Hoa Thiên Cốt

Chương 30: 2. liều


Đọc truyện Hoa Thiên Cốt – Chương 30: 2. liều

Hoa Thiên Cốt khóa mình trong phòng giận dỗi không chịu ăn cơm. Đêm đến Bạch Tử Họa tới, Hoa Thiên Cốt càng buồn hơn, khóa không ngăn được người, đánh cũng không lại người, nhìn thì mãi chẳng thấy, chạy thì lại chẳng xa, dù sao người cũng tóm chắc nàng rồi.

Nàng cuộn tròn người trong chăn, phủ lên cả đầu, quay lưng về phía Bạch Tử Họa. Mãi lâu sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, không nhịn được vểnh tai lên. Bỗng nghe thấy tiếng áo tuột xuống, mặt nàng đỏ bừng, lẩm bẩm, mĩ nam kế cũng không được đâu.

Bạch Tử Họa cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh Hoa Thiên Cốt, không nói gì.

Hoa Thiên Cốt lại không nhịn được, uốn éo như Đường Bảo, từ từ dịch tới gần người, vén chăn lên đắp cho người, mình thì tứ chi đều quấn lấy. Đành phải tự phỉ nhổ bản thân, đúng là chẳng khá lên được.

Nhưng ai bảo bọn họ chia phòng đã lâu quá rồi? Đầu tiên là chia giường, cuối cùng Bạch Tử Họa chuyển luôn sang phòng kế bên. Nàng không lay chuyển được, đêm thường gây tiếng động hoặc khóc lóc làm Bạch Tử Họa phải chạy vội tới, ở bên nàng hơn nửa đêm cho tới khi nàng ngủ, nhưng vẫn không chịu ngủ cùng nàng. Lâu dần nàng thấy làm thế không còn ý nghĩa gì nữa. Còn hôm nay, chả mấy khi có người chủ động đưa lên tận giường, nàng ngu gì bỏ qua.

Nàng bò lên người Bạch Tử Họa theo thói quen, đặt chiếc cằm nhọn tựa lên ngực người. Hai bàn tay nhỏ bé đi tìm tay người, mỗi một tấc trên cơ thể đều dính chặt vào nhau. Tâm trạng gắt gỏng buồn bực vừa nãy dần bình tĩnh lại.

“Tiểu Cốt, sư thúc sẽ xuống hạ giới với nàng, lấy thân phận phụ thân chăm sóc cho nàng.”

Hoa Thiên Cốt vừa nghe Bạch Tử Họa nhắc tới chuyện cá cược, tức giận lật người xuống, đưa lưng về phía người, “Thiếp nói rồi, thiếp, không, đi.”

“Chẳng mấy chốc nàng có thể nhìn thấy, mười lăm năm thôi, sư phụ sẽ tới đón nàng…”

Bạch Tử Họa ôm nàng từ phía sau, tay phải khẽ phủ lên mắt nàng.

Hoa Thiên Cốt tức đến nghiến răng ken két: “Cùng lắm thì mù cả đời.”

“Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa khẽ mắng.


Hoa Thiên Cốt chun mũi: “Chàng nỡ xa thiếp lâu như thế à?”

Bạch Tử Họa đờ trong chốc lát: “Nỡ.”

“Chàng không sợ thiếp bị kẻ khác lừa đi hả?” Hoa Thiên Cốt tức điên.

“Không sợ.”

Hoa Thiên Cốt không hiểu ý người là nàng có chạy theo người khác cũng chẳng sao, hay là tin nàng sẽ không bị kẻ khác lừa đi. Làm gì có người nào muốn để người mình yêu thành cái đích cùng theo đuổi với những người khác. Thật quá quắt lắm!

“Được! Ta cược! Ta cược! Ngày mai bắt đầu luôn! Tới lúc đó chàng đừng hối hận.”

Hoa Thiên Cốt bò dậy, thở hổn hển chạy chân trần ra ngoài.

Bạch Tử Họa nhìn bóng dáng hơi lảo đảo của nàng, ánh mắt lại càng trở nên kiên định. Hắn biết gần đây Hoa Thiên Cốt luôn giận hắn, trách hắn ngày càng thờ ơ. Nhưng tu tiên cần chú ý thanh tâm quả dục, hắn phải tập trung tất cả sức lực không ngừng nâng cao tu vi hoàn thiện hồn phách cho nàng. Đời nàng đã phải chịu biết bao đau khổ vì hắn, bất kể thế nào, hắn cũng muốn nàng khỏe mạnh đứng trước mặt hắn, có thể thấy hắn, thấy tất cả.

Hoa Thiên Cốt đi tới đi lui trong phòng U Nhược, U Nhược bò ra bàn, cầm bút lông chọc Đường Bảo.

“Sư phụ, người đồng ý thật rồi.”

Hoa Thiên Cốt oán hận giậm chân: “Chàng đã đồng ý rồi, ta phản đối thì có tác dụng gì, chẳng phải cuối cùng vẫn phải chịu đó sao, không bằng dứt khoát luôn.”

