Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 2): Chương 12 phần 3
Hoa Thiên Cốt ngẩn ngơ, hình như cũng từng có người nói với nàng như thế, vành mắt của Hoa Thiên Cốt lại đỏ hoe. Lòng thì muốn chạy lên nhào vào lòng Đông Phương, nhưng dưới ánh mắt của Bạch Tử Họa lại sợ sệt không dám nhúc nhích.
“Rất tốt, tự ngươi tới tìm chết, ta đỡ phải đi tìm.” Ngữ điệu của Bạch Tử Họa rất bình thản nhưng lại tiềm ẩn sự phẫn nộ cực lớn, sát khí không thể đè nén nổi, khuấy động khắp nơi.
Đông Phương Úc Khanh vẫn mỉm cười: “Bạch Tử Họa, ngươi rất sợ ta đúng không? Khi nghe thấy Cốt Đầu bảo gặp ta, biết ta vẫn chưa chết, chắc không ngủ được luôn chứ gì?”
Bạch Tử Họa không đáp, hắn sợ, ngày ấy khi Đông Phương Úc Khanh chết, hình ảnh Hoa Thiên Cốt khóc đồng ý đi cùng hắn như rõ ràng trước mắt, mà khi nàng chết, câu nếu như có thể quay lại sẽ không bao giờ yêu hắn nữa chính là ác mộng vĩnh viễn quấn lấy hắn.
Thật ra nàng đã chọn giữa hắn và Đông Phương Úc Khanh từ lâu rồi, mà hắn lại buộc nàng ở bên, giam cầm nàng, không chịu thả nàng đi.
Cho nên khi Đông Phương Úc Khanh lại xuất hiện, sao hắn có thể không sợ, không lo, không đau?
Nháy mắt đã tới trước mặt Đông Phương Úc Khanh, ánh kiếm trong tay chỉ thẳng, chỉ cần nửa tấc nữa thôi, hắn đã bị tách làm đôi rồi.
Hoa Thiên Cốt sợ tới mức quỳ phịch xuống, nàng chưa từng thấy sư phụ lạnh lùng tàn nhẫn như thế, người đúng là rất muốn giết Đông Phương Úc Khanh.
“Sư phụ! Xin người! Đừng!” Đông Phương chỉ là một người phàm, ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Bạch Tử Họa hận không thể biến người trước mắt thành tro bụi ngay lập tức, nhưng chút lí trí còn sót lại cũng biết hắn hoàn toàn không có lí do gì để làm thế, bởi vì người sai, vẫn luôn là hắn.
Nhưng, hắn không thể mạo hiểm để mất đi nàng một lần nữa, vì vậy…
Hắn bước lên một bước, sát khí vây chặt hai người.
Hoa Thiên Cốt đẫm nước mắt, sợ hãi dồn sức dập đầu, cái này mạnh hơn cái trước, trán bị dập tới máu me đầm đìa.
“Sư phụ, con sai rồi! Không liên quan tới Đông Phương! Người muốn giết thì hãy giết con đi! Con thực sự thích Đông Phương và muốn đi cùng huynh ấy! Xin người hãy tác thành cho chúng con!”
Đầu Bạch Tử Họa xoay mòng mòng, dường như mọi việc đột nhiên đảo ngược lại. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vì sao người con gái hắn yêu sâu nặng lại quỳ dưới đất xin hắn tác thành cho nàng và một người đàn ông khác?
Tiểu Cốt, người nàng yêu nhất, không phải là sư phụ ư?
Mặt Bạch Tử Họa bỗng trở nên hoang mang và bối rối, nhớ lại ngày ấy nàng muốn giết Nghê Mạn Thiên mà phạm phải sai lầm lớn, quỳ trong sân liên tục dập đầu, trời mưa tầm tã, khắp sân đều là máu, gốc đào chết héo trong một đêm.
Mới bao lâu mà cảnh đã đổi, dưới ánh trăng, nàng lại quỳ trước hắn một lần nữa, chỉ vì muốn xin đi?
Nhưng nàng đi rồi, hắn biết làm gì đây?
