Hoa thiên cốt (Tập 2)

Chương 04 phần 2


Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 2): Chương 04 phần 2

Từ đó hai giới Tiên Ma càng không đội trời chung. Sát Thiên Mạch thay đổi cá tính thờ ơ của mình, bắt đầu chăm lo và nghiêm khắc chỉnh đốn lại hai giới Yêu Ma. Yêu Thần đã xuất thế, thiên tai không ngừng xảy ra, lực lượng yêu ma quỷ quái lại tăng nhiều đủ để địch lại Tiên giới. Tiên Ma đại chiến hơn mười trận, Tiên giới yếu thế, phần lớn là phòng thủ. Bọn họ chỉ mong sớm tới Ngũ Tinh Diệu Nhật để diệt trừ Yêu Thần Nam Vô Nguyệt, áp chế bạo loạn, dã tâm, tuyệt vọng, tranh đấu và các loại tà ma trên thế gian, nếu không Lục giới sẽ rơi vào tay yêu ma mất.
Sát Thiên Mạch không để ý tới vết thương của bản thân, năm lần dẫn quân tới tấn công Trường Lưu Sơn. Hơn nữa hắn còn làm đúng những gì mình đã nói, một năm này, mỗi ngày lột da giết hại một đệ tử của Trường Lưu, sau đó quăng xác xuống biển. Tới bây giờ hắn đã tàn nhẫn giết hơn ba trăm người chỉ để ép Bạch Tử Họa đưa Hoa Thiên Cốt ra khỏi man hoang.
Trường Lưu có tám nghìn đệ tử, kẻ thì chết, người thì trốn, chiến loạn bao lần, giờ suy tàn tới mức chỉ còn hơn ba nghìn. Danh môn đại phái hùng mạnh nhất, phồn thịnh nhất Tiên giới, thật không ngờ chỉ vì một Hoa Thiên Cốt nho nhỏ mà gần như mất cả cơ nghiệp ngàn năm.
Tình thế đưa đẩy, Bạch Tử Họa lại nhậm chức Trường Lưu chưởng môn. Nhưng hắn và Sát Thiên Mạch, một người chết cũng không chịu triệu Hoa Thiên Cốt về, một kẻ chết cũng không chịu dừng tay, vì thế vẫn tiếp tục tàn sát, dù Ma Nghiêm có lợi hại tới đâu thì cũng không thể bảo vệ chu toàn ỗi đệ tử. Cả Trường Lưu Sơn bị bóng ma của Sát Thiên Mạch bao phủ, không ngày nào không nơm nớp lo sợ.
Hơn nữa Sát Thiên Mạch còn không để ý tới vết thương của mình, liên tục ép bản thân luyện công, độc ác tàn nhẫn, ma tính ngày càng mạnh, ai nói cũng không nghe, quả như một người hoàn toàn khác. Đông Phương Úc Khanh vốn định nói chuyện đã cứu được Hoa Thiên Cốt cho hắn để hắn không cần giết người nữa. Nhưng với tính cách kia, chỉ cần hắn nhìn thấy khuôn mặt của nàng, biết những nỗi khổ nàng phải chịu, e rằng không phải mỗi ngày giết một người mà sẽ tàn sát cả Trường Lưu.
Từ khi Bạch Tử Họa chịu đinh Tiêu Hồn thay cho Hoa Thiên Cốt, nguyên khí đại thương, tiên lực không còn lại bao nhiêu. Trường Lưu Sơn đành dựa vào Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc vất vả cầm cự. Sau đó hắn đột nhiên nói là muốn nhận nữ huyền tôn của Ngọc Đế làm đồ đệ gì đó, có thể cũng do bị tình thế loạn trong giặc ngoài ép buộc.
Bạch Tử Họa hẳn không thể ngờ, Trường Sơn Lưu lại vì Hoa Thiên Cốt mà bị hủy trong tay hắn.
Đông Phương Úc Khanh khẽ thở dài, an ủi Vân Ẩn, để Vân Ẩn đi dặn dò chúng đệ tử không được tiết lộ việc Thanh Hoài, Thanh Liên tới gây chuyện ra ngoài. Tuy trước đây Mao Sơn bí mật đày hai người họ tới man hoang, không mấy ai biết, nhưng nếu đến tai Bạch Tử Họa thì không thể giấu được, việc cứu Tiểu Nguyệt sẽ vì vậy mà càng khó khăn hơn. Thời gian của hắn có hạn, phải nhanh chóng giúp Hoa Thiên Cốt hoàn thành việc này, dàn xếp đâu vào đấy mới yên tâm ra đi.