Nhưng giận thì nói thế thôi, chuyện bây giờ nàng lo không phải là cược hay không cược, mà là phải làm thế nào để thắng. Nếu người nàng thích không phải là Bạch Tử Họa thì đúng là chuyện lớn rồi.


“Sư phụ sao chẳng có lòng tin gì hết thế? Mới đầu ở Quần Tiên yến trên Dao Trì, không phải người vừa liếc mắt đã nhìn trúng thượng tiên đó thôi.”

“Lúc ấy ta còn trẻ người non dạ, bị sắc đẹp của chàng mê hoặc. Lần này xuống hạ giới bọn họ chỉ được dùng khuôn mặt bình thường, ta nhận ra thế quái nào được. Huống hồ con cũng biết thượng tiên lúc nào cũng lạnh như tiền, không thích nói chuyện. Đông Phương chỉ cần cười rộ lên, mê người tới nỗi thất hồn lạc phách luôn, rõ ràng là đang ăn hiếp mà.”

U Nhược cười khùng khục: “Mới có nửa ngày mà chuyện này đã truyền khắp Tiên giới. Con nghe nói có rất nhiều người tranh nhau tới tham gia vụ cá cược đó. Sát Thiên Mạch và Mặc Băng tiên thì khỏi nói, còn có rất nhiều người thầm yêu sư phụ hoặc từng có khúc mắc với Tôn thượng. Ngoài ra có một số vị tiên rảnh quá không có việc gì làm cũng tới giành vai phụ. Con vừa mới đăng kí tham gia xong. Đương nhiên là có cả bọn Đường Bảo, Hỏa Tịch, Thập Nhất. Con muốn giữ lại dáng vẻ hiện tại, nhưng Trường Lưu đệ tử sợ con làm lộ bí mật, tới lúc đó chắc chắn cũng bị xóa trí nhớ với người.”

Đầu Hoa Thiên Cốt xoay chóng mặt, sao nàng lại thấy vụ cá cược này thành chuyện của nhà nhà, còn nàng lại thành khúc xương người người tranh đoạt rồi?

“Không được! Phải nghĩ ra cách nắm chắc phần thắng!”

“Không gian lận được đâu, Đông Phương Úc Khanh mời Nam Đẩu Tinh Quân, Bắc Đẩu Tinh Quân theo dõi chặt chẽ suốt mười hai canh giờ, nếu có người nói sự thật với sư phụ, dù là bất cẩn tuôn ra hết hay thậm chí chỉ là những lời dẫn hướng thì đều bị sét đánh.”

“…”

Hoa Thiên Cốt không nói nên lời, vì sao lại có nhiều người quấy nhiễu thế hả?

“Bây giờ những người không tham gia vụ này cũng đang cá cược, đặt cho ai thắng. Mọi người đều rất háo hức đấy!”

Hoa Thiên Cốt nghiến răng ken két, bỗng nghĩ ra một điều: “Sau khi xuống hạ giới có thay đổi tên họ không?”

“Có rất nhiều người tham gia vụ này, Nho tôn và Thanh Lưu cũng làm diễn viên quần chúng, còn những người muốn giành ấn tượng tốt của người như Đông Phương Úc Khanh và Tôn thượng sẽ không bị mất trí nhớ, nhưng không được nói sự thật, hơn nữa không được lấy tướng mạo hơn người vốn có để sư phụ không bị sắc đẹp quyến rũ. Bởi vì có quá nhiều người, để tiện phân biệt, đề phòng gian lận, mọi người vẫn dùng tên cũ, điều này không ảnh hưởng tới kết quả.”


“Thế là ổn rồi.” Hoa Thiên Cốt vỗ bàn “Đưa bút lông đây.”

U Nhược đưa chiếc bút đang cầm trong tay cho nàng: “Sư phụ muốn làm gì?”

“Nhanh, con giúp ta viết vài chữ lên tay, dùng pháp lực viết câu ‘Ta yêu Bạch Tử Họa’, như thế ta hạ trần là có thể nhìn thấy. Nhìn từ nhỏ, lâu rồi nhất định sẽ có ảnh hưởng, chờ mười lăm năm sau, nếu Bạch Tử Họa thật sự xuất hiện thì sẽ dễ chú ý và dễ yêu hơn.”

U Nhược vui vẻ vỗ tay nói: “Giống như thôi miên ám thị, sư phụ thông minh quá!”

Chiều hôm sau vụ cá cược sẽ bắt đầu, nàng và Bạch Tử Họa sắp phải xa nhau mười lăm năm, hơn nữa trong mười lăm năm này nàng sẽ xuống trần gian với Sênh Tiêu Mặc, những người khác không ai được tìm kiếm, liên lạc hoặc nhìn lén. Phải cắt đứt hẳn tin tức, đề phòng có người nhập cuộc sớm hơn, ngấm ngầm hướng dẫn.

