Hoa Tối Liễu Sáng

Chương 18


Đọc truyện Hoa Tối Liễu Sáng – Chương 18

Lâm Khỏa Văn vui sướng cầm cành hồng về nhà, nhưng vừa bước vào cửa đã cảm thấy bất thường, cả nhà hôm nay lại không như mọi ngày, đáng lẽ ba mẹ đã làm xong cơm, chờ cô cùng ăn rồi nói những chuyện xảy ra ở trường. Nhưng lúc này ba lại ngồi trên ghế sa lon, cả người bị khói thuốc vờn quanh, trong chiếc gạt chứa đầy tàn thuốc, cô hơi giật mình, trong trí nhớ của cô, ba chưa bao giờ hút thuốc, chẳng qua vì xã giao mới thỉnh thoảng lấy ra, thế mà hôm nay lại hút nhiều như vậy, cô nhẹ nhàng nói: “Ba, mẹ đâu rồi? Khi nào mình ăn cơm?”

Ba Lâm dụi tắt điếu thuốc, đứng lên nói: “Bây giờ ba sẽ đi làm cơm, mẹ con trong phòng ngủ đó.” Ông nói xong, rồi yên lặng đi vào nhà bếp.

Lâm Khỏa Văn nhìn bóng lưng của ba, lại hỏi: “Ba, con giúp ba nhé?”

Ba Lâm quay đầu lại cười: “Không cần đâu, sẽ được ăn cơm nhanh thôi.”

Lâm Khỏa Văn đẩy cửa phòng ngủ của mẹ, mẹ Lâm đang ngồi ở đầu giường lau nước mắt, Lâm Khỏa Văn hoảng hốt, vội hỏi: “Mẹ! Mẹ…”

Mẹ Lâm mò mẫm lau nước mắt, nặn ra một nụ cười: “Con bé ngốc, chỉ cãi nhau với ba con thôi, chưa thấy ba mẹ cãi nhau sao, ngạc nhiên lắm à.”

Lâm Khỏa Văn thoáng yên tâm, tuy ba mẹ cãi nhau như cơm bữa, nhưng cô rất ít khi thấy mẹ khóc, rõ ràng lần này tranh cãi rất gay gắt.

Mẹ Lâm liếc nhìn cành hồng trong tay con gái, cười nói: “Hôm nay là lễ tình nhân, tiểu tử nào tặng hoa cho con thế?”

Lâm Khỏa Văn làm bộ không thèm để ý nói: “A, mẹ nói cái này sao, haizz, nào có ai tặng cho con gái mẹ đâu, của một bạn nữ trong lớp không cần, con thấy đẹp, nên cầm về trồng thôi.”

Mẹ Lâm trầm ngâm chạm vào chiếc gai đâm ra từ cành hoa, lẩm bẩm nói: “Những thứ đẹp đẽ đều mang theo gai nhọn, nhưng dù bị đâm chảy máu chúng vẫn cam lòng.”

Lâm Khỏa Văn hoài nghi nhìn mẹ mình, mẹ Lâm cười nói: “Mẹ đi xem ba con làm cơm thế nào, đến phụ một tay.” Bà nói xong rồi đứng lên.

“Mẹ.” Lâm Khỏa Văn gọi bà, huơ huơ cành hồng trong tay, “Mẹ nói xem, con nên cắm trong bình trồng, hay làm thành tiêu bản ạ?”

Mẹ Lâm bật cười: “Con bé ngốc, vì một đóa hoa hồng mà hao tâm tổn sức như vậy, nếu con thích nó đến thế, thì làm thành tiêu bản đi, có thể giữ được lâu.”


Lâm Khỏa Văn lên mạng tra cách làm tiêu bản từ hoa tươi, sau đó kẹp vào cuốn từ điển Anh – Hán dày nhất, đặt vào ngăn kéo tủ còn trống, trong ngăn kéo chỉ có một con hạc giấy, nếu như mở hạc giấy ra, sẽ phát hiện đó là một tờ giấy viết đầy câu thơ, đây chính là giấy nháp viết thơ của Trương Sùng Huyền để lại lúc học tiểu học, Lâm Khỏa Văn sờ hạc giấy, cười nói: “Cậu có bạn rồi nè.”

Trên bàn cơm, ba Lâm và mẹ Lâm vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với nhau, thế nhưng đối với Lâm Khỏa Văn lại quan tâm như bình thường: “Con ăn cơm đi rồi ngủ trưa một lát, còn nhiều thời gian lắm, không cần vội đến trường.”