Tới chạng vạng, Đông Phương Úc Khanh bưng ít đồ ăn vào phòng Hoa Thiên Cốt thì đã không thấy người đâu. Hắn không nhịn được lắc đầu cười khổ, hiện giờ nàng có sức mạnh Yêu Thần lợi hại như thế, ngay cả hắn cũng không trông nom được rồi.
Trên bàn nàng có để lại một phong thư: Ta tới Trường Lưu một chuyến thăm Đường Bảo và Tiểu Nguyệt, yên tâm, không bị phát hiện đâu, ta sẽ mau quay về.
Sao mà lo lắng được cơ chứ, dựa vào sức mạnh hiện giờ của nàng, đừng nói là lẻn vào Trường Lưu, chỉ cần nàng bình tĩnh thì ngay cả gặp phải Ma Nghiêm cũng rút lui được an toàn. Nhưng có Bạch Tử Họa ở đó, nàng giữ bình tĩnh bằng cách nào đây.
Nghĩ vậy hắn lại bối rối, nhắm mắt trầm tư, ngón tay khẽ gõ lên bàn. Nàng nói đi gặp Đường Bảo và Tiểu Nguyệt, thế nhưng người nàng thật sự muốn gặp hẳn là Bạch Tử Họa…
Thôi được rồi, không tận mắt chứng kiến thì không mất hết hi vọng, nàng sao có thể thực sự từ bỏ.
Từ khi ra khỏi man hoang, lúc nào Hoa Thiên Cốt cũng cảm nhận thấy nguồn sức mạnh kì lạ như một ngọn núi lửa đang chực phun trào nhưng lại bị thứ gì đó kiềm chặt. Hai bên như mãnh hổ phân tranh, giằng co không dứt. Khi ở man hoang, sức mạnh buộc phải im lặng ngủ đông. Vừa về tới Lục giới, tất cả bèn sôi sục rít gào, tựa như muốn nuốt chửng nàng vậy.
Những vết thương trước của nàng hầu hết đều chí mạng và vĩnh viễn, nhưng hiện giờ lại khép miệng như kì tích, người nàng thậm chí còn nhanh nhẹn và nhạy bén hơn cả trước kia. Nếu không phải còn sẹo, nàng thậm chí nghi ngờ những cơn đau kia chỉ là giả. Một năm này có quá nhiều chuyện xảy ra, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi nhưng nàng vẫn cố cầm cự, chỉ là tin Bạch Tử Họa muốn nhận thêm đồ đệ khiến sợi dây đàn trong lòng nàng lập tức đứt hẳn.
Dù nàng có giả vờ cười cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, những nỗi đau và tủi hờn chất chồng, hòa với sức mạnh khủng khiếp của Yêu Thần, thiêu đốt từ tận đáy lòng, như thể muốn nàng tan thành tro bụi vậy. Mặc dù không đến mức nhập ma nhưng Hoa Thiên Cốt cũng nội thương không nhẹ. Sau khi trút hết tất cả vào tiếng khóc, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại, nghiêm túc đối mặt với sự thật này.
Tự đáy lòng vạn âm thanh đang réo gọi, nàng muốn gặp người, muốn biết một năm nàng không ở đây đã xảy ra chuyện gì. Bảo nàng cố chấp cũng được, nói nàng u mê cũng không sao. Bao nhiêu năm qua, nàng hiểu và cũng tuyệt đối tin tưởng sư phụ. Nếu người đã nói trước cả thiên hạ rằng kiếp này chỉ nhận một đồ đệ thì nàng còn chưa bị trục xuất khỏi sư môn sẽ không nhận thêm người khác, chuyện này nhất định có nội tình.

Nỗi mong nhớ khiến nàng trở lại Trường Lưu như một mũi tên, có quá nhiều lời, quá nhiều tình cảm nghẹn trong ngực khiến nàng không thở nổi. Nàng muốn gặp sư phụ, nàng muốn gặp người điên cuồng, nhưng nàng tuyệt đối không thể để người nhìn thấy mình.
Trời rất lạnh, gió trên biển buốt cắt da cắt thịt, cơn mưa đá nhỏ nhắm thẳng vào mặt nàng. Nàng cố gắng bay thấp, chân khí tạo một vầng sáng quanh người. Không gian ảm đạm đầy sương, e chẳng mấy chốc sẽ có bão tuyết. Hiện giờ không có kiếm, nàng chỉ có thể cưỡi gió, nhưng tốc độ lại nhanh hơn trước đây cưỡi kiếm rất nhiều, phút chốc đã tới khoảnh trời của Trường Lưu.