Hắn đã không còn gì nữa, không thuộc về Tiên giới, không thuộc về Trường Lưu, thiên hạ bao la lại không có chỗ cho hắn. Ngoài Tiểu Cốt, hắn cũng không biết vì sao mình lại sống nữa.
Không có quyền lựa chọn, càng không có quyền giải thoát, nếu ngay cả nàng cũng đi, hắn còn lại gì?
Tiểu Cốt, không phải nàng đã hứa sẽ mãi mãi không rời xa sư phụ ư?
Bạch Tử Họa nhìn người trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, họng mặn chát. Hắn quay đầu lại nhìn Đông Phương Úc Khanh.
Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi…
“Sư phụ! Đừng!”
Hoa Thiên Cốt chỉ thấy một vết sáng bạc bắn ra từ ngón tay Bạch Tử Họa, lập tức bao phủ cả Đông Phương Úc Khanh.
Dưới ánh sáng, nụ cười của Đông Phương Úc Khanh trở nên hơi kì lạ, rồi một luồng sáng khác đánh lại đây, tạo nên một tiếng nổ cực lớn, khói bay khắp nơi, Bạch Tử Họa bay qua, rồi ngã phịch xuống đất.
Hoa Thiên Cốt đứng dậy, máu vương đầy mặt, mắt mở to, sáng kinh người, trong phẫn nộ đượm chút tà mị.
“Không ai được làm Đông Phương bị thương một lần nữa trước mặt ta.”
Mùi máu tanh trong không khí như đưa nàng trở lại cái ngày đau đớn khôn xiết đó, nàng chỉ có thể trơ mắt, trơ mắt nhìn Đông Phương và Tiểu Nguyệt chết trước mắt mình, tim đau tới mức tưởng như vỡ nát. Nàng không cho phép! Quyết không cho phép chuyện này xảy ra một lần nữa!
Bạch Tử Họa biết nàng giờ đã dần khôi phục thần thức, bị trúng đòn nặng không nói nổi nên lời, khẽ ho ra một búng máu, sau đó cảm nhận gân cốt và những vết thương ngoài da đang dần khép miệng.
Nhưng hắn như thể bị lấy tất cả sức lực, tuyệt vọng tới mức không gượng dậy nổi, nàng lại vì Đông Phương Úc Khanh mà…
Đời này, chẳng lẽ đúng như lời nàng đã nói, sẽ không bao giờ yêu hắn nữa.
Không biết nên thấy buồn hay thấy thương cho bản thân, hắn nhìn Đông Phương Úc Khanh thong thả bước về phía mình, Hoa Thiên Cốt vẫn đờ đẫn và bối rối chưa lấy lại được ý thức, cứ đứng ở đó như khúc gỗ.
“Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt bây giờ có phải là Hoa Thiên Cốt ngươi yêu sâu đậm không, thực ra chính ngươi cũng không rõ. Muốn yêu nàng lại trốn tránh nàng, muốn quý trọng tất cả mọi thứ của hôm nay lại tự chìm đắm trong đau đớn không thể thoát ra. Mất hơn mười năm, vẫn chỉ dạy ra một kẻ vô dụng, nhìn bao lâu mà ngay cả đến ngươi cũng hoang mang nàng là ai, hoang mang tại sao mình vẫn còn sống. Ở bên nàng, là chuộc tội cũng là giày xéo, không lúc nào ngươi không đau khổ, vừa không chịu cho nàng đi, lại vĩnh viễn cũng không chấp nhận nàng, bởi vì trong lòng ngươi, nàng không phải là Tiểu Cốt mà ngươi yêu, chấp nhận nàng sẽ khiến ngươi thấy mình đang phản bội, ôm nàng mà như ôm người khác, ngươi sẽ áy náy. Nhưng rời xa nàng, ngươi lại không thể sống. Hà cớ gì phải sống suốt đời trong đau khổ thế này?”
Bạch Tử Họa không nói gì, sát khí xung quanh trở thành một khoảng không vắng lặng và tuyệt vọng.
