Đọc truyện Họa Tình 1 – Ánh Bình Minh – Chương 156
Đêm tối như mực, cô chỉ cảm nhận được anh qua hơi thở.
Hải Phong hôn lên môi cô một cái.
– Bố bảo anh phải nhanh có cháu ngoại cho bố nên…!anh trốn về nặn người đây.
Tay anh trượt từ trên ngực xuống dưới.
Trên da cô như có điện giật ở những nơi tay anh lướt qua.
Cả người mềm nhũn.
– Em cũng muốn.
nhưng không phải muốn là…có được.
Anh vẫn di chuyển khắp người cô, dù chẳng có ánh sáng nhưng hình như anh chẳng chệch chỗ nào cả.
Advertisement
– Anh biết, vậy nên chúng ta phải cố lên.
Chi trong chốc lát, đầu óc Âu Lan đã mụ mị hết cả.
Người ngợm cứ run lên bần bật mà miệng thì phải kìm nén r3n rỉ vì cơ bản nhà cách âm không tốt, lại toàn người già thính ngủ.
Đang mông lung sợ sệt, anh đã vọt vào.
Cô bất giác vẫn rên nhè nhẹ, cắn vào vai anh nhắc nhở.
– Anh…!nhẹ thôi…!động tĩnh lớn quá…!mọi người nghe thấy.
Advertisement
Anh cười tà mị, ôm lấy cơ thể bên dưới, hôn lên môi cô không cho r3n rỉ nữa.
Âm thanh lúc này chỉ như tiếng muỗi kêu vo ve.
Trong căn phòng ngủ mà cô đã ở suốt thời thơ ấu đến sau này rời quê lên thành phố, mỗi khi về quê vẫn ngủ ở đây mà ân ái cùng người đàn ông của mình, vừa phải khẩn trương, vừa lo lắng nhưng cũng vô cùng k1ch thích, cảm giác không giống những lần yêu trước chút nào, thật khó diễn tả cảm xúc thành lời.
Sau một hồi bị k1ch thích mà không dám kêu lấy một tiếng, cô muốn đứt hơi, cả
người kiệt sức.
Chiếc giường hơi nhỏ, anh phải nằm co người mà chân vẫn bị thò ra ngoài.
Bàn tay vẫn không yên vị đặt trên ngực cô mà nắn b óp.
– Để em ngủ đi, anh xoa này em không ngủ được.
– Anh phải sờ mới ngủ được…
– Vậy thì đừng trách em.
Cô lần tay bóp xuống phía dưới khiến anh mặt đỏ tía tai.
– Vo…oi..
sao…!em…
– Làm sao?
– Nhẹ tay thôi được không? Nó lên là anh không nhịn được đâu.
Ngoan, ngủ đi…..
Âu Lan vẫn không buông, gối đầu lên tay anh nhắm mắt ngủ.
Còn Hải Phong chỉ biết lặng lẽ, câm nín và chịu đựng.
Người ta nói không nên lấy vợ trẻ con nhưng…anh lỡ rồi, bây giờ còn nghiện không dứt ra được.
Hai người trở về vào sáng hôm sau vì chiều Âu Lan còn quay phim.
Bộ phim đang
gấp rút hoàn thành những phân đoạn cuối cùng.
Sau khi trở về từ phim trường, Âu Lan tắm rửa xong mệt tới nỗi ngã xuống sofa nhắm nghiền mắt.
– Em mệt quá!
Hải Phong tắm xong, ra giúp cô sấy tóc rồi bế vào giường.Anh có vần vò thì cô cũng không mở mắt nổi.
Vừa định ngủ thì điện thoại đổ chuông, nhìn số hiển thị, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
Nhẹ nhàng đặt Âu Lan xuống gối.
Anh đứng dậy đi ra phòng khách.
– Alo
– Việt Phong, bao giờ con sang đây.
Ta e rằng con không sang thì mọi kế hoạch sẽ đổ vỡ hết.
– Tôi sang muộn không phải là do bà thêm việc cho tôi giải quyết sao hả?
Bà Hứa giật mình, hoang mang lẫn lo sợ nên dịu giọng.
– Được rồi, ta sai rồi.
Con có thể sang đi
được không? Bọn họ đang công kích các phía, ta sợ mình không chống đỡ nổi.
Con đã hứa với ta rồi mà?
Hải Phong ngả người ra ghế, mệt mỏi nhắm mắt.
– Hai ngày nữa tôi sẽ sang, gửi hết tài liệu tôi nhờ bà chuẩn bị sang cho tôi.
Âu Lan đã thức giấc khi anh dậy ra ngoài nghe điện thoại.Từ lúc anh trở về, ngủ cùng anh nhưng chỉ cần anh rời khỏi giường là cô mở mắt.
Trong lòng vẫn mang một nỗi sợ anh sẽ lại đi mất.
Dán mặt vào cửa nghe anh nói chuyện, cô không khỏi lo lắng.
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, anh phải giúp bà ấy làm việc gì mà giữa họ lúc nào cũng căng thẳng.
Thật lòng mà nói, cô không muốn anh đi.
Dù anh đã hứa sẽ mang cô đi cùng nhưng…!không biết chuyện gì đang chờ họ.
Anh đã từng biến mất trước mắt cô nên lần này, Âu Lan cũng rất sợ.
Thấy Hải Phong chuẩn bị về phòng, Âu Lan nhảy vèo lên giường, nhắm mắt vờ ngủ.
Hải Phong nằm xuống, vươn tay kéo Âu Lan vào lòng.Anh không ngủ được, dù đã chuẩn bị các phương án để giải quyết công việc nhanh nhất có thể nhưng vẫn phải mang Âu Lan vào rắc rối này.
Còn để cô ở lại thì anh không muốn.
Âu Lan sẽ suy nghĩ.
Sau khi kết hôn, họ lên kế hoạch nghỉ ngơi nhưng chưa thực hiện được, anh còn chưa đưa được cô đi hưởng tuần trăng mật.
Hôm nay Âu Lan vừa đóng máy phim, hai ngày nữa lại đi cùng anh, liệu có quá mệt không?
Nhưng anh cũng không thể trì hoãn nữa, bà ta đã cho anh thân xác này, nên buộc phải giúp bà ấy.
Đang nghĩ mông lung, Âu Lan đã cựa quậy, xoay người lại, rúc vào lòng anh.
Cái đầu nhỏ chui hắn vào trong áo ngủ của anh.
– Âu Lan..
anh làm em tỉnh ngủ hả?
Chẳng thấy cô nói gì, cái miệng nhỏ xinh cứ cọ cọ vào ngực anh.
– Vợ…!có chuyện gì…..