Xung quanh tối đen, chỉ có Trường Lưu bồng bềnh trên biển, thoáng phát ra ánh sáng nhạt màu bạc tựa một khối đá quý cực lớn. Sóng sau xô sóng trước như một cơn lốc xoáy muốn cuốn cả Trường Lưu vào trong đó. Hoa Thiên Cốt lấy chiếc mặt nạ da người làm theo “Thất Tuyệt Phổ” trước khi rời khỏi Mao Sơn đeo lên. Do gấp gáp nên không tỉ mỉ lắm, nhưng cũng có thể ứng phó tạm thời, chỉ cần không bị Tam tôn và mấy trưởng lão tinh mắt thấy là được.
Hoa Thiên Cốt bay quanh Trường Lưu Sơn một vòng lại thấy mấy con đường bí mật đều đã bị lấp, không trung chăng đầy kết ấn, ngay cả đến gần cũng không thể. Kì lạ, Trường Lưu là đại phái của Tiên giới, cực kì kiêu ngạo, yêu ma không dám xâm nhập, bình thường chỉ có một vách sáng đơn giản bảo vệ bên ngoài, nhưng sao giờ lại chằng chịt như thể đang chống giặc vậy?
May mà pháp lực của nàng mạnh hơn trước nhiều, mặc dù hơi khó khăn nhưng vẫn mở được một con đường vào núi. Trở lại nơi ngày nhớ đêm mong, nàng rất xúc động. Vốn tưởng rằng bên ngoài tầng tầng lớp lớp, trong núi càng canh phòng nghiêm ngặt hơn, nhưng nàng không ngờ mình chẳng cần phải lén lút, ẩn nấp. Trước điện, hành lang, bãi tập, cánh rừng… nơi nơi không một bóng người, yên tĩnh tới kì lạ.
Tuy Trường Lưu cấm đi lại khi đêm xuống, nhưng tại sao ngay cả một đệ tử tuần tra cũng không có? Không hiểu sao lòng nàng bùng lên một luồng khí lạnh. Từ lần chứng kiến trận tàn sát trên Mao Sơn năm đó, bất cứ khi nào thấy cảnh vật trống vắng nàng đều lo lắng sợ hãi. Khẽ nhắm mắt lại, dò xét mấy tẩm điện quen thuộc thấy có người nàng mới yên lòng.
Nhìn Tuyệt Tình điện trên cao, nơi nàng mong nhớ khôn nguôi đó, nơi không biết bao nhiêu lần nằm mơ được quay về đó… Cố gắng dằn nỗi đau trong lòng, nàng tự nhủ mình không thể đi lên, nếu sư phụ phát hiện nàng đã về thì cứu Tiểu Nguyệt càng khó khăn hơn.
Thân phận của Tiểu Nguyệt đặc biệt, có thể nói là phạm nhân quan trọng nhất của Lục giới, nơi giam giữ chắc chắn cực kì bí mật, không thể chỉ vội vã nhốt trong kết giới kín và trong thiên lao phong ấn của Trường Lưu. Nàng chưa có kế hoạch gì đã tới đây, đương nhiên biết dù có sức mạh hiện giờ cũng không thể cứu Tiểu Nguyệt ra an toàn. Nàng chỉ lo lắng, chỉ nhớ quá, chỉ muốn thăm dò thật giả thôi. Cho dù không có cách cứu thằng bé, nhưng nếu được nhìn thấy nó, có thể dùng mật ngữ trò chuyện với nó cũng tốt rồi.
Hoa Thiên Cốt bí mật lẻn vào thiên lao, vẫn không có ai canh gác. Nàng tập trung tìm kiếm, bên trong không giam bất kì ai, thảo nào không cần người canh gác. Quả nhiên Tiểu Nguyệt không còn ở đây…
Nàng khẽ nhíu mày tự trách mình quá liều lĩnh, đáng nhẽ phải bàn bạc với Đông Phương trước, hỏi cho rõ ràng. Nói không chừng Tiểu Nguyệt đã bị chuyển đi từ lâu, không còn ở Trường Lưu nữa.
Nhắm mắt lại bắt đầu tìm Đường Bảo, Hoa Thiên Cốt phát hiện ra chẳng những Đường Bảo mà ngay cả Khinh Thủy, Lạc Thập Nhất cũng không ở trong núi. Sao lại thế này? Ngày mai không phải là đại hội bái sư của Trường Lưu sao, bọn họ hẳn sẽ không có việc cần ra ngoài chứ.