“Kiếp này ta đến, chưa từng nghĩ tới việc tổn thương nàng hay lợi dụng nàng. Trước kia ngươi vì Trường Lưu, ta vì Dị Hủ các, về bản chất đều giống nhau, chúng ta đều vì muôn dân Lục giới mà ruồng bỏ nàng, phụ bạc nàng. Thật ra ngay từ khi đó, cả hai chúng ta đều mất tư cách có nàng rồi. Con người phải trả giá vì sự lựa chọn của mình, không phải ta chưa từng hối hận. Bây giờ điều ta muốn làm chỉ là cố gắng bù đắp. Ngươi đừng tự lừa mình nữa, làm thế sẽ không công bằng với nàng. Cũng đừng coi nàng như trẻ con nữa, bằng không nàng mãi mãi chỉ là một đứa bé, không thể quay lại làm một Hoa Thiên Cốt trọn vẹn được.”
Bạch Tử Họa lắc đầu, nàng làm Hoa Thiên Cốt rồi thì sao chứ, chẳng lẽ có thể tha thứ cho hắn ư? Đó mới là lúc hắn thật sự mất đi nàng.
“Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt lúc này mới tỉnh táo lại, thấy Bạch Tử Họa như bị trọng thương nằm trên mặt đất, sợ tới tái mặt, lảo đảo chạy tới, tìm vết thương của hắn, nước mắt không ngừng rơi.
“Con xin lỗi, sư phụ, con không cố ý, người đừng giết Đông Phương! Nếu người thực sự không cho, con sẽ không đi với huynh ấy nữa, con về với người, không được người cho phép tuyệt đối không ra khỏi Vân Sơn một bước, người đừng giết huynh ấy…”
Bạch Tử Họa cười tự giễu, nàng đang hi sinh vì Đông Phương ư? Từ khi nào hắn đã trở thành ông bố chia rẽ uyên ương, bảo thủ cứng nhắc rồi?
Bóng Đông Phương Úc Khanh nhạt dần dưới ánh trăng: “Bạch Tử Họa, ta sẽ không tranh với ngươi, ta chỉ muốn vớt vát lại những thứ ta đã bỏ qua và mất đi thôi. Hồn phách của nàng đã dần đầy đủ, dù còn yếu, nhưng sẽ có một ngày nhớ lại tất cả mọi thứ, đó là sự thật ngươi không thể thay đổi được. Đến lúc đó nếu nàng vẫn muốn rời khỏi ngươi, thì không còn gì có thể ngăn cản ta được nữa…”
Bạch Tử Họa nhìn hắn rồi vô cùng kinh ngạc: “Thì ra ngươi đã…”
Đông Phương Úc Khanh nhếch mép, nụ cười lạnh cóng, dần biến mất.
Có lẽ hắn không phải là một sư phụ tốt, cũng không phải là một chưởng môn tốt, luôn phải hi sinh một bên để bảo toàn một bên.
Hắn hầu như không còn nhớ trước khi Tiểu Cốt xuất hiện hắn đã sống như thế nào, năm tháng suốt ngàn năm chảy trôi không một tiếng động, nhưng trước nay hắn luôn thấy thế là rất bình thường, không thấy có chỗ nào bất ổn. Sau đó Tiểu Cốt tới, tất cả lặng lẽ thay đổi, hắn bắt đầu trở nên không giống hắn, hoặc có lẽ, đây mới thật sự là hắn?
Điều đáng buồn nhất thế gian này chính là khi người trước kia yêu ngươi sâu nặng trở thành tất cả của ngươi, mà ngươi lại không còn quan trọng với người đó nữa.
Hắn trốn tránh, hắn nhẫn tâm, hắn ngoan cố, vậy mà bao năm qua, thậm chí không thể nghe được một câu, nàng yêu hắn.
Tuy rằng giờ luôn nói chỉ cần nàng, nàng muốn gì cũng cho nàng. Nhưng nực cười là nàng đã không còn cần hắn nữa.
Vết sẹo đang đau, thật ra nó luôn đau, lúc nhẹ lúc nặng, miếng thịt hắn tự róc đi vẫn chưa lành lại, bao năm qua không ngừng nhắc về lỗi lầm của hắn. Cả ngày lẫn đêm lặp đi lặp lại giấc mộng giết nàng.
