Đọc truyện Họa Tình 1 – Ánh Bình Minh – Chương 154
Lúc chị Huyền đang giằng co thuyết phục thì bị cắt ngang bởi tiếng cười.
Quay ra nhìn vợ chồng nhà Nam Phương đang ôm bụng cười thì mặt chị đen xì.
Nam Phương một tay ôm vợ, một tay giơ lên ý xin lỗi.
– Xin lỗi chị, chị cứ tiếp tục đi…chúng tôi không nhịn được cười.
Âu Lan ngồi cạnh cũng cười không ngậm được miệng.Với cô bây giờ cũng không cần nổi tiếng nữa, cô muốn sinh con cho anh rồi.
Chị Huyền ghét bỏ, quay sang Nam Phương cáu.
Advertisement
– Cậu phải có trách nhiệm khuyên bảo Âu Lan chứ không phải ngồi ôm vợ cười đâu.
Không phải tại cậu cướp người của tôi thì có đến mức tôi khổ sở như này không?
Tô Mộc ôm vai chị Huyền khuyên nhủ.
– Chị đừng cáu, phụ nữ cáu sẽ có nếp nhăn đấy.
Chị cũng biết là họ đã xa nhau như nào mà, bây giờ người ta tìm được nhau thì không thể chia cắt được.
Có trách thì chị trách chồng người ta lắm tiền còn người của chị thì hám trai ấy…!ai lại kết hôn trong nháy mắt, chưa cho ai cái kẹo mừng nào cả.
Chị Huyền đẩy đẩy vai Âu Lan.
Advertisement
– Hải Phong bỏ nghề chị không liên quan nhưng em là người yêu nghề nên hãy khuyên chồng em nhịn có con một thời gian nữa đi.
Em đang ở đỉnh cao lắm, cứ đứng đây một thời gian nữa, giúp chị đấy gà mới lên rồi hãy làm bà mẹ bỉm sữa được không? Âu Lan bối rối đáp.
– Nhưng anh ấy lớn tuổi rồi không đợi được nữa.
Nhỡ một hai năm nữa nòng nọc của anh ấy yếu thì có phải em không để được nữa không?
“Rầm”
Chị Huyền lăn đùng ra đất, vợ chồng Nam Phương cười sặc sụa còn Hải Phong mặt đen như đít nồi cháy.
Tô Mộc ôm chồng, còn chen vào.
– Ông xã, em cười mà con trong bụng cũng cười này.
– Em cười ít thôi không con rơi ra đây bây giờ?
Chị Huyền muốn khóc một dòng sông.
Nằm nguyên thở không ra hơi, lại còn phải nhìn hai đôi trước mặt rắc cơm chó nữa.
– Hải Phong, cậu có thương chị không? An uống cho nòng nọc của em thật khỏe vào.
Ai bảo lấy vợ kém nhiều tuổi thế làm gì?
– Em thương chị nhưng yêu vợ em, vậy nên em sẽ làm theo mong muốn của cô ấy.
Hơn nữa em phải tranh thủ không khi em già rồi mà con em vẫn còn bé.
Chị Huyền tức hộc máu, lòng đau như cắt.
Nam Phương an ủi.
– Em đang cho tìm gà cho chị rồi.
Yên tâm đi, em sẽ lưu ý bên đào tạo để đẩy họ lên như vợ em và Âu Lan.
– Cậu hứa đấy nhé! Mà vợ cậu đẻ xong
phải tút nhan sắc ngay trả lại cho tôi đấy.
Không ạ, vợ em sẽ không tham gia đóng phim nữa.
Lúc này đến vợ chồng Hải Phong cười lăn lộn.
Chị Huyền tức thiếu điều muốn tai biến tại chỗ.
– Các người…!tôi giết các người.
Chị Huyền đau khổ vô cùng, ai bảo chị gặp được đồng nghệ sĩ cá tính như này.
Bây giờ ai cũng nói chị là trung tâm mô giới hôn nhân chứ không phải lò đào tạo diễn viên nữa.
Hải Phong đặt quà lớn quà nhỏ để cùng Âu Lan về về ra mắt họ hàng trước khi hai người đi Sing một thời gian.Vì trước kia đã có mối quan hệ không tốt nên anh vô cùng lo lắng.
Nếu bố vợ biết anh chính là chủ nợ, là người bắt ông gán con gái trả nợ thì sẽ băm anh ra thành trăm mảnh.
Dù sao, ấn tượng của người già về những hành động ấy là rất khó chấp nhận.
Âu Lan nhắc anh không cần nói về quá khứ vì dù sao ông cũng không biết mặt anh.
Về đến nhà, Âu Lan để anh mang đồ trên xe xuống còn mình chạy vào sân hét to.
– Bố ơi, ông bà ơi, con về rồi.
Bố Lan từ sau nhà chạy ra, quần vén ống thấp, ống cao, tay cầm kéo, tay cầm rau.
Thấy con gái thì vô cùng mừng rỡ, thả cả đồ trên tay xuống.
– Sao con về mà không báo trước hả? Người đàn ông trung niên đưa ánh mắt ra sau nhìn thấy Hải Phong.
Anh vội vàng cúi đầu chào, giới thiệu.
– Bố vợ…con chào bố…!con là bố vợ bố.
Hải Phong vừa dứt lời, Âu Lan và bố Lan đều sửng sốt, ông vừa định hỏi thăm gì thì bây giờ cấm khẩu luôn, mặt mũi nghệt ra không hiểu gì?
Âu Lan xoay người lại, mặt đỏ lên nhịn cười, tay sờ sờ mũi, bám cánh tay anh.
Cô không nghĩ anh đang run đến mức nói năng lộn xộn hết cả.
Mặt cứ căng như dây đàn sắp đứt.
Hải Phong đã tự trấn an mình, đã chuẩn bị kĩ lưỡng mà sao lúc gặp bố Lan lại há miệng mắc quai như vậy?
Anh chỉ hận không quay vòng thời gian được lại.
Mặt mũi đỏ bừng, anh hối lỗi.
– Bố vợ, con là con rể bố tên Hải Phong.
Đáng lẽ phải về thăm bố sớm hơn nhưng công việc bận quá nên giờ mới về được.
Mong bố thông cảm cho con.
Hải Phong nói một hơi, tay vẫn còn run run khiến Âu Lan cứ che miệng khúc khích cười.
Thấy bố vẫn đứng im không nhúc nhích, mắt vẫn nhìn chằm chằm Hải Phong nên cô lung lay tay bố.
– Bố, con rể bố chào bố đấy.
Con mang anh ấy về ra mắt cả nhà.
Cuối cùng ông cũng gọi được hồn vía về, lắp bắp..