Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 2): Chương 09 phần 3
Bạch Tử Họa nhìn vẻ tự giễu và thông suốt trong mắt nàng, tựa như nỗi tuyệt vọng ẩn nấp trong cơn sóng ngút trời sắp đổ ập xuống, khiến hắn đau lòng lại có chút sợ hãi. Nàng là thần, nàng dự đoán được nhiều điều, thấy nhiều điều, nhưng tất cả những gì xảy ra trên thế gian này có lẽ đã không còn ý nghĩa với nàng nữa rồi. Hơn nữa nếu nhìn thấy tương lai của mình, đó cũng như một ván cờ đã định trước thắng thua, buồn tẻ và chán ngắt. Lúc hắn vẫn còn là tiên, hắn rất ít khi bấm tay tính số mệnh của mình hay người khác, hoặc có thể do mọi thứ trước nay vốn đều nằm trong bàn tay hắn. Nhưng chính lúc này đây, hắn lại muốn biết tất cả chuyện này sẽ có kết thúc thế nào. Tuy việc gì cũng không thể thay đổi và sát với dự tính của hắn, hắn vẫn chỉ biết làm việc mình cho là đúng. Nhưng hắn muốn biết, liệu sau này mình có thật sự không hối hận hay không…
Bạch Tử Họa im lặng ngồi trên ghế nằm, khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Hoa Thiên Cốt cả đêm không về, hắn biết nàng sẽ không tới, dù nàng đã nói, mỗi đêm hắn ngủ với nàng, nàng sẽ thả một người.
Nếu Ma Nghiêm nghe thấy lời phạm thượng đại bất kính này, chắc sẽ tức điên lên mất. Nhưng Bạch Tử Họa hiểu Hoa Thiên Cốt quá rõ, hoặc có lẽ quá tin tưởng nàng. Trước giờ đứa bé này vẫn như thế, mềm lòng nhưng cứng họng. Thật ra thà nàng hận hắn, trả thù hắn thì lòng hắn còn có thể dễ chịu hơn. Nhưng dù đã tới nước này rồi, nàng, ngay cả một câu trách móc cũng không có.
Hắn đẩy cửa bước ra, bên ngoài cũng lạnh như trong phòng, trời đã vào hè nóng bức, nhưng gió vẫn khiến người ta rùng mình. Từ sau trận chiến mười sáu năm trước, Côn Luân núi lở, Dao Trì nước cạn, nhật nguyệt chuyển hướng, nhân gian liên tục xảy ra chuyện lạ, chiến loạn khắp nơi. Mà giờ phong ấn Yêu Thần đã hoàn toàn hóa giải, khôi phục hẳn như cũ, man hoang sụt lở, Cửu Thiên rạn nứt, nhân gian thiên tai địch họa, xác vương khắp nơi.
Hắn không còn đường lui.
Lúc này Hoa Thiên Cốt đang đứng trên chiếc mái cong cao cao của một tòa đại điện ở Vân cung. Từ rất xa đã thấy bóng Bạch Tử Họa khoanh tay đứng đó nhìn biển trời, giống như năm xưa, có điều bóng hình đã trở nên gầy yếu. Bả vai vẫn cố chấp gánh Trường Lưu và chúng sinh Lục giới, không chịu bỏ xuống, đã mất tiên thân từ lâu, chẳng lẽ hắn không mệt sao?
Trước kia hắn thường nói, điều quan trọng là sự lựa chọn, chứ không phải năng lực.
Có điều quá khó khăn để đưa ra lựa chọn, hắn có trách nhiệm và nguyên tắc của mình, nàng có số mệnh thảm thương không thể trốn thoát, còn ảnh hưởng tới rất nhiều người khác. Điều này đã định bọn họ có lựa chọn mà không thể chọn lựa.
Đồng thời, có năng lực cũng sẽ nảy sinh tà ác, người nàng yêu sâu đậm và khát khao cứ đứng trước mặt nàng, từ từ đánh thức dục vọng đã ngủ say trong nàng. Nàng không thể yêu hắn mà không oán không hối như trước đây nữa. Nàng lại có thể dễ dàng bắt được hắn. Điều này đối với một kẻ cô đơn không nơi nương tựa, không thiết tha sống như Hoa Thiên Cốt mà nói thì chính là một sự hấp dẫn cực kì lớn.
