Họa Tình 1 - Ánh Bình Minh

Chương 162


Đọc truyện Họa Tình 1 – Ánh Bình Minh – Chương 162


Hải Phong nhắc nhở một hồi những người làm trong nhà khiến họ sợ hãi, không dám ngẩng mặt nhìn thẳng anh nữa. 
Bà Hứa cũng biết trong nhà này, có vài người bị đám anh em họ hàng mua chuộc nhưng chỉ âm thầm đề phòng.

Hải Phong bây giờ đang dọn dẹp hết đám sâu bọ ấy giúp bà nên bà bắt đầu thấy nể phục cách làm việc không kiêng nể ai của cậu con trai này. 
Hải Phong cho giải tán người làm, khoác tay vợ đi dạo trong vườn. 
– Anh sẽ đưa em đến gặp ông ta.

Dù sao cũng nên chào hỏi một chút.

Âu Lan thắc mắc. 
Advertisement
– Ông ta có đáng sợ không mà trong nhà lại loạn như quân Nguyên vậy anh? – Em lo lắng? 
– Một chút. 
Hải Phong cười, ghé vai cô, cười cười. 
Advertisement
– Dù ông ta có khỏe lại đứng trước mặt 

em thì cũng không một phát bẻ gãy tay người đàn ông khỏe mạnh đâu. 
Âu Lan hất đầu anh ra lườm. 
– Chẳng phải do anh ủng hộ nên em mới bẻ sao? 
– Sao em hiểu ý anh nhanh nhỉ? Anh mới đưa mắt mà em đã làm đúng ý rồi.

Âu Lan cười sung sướng. 
– Vì em là vợ anh mà. 
…. 
Sáng sớm, khi hai người còn chưa dậy đã nghe thấy om sòm dưới phòng khách.

Một nữ giúp việc chạy lên gõ cửa phòng. 
– Thiếu gia, thiếu phu nhân, bà Hoàng và bác gái cả đến tìm thiếu gia. 
Hải Phong vẫn nằm im trên giường ôm vợ trong lòng, nói vọng ra. 
– Hôm qua tôi nói các người chưa hiểu à? Để vợ tôi dậy vì ồn ào nữa thì tất cả các người đều ra khỏi nhà đấy. 
Tiếng nữ giúp việc run run. 
– Dạ vâng ạ, chúng tôi biết phải làm gì rồi ạ.. 
Cô ta xuống nhà một lát thì Hải Phong nghe thấy tiếng hai mụ đàn bà la hét thất 
thanh. 
– Bỏ ra, chúng mày mù à? Sao dám kéo chúng tao ra khỏi nhà hả? 
Họ ném hai người ra ngoài, đóng cửa lại, mặc kệ họ đứng ngoài chửi rủa.Ai nấy đều đi làm việc của mình.

Ở đây, công việc của họ không quá vất vả lại lương tương đối tốt nên họ phải nghe lời sau khi tận mắt thấy thiếu gia dạy dỗ người hôm qua. 
Bà Hứa biết sau khi khóa thẻ, họ sẽ không để yên, ngày nào cũng thấy họ đến chửi bới.

Người làm sợ Hải Phong nên ngăn không cho hai người phụ nữ kia vào nhà. 
Vừa thấy Hải Phong đi xuống, bà chạy lại lo lắng. 
– Bây giờ phải làm sao với hai người kia? – Kệ họ đi, quan tâm làm gì? 
– Chẳng lẽ con muốn tránh gặp họ. 
– Gặp chứ…!nhưng chờ đã.


Bây giờ con muốn ăn sáng được chứ? 
Bà Hứa nhìn thái độ ung dung của Hải Phong thì đặt niềm tin tuyệt đối vào anh.

Bà vào bếp nhắc người làm chuẩn bị đồ ăn sáng.

– Âu Lan không dậy ăn sáng sao? 
– Cô ấy đang tắm nên sẽ xuống ngay bây giờ? Đợi hôm nào ông ấy tỉnh, tôi sẽ đưa cô ấy đi gặp ông ấy. 
– Ừ, mẹ tôn trọng quyết định của con. 
Mọi dự định của bà đều bị chệch hướng với kế hoạch của Hải Phong.

Ban đầu muốn anh nghe lời lấy Ly Ling để nhanh chóng lấy quyền thừa kế nhưng bây giờ bà cũng không muốn nữa sau khi biết mọi chuyện.

Bây giờ thì cứ im lặng làm những gì Hải Phong nói.

Nó nói có cách thì nhất định sẽ có cách.

– Chào buổi sáng 
Âu Lan xuống nhà, ngồi vào bàn ăn sáng cùng hai người.

Bên trong, cả nhà ăn uống vô cùng thoải mái. 
Bên ngoài cổng, hai người đàn bà cũng tích cực chửi rủa, khóc lóc om sòm.


Đám người giúp việc ban đầu còn nhẹ nhàng khuyên nhủ nhưng sau điếc tai quá mà lấy vòi nước phun ra cửa đuổi khách. 
Không gặp được Việt Phong để đòi mở lại tài khoản thì cả hai chạy đến bệnh viện gặp ông Hứa nhưng cũng bị vệ sĩ hất cẳng ra ngoài không vào được phòng bệnh. 
Mấy ngày liền, hai người tới làm ầm ĩ, gần một tuần Hải Phong mới ra gặp họ. 
Vừa thấy anh, bà thím đã ra sức chửi. 
– Việt Phong, thằng nhãi ranh kia, mày dám đánh chú mày gãy tay gẫy chân còn đóng băng thẻ tín dụng của tao, mày là ai mà dám lộng hành thế hả? Mày chỉ là đứa con hoang của mẹ mày chứ thiếu gia cái gì? Tao sẽ không để mày yên đâu. 
Anh lấy ghế ngồi xuống cho bà ta chửi.

Công nhận đàn bà máu lên chửi không biết mệt.

Bà bác cũng được thể khóc lóc um xùm.

Đang tiêu tiền như nước, tự dưng bây giờ bị cắt, một đồng không có đương nhiên là nổi điên rồi.

Anh còn nghe nói mấy ông chồng thì ngày đêm đay nghiến nên hai mụ mới đến đây chửi bới suốt ngày..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.