“Sư phụ…”
Một đôi tay nắm chặt lấy cánh tay trái co giật của hắn, tay áo bị vén lên, hắn muốn rụt về, giấu vết sẹo kia đi, lại cảm thấy đầu ngón tay ấm áp mơn trớn trên đó, sau đó là một đôi môi lạnh lẽo, cùng đôi má ướt đẫm.
“Sư phụ… không đau…” Hoa Thiên Cốt ngồi trước giường, ôm chặt lấy cánh tay hắn.
Bạch Tử Họa từ từ mở mắt, vươn tay vỗ về nàng.
“Sư phụ, con sẽ không bao giờ rời xa người nữa, người đừng giận con.” Nàng không nhớ vừa nãy đã xảy ra những gì, chỉ lo lắng nhìn Bạch Tử Họa. Cánh tay của người có vẻ càng ngày càng đau hơn, rốt cuộc Tiểu Cốt trước kia quan trọng với người tới nhường nào, người phải nhớ bao nhiêu mới có thể đau tới bất tỉnh hết lần này tới lần khác?
“Sư phụ không giận con.” Trong ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt kia mang theo chút xót xa, nàng nói đúng, hắn không có quyền trói buộc nàng, lỗi nàng phạm phải, nợ phải gánh, kiếp trước đã dùng cái chết trả hết rồi. Đông Phương Úc Khanh nói cũng đúng, hắn càng u mê, chỉ biết hại nàng như trước kia.
Hoa Thiên Cốt nắm chặt tay người, khẽ run vùi đầu vào trong lòng người, tuy nàng muốn gả cho Đông Phương, nhưng trước nay thật sự chưa từng nghĩ sẽ rời xa sư phụ. Bao năm qua, sư phụ là tất cả của nàng, lúc nãy nàng quá giận, cho rằng sư phụ không cần mình.
Nhưng đúng vào giây phút nhìn một người cao cao tại thượng như sư phụ ngã xuống đất, nàng sợ tới mức nghẹt thở, cũng nhận ra sư phụ quan trọng với nàng đến thế nào, nàng thà chết cũng không muốn người buồn dù chỉ một chút.
Cho nên… cho nên cuối cùng nàng vẫn uống viên Quy tiên đan Đông Phương cho. Quyết định quay về làm Tiểu Cốt trong lòng sư phụ, dù cho Tiểu Cốt đó là nàng hay người khác, nàng cũng không rõ và cũng không muốn rõ nữa rồi. Chỉ cần người đừng giận nữa thì người muốn coi nàng là ai cũng được.
Lòng Bạch Tử Họa đau nhói, bắt đầu có chút hoang mang, bỗng ngửi thấy mùi ấm áp, cánh tay trái lại lạnh buốt, tấm lụa trắng buông bên giường lay động theo gió, khiến hắn thấy mình như đang mơ.
“Tiểu Cốt, con đang làm gì thế?”
Nhìn nàng cẩn thận từng li từng tí bôi cao lên vết sẹo của hắn mà cười khổ, cái này làm sao mà khỏi được.
“Sư phụ nằm yên, bôi thuốc xong là ổn hết.”
Hoa Thiên Cốt chạy lạch bạch ra ngoài, rồi bưng một bát cháo vào.
“Sư phụ, người đói chưa?” Cái miệng nhỏ của nàng thổi thổi, sau đó bón tới miệng Bạch Tử Họa.
Hắn nào biết đói: “Tiểu Cốt biết nấu ăn rồi?”
Hoa Thiên Cốt thẹn thùng cúi đầu: “Con chỉ biết làm mỗi món này thôi…” Trước kia đều là sư phụ chăm sóc nàng, nàng không biết làm gì cả, bây giờ muốn chăm sóc cho sư phụ thật chu đáo nhưng không kịp nữa. Hoa Thiên Cốt sau khi lấy lại trí nhớ chắc là một người thông minh lắm, không gì không biết nhỉ?