Lâm Khỏa Văn gật đầu rồi im lặng uống canh, cảm thấy thật buồn bã.

Vừa ngủ dậy, Lâm Khỏa Văn đã đẩy xe ra khỏi nhà, ba mẹ vẫn chưa có dấu hiệu làm lành, lúc cô bước ra sân, thấy trong sân của tiểu khu bỗng đậu một chiếc xe thân dài có rèm che, trong ấn tượng hình như ba của Trương Sùng Huyền cũng chạy loại xe này, cô đứng từ xa nhìn vào bên trong xe một chút, nếu quả thật ba của Trương Sùng Huyền ngồi bên trong, cô có cần tới chào hỏi không nhỉ? Thế nhưng bên trong đen kịt thấy không rõ bóng người, cô đợi một chập lại không có người đi ra, nên hậm hực suy nghĩ: Người chạy xe này nhiều như vậy, ai biết có phải là ba cậu ấy hay không. Vì vậy cô bèn quay đầu đạp xe rời đi. Ngay khi cô đi không bao lâu, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, gương mặt ẩn tình đã chạy chậm đến hướng của chiếc xe thân dài có rèm che kia, bà mở cửa xe, nhẹ nhàng nói: “Lão Trương!”

Lâm Khỏa Văn vẫn còn cảm giác vui sướng do cành hồng mang tới, nếu quả thật như cô đoán, Trương Sùng Huyền thích cô, cùng cô hẹn nhau trưởng thành. Như vậy cô sẽ chờ, cô quả thật là người có tình cảm lâu bền. Lâm Khỏa Văn mang vẻ mặt hạnh phúc đi đến cửa phòng học, lại quên rằng buổi trưa còn có một người bị cô từ chối.

Cửa phòng học bị một người chận lại, Lâm Khỏa Văn vừa ngẩng đầu, lại vội cúi xuống, nhẹ giọng nói: “Lớp trưởng!”

Gương mặt lớp trưởng lạnh lùng nhìn cô, nửa ngày mới lui lại nửa bước, Lâm Khỏa Văn nghiêng người chuẩn bị bước vào lớp, lại đột nhiên bị người bên cạnh chặn ngang kéo vào ngực.

Suýt chút nữa cô đã hét to, vội dùng lực đẩy cậu ta ra, nhưng lại bị cậu ôm chặt hơn, trong lớp đã vang lên tiếng ồn ào và tiếng huýt gió, cô vừa xấu hổ vừa lúng túng, vội la lên: “Lớp trưởng, cậu đừng như vậy!”

Lớp trưởng cúi đầu, ở bên tai cô nói: “Sau này đừng có mà từ chối người khác thẳng thừng như vậy, rất tự ái đó biết không.”

Lâm Khỏa Văn nghẹn họng, phải từ chối khéo léo thế nào nữa? Cô còn chưa đủ khéo léo sao?

“Tôi nói này anh bạn, cậu không nhìn thấy bạn nữ trong lòng cậu không muốn để cậu ôm à?” Một giọng nam lành lạnh truyền đến.

Lớp trưởng bèn thả cô ra.


Lâm Khỏa Văn như gặp được người thân, vội chạy về phía nam sinh kia, reo lên: “Cao Á Uy!”

Lớp trưởng đen mặt, ngày hôm nay cậu ta thật đen đủi, đoạn lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến anh?”

Cao Á Uy ngậm điếu thuốc, híp mắt nhìn cậu ta: “Ha, tôi nói này anh bạn, cậu thật chẳng thức thời gì cả. Thứ nhất, Lâm Khỏa Văn là đại ca của tôi, người đi trên đường đều biết cả, thứ hai, cô ấy còn là em gái kết nghĩa thông minh của tôi, cậu nói xem liên quan hay không liên quan đây?”

Lớp trưởng chịu thua: “Em gái kết nghĩa của anh?” Con bé này rốt cuộc có bao nhiêu anh em kết nghĩa vậy?

Cao Á Uy hừ nhẹ một tiếng: “Cậu có ý kiến gì à?”

Lớp trưởng không cam lòng trừng mắt liếc bọn họ, nhưng chỉ im lặng rồi một mình quay về lớp. Em gái kết nghĩa của hoa vương? Đại ca xã hội đen? Em gái kết nghĩa của vua lưu manh? Sao từ trước đến giờ cậu vẫn không biết Lâm Khỏa Văn có lai lịch như vậy, nếu sớm biết đã không trêu chọc cô ta.

