Họa Tình 1 - Ánh Bình Minh

Chương 166


Đọc truyện Họa Tình 1 – Ánh Bình Minh – Chương 166


Nói rồi anh quay sang lấy doanh thu của tập đoàn khi anh điều hành cho ông xem. 
– Ba xem, doanh số này có tệ không? Là con đã và đang làm đấy.

Ba cứ một mực nghĩ họ sẽ làm khó con là ba không tin tưởng con mình.

Ba có tin ngay ngày mai, con sẽ đánh sập tập đoàn không? Nếu ba muốn tốt cho con thì hãy để con quyết, con làm.

Trách nhiệm của con là gánh vác thay ba, con sẽ làm tốt.

Còn ba cứ muốn dính tay vào, con sẽ cho nó sập ngay trước mắt ba đấy.

Hôm nay, con muốn một câu trả lời từ ba.

Ba có cho con quyền thừa kế và gây dựng cơ nghiệp của ba không? Nếu ba còn chần chừ thì con sẽ mặc kệ cho đám chó săn kia cắn xé đấy.

Thời gian không còn nhiều đâu, hai ngày nữa họp cổ đông, con muốn ba đưa ra quyết định. 
Ông Hứa nặng nhọc thở, dù con ông đã trưởng thành nhưng ông vẫn lo.

– Con không thế… 
Advertisement
– Không thể làm gì? Con sẽ bóc từng cái tua của bọn họ xem họ còn làm gì được con.

– Dù sao họ cũng là…!ruột thịt…!của ba.

Hải Phong cười gắn. 
– Ruột thịt sao? Thế chú út không phải là ruột thịt của ba sao? Bao nhiêu năm nay, ba vì mấy con đỉa kia mà hắt hủi em trai mình, trong khi người thật tâm lo cho ba nhất là chú ấy.

Ba có tư cách gì mà nói về ruột thịt.


Tóm lại là ba vẫn không tin con.Vậy thì ba cứ chờ xem, con sẽ phá hủy cơ ngơi của ba như thế nào? Dù chẳng cần quyền thừa kế con vẫn làm được. 
– Con…!con…ta sẽ đồng ý nếu con chịu lấy 
Advertisement
Ly Ling. 
– Tôi phản đối. 
Cả ba người nhìn ra ngoài, bà Hứa bước vào với khuôn mặt giận dữ nhưng vô cùng bình tĩnh. 
– Cả đời ông lừa dối tôi, bây giờ còn bắt con trai tôi thay ông trả nợ tình cũ nữa.

Ông có còn là người không hả? Sao ông không chết quách đi cho rồi? 
– Bà…bà biết… 
– Đúng, tôi biết rồi.

Ông còn muốn lừa dối tôi hả? Tôi có chết cũng không cho con trai tôi lấy con gái mụ ta.

Ông cứ nằm đây chờ chết mà giữ lấy cơ ngơi chó gặm của ông đi.

Nhưng ông phải trả lại tiền tôi đã đưa ông gây dựng, tôi tính lãi theo năm, tính tiền mất giá theo năm.

Ông tỉnh dậy mà trả nợ cho tôi đi, đồ đểu. 
Nói rồi bà bật khóc, bà thật sự yêu ông ta.

Nhưng không ngờ lại bị lừa dối trắng trợn như vậy? Có lẽ đây là cái giá bà phải trả khi bỏ người như ba Hải Phong mà chạy theo ông ta. 
– Bà, tôi không…!phải như vậy…!tôi không.

lừa bà, nhưng Việt Phong…!lấy Ly Ling..

sẽ được ông ta giúp… 
– Ông im miệng ngay, con trai tôi không cần bám váy vợ.

Nó đã trưởng thành rồi.

Ông phải sống mà nhìn con trai tôi giải quyết hậu quả mà ông gây ra.

Nó không hèn nhát, yếu đuối đến mức phải cầu cạnh người khác.

Hôm nay, tôi đến gặp ông để nói rõ với ông.

Thứ nhất, tôi không đồng ý cho con trai tôi lấy cô ta, tôi đã có con dâu rồi.Thứ hai, tình yêu của tôi với ông đã hết, ông hãy trả tiền của tôi, trả tiền cho thanh xuân của tôi đi, không được thiếu một đồng.

Chưa trả xong thì đừng mong chết…!ông chết tôi cũng lôi ông sống dậy đấy. 
Bà Hứa nói một hồi như trút hết đau thương trong lòng.