Tà áo đang tung bay theo gió kia như đang vẫy chào nàng, lúc nào cũng quyến rũ nàng, nàng đấu tranh lại chìm đắm, muốn chìm đắm lại sợ đôi tay nhuốm máu tươi của mình làm bẩn hắn.
Sau lưng đột nhiên nổi lên một luồng sát khí dữ dội, Hoa Thiên Cốt chậm rãi xoay người, mệt mỏi giơ tay lên, không ngờ thanh kiếm kia sắc bén lạ thường, chém đứt cả cánh tay phải của nàng, hất bay ra ngoài. Người trước mắt vừa biến từ chim sẻ về lại hình người, trên mặt vẫn dính chút lông chưa tan hết. Vốn hắn liều chết xông tới, không ngờ lại thuận lợi như vậy, choáng váng cả người.
Hoa Thiên Cốt nhíu mày, lập tức cánh tay đã trở về chỗ cũ, nhanh tới mức máu còn không kịp nhỏ một giọt, tất cả những gì vừa xảy ra như là ảo ảnh. Có lẽ trong tiềm thức nàng oán hận sức mạnh Yêu Thần của mình, vậy nên nàng cực ít khi sử dụng, thậm chí còn không có chân khí hộ thể, nếu không phải vì nghĩ đầu bị chặt trông khó coi quá, thì đến tay nàng cũng chẳng buồn nhấc.
“Ngươi thuộc môn phái nào?”
Tán tiên có năng lực ở Tiên giới nhiều vô kể, chỉ dựa vào bọn Trúc Nhiễm và đám thủ vệ yêu ma tất nhiên là khó phòng vệ hết. Những kẻ muốn ám sát nàng kéo tới hết lần này đến lần khác, nhưng chẳng ai lo lắng điều này cả, bởi vì không ai có thể giết nàng. Chỉ là nàng vẫn có chút tức giận khi có người đột nhiên nhảy ra từ phía sau quấy rầy. Huống hồ tuy thân thủ và võ công của người này cực kì cao, nhưng rõ ràng không phải kẻ tu tiên, cũng không biết tiên thuật, chẳng hiểu sao biến thân rồi vào Vân cung bằng cách nào.
Sắc mặt người đàn ông trung niên chính trực kiên cường lúc trắng lúc xanh. Khi nãy nàng đưa lưng về phía hắn, giờ thấy rõ dung mạo của nàng, hương hoa như có như không vương vấn xung quanh khiến tay cầm kiếm bất giác run lên. Rõ ràng nàng đã phát hiện ra mình từ lâu, vậy mà sao không thèm tránh, lẽ nào mình không có sức uy hiếp đến thế? Ngay cả Nghịch Thiên thần kiếm của hắn cũng không thể đả thương nàng? Có điều tuy nàng hồi phục rất nhanh, nhưng chẳng lẽ không biết đau sao? Hay là Yêu Thần có khuynh hướng tự ngược?
“Ta là Vương Tích Nhật, không thuộc môn phái nào cả, là tự ta muốn tới giết ngươi. Yêu nghiệt nhà ngươi tự xưng là thần, bối thiên nghịch đạo, gây họa Lục giới, hôm nay có phải liều mạng ta cũng quyết lấy đầu ngươi.”
Lúc này yêu ma đã bao vây xung quanh, Trúc Nhiễm ở đó, lại khoát tay, không ọi người tiến lên.
Vương Tích Nhật rút kiếm chém, những chiêu thức đó như đã từng quen. Mày Hoa Thiên Cốt nhăn lại càng sâu, bay lùi về phía sau. Lúc Vương Tích Nhật hóa thành chim mới biết bay, lúc này đã không còn cánh, nhưng khinh công rất được, hắn tung một chiêu Tiềm Long Phi Tiên. Hoa Thiên Cốt nhìn ánh sáng hình rồng cực lớn trước mắt, trong nháy mắt có cảm giác bị xé nát, nhưng cũng chỉ trong giây lát mà thôi. Cơ thể nàng lập tức biến mất, nháy mắt đã xuất hiện phía sau Vương Tích Nhật, bằng không uy lực mạnh như thế thì chắc chắn máu thịt đã lênh láng.