Cao Á Uy thờ ơ hít một hơi thuốc lá, nhìn bóng lớp trưởng biến mất, khinh thường nói: “Thằng đó đúng là nhát cấy.”

Lâm Khỏa Văn từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Sao anh lại đến cửa lớp tôi thế, nghe Đàm Tinh nói anh học lớp một, chúng ta cũng không học chung một lầu.”

Cao Á Uy nặng nề nhả ra một vòng khói, nói: “Hóa ra cô ấy còn có thể nói chuyện của tôi với cậu?”

Lâm Khỏa Văn cười khẽ: “Đương nhiên rồi, chuyện cậu ấy nói nhiều nhất với tôi là về anh đấy.”

Cao Á Uy lại cười khổ nói: “Hôm nay là lễ tình nhân, tôi được cô ấy tặng chocolate, còn có một lá thư, trong đó viết ba chữ, cậu đoán xem đó là gì?”


Lâm Khỏa Văn cười nói: “Em thích anh?”

Cao Á Uy cười ha ha, thế nhưng nụ cười rất miễn cưỡng: “Không phải, là ‘Chia ta đi’.”

“Tại sao?”

Cao Á Uy bĩu môi: “Tôi đang muốn tới tìm cậu hỏi tại sao đây?”

Lâm Khỏa Văn cắn môi dưới nói: “Tôi sẽ giúp anh hỏi cậu ấy một chút!”

Cao Á Uy gật đầu cười: “Nếu không cậu nghĩ tôi đến tìm cậu làm gì? Haizz, lòng dạ con gái, thật là khó hiểu.”

Lâm Khỏa Văn nhìn dáng vẻ của anh ta, thật sự không biết nên nói gì để an ủi.

Cao Á Uy đột nhiên khoát vai cô nói: “Cậu vẫn quyết tâm trước mười tám tuổi không nói đến chuyện yêu đương?”

Lâm Khỏa Văn yếu ớt gật đầu, trí nhớ của tên này thật tốt.

Cao Á Uy gật gật đầu, nói: “Hiểu rồi!” Anh ta nói xong rồi kéo cô đi vào lớp.

“Lâm Khỏa Văn là đại ca của tôi, cậu ấy chỉ muốn học cho giỏi, thi đậu đại học, không muốn nói đến chuyện yêu đương, mong mọi người hiểu rõ một chút. Còn nữa, nếu có ai dám bắt nạt cậu ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.” Cao Á Uy đứng trên bàn giáo viên lớn giọng nói, sau đó vỗ nhẹ lên đầu cô, “Về chỗ đi, nhớ phải giúp tôi hỏi Đàm Tinh đấy.”

Lâm Khỏa Văn đỏ mặt, dưới ánh mắt chăm chú của cả lớp, cô lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình. Cũng may cô ngồi ở hàng thứ hai. Cái tên Cao Á Uy này, mặc dù đang giúp cô, thế nhưng giọng điệu lại quá phách lối, ôi, quên đi, anh ta chính là loại người như vậy. Chỉ có điều, tại sao Đàm Tinh lại muốn chia tay chứ, lễ tình nhân đâu phải để chia tay!

Sau khi tiết tự học cuối cùng của buổi tối kết thúc, Lâm Khỏa Văn liền thu dọn cặp sách, tiếng chuông vừa vang lên, cô đã chạy ra khỏi phòng học, chạy đến lớp chín tìm Đàm Tinh, dường như Đàm Tinh cũng biết rõ mục đích mà cô tới, chỉ cười nói: “Làm thuyết khách à?”

Lâm Khỏa Văn: “Lâu rồi chúng mình không về nhà cùng nhau, đi chung nhé?”


“Được.” Đàm Tinh cũng đeo ba lô lên.

“Tại sao lại muốn chia tay?” Lâm Khỏa Văn hỏi thẳng.

“Ba mẹ tớ không muốn tớ quen Cao Á Uy, bọn họ cũng đã thu xếp làm mai cho tớ rồi, cậu nói xem, có phải rất lạc hậu không?” Đàm Tinh nói.

