ không gặp Minh Nhuận nữa, cả đời này sẽ không gặp lại hắn.”
Ánh mắt Liễu Dự lóe lên, hắn dùng khăn tay lau vết máu trong tay, cúi đầu nói: “Sao nàng lại phải khổ thế chứ?”
Hắn ho ra tiếng rồi nói: “Nương tử, mấy hôm nay ta đã nghĩ rất nhiều, ta vốn định sẽ nhìn nương tử và y vui vẻ qua
ngày. Nhưng sau đó ta phát hiện ra mình không làm được, cho nên ta đã suy nghĩ đến cách khác. Cơ thể mình ta
biết rõ nhất, có lẽ ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, mấy ngày nay xin nương tử hãy ở bên ta, đến khi ta trút
hơi thở cuối cùng. Ta biết trong cung có không ít dược liệu quý hiếm có thể bảo toàn mạng sống, đến lúc đó có thể
nương tử để cho ta ăn nhân sâm ngàn năm, rồi phái một người tới chăm sóc ta – cái kẻ đã bước một chân vào Quỷ
Môn quan rồi… Như thế thì, mạng của ta coi như là được bảo vệ, mà y cũng sẽ không bị phạt, còn ta khi đó bị đau
ốm giày vò đến nỗi không thể nhớ về nương tử… Cho nên, trước khi ta còn lại một hơi cuối cùng, xin hãy ở bên ta,
đừng đi gặp hắn nữa… Nương tử đồng ý ta có được không?”
Liễu Dự vừa nói vừa ho.
Dáng vẻ hắn lúc này giống như nói ta hay, nếu ta không đồng ý với hắn, giờ phút này hắn sẽ mang theo tiếc nuối
chết trước mặt ta… Ta không thể không đồng ý, giọng nói run lên: “Cái gì ta cũng đồng ý với chàng.”