Luận võ mà nói, không chỉ nhân gian, mà ngay cả Tiên giới hắn cũng khó gặp đối thủ, chẳng qua vẫn chỉ là người phàm, nàng muốn giết hắn dễ như bóp chết một con kiến.
Nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn không ra tay, ánh mắt nhìn hắn càng sâu thẳm.
“Ngươi đánh không lại ta đâu, minh chủ võ lâm.”
Vương Tích Nhật hơi kinh ngạc, nhìn ý cười đau đớn chợt lóe trong mắt Hoa Thiên Cốt, bỗng cảm thấy có chút quen quen.
Chẳng lẽ hắn đã từng gặp nàng? Không thể, đó là yêu nghiệt, huống chi lại là một người phụ nữ có nhan sắc và khí chất như thế, người gặp rồi sao có thể quên?
Hắn xoay người lại rút kiếm đâm, dường như đã dùng tất cả những gì học được trong đời. Tuy hành tẩu giang hồ, nhưng đường đường là minh chủ võ lâm, hắn không nỡ thấy dân chúng lầm than, bèn nghĩ tất cả mọi cách để tới ám sát Yêu Thần, dù có chết, cũng dồn hết chút sức nhỏ nhoi của mình.
Hình như Hoa Thiên Cốt hơi mệt, không kiên nhẫn định nâng tay lên, bỗng xung quanh vang lên một tiếng.
“Tiểu Cốt!” Lời vừa như quát vừa như can ngăn.
Hoa Thiên Cốt hơi khựng lại, Vương Tích Nhật thừa dịp nàng do dự vung kiếm chém qua bụng nàng, còn chưa chảy được mấy giọt máu vết thương đã nhanh chóng hồi phục như xưa.
Hoa Thiên Cốt cười lạnh trong lòng, thì ra ngày đó Bạch Tử Họa nói hai người bọn họ có lẽ có duyên gặp lại là chỉ giờ phút này đây. Dây mây bỗng mọc ra từ lòng bàn tay Hoa Thiên Cốt, trói chặt lấy Vương Tích Nhật.
“Vẫn chẳng thay đổi chút nào, ngu ngốc nóng nảy, có thể sống tới bây giờ xem như ngươi may mắn.”
Vương Tích Nhật sửng sốt nhìn nàng, lại quay đầu lại nhìn người vừa nói, lập tức miệng há hốc đờ đẫn. Dung mạo và khí chất của Hoa Thiên Cốt đều thay đổi, đương nhiên hắn không hề nhận ra. Nhưng người đàn ông kia, tuy là một gương mặt rất mơ hồ trong kí ức, nhưng khí chất xuất trần và giọng nói lại rất dễ dàng nhận ra.
“Ngươi, các ngươi…” Hắn nhìn Hoa Thiên Cốt lại nhìn sang Bạch Tử Họa, bỗng thấy nghẹt thở, ngực như bị một vật nặng đè lên.
Ơn cứu mạng, trọn đời không quên…
Bàn tay cầm kiếm của Vương Tích Nhật dần thõng xuống, mặc ình bị trói chặt.
“Thần tôn, xử lí thế nào?”
Trúc Nhiễm hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông kia, chỉ là một người phàm mà cũng dám xông vào Vân cung, không biết lượng sức mình, thật nực cười.
Hoa Thiên Cốt im lặng nhìn Vương Tích Nhật không nói gì, Bạch Tử Họa khẽ cầm lấy tay nàng: “Hắn ta chỉ là người thường thôi, thả đi.”
Hoa Thiên Cốt bỗng bật cười, mọi người xung quanh đều ớn lạnh.
“Tất nhiên.” Tay nàng mờ ám vòng qua eo Bạch Tử Họa, ngữ điệu cực kì quyến rũ: “Tối nay chàng theo ta.”
Ngay cả Trúc Nhiễm cũng bất giác nổi da gà, bất lực cười khổ, tính cách nàng đúng thật là ngày càng thất thường.
Vương Tích Nhật ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hai người họ, nếu hắn nhớ không lầm thì chẳng phải bọn họ là thầy trò sao? Mặc dù sớm biết đây không phải người phàm nhưng sao lại trở thành thế này? Cô nhóc ngây thơ hai mươi năm trước giờ lại trở thành Yêu Thần gây họa cho Lục giới?!