Bạch Tử Họa vốn không sao, nhưng cũng lười đưa tay, để mình chìm đắm vào trong sự quan tâm nho nhỏ của nàng, ăn hết từng muỗng cháo nàng đút.
Ngẩng đầu nhìn những hạt mưa rơi tí tách bên ngoài, vì sao mấy năm nay rõ ràng Tiểu Cốt ở bên cạnh hắn, mà hắn vẫn thấy lạnh lẽo như thế?
Hoa Thiên Cốt nhìn Bạch Tử Họa thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ mà thấy bùi ngùi. Bao năm qua, nàng dần trưởng thành, nhưng năm tháng lại không thể để trên người chút dấu vết nào, người cứ ngồi lặng im như thế, hệt như một pho tượng băng được đẽo tỉ mỉ thành hình người, đẹp tới mức xót xa, khiến người ta bối rối…
Nàng biết mặc dù người đang ở trước nàng, nhưng lòng vẫn nhớ về Hoa Thiên Cốt trước kia, nàng vươn tay ôm người thật chặt.
“Sư phụ, đừng lo, con sẽ ăn Quy tiên đan mà Đông Phương Úc Khanh cho, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục trí nhớ và linh thức. Tới lúc đó, người có thể thấy Hoa Thiên Cốt trước kia rồi.”
Bạch Tử Họa giật mình, sửng sốt dồn sức nắm chặt bả vai nàng.
“Tiểu Cốt! Con đang nói gì? Con có biết nó có nghĩa gì không? Thần từ của con vừa mới đỡ.” Có lẽ nhìn từ góc độ của một người khác chỉ là chuyện khôi phục trí nhớ. Nhưng đối với một cô bé tới giờ vẫn không hề biết gì như nàng mà nói, phải chấp nhận một khoảng kí ức và một cuộc đời khác, nàng sao dám…
Hoa Thiên Cốt cười, ra sức gật đầu: “Con biết chứ, con trả lại Tiểu Cốt trước kia cho sư phụ. Dù có chết, con cũng không muốn phải sống ngây ngốc cả đời.”
Hai tay Bạch Tử Họa run bần bật, sao nàng lại ngốc thế, chẳng lẽ có tự hủy diệt mình cũng muốn thành toàn cho hắn ư? Nhưng sao nàng không hiểu, có thể sớm tối ở bên nàng như bây giờ đã là ước nguyện lớn nhất của hắn rồi. Nàng tưởng rằng nàng trả lại Tiểu Cốt trước kia cho hắn, nhưng thực ra lại chỉ khiến nàng hoàn toàn rời xa hắn mà thôi!
Ôm nàng vào trong lòng, Bạch Tử Họa cười khổ. Vốn tưởng rằng có thể hưởng thụ những ngày bên nàng mấy mươi năm mấy trăm năm nữa, không ngờ ngày này lại đến sớm thế. Tránh không thoát, chung quy vẫn không thể tránh được…
“Tiểu Cốt, con lui xuống đi, vi sư muốn yên tĩnh một mình.”
Hoa Thiên Cốt thấy sắc mặt người trống rỗng, như có như không, hơi lo lắng đi ra ngoài.
Đêm dài, đầu hơi đau, ngoài ra thì không có gì khác biệt, nàng ngồi bên án, lần đầu tiên nghiêm túc cầm bút như thế.
