Đọc truyện Hoa Thủy Tiên – Chương 39: Hôn lễ (1)
Bởi vì sự kiện kết giao hảo giữa hai nước Hoa Thiên quốc và Vương Hoa, mà ta đây mém tí nữa là quên mất ngày quan trọng. Đó là ngày thành thân của đại ca ta Hoa Mạt Hương cùng Minh Hà (Ngọc Minh Hà) của Ngọc phủ. Nữ thừa tướng Lưu Cơ Nhĩ cũng được mời lưu lại tham gia lễ cưới.
Ta thật nôn nóng mong tới ngày đó~~ hy vọng ai nấy đều vui và hạnh phúc~~ Đặc biệt là tân lang tân nương tương lai a~~♥
. . .
“Xuân Đào, ta lúc đó nên tặng quà gì cho đại ca?” Hoa Thủy Tiên hưng phấn hỏi.
“Tam công chúa, nô tỳ không biết mà ╥_╥ . . .” Xuân Đào thật muốn khóc ngay bây giờ. Tam công chúa từ nãy giờ cứ hỏi mình cái hết mấy trăm lần rồi a.
“A? Kỳ vậy, sao hồi nãy Xuân Đào biết?” Hoa Thủy Tiên cầm khúc vải lụa lên.
“Nô tỳ nói nhiều quá, một hồi sau quên hết tiêu rồi a.” Xuân Đào đau lòng mà nối dối ╥_╥
“. . .vậy . . .sao. . .” Hoa Thủy Tiên cười cứng ngắt.
“Ân.” Xuân Đào gật đầu lia lịa.
“A ha. Xuân Đào a, cái kia đẹp quá đi, ta muốn cái đó tặng cho tân nương a.” Hoa Thủy Tiên hai mắt tỏa chộp tới đồ trang sức lấp lánh trên bàn.
“Dạ.” Xuân Đào ở một bên đón gió mà rơi lệ a ╥_╥
. . .
Chi Đơn cung.
“Y Y, thảo dược này có tác dụng làm đẹp không?”
Hoa Kim Chi mỉm cười, Y Hàn Thu đang chăm bón thảo dược nhìn nàng đang loay hoay bên đống thảo dược mà cười. Y Hàn Thu cẩn thẩn lấy ra một cái hộp gỗ xinh xắn:”Muốn làm quà chúc mừng à?”
“A? Đúng vậy. Ngoại trừ Y Y thì còn một người tốt nhất với ta là đại ca. Ta muốn nhân dịp này mà báo chút ơn tình.” Hoa Kim Chi đỏ mặt cúi đầu.
“Ân, đúng vậy.” Y Hàn Thu cẩn thận gói lại cười cười “Không chỉ cảm ơn Hoa Mạt Hương đại hoàng tử, mà còn cảm ơn người giúp đỡ chúng ta Hoa Thủy Tiên tam công chúa.”
“Ân, nếu không có Tiên muội thì ta tiếp tục sai lầm, ta sẽ mất đi Y Y mãi mãi.” Hoa Kim Chi ôn nhu nói.
“Ân.” Y Hàn Thu ôn nhu cười.
. . .
Tại một nơi khác thật gần mà cũng xa, dưới tán lá khu rừng đầy sương.
“Mạch Ưng, sắp đến gần kinh thành chưa?” thiếu nữ nhỏ nhắn Hoa Mẫu Đơn ngũ công chúa đã cùng Mạch Ưng ngao du thiên hạ một thời gian dài, bởi vì hôn lễ của Hoa Mạt Hương mà trở về.
“Ân, qua hết khu rừng này tới.” Mạch Ưng ngoài lạnh trong nóng nói, phất tay cành cây tản ra một đường mà hô to “Hoa Mắt Đỏ đi thôi.”
“Đã bảo là không được gọi ta là Hoa Mắt Đỏ mà. Thật đáng ghét.” Hoa Mẫu Đơn đỏ mặt đi phía trước.
“Ha. . .vẫn đáng yêu như ngày nào.” Mạch Ưng ôn nhu mỉm cười đi theo sau.
. . .
Mấy ngày sau, sắc đỏ huy hoàng hôn lễ thành thân của Hoa Mạt Hương cùng Minh Hà diễn ra. Nhà nhà giăng đèn đỏ như chúc mừng, trong điệu nhạc rước dâu vang lên. Bàn tiệc đêm khuya náo nhiệt, ồn ào tiếng cười đùa. Giọng nói, giọng hát, tiếng đàn vang vang cùng tiếng vỗ tay hân hoan đầy vui mừng.
“Hương nhi, Hà nhi. Lại đây nào a.” Hà Thương Như nhẹ nhàng gọi.
Hoa Mạt Hương, Minh Hà cùng gọi:”Mẫu hậu.”
“Ngoan, đây là quà của mẫu hậu.” Hà Thương Như ôn nhu cười lấy cái hộp màu đỏ.
“Cảm ơn mẫu hậu.” hai người tiếp lấy quà.
“Chúc hai con hạnh phúc.” Hoa Đào Vương cũng lấy làm vui mừng nói.
“Cảm ơn phụ hoàng.”
“Ân.” Hoa Đào Vương tự nhiên đáp, nhìn Hà Thương Như mà cười ôn nhu. Hà Thương Như cũng cười ôn nhu đáp lại Hoa Đào Vương.
“Đại ca, đại tẩu.” Hoa Thủy Tiên hưng phấn nhào đến ôm.
“Khụ, ở đây có rất nhiều người đấy Tiên nhi.” Hoa Mạt Hương nhắc nhở.
“A? Xin lỗi nha, muội quá hưng phấn ấy mà. Hì hì~~♥” Hoa Thủy Tiên tươi cười rạng ôm quà đến “Quà mừng của đại ca đây nha.”
“Cảm ơn.” Hoa Mạt Hương tiếp lấy.
“Tiên nhiên không có quà cho đại tẩu à?” Minh Hà đáng thương hề hề nhìn Hoa Thủy Tiên định trêu đùa một phen.
“A? A? Khụ, dĩ nhiên là có rồi a.” Hoa Thủy Tiên giật mình vột đem cái bao tải ra =”=
Minh Hà:”Á? Quà của tẩu là cái bao tải à =”= ?”
Hoa Thủy Tiên:”Í, đâu có. . .”
Minh Hà:”Vậy ở đâu?”
Hoa Thủy Tiên:”Là bao tải đó.”
Minh Hà:”. . .” ăn hiếp ta mà! ╥_╥
Hoa Mạt Hương cười cười:”Thôi nào, đừng đùa nữa Tiên nhi.”
“Hì hì.”
Mở cái hộp ra, bên trong là một cây trâm cài bằng ru-by đỏ lấp lánh tuyệt đẹp. Minh Hà ngẩn ngơ giây lát cùng Hoa Mạt Hương nhìn nhau mà gật đầu. Đây đúng là một quà rất đẹp nhưng quan trọng là nó tượng trưng cho một ý nghĩa tình yêu nào đó thật đặc biệt. . .