Bạch Tử Họa có chút xấu hổ, nhưng không tránh né cũng không nói gì. Hắn hơi hoài nghi dự tính ban đầu của mình, thật sự muốn giết nàng hay muốn chuộc tội?
“Vì sao?”
Hoa Thiên Cốt nhướn mày nhìn Vương Tích Nhật, không biết hắn đang hỏi vì sao nàng biến thành Yêu Thần, hay là hỏi vì sao nàng lại thả mình.
“Chẳng vì sao cả.”
“Ngươi hãy giết ta đi.” Vương Tích Nhật vừa nhớ tới nàng là cô bé kia, ngữ khí không vững vàng như trước nữa. Hai mươi năm, hắn đã già rồi, đứa bé năm xưa cũng trưởng thành, mọi chuyện thay đổi, hắn không biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì mà trong mắt lại có nỗi đau khôn nguôi như thế. Rõ ràng là quan hệ sư đồ trên từ dưới hiếu, bây giờ lại dở dở ương ương, ngay cả một người ngoài như hắn cũng nhìn ra vết ngăn rõ rệt.
Có lẽ thói đời thay đổi thật nhanh, hắn già rồi, không hiểu. Lúc bị áp giải đi, Vương Tích Nhật cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại, cuộc gặp giữa người với người đôi khi lại hoang đường như thế, tuổi thọ hắn có hạn, duyên nông, phận mỏng, sau này sợ rằng không được gặp lại nữa.
Sức mạnh khiến con người hạnh phúc nhất, đó là lãng quên.
Tất cả những gì trong quá khứ, nàng cho là mình đã quên hết rồi, nhưng sự xuất hiện của Vương Tích Nhật lại khiến tất cả đều rõ mồn một trước mắt. Thì ra bao nhiêu năm qua, mỗi lời nói mỗi cử chỉ, từng giây từng phút ở bên hắn đều khắc sâu vào lòng nàng. Có lẽ quãng thời gian đi theo Bạch Tử Họa hành tẩu nhân gian là những ngày tháng vui vẻ nhất cuộc đời nàng.
Con người có thể bỏ qua nỗi đau, nhưng sao có thể bỏ qua hạnh phúc mình từng có được? Bất kể phía sau hạnh phúc đó là vách đá sâu thăm thẳm, đáy chất đầy xương khô.
Màn đêm mù mịt, u ám khôn lường. Tay áo màu tím của Hoa Thiên Cốt khẽ múa, lập tức trên án có thêm một chiếc đèn hoa Mạn Đà La bằng ngọc lưu li.
Bạch Tử Họa đứng cạnh cửa, mặt trắng bệch như giấy.
Hoa Thiên Cốt ngồi trên ghế nằm, ánh sáng từ ngọn đèn mờ tỏa ra yêu diễm như quỷ, bên môi dường như dính máu, hơi gai mắt. Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, chậm rãi vươn tay trái về phía hắn.
Thời gian sẽ làm phai mờ kí ức, nhưng vĩnh viễn không thể xóa tan đi mất mát đau thương.
Đã rất lâu rồi nàng không nhớ lại những chuyện trong quá khứ này, nàng ngỡ là mình không nhớ, nhưng chỉ cần đứng trước Bạch Tử Họa, thì trái tim nàng lại như bị con dao cùn cứa rách. Dù con tim đã chết sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, nhưng vẫn thấy lồng ngực nặng trịch, nỗi đau tuôn trào như nước biển, dần dần nhấn chìm nàng.
Nàng ngồi trên ghế nằm, nụ cười quyến rũ nở rộ, chậm rãi vươn tay về phía Bạch Tử Họa.
Trước kia nàng nghĩ mặt mình sẽ lạnh tanh như băng ngàn năm, bất kể có thế nào cũng sẽ trống rỗng. Nhưng sau khi Bạch Tử Họa đến đây, trên đó lại xuất hiện một vài thái độ cực kì kì lạ. Rồi nàng hiểu ra rằng, đó không phải là khuôn mặt nàng, cũng không phải là cơ thể của nàng. Nàng như một con bướm tàn tạ, tự bịt kín mình trong một chiếc lọ kín trong suốt mang tên Yêu Thần, hưởng thụ sự cô đơn của yên lặng, cho tới khi nghẹt thở mà chết.