Bởi vì Hoa Thiên Cốt vẫn còn giận Bạch Tử Họa, tuy trong lòng cực kì không nỡ, lại chẳng hề lưu luyến. Thấy sắp tới giờ, nàng không nhịn được chạy tới phòng Bạch Tử Họa, nhưng lại không thấy người ở đó, chẳng lẽ đã tới Niết Tiên trì trước rồi.

“Cốt Đầu.” Bỗng phía sau có người gọi nàng, là Đông Phương Úc Khanh.

Hoa Thiên Cốt cực kì tức giận, có rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ ràng, Đông Phương Úc Khanh lại tiến lên một bước đặt ngón trỏ lên môi nàng.

“Đừng hỏi vì sao, sau này ta sẽ nói cho nàng. Ngoan, mở miệng ra.”

Miệng Hoa Thiên Cốt tự động mở ra, không biết Đông Phương Úc Khanh thả gì vào trong nữa.

“Huynh cho ta ăn gì thế?”

“Đồ bổ.” Đông Phương Úc Khanh cười, tay lơ đãng khẽ quệt qua chỗ nàng vừa ăn gian viết tên Bạch Tử Họa.

“Ta đưa nàng tới Niết Tiên trì, tất cả mọi người đang đợi rồi.”

Đông Phương Úc Khanh không hề trả lời bất cứ câu hỏi nào Hoa Thiên Cốt nêu lên trên đường.


Trên Cửu Trọng Thiên tới Niết Tiên trì, đây là con đường tiên nhân bị giáng trần hoặc xuống nhân gian lịch kiếp bắt buộc trải qua. Hoa Thiên Cốt biết nói nữa cũng vô dụng, nhưng trong lòng lại thấy do dự và sợ hãi.

Sư phụ…

Nàng cắn môi dưới không chịu lên tiếng, hất bàn tay dắt nàng của Bạch Tử Họa ra, cũng không quan tâm mọi người đang nói gì, tức giận nhảy xuống Niết Tiên trì. Lúc rơi xuống người nàng càng lúc càng nhỏ, chẳng mấy chốc đã biến thành trẻ con, đợi cho tới khi trở thành trẻ sơ sinh, Sênh Tiêu Mặc vung tay áo đuổi theo, kéo cơ thể nhỏ nhắn của nàng lại. Thế này thì chẳng cần luân hồi đầu thai làm con nhà ai, đỡ đi rất nhiều phiền phức.

Bạch Tử Họa bước lên, vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Thiên Cốt, lúc này nàng đã có thể nhìn thấy, tò mò quan sát Bạch Tử Họa, há miệng cắn ngón tay hắn.

Bạch Tử Họa khẽ nhếch miệng, thấp giọng nói: “Chăm sóc nàng chu đáo.”

Sênh Tiêu Mặc nhìn bé con đáng yêu đang quơ chân lung tung, cười híp cả mắt: “Yên tâm, giao cho đệ. Hẹn mười lăm năm sau gặp lại.”

Nói xong liền bỏ mọi người lại, đưa Hoa Thiên Cốt xuống nhân gian.

***

Bây giờ, nhoáng một cái đã mười lăm năm, hắn không chỉ một lần hối hận mình nhất thời xúc động mà tự rước họa vào thân. Thì ra nuôi trẻ con chẳng dễ chút nào, huống chi vụ này còn có quy định, không lâm vào tình cảnh nguy hiểm thì không ai được dùng pháp lực.

Bọn họ đã sống ở rất nhiều nơi, dù sao cũng chẳng thiếu tiền. Chả mấy khi Sênh Tiêu Mặc được tới nhân gian, đương nhiên muốn thăm thú khắp nơi. Không ai phạm quy tới quấy rầy, tất cả đều diễn ra như trong dự đoán, chỉ trừ một điều.

… Hoa Thiên Cốt ăn thành con heo mập.

Sênh Tiêu Mặc khóc không ra nước mắt, hắn cũng không biết sao lại thế, trước kia chỉ thấy trẻ con lớn lên mau, ăn nhiều hơn một chút là rất bình thường. Đợi tới lúc hắn nhận ra bất ổn thì Hoa Thiên Cốt đã trở thành nhóc béo rồi, vóc dáng còn to hơn hai đứa cùng tuổi. Nàng đối với đồ ăn có sự cố chấp kinh người, như thể có ăn hơn nữa cũng không no, lúc nào cũng thấy đói, miệng không chút nào nhàn rỗi.

Bây giờ kì hạn đã tới, vụ cược chính thức bắt đầu, để tiện cho mọi người cùng qua lại, địa điểm được đặt tại một học viện ở Hàng Châu. Những người tham gia vụ này đương nhiên sẽ đóng vai làm học trò và giáo viên. Còn về việc cuối cùng ai là người giành được trái tim thiếu nữ này thì không thể đoán trước.

Nhưng khi họ thấy dáng vẻ hiện giờ của Hoa Thiên Cốt, e là phải nửa số người bỏ cuộc ngay lập tức ấy chứ? Hu hu… Chắc chắn phải chuẩn bị chịu chết thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.