Âu Lan và Hải Phong đứng bất động nhìn nhau. 
Ông Hứa rên hừ hừ, lại thở d ốc.

Ông cố gọi bà Hứa nhưng bà đã bỏ đi. 
Hải Phong thong thả khi thấy ông vẫn còn đủ sức. 
– Con nói cho ba biết, ba vẫn còn dung túng họ là ba đang muốn giết con trai mình.

Chính họ đã gây ra vụ tai nạn cho con, họ muốn con chết để tài sản thuộc về họ.


Con vốn không định nói nhưng ba cần phải biết sự thật.

Nhưng ba yên tâm, họ muốn đoạt mạng con bây giờ không dễ đâu.

Họ đánh con một thì con trả lại mười.

Ba cố mà sống để nhìn con chiến đấu, cố mà sống để còn nhìn cháu nội của ba nữa.

Thôi ba nghỉ đi, hôm khác vợ chồng con đến thăm ba.

Âu Lan cúi đầu chào. 
– Chào ba, hẹn gặp lại.

Chúc ba mau khỏe.

Nhìn theo bóng hai người rời đi, khóe mắt ông nhỏ một dòng nước ấm.

Họ dám giết con ông sao? Một lũ chó sói không tính người.

Bọn chúng chỉ muốn tiền còn muốn ông chết đi nhưng chỉ có Việt Phong nhắc nhở ông phải sống. 
Ra đến sảnh, hai người gặp bà Hứa đang ngồi thất thần, mắt sưng húp, đỏ au.

Âu Lan nhắc anh ra xe còn mình ngồi xuống động viên bà.

Dù ban đầu cô không có thiện cảm 
với bà ta nhưng lúc này, bà ấy thật đáng thương.Vừa nãy, bà còn bênh vực cô nên cô cũng cần có trách nhiệm quan tâm tới bà ấy.

– Mẹ, hôm nay có phải mẹ thấy tâm tư mình rất tốt không? 
Bà Hứa quay ra, ngạc nhiên khi được Âu Lan gọi là mẹ. 
– Con biết mối quan hệ giữa…. 
– Con biết nên từ đầu con rất ghét mẹ.

Anh ấy thành ra bất cần, cuộc sống buông thả là do mẹ.

Mẹ không hoàn thành nghĩa vụ của một người mẹ. 
Bà khóc nấc lên. 

– Mẹ xin lỗi, mẹ sẽ bù đắp cho nó.

Hai đứa đã giúp mẹ hiểu hơn về ý nghĩa của cuộc đời này.Tiền bạc không phải là tất cả, tình thân con cái mới là quan trọng.

Nếu ông ta không đồng ý thì mẹ cũng không cần nữa.

Hai đứa hãy sống tốt, ngày mai có thể trở về được rồi.

Mẹ sẽ tự giải quyết lấy việc của mình mà không phiền các con nữa. 
Âu Lan nắm lấy bàn tay run rẩy kia, vỗ  nhẹ.
– Anh ấy sẽ giúp mẹ chống trả nhưng hôm nay mẹ làm con rất tự hào.

Mẹ đã làm rất tốt đấy, đừng để ai bắt nạt mình nữa.

Mẹ có thể làm được mọi việc, nên hãy mạnh mẽ lên, chúng con sẽ giúp mẹ. 
– Thật sao? Mẹ đã làm tốt hả? 
– Vâng. 
Đúng vậy, hơn hai mươi năm nay, hôm nay tâm trạng của bà mới tốt như vậy.

Bà đã dạy cho mấy mụ chuyên dẫm lên bà một bài học, đã dám nói thẳng vào mặt chồng bà, đem hết tâm tư ra mà nói…!có chút đau lòng nhưng lại nhẹ nhõm.Việc tranh giành tài sản cũng không còn là quá quan trọng nữa.

Bà vẫn có thể chuẩn bị được tiền sống cùng con trai bà, không giàu có nhưng sẽ có hạnh phúc.

Rồi bà sẽ cầu xin Hải Phong tha thứ, bà sẽ có hai cậu con trai.Việt Phong tỉnh lại, bà sẽ đưa nó về Việt Nam và cho nó đóng phim như nó muốn. 
Hít một hơi thật sâu, bà lau sạch nước mắt. 
– Chúng ta về thôi, tối nay mẹ sẽ nấu món ăn Việt cho hai đứa ăn.

Cảm ơn con..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.