Nhưng khi nàng thấy Bạch Tử Họa, lại không nhịn được muốn vỗ cánh bay ra, đâm vào vách áu me bê bết hết lần này tới lần khác. Khi khó khăn lắm mới tỉnh lại, thì bản thân đã hết đường để đi, không thể ra được nữa. Vì thế nàng bắt đầu muốn bắt Bạch Tử Họa vào trong chiếc lọ ấy.
Hoa Thiên Cốt vươn tay ra, Bạch Tử Họa vẫn không đáp lại, chỉ nghiêng người, im lặng nằm trên ghế. Căn phòng vẫn rộng mà trống trải như trước, tim hắn đã quen cảm giác lạnh như băng này, nhưng cơ thể vẫn chưa quen, hơn nửa người bị đông cứng tới chết lặng.
Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn, thật không ngờ sẽ có ngày hắn lại nằm bên cạnh nàng. Phong thái vẫn đượm nét tao nhã ung dung, nhắm mắt lại, vẻ mặt yên bình mà thoải mái, như thể đã ngủ say rất lâu, rất lâu rồi, khiến người ta không đành lòng lay dậy, huống chi là làm vấy bẩn.
Khẽ búng tay, đèn tắt, căn phòng lập tức chìm vào trong tĩnh lặng, cảm giác bị đắm trong bóng tối vừa kiên định lại vừa trống rỗng, giống như có vô số bàn tay vướng víu nắm tay chân nàng, kéo sang tứ phía.
“Lạnh không?”
Bạch Tử Họa không đáp, như thể đã ngủ say.
Hoa Thiên Cốt biến ra một chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp cho hắn. Cuối cùng vẫn không nhịn được, nàng đưa tay chạm lên hai gò má hắn trong bóng đêm.
Thật ra nàng rất thích Bạch Tử Họa yếu ớt mỏng manh thế này, bởi ít nhất nàng có thể lại gần, có thể chạm tới, có thể chăm sóc, bảo vệ hắn như nàng hằng mơ mà không phải chỉ đứng từ xa trông ngóng.
Cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo trơn mềm lướt trên mặt mình, Bạch Tử Họa khẽ nhíu mày, sau đó nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, tựa như cánh diều bay trên trời đột nhiên đứt dây.
Người đó ngủ bên cạnh, một cánh tay vắt qua ngực hắn khẽ ôm. Trong không khí thoang thoảng hương hoa, Bạch Tử Họa biết bây giờ tâm trạng của nàng rất tốt, nếu nàng tức giận, hương hoa sẽ trở nên ngào ngạt.
Cơ thể mềm mại kia hơi nhích lại gần, nghiêng người áp vào tay hắn. Ngày xưa cơ thể ấy còn bằng phẳng, bây giờ đã có những đường cong rồi. Mặt Bạch Tử Họa đỏ bừng, tự đáy lòng cảm ơn bóng tối đã che giấu cho hắn.
Hắn không thấy mất thể diện khi bị sỉ nhục, càng không nói tới dục vọng. Hoa Thiên Cốt trong mắt hắn chính là một đứa bé con đang làm nũng. Nàng đang giận dỗi, nhưng nàng sẽ không hại hắn.
Có điều dù sao hai người họ vẫn là thầy trò, không nên nằm cùng một chiếc giường, cũng không hợp lễ tiết. Hắn xấu hổ tự trách mình.
Bỗng bàn tay trên ngực nhích dần lên trên, cởi áo hắn. Hắn kinh ngạc bắt lấy bàn tay làm điều xấu, khẽ quát: “Tiểu Cốt!”
“Không phải chàng đang giả vờ ngủ à, cứ tiếp tục đi.” Ngữ điệu mang theo chút trêu chọc. Một bàn tay khác lại bò lên, rồi cũng bị hắn nắm chặt.
Hoa Thiên Cốt không động đậy, tựa cằm vào hõm vai hắn, mặc cho hắn nắm lấy hai tay mình. Trước kia khi Bạch Tử Họa vẫn là tiên, cả người đều lạnh cóng. Bây giờ thành người phàm, ngược lại trở nên thật ấm, có điều nàng lại đầy hàn khí.
Giống như nhận ra điều gì không ổn, Bạch Tử Họa ngượng ngùng buông ra, rồi đôi tay ấy lập tức cởi cổ áo hắn ra, kéo mở vạt trước.