“Cậu có thể không đồng ý mà, bây giờ có ai còn mai mối nữa chứ. Hơn nữa, ngay cả đại học cậu còn chưa thi, cũng chưa chắc Cao Á Uy đã không thi đậu đại học, chưa thể kết luận anh ta là người có phẩm chất xấu.” Lâm Khỏa Văn rất kích động.

Đàm Tinh cười khổ một tiếng, nói: “Ba mẹ tớ kết hôn sớm, bọn họ cũng muốn tớ sớm kết hôn, sớm cho họ được ôm cháu trai, mẹ tớ còn cho rằng nhờ người mai mối thì tình cảm vợ chồng mới bền lâu, hơn nữa ba tớ là người nóng tính, haizz, ông ấy đã thăm hỏi nhà trai rồi, gia trưởng hai bên đều đồng ý.”

A, Đàm Tinh xinh đẹp như vậy, đương nhiên người ta sẽ gấp rút đồng ý, Lâm Khỏa Văn thầm nghĩ, cô vẫn không hiểu lắm: “Nếu đồng ý thì đã sao, cậu không đồng ý thì có hậu quả gì không?”

Đàm Tinh bình thản nói: “Tớ không đồng ý, gia đình của tớ sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền, ngay cả sính lễ người ta cũng đem đến rồi, còn bằng lòng chờ tớ đến tuổi kết hôn mới đi đăng kí.”

“Cái gì? Chị hai à, cậu mới bây lớn, cứ như vậy mà bị bán sao? Hơn nữa, cậu còn chưa được thấy mặt người kia nữa, sao đã xác định như vậy rồi.” Lâm Khỏa Văn không dám tin.

Đàm Tinh lại cười: “Tớ chưa gặp, nhưng ba mẹ tớ đã gặp rồi. Tớ cũng đã qua tuổi thành niên, còn chưa đến hai năm nữa, tớ đã đủ tuổi kết hôn theo pháp luật rồi, Khỏa Văn à.”

Lâm Khỏa Văn vẫn còn có chút tức giận, nhưng cô lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Đàm Tinh và Trương Sùng Huyền là chị em họ, mẹ của Đàm Tinh đã có loại tư tưởng lạc hậu này, vậy mẹ Trương Sùng Huyền có phải cũng như thế không, Lâm Khỏa Văn bỗng cảm thấy tóc gáy đều dựng lên, cô giả vờ không để ý nói: “Không phải dòng họ các cậu đều chịu chung số phận này chứ, thí dụ như, em họ của cậu ấy, Trương Sùng Huyền?”

Hình như Đàm Tinh nhớ lại chuyện gì rất buồn cười, cười ha ha nói: “Sùng Huyền? Buổi trưa hôm nay, dì còn ở nhà tớ hỏi ý kiến mẹ tớ, có phải cũng nên thu xếp cho cậu ấy một người hay không.”

A? Trái tim Lâm Khỏa Văn chợt quặn lại. Lễ tình nhân, dường như quả thật là thời điểm để chia ly.

Hai cô bé đẩy xe đạp đứng trước cổng trường trò chuyện rất lâu, mãi đến lúc bảo vệ đi ra đuổi người, mới chia tay rời đi, Lâm Khỏa Văn một đường đều buồn buồn, dường như Đàm Tinh chưa từng có ý thức kháng cự, chỉ thờ ơ nhìn gia đình mình sắp đặt, lẽ nào cậu ấy thật sự bỏ được Cao Á Uy? Như vậy Trương Sùng Huyền thì sao? Cậu ấy sẽ làm thế nào?

Lâm Khỏa Văn buồn bã thẩn thờ trở về căn nhà trong tiểu khu, mùa đông ở tiểu khu, từ tám chín giờ tối đã không còn bóng người, bây giờ chắc đã gần mười một giờ, ôi, ba mẹ hẳn phải sốt ruột lắm rồi, cô khóa xe vào bãi đổ, đang chuẩn bị lên lầu, nương theo đèn đường, cô lại thấy chiếc xe thân dài lúc trưa từ xa chạy vào, đến đầu ngõ thì ngừng lại. Cô đứng ở chỗ tối, hoài nghi nghĩ: Chắc không phải là xe của ba Trương Sùng Huyền chứ. Lúc cửa xe mở ra, người bước xuống là một phụ nữ trung niên, không ngờ lại là mẹ của cô, mà khi cánh cửa khác được mở, người đàn ông xuất hiện, lại chính là ba của Trương Sùng Huyền —— Trương thị trưởng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.