“Phong thư này viết cho ngươi, Tiểu Cốt sau khi khôi phục trí nhớ. Ta tin sau khi uống thuốc xong ngươi sẽ nhớ lại chuyện trước kia, nhưng ta không dám chắc sẽ không quên chuyện hiện tại. Ta không dám cược, vậy nên để lại bức thư này cho ngươi, cũng nhắc nhở ngươi phải quý trọng hiện tại, hi vọng ngươi có thể thấy. Nếu ngươi trở về thật sự sẽ thay thế sự tồn tại của ta hiện giờ, không còn nhớ những ngày tháng ở Vân Sơn với sư phụ, thì ta nghĩ ta sẽ rất buồn, nhưng ta không hối hận. Ta không biết trước kia ngươi và sư phụ đã xảy ra những chuyện gì, mà rõ ràng sư phụ hướng về ngươi như vậy, lại không dám để ngươi về, sợ mất đi ngươi. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Hanh Tức và người nhà ta ta xin nhờ ngươi, ngươi nhất định không được làm ta thất vọng, không được rời xa sư phụ, bằng không có thành quỷ ta cũng tới tìm ngươi báo thù. Nếu ngươi về rồi, mà chỉ nhớ những chuyện không vui, không chịu ở lại bên sư phụ, vậy thì ta sẽ kể từng chuyện vui trong mấy năm nay cho ngươi nghe…”
Hoa Thiên Cốt viết xong thì đêm đã khuya, cẩn thận nhét vào ngực, đầu óc nàng càng lúc càng tỉnh táo, cực kì bình tĩnh như kì tích, không có chút nuối tiếc hay không cam nào. Linh hồn nàng dường như đang trở nên trọn vẹn, giống như ánh trăng tròn dần.
Ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa sổ như vô cùng rực rỡ, vừa đẩy cửa thì thấy tuyết rơi, trời lạnh kì lạ.
Nàng đi tới phòng sư phụ, phòng người không thắp đèn, Bạch Tử Họa ngồi trong bóng tối.
“Sư phụ?” Hoa Thiên Cốt thắp đèn, ngạc nhiên và lo lắng nhìn người.
Bạch Tử Họa quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng, sự lãnh đạm nặng nề rút đi, mắt sáng ngời, tượng băng như thể tái sinh, tràn đầy sức sống nhưng lại có gì đó không giống người.
“Sư phụ, người uống rượu?” Ngửi thấy mùi rượu nồng hòa quyện với mùi hương của Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt có chút ngất ngây.
Bạch Tử Họa vẫy tay với nàng, đưa một chén cho nàng: “Tiểu Cốt, đây là rượu hoa đào năm đó con tự tay ủ trên Tuyệt Tình điện, uống cùng sư phụ một chén đi.
Hoa Thiên Cốt gật đầu. Nhận chén rượu rồi ngồi xuống cạnh người, ngửi mùi rượu, rồi thè lưỡi ra thử nếm, hương vị say lòng người khiến nàng híp mắt lại, trước kia sư phụ không cho nàng uống rượu.
Bạch Tử Họa một hơi uống cạn rượu trong chén mình, ánh mắt nhìn nàng đấu tranh và mê man.
Hoa Thiên Cốt uống mấy chén vào bụng, bắt đầu nói nhiều hơn bình thường, Bạch Tử Họa im lặng nghe, lại như thẫn thờ.
Lúc uống xong một chén, nàng đã không còn tỉnh táo, nhoài người lên bàn cười khì nhìn Bạch Tử Họa.
“Sư phụ…”
Ngón tay có chút suồng sã lướt qua làn môi lạnh lẽo của người, trên gò má hồng nhuận một giọt nước mắt lăn xuống. Thật ra nàng rất sợ, sợ mình quên người, quên mấy năm nay ở Vân Sơn thì phải làm sao bây giờ.
Bạch Tử Họa rung động, đứng dậy, ôm ngang lấy nàng, đặt lên trên ghế nằm.
Hoa Thiên Cốt say mèm mơ màng nhìn hắn, Bạch Tử Họa bỗng cúi người xuống, vùi vào hõm cổ nàng, thở dài.
“Tiểu Cốt, con chưa từng nghĩ tới việc gả cho sư phụ ư?” Vì sao nàng luôn miệng hét muốn gả cho Đông Phương, lại chưa từng muốn gả cho hắn, chẳng lẽ kiếp này, nàng thực sự không hề yêu hắn chút nào sao?
Cái đầu đang xoay mòng mòng của Hoa Thiên Cốt bỗng nổ tung.
Gả cho sư phụ?
Nàng chưa từng nghĩ tới điều đó và cũng không dám nghĩ thế, người đó, là sư phụ mà…
Bỗng có một bàn tay cởi thắt lưng của nàng: “Sư phụ?”
Hôm nay sư phụ làm sao vậy?
“Đừng đi với hắn, đừng rời khỏi sư phụ, nhé?” Bạch Tử Họa thầm thì, trong giọng nói ẩn chứa một nỗi đau đớn cực lớn khiến Hoa Thiên Cốt mềm lòng tới quên tất cả.
“Sư phụ, người uống say rồi, Tiểu Cốt sẽ không rời khỏi người.”
“Tiểu Cốt, không phải con vẫn luôn muốn sư phụ ư, nếu… nếu như thế… ngày mai con sẽ không đi chứ…”
Quần áo bị cởi bỏ, nụ hôn của Bạch Tử Họa trượt xuống hõm cổ, Hoa Thiên Cốt bắt đầu có chút bối rối. Sự thân thiết bây giờ không giống ngày thường, trong không gian lạnh cóng thôi thúc một mùi vị đặc biệt, nhưng nàng lại không có sức phản kháng, ngay cả xương cốt cũng mềm oặt tê dại, đắm say vô hạn vào trong mùi rượu và hơi thở của Bạch Tử Họa.
“Sư phụ… con không đi…”
“Đừng để ta lại một mình…”
“Sẽ không đâu…”
“Tiểu Cốt, còn yêu sư phụ không?”
“Yêu?”
Bạch Tử Họa ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Cốt đang say mèm, mặt đẫm nước mắt. Là Tiểu Cốt, nhưng không hoàn toàn là nàng…
Giọng Đông Phương Úc Khanh lại vang lên bên tai lần nữa.
“Chẳng lẽ khi ngươi ở bên nàng mà không cảm thấy người trong lòng mình là một người khác ư, không cảm thấy giằng xé ư?”
Hắn thở dài thườn thượt.
Bạch Tử Họa, mày đang làm gì thế này?
Cho rằng làm vậy nàng sẽ không bỏ đi? Đã bỏ qua rồi thì không còn cơ hội lấy lại nữa. Có thể ở bên nàng mấy năm cũng nên thấy thỏa mãn rồi. Chẳng lẽ còn chê kiếp trước chưa hại nàng đủ, còn muốn khiến nàng càng hận mày ư? Lần này, hãy tôn trọng quyết định của nàng đi.
Hoa Thiên Cốt cảm thấy mình bị ôm chặt cứng, như thể sắp nát, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà thân thương ấy buồn bã hỏi nàng:
“Tiểu Cốt, đời này sư phụ phải làm thế nào mới không sai đây?”
Nàng muốn trả lời, nhưng tầm mắt đã tối đen, tất cả mọi chuyện trong quá khứ, ùn ùn kéo đến như con sóng dữ.
Nàng tựa như đã mơ một giấc mơ rất rất dài, trong giấc mơ là một cuộc đời đằng đẵng, chân thực, đến cả việc hằng ngày ăn món gì, mặc quần áo màu gì, hình dáng những đám mây bồng bềnh trên trời ra sao nàng đều nhớ rõ.
Mà yêu hận này, đau khổ này dường như đã cách quá xa, bị năm tháng vùi lấp, trở nên không đáng nhắc tới, lại vẫn khiến nơi nào đó trong lòng đau âm ỉ.
Hoa Thiên Cốt mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh mà dửng dưng.
Nàng nghiêng người tựa vào một chiếc ghế trong gian đình nhỏ giữa hồ, gió thổi mành bay, dưới gốc hoa đào bên bờ là một bóng hình nào đó trắng phau không vương chút bụi vô cùng thân thương, đang tự rót trà cho mình.
Mọi chuyện trước kia nhanh chóng chảy vào đầu nàng, quay đầu lại cũng chỉ như mưa gió thoảng qua. Nhưng lại có vài thời khắc như in dấu vào tim. Nỗi căm hận và tuyệt vọng nàng khiến Bạch Tử Họa tự tay giết nàng, buông lời nguyền bất tử bất diệt, rồi lại cam tâm tình nguyện uống tiên đan, chỉ vì muốn trả cho người một Hoa Thiên Cốt hoàn chỉnh, thậm chí còn có một trang sách Di Thần không ngờ lại khiến cả Thần giới bị hủy diệt như xưa kia.