Hơi lạnh luồn theo ngực vào trong, không đợi Bạch Tử Họa định thần, người nào đó bên cạnh đã nhẹ nhàng lật lên, nằm trên người hắn.
Hương vị trong không khí trở nên ngào ngạt, say đắm lòng người.
“Không cởi áo, sao mà ngủ được?”
Nghe thấy ý cười và sự thoải mái trong lời nói kia, Bạch Tử Họa vừa tức giận vừa bất lực. Giọng điệu hơi khàn không thể che giấu dục vọng khiến hắn thoáng bối rối.
Hoa Thiên Cốt ngoan ngoãn cúi người xuống, giống như một con vật nhỏ nghiêng đầu tựa vào ngực Bạch Tử Họa, ngẩng lên nhìn chiếc cằm hoàn mĩ không tì vết của hắn, hơi thở lạnh cóng bắt đầu trở nóng. Bạch Tử Họa thấy cần cổ mình ngưa ngứa ươn ướt, lại không trốn đi đâu được.
Trước kia nàng nhỏ nhắn, dù giờ đã lớn nhưng vẫn nhẹ như thế, đè trên người hắn mà không nặng chút nào cả.
Hoa Thiên Cốt cảm thấy dục vọng đang sôi trào trong cơ thể, cáu kỉnh khẽ vặn vẹo trên người Bạch Tử Họa. Chóp mũi lướt nhẹ trong tóc hắn, kéo áo hắn ra, vùi đầu vào cổ, không kìm được hít sâu một hơi, sau đó cắn xuống.
Cảm giác bị cắn quen thuộc ập tới, Bạch Tử Họa khẽ run, sau đó chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, để mặc nàng, không hề giãy giụa hay phản kháng. Hắn biết, đây là mình thiếu nàng, nợ máu phải trả bằng máu.
Mọi âm thanh đều lắng lại, chỉ có tiếng cắn mút và nuốt của Hoa Thiên Cốt pha thêm chút mê hoặc. Khoái cảm khi mất máu bồng bềnh trên không trung, tê dại vô lực mà trống rỗng. Hoa Thiên Cốt ôm chặt hắn, như thể muốn hắn hòa theo dòng máu chảy vào trong người nàng. Mà màn mưa sắc đỏ trước mắt cứ nhạt dần, thành màu hồng phấn bay khắp nơi, tựa như cảnh hoa đào ngợp trời ở Dao Trì năm ấy.
Thế gian này có cực lạc không, nếu có, vậy chính là khoảnh khắc này.
Cảm nhận máu của Bạch Tử Họa chảy vào trong cơ thể, nàng như sống lại lần nữa, tất cả những nỗi đau đều chưa từng tồn tại.
Đầu óc nàng xem như tỉnh táo, vẫn chú ý tới sức khỏe của hắn, lưu luyến ngẩng đầu lên, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, dường như đang thỏa mãn sau bữa ăn, lại dường như còn chưa đủ.
Bạch Tử Họa thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại căng thẳng vì Hoa Thiên Cốt đang liếm lên cổ hắn không chịu lãng phí giọt máu nào.
Tư thế như vậy quá mờ ám, hắn ngượng ngùng quay đầu đi tránh né. Hoa Thiên Cốt lại cắn hắn như trừng phạt. Lông mi của nàng quá dài, lướt qua nơi nào là chạm vào nơi đấy, một cảm giác ngứa ngứa tê dại xộc thẳng vào lòng Bạch Tử Họa.
Hồi lâu sau người bên trên cuối cùng cũng bất động, thở đều đều, hình như đang ngủ. Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn đôi mắt vẫn mở to ấy, trong bóng tối có vẻ hơi đáng sợ. Khi ngủ nàng dễ gặp ác mộng lại dễ bị tỉnh giấc, bao lâu nay tuy luôn ngủ, nhưng chắc nàng không có lấy một giấc thật sự yên ổn?
Hắn đau lòng vươn tay ra, chạm vào mắt nàng, từ từ vuốt xuống, muốn đặt nàng sang bên cạnh lại sợ ngộ nhỡ làm nàng tỉnh giấc. Cảm giác chóng mặt do mất máu cùng sự mệt mỏi vì suy nghĩ quá nhiều khiến hắn cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ.