Đọc truyện Hoạ Trung Hoan – Chương 13
Ta nhận Ôn Diễn làm tiên sinh không phải là hứng thú nhất thời, từ sớm ta đã muốn tiếp cận Ôn Diễn để đào ra lai lịch của hắn, bây giờ cơ hội hiếm có lại xuất hiện ngay trước mắt, ta cần phải nắm bắt mới được. Ôn Diễn trở thành tiên sinh của ta, ít nhất mỗi ngày ta cũng có thể ở chung với Ôn Diễn là một canh giờ, ta không tin là không đào bới ra được thứ gì từ hắn.
Lúc rời khỏi tiểu xá của Ôn Diễn thì sắc trời đã tối. May mà tiểu xá Tùng Đào của ta cách nơi này không xa lắm, xe ngựa đi trên đường núi chỉ khoảng một khắc là đã tới. Ta vừa xuống xe ngựa thì Tiểu Sư Tử kêu meo meo chạy đến, dúi dúi vào ta lấy lòng.
Ta vuốt ve lớp lông xù của nó, trêu đùa với bộ móng yếu ớt của nó, ngay lúc này tâm tình của ta khá tốt.
Ta ôm Tiểu Sư Tử đi vào tiểu xá, ngồi trên nhuyễn y tiếp tục chơi đùa với Tiểu Sư Tử. Tiểu Sư Tử kêu trông rất là vui, khiến thị nữ xung quanh đều mỉm cười, Vân Vũ lại càng thiết tha ngắm nhìn Tiểu Sư Tử.
Nhưng so với bầu không khí lúc này, Liễu Dự lại có vẻ trầm mặc hơn.
Ta vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Sư Tử, nhìn Liễu Dự mấy lần.
Nếu là trước đây, chắc chắn Liễu Dự phải giống chú mèo trong lòng ta này, luôn nhìn ta không rời, nhưng hôm nay lại có chút quái lạ. Ta thoáng suy nghĩ, Liễu Dự có vẻ khác thường hình như là sau khi gặp Ôn Diễn.
Nhưng hôm nay nhìn Liễu Dự với Ôn Diễn, bọn hắn không có chút nào gọi là có quen biết trước cả.
Ta đưa Tiểu Sư Tử cho Vân Vũ, Tiểu Sư Tử kêu meo meo hai tiếng, Vân Vũ hân hoan, nhanh chóng ôm chặt lấy chú mèo nhỏ. Ta để Vân Vũ cùng với các thị nữ khác lui ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại ta và Liễu Dự.
Một tay chống cằm, ta lười biếng nhìn Liễu Dự.
Sau một lúc lâu Liễu Dự mới phản ứng lại, “Sao nương tử nhìn ta như thế?”
Ta hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Liễu Dự đáp: “Ta đang nghĩ những lời hôm nay nương tử nói.”
“Ồ?”
Liễu Dự nghiêm túc nói: “Trước đây nương tử từng nhắc đến hạt giống nào đó, mới đầu ta còn tưởng là nương tử nói đùa thôi, hôm nay nghe những lời của nương tử với Ôn Diễn, ta mới biết thì ra mình sinh ra từ hạt giống. Chẳng qua ta chưa từng nghe nói đến có hạt giống nào sinh ra người cả, cho nên ta nghĩ rốt cuộc bản thân mình có phải là người hay không.”
Hắn nhìn ta, nói tiếp: “Nhưng ta có máu có thịt, những gì con người có ta cũng có, ta quyết không thể nào không phải người được. Nếu ta là người, vậy thì nhất định không cần phải sinh ra từ hạt giống.”
Liễu Dự bỗng đến gần ta, hắn hỏi: “Nương tử, hạt giống đó là quốc sư đưa cho nàng?”
Ta gật đầu.
“Nhưng có ai tận mắt nhìn thấy ta sinh ra từ đất không?”
Ta suy nghĩ, hình như cũng chỉ có một mình Vân Vũ, thế là trả lời đúng sự thật.
Liễu Dự nhíu mày suy nghĩ, sau một lúc hắn hạ giọng nói: “Nương tử có từng nghĩ qua là Vân Vũ lừa nàng không?”
Sắc mặt ta lập tức đông cứng lại.
Ta nói: “Vân Vũ không có lý do gì để gạt ta.”
Liễu Dự nói: “Nương tử, nàng có tin rằng một hạt giống có thể sinh ra người không?”
Ta lắc đầu.
Thật sự ta không tin có hạt giống nào có thể trồng ra người cả, nha đầu Vân Vũ kia điên điên khùng khùng, thích nhất là xem mấy thứ thoại bản tiểu thuyết thượng vàng hạ cám trong hiệu sách, nên có thể đã vô tình đem hư ảo cùng với sự thật nhập làm một. Lúc trước ta chỉ cho là nàng lại xem mấy thứ hỗn tạp kia nên cũng không để ý. Khi ấy ta cho rằng Liễu Dự là người của Ôn Diễn, hạt giống này chỉ là sương khói, thế nên mới hăng hái muốn ‘chơi đùa’ với Ôn Diễn.
Nhưng giờ nhìn lại, Liễu Dự không có vẻ gì là liên quan đến Ôn Diễn.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Liễu Dự nhìn ta, không nói. Ta nói: “Ngươi có nhớ ngươi xuất hiện thế nào trong phủ ta không?”
“Không nhớ rõ lắm.” Liễu Dự nói: “Ta vừa mở mắt ra đã nhớ mỗi mình nương tử, cùng với ý nghĩ mau chóng tìm được nương tử.”
Ta nhíu mày, “Trước kia ta không biết ngươi.”
Liễu Dự nói: “Nương tử, có phải nàng đã quên gì đó về ta không?”
Khóe miệng ta run rẩy.
Tuy thường ngày ta thường hay quên những việc cần làm, nhưng một người sống sờ sờ ra đó như Liễu Dự, dù có chặt đầu ta cũng không thể quên. Lại nói Liễu Dự là người Thanh Tây, ta cũng chưa từng đến Thanh Tây bao giờ. Vả lại Liễu Dự chưa từng xuất hiện ở trong phủ ta thì hắn cùng lắm cũng chỉ là một gã tú tài, ta không thể nào quen biết Liễu Dự được.
Liễu Dự đột nhiên nói: “Bây giờ có ba điểm nghi vấn, một là vì sao ta lại xuất hiện trong phủ nương tử; hai là vì sao Ôn tiên sinh lại phải đưa cho nàng hạt giống có thể sinh ra người; ba là vì sao ngoại trừ nương tử ra thì những chuyện trước kia ta hoàn toàn không nhớ rõ.”
Những lời này quả thật không sai, những nghi vấn trước mắt ta chính là mấy điểm này.
“Ôn tiên sinh quả thật khiến người ta phải kinh ngạc, hắn ta có quá nhiều thứ này nọ. Vả lại chỉ nhìn tướng mạo một cách đơn thuần, Ôn tiên sinh đã không giống người thường, hắn đưa nương tử viên hạt giống kia, cũng không biết là muốn đánh trúng tâm tư nào.” Liễu Dự nhìn ta, “Xem ra từ hôm nay, nếu nương tử muốn biết gì đó từ trên người Ôn tiên sinh, phỏng chừng rất khó, có lẽ nên bắt đầu từ tùy tùng của Ôn Diễn trước thì hay hơn.”
Liễu Dự vẫn làm bộ dáng nghiêm túc như cũ, “Lúc trước nàng nói ta là người của Ôn tiên sinh, nhưng ta căn bản chẳng biết gì về Ôn Diễn. Nương tử, nàng phải tin ta, ta tuyệt đối không hai lòng với nàng.”
Mạnh thái phó nói không sai, Liễu Dự là một người có tài, ông có đôi mắt có thể nhìn rõ người ta. Nếu Liễu Dự tham gia kì thi năm Hữu Bình đầu tiên, có lẽ Yến Thanh sẽ không phải là trạng nguyên.
Ta mỉm cười, “Ta biết.”
Ban đêm đi ngủ, ta ngẫm nghĩ lại những lời Liễu Dự nói. Từ những lời của hắn, ta tin hắn không phải là người của Ôn Diễn. Vốn ta cảm thấy Ôn Diễn với Liễu Dự là người cùng hội cùng bè, nhưng bây giờ ngược lại lại thành ra ta với Liễu Dự ngồi chung một thuyền.
Hiện giờ dường như toàn bộ những điểm đáng ngờ đều hướng về tiên sinh tân nhiệm của ta – Ôn Diễn.
Chỉ tiếc là bất luận ta nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra được nguyên cớ vì sao. Xem ra chỉ có thể làm theo lời Liễu Dự, cứ bắt đầu từ A Man trước.
Ôn Diễn nhận lời mỗi ngày dạy ta một canh giờ, địa điểm chính là tiểu xá Ôn Diễn ở. Sáng sớm ngày hôm sau ta đã tỉnh giấc, sau khi rửa mặt chải đầu xong liền gọi Vân Vũ lập tức chuẩn bị xe.
Trước khi đi, Vân Vũ nhìn Tiểu Sư Tử tha thiết không thôi. Ta thầm nghĩ tiểu xá của Ôn Diễn không lớn, có thêm Vân Vũ đi sẽ khó khăn hơn, chi bằng cứ không đi. Thế là ta bèn nói: “Vân Vũ, ngươi không cần đi với ta, ở lại tiểu xá Tùng Đào này là được rồi.”
Vân Vũ vui vẻ đáp một tiếng.
Lúc ta lên xe ngựa, Liễu Dự cũng lên theo.
Hắn giương mắt nhìn ta, “Nương tử, ta cũng phải đi.”
Ta đang do dự thì hắn nghiêm túc nói: “Nương tử học vẽ cùng Ôn tiên sinh thì nhất định A Man sẽ không ở bên quấy rầy. Đến lúc đó, nói không chừng ta có thể moi ra được một vài thứ hữu ích.”
Ta suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy lời Liễu Dự nói cũng có ý, thế là đồng ý với hắn.
Lúc ta xuống xe ngựa thì bắt gặp A Man. Bởi vì hôm qua ta hại công tử nhà hắn mặt cắt không còn chút máu mà sắc mặt của hắn đã đen hơn cả trời đêm, nhưng hôm nay nhìn lại thì đã hiền hơn rất nhiều, thấy ta còn trưng ra một nụ cười rất tươi, “Công chúa điện hạ, xin mời đi bên này.”
Ta đi theo A Man vào sau rừng cây nhỏ, liếc mắt với Liễu Dự.
Ta híp mắt hỏi han, “A Man, hôm nay Ôn tiên sinh đã khá hơn chút nào chưa?”
A Man dừng bước, hắn nói: “Đa tạ công chúa quan tâm, công tử nhà ta đã khỏe hơn rồi.”
Lời đáp này không có gì là không ổn, chỉ là ta có thể nhìn ra ý bảo vệ trong đó.Số lần ta gặp A Man không ít, tính tình của hắn thế nào thì đại khái ta cũng hiểu được. Khôn khéo như thế này, biết cấp bậc lễ nghĩa như thế này, đây không phải là A Man bên người Ôn Diễn. Xem ra đêm qua đích thị Ôn Diễn đã dạy bảo A Man một phen nên sáng nay hắn mới giả vờ hiền lành với ta.
Ta lại nói: “A Man, ngươi nói ta xem, thường ngày Ôn tiên sinh có kiêng kị gì không?”
A Man im lặng không nói.
Ta nói: “Đây không phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu ngươi nói khác cho ta, nhỡ ta không cẩn thận phạm vào kiêng kị của Ôn tiên sinh, đến lúc đó có lẽ sẽ khiến y không thoải mái.”
Liễu Dự cũng nói: “Chẳng lẽ Ôn tiên sinh có bí mật nào khó nói?”
A Man quay đầu lại, “Không có! Các người không được nói bậy! Công tử nhà ta chẳng có bí mật khó nói nào cả.”
Ta cười nói: “Thế vì sao ngươi không chịu nói cho ta biết thường ngày Ôn tiên sinh kiêng kị cái gì?”
A Man cắn môi, nói: “Công tử nhà ta ngoại trừ việc kiêng ăn đồ mặn thì chẳng kiêng kị gì nữa cả.”
Lời này vừa nghe cũng biết là đang gạt ta, rõ ràng Ôn Diễn còn không gần nữ sắc nữa.
Trong đầu ta buông tiếng thở dài, A Man này cũng chẳng dễ dàng mở miệng, xem ra cách chân tướng sự việc còn rất xa, xa đến mức không chạm thấu. Sau đó, trên đường đi ta vừa đấm vừa xoa, chỉ tiếc A Man miệng vẫn kín như bình.
Sau khi ra khỏi cánh rừng, A Man không hề dẫn ta đi nữa, trực tiếp chỉ vào căn nhà gỗ nói: “Công chúa điện hạ, công tử nhà ta ở trong phòng chờ người.” Dứt lời, hắn vội vàng rời khỏi tầm mắt ta, bộ dạng như sợ ta ăn thịt hắn vậy.
Liễu Dự nói với ta: “Nương tử, A Man giao cho ta, nàng cứ yên tâm học vẽ đi.”
Ta đáp “được”.
Sau khi ta vào nhà gỗ, việc đầu tiên làm là đưa mắt nhìn Ôn Diễn. Hắn như từ sớm đã biết ta đến đây, ánh mắt vẫn luôn hàm chứa ý cười, hắn chỉ vào chiếc bàn nói, “Ta đã pha Bích Loa Xuân rồi, công chúa đường xa đến đây có lẽ cũng khát rồi.”
Ta đối với chén trà Bích Loa Xuân của Ôn Diễn chính là yêu đến độ không thể yêu được nữa, vừa nghe hắn nói như thế, ta tất nhiên không chút khách khí, ngồi xuống ghế bưng Bích Loa Xuân lên, từ từ hớp mấy ngụm.
Trong phút chốc ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, ta cười nói: “Bích Loa Xuân của tiên sinh thật không ai bằng. Tiên sinh cũng không cần phải câu nệ giáo điều, ta đã nhận ngươi làm tiên sinh của ta, ta sẽ là đệ tử của ngươi, tiên sinh cứ gọi tên ta đi.”
Ôn Diễn cười nhẹ: “Cấp bậc lễ nghĩa cũng phải nên có, công chúa mặc dù là đệ tử của ta, nhưng trước sau vẫn là công chúa của thiên hạ này. Công chúa gọi ta một tiếng tiên sinh đã là vinh hạnh đặc biệt cho ta rồi.”
Ta thấy thế cũng biết Ôn Diễn không muốn thay đổi xưng hô, mà cũng chẳng sao, dù sao ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi.
“Tiên sinh, bao giờ thì bắt đậu dạy ta vẽ tranh đây?”
Ôn Diễn nói: “Tùy công chúa.”
Ta đảo mắt, “Ừm, một khắc sau bắt đầu, ổn không?”
Ôn Diễn gật đầu.
Ta lại nếm Bích Loa Xuân, ánh mắt quét một vòng trong căn nhà gỗ này. Hôm qua không có thời gian để xem xét tỉ mỉ, hôm nay nhìn lại, quả thật Ôn Diễn rất biết thưởng thức. Bên ngoài nhìn vào chẳng qua chỉ là một căn nhà gỗ đơn giản, nhưng bố trí bên trong vô cùng tinh xảo. Ta nhìn vài lần, chợt phát hiện ra Ôn Diễn là một người cẩn thận, giống như lúc này dưới mông ta là một chiếc nệm êm, hôm qua lúc đến đây không có.
Ta nhìn đi nhìn lại, cuối cùng ánh mắt quay về trên người Ôn Diễn, dường như Ôn Diễn một mực nhìn ta, ánh mắt không hề thay đổi.
Ta chợt thấy không tự nhiên lắm, bèn cười khan một tiếng, nói: “Bài trí trong phòng tiên sinh rất tao nhã.”
Ôn Diễn cười nói: “Nếu công chúa thích, thì đợi sau khi ta rời đi sẽ giao lại cho công chúa.”
Ta sửng sốt, “Rời đi?”
Ôn Diễn nói: “Ta đến kinh thành cũng chỉ là hứng thú nhất thời, được bệ hạ quan tâm lại càng ngoài dự đoán. Kinh thành phồn hoa ta đã được chứng kiến, qua mấy tháng nữa ta sẽ rời đi. Mặc dù kinh thành rất tốt, nhưng dù sao ở đây cũng không phải là quê hương của ta.”
Ta thật sự chưa bao giờ nghĩ đến là Ôn Diễn sẽ rời khỏi kinh thành. Ta cho rằng một kẻ có thể dễ dàng đi lên vị trí quốc sư, tiếp đó sẽ nên đi làm mấy chuyện to lớn gì đó, ít nhất cũng phải đợi hai mươi ba mươi năm, nhưng mấy tháng sau Ôn Diễn đã muốn rời đi.
Giây phút này tâm tình ta không được tốt lắm.
Rõ ràng là lúc nghe thấy Ôn Diễn rời đi ta nên vui mừng mới đúng, nhưng hắn lại có thể nói một cách nhẹ nhàng như thế, làm cho ta mơ hồ cảm thấy có chút mất mát. Giống như hai quân đang đối chiến, quân ta chí khí tràn đầy, muốn tiêu dịch tướng quân địch thất bại thảm hại, kết quả là quân địch nói rằng, cuộc chiến này, từ đầu đến giờ bọn ta chưa từng muốn đánh với các ngươi.