Mới đầu nàng còn tưởng, dẫu một năm nay mình không biết chuyện gì thì chỉ cần gặp Đường Bảo tất cả sẽ rõ ràng, tìm Tiểu Nguyệt sẽ không quá khó khăn. Ai ngờ Đường Bảo lại không có ở đây, thật là thất sách.
Nàng hơi uể oải, khẽ dựa vào cây cột ở hành lang, ngẩn người nhìn Tuyệt Tình điện. Nàng vốn cho rằng lần này có thể gặp mọi người, nàng chờ ngày này bao lâu rồi, lại không ngờ phải thất vọng.
Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh, đây vẫn là Trường Lưu Sơn mà nàng quen thuộc, nhưng lại có gì đó khang khác, không khí tiêu điều tràn ngập khắp nơi.
Sư phụ, ở ngay nơi nàng ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.
Không được, phải lấy đại cục làm trọng. Nàng khẽ cắn môi, chuẩn bị bay khỏi Trường Lưu Sơn, đột nhiên lại thấy một bóng hồng lóe lên.

Ai?!
Hoa Thiên Cốt nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi bám theo. Nhìn kĩ, thì ra là một con nhóc mười một, mười hai tuổi, môi hồng răng trắng, xinh xắn mũm mĩm, nhìn quần áo thì có lẽ là đệ tử của Trường Lưu, nhưng nàng chưa gặp bao giờ, trông rất lạ.
Con bé yên lặng chạy giữa đỉnh đài lầu các, sau đó lén lút chui vào trong bếp.
Hoa Thiên Cốt thấy nó thậm thà thậm thụt, tạm thời chưa thể kết luận nó là gian tế bên ngoài trà trộn hay chỉ là một đệ tử tham ăn mạo hiểm lệnh cấm chạy vào bếp tìm đồ. Nhưng con bé búi hai búi tóc tròn tròn, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, có lẽ không phải là người xấu.
Hoa Thiên Cốt không muốn kiếm chuyện, đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy tiếng đổ vỡ loảng xoảng trong phòng bếp.
Tưởng đã xảy ra chuyện gì, nàng vội vàng chạy vào thì thấy đứa bé kia luống ca luống cuống há hốc miệng, nhìn đống đổ nát trên đất, lại nhìn sang Hoa Thiên Cốt.
Nó hành lễ lấy lòng rồi cúi đầu liên tục giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi, không phải ta cố ý đâu, không phải ta cố ý đâu…” Con bé ủ dột, rõ ràng đã tạo kết giới bảo vệ rồi, sao mà vẫn bị phát hiện, còn tới nhanh như vậy nữa chứ.
Hoa Thiên Cốt ngơ ngác, mãi lâu sau mới kịp phản ứng, con bé nhất định nghĩ mình là đệ tử chuyên dọn dẹp phòng bếp.
Nhìn dáng vẻ nó ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai khi bị bắt quả tang, Hoa Thiên Cốt dịu dàng mỉm cười, khẽ lắc đầu, sau đó ngồi xổm xuống, giúp nó dọn sạch đống đổ nát trên mặt đất.
“Chổi nhỏ không còn nữa, người là người mới được phái tới à?” Đột nhiên con nhóc tỏ vẻ cực kì đau lòng, hai mắt ngấn lệ nhìn nàng.
Hoa Thiên Cốt đờ đẫn, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Không ngờ con nhóc trước mặt đột nhiên nhào tới, nàng đang ngồi xổm nên mất thăng bằng, lập tức bị nó đè xuống đất.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, con nhóc kia đã vùi đầu vào ngực nàng, ôm chặt lấy nàng òa khóc.
Mặc dù bề ngoài nàng không lớn hơn nó bao nhiêu, nhưng tuổi thực vẫn hơn nó rất nhiều, bị đè xuống đất như thế này khó tránh chút ngượng ngùng. Nhưng vì nó đang khóc quá đau lòng, cơ thể không ngừng run rẩy như con thỏ con giữa cơn gió lạnh, nàng đành khẽ vỗ về lưng nó an ủi.
Đứa bé kia khóc một lúc, mắt đỏ như con thỏ, không khách khí lấy áo nàng lau nước mũi, sau đó vụng về bò dậy, rồi xấu hổ đỡ nàng đứng lên.

“Khó khăn lắm mới gặp một người trạc tuổi ta, Thế tôn đưa hết những người đạo hạnh thấp và tuổi nhỏ ra khỏi núi rồi. Ngươi tên là gì?”
Hoa Thiên Cốt thấy con ngươi to tròn trong veo của con bé đang nhìn mình, không khỏi nhíu mày. Xâu chuỗi tất cả lại thì… chẳng lẽ Trường Lưu Sơn đã xảy ra chuyện gì ư? Sư phụ có sao không?
Lòng nàng bỗng bối rối, nghĩ rồi đáp: “Tên ta là Tiểu Thất.”
Trúc Nhiễm, Lạc Thập Nhất, Hồ Thanh Khâu, Thượng Thượng Phiêu, Hỏa Tịch, Vũ Thanh La. Xét theo vai vế, nàng quả thật là người bé nhất trong số đệ tử của Tam tôn, đứng thứ bảy.
“A! Sao ngươi không mở miệng mà vẫn nói chuyện được? Tiếng phát ra từ nơi nào thế?”
Đứa bé trước mặt vui vẻ hoa chân múa tay, đi quanh Hoa Thiên Cốt một vòng, hưng phấn cẩn thận quan sát.
“Ta… là người câm, chỉ có thể dùng nội lực để nói chuyện.”
Hoa Thiên Cốt nhìn con bé, đôi mắt tò mò mở to, ríu ra ríu rít, tràn đầy sức sống, cực kì giống nàng khi mới vào Trường Lưu Sơn. Hoa Thiên Cốt lại thấy xót xa trong lòng.
“A…” Con bé lập tức buồn bã, hối hận nhìn nàng.
Bỗng nó vươn cánh tay nhỏ bé ra, xoa cổ cho Hoa Thiên Cốt. Hoa Thiên Cốt giật mình, suýt tưởng rằng nó nhìn ra khuôn mặt giả của mình. Lại không ngờ con bé chỉ xoa nhẹ, dường như nhìn thấy trên họng nàng có một vết thương, ánh mắt toát lên vẻ đau lòng.
“Hình như bị thương rất nặng, ta không có cách khôi phục lại như xưa.” Mới đầu con bé còn có chút nghi ngờ và đề phòng với người tên Tiểu Thất này, nhưng vừa chạm tay vào là biết nàng thật sự không thể nói chuyện, vì thế gạt bỏ hết mọi nghi ngờ vô căn cứ trong lòng, bao lời nhắc nhở đều bị nó ném lên chín tầng mây.
“Ngươi biết chữa bệnh à?” Hoa Thiên Cốt lúng túng đẩy tay con bé ra. Nàng đột nhiên không muốn gần gũi với người lạ, không phải vì gai mắt, mà trong tiềm thức nàng tự ti, nghĩ đến khuôn mặt mình dưới lớp da kia xấu xí và đáng sợ nhường nào.
“Ừ, ngươi không biết à? Ta giỏi lắm đấy, từ nhỏ đã không cần pháp thuật, chim nhỏ bị thương ở cánh hay chỗ nào đấy chỉ cần ta chạm vào là lại có thể bay được. Ta thích cứu người cho nên mấy năm nay chủ yếu chỉ học pháp thuật trị liệu. Mấy thứ như ngũ hành thuật ta không thích, nhưng phụ thân cứ bắt ta luyện mãi, bảo rằng khi chiến đấu không đánh người thì sẽ bị người đánh, bị bắt nạt. Ta không thèm nghe ông ấy, còn lâu ta mới đi đánh nhau với người khác. Nhưng lúc tới Trường Lưu Sơn này, Tôn thượng nói với ta rằng, chỉ chữa bệnh cho người khác thì vẫn chưa đủ, trị được ngọn không trị được gốc, ta cũng phải đủ mạnh, phải học cách tự bảo vệ mình và những người bên cạnh không bị thương. Ta cảm thấy rất có lí, từ đó mới bắt đầu học các pháp thuật khác, tuy mới đến đây được hơn nửa năm, nhưng ta lợi hại lắm đấy! Ngươi… ngươi không biết ta?”
Hoa Thiên Cốt sững sờ, con bé nổi tiếng lắm à?
“Ta mới vào núi…”
“Ta thấy ngươi có thể dùng nội lực nói chuyện, hẳn là pháp thuật rất lợi hại, lại có đủ năng lực ở lại Trường Lưu Sơn, không bị đưa đi, ta còn tưởng ngươi đã tu luyện được một thời gian dài rồi đó!”
“Ta… trước kia từng tu luyện một thời gian ở Thục Sơn.”
“À, ra thế, thảo nào ngươi lại không biết, muộn như thế này rồi còn xuống bếp! Thế tôn không nói cho ngươi biết à, buổi tối ở Trường Lưu Sơn rất nguy hiểm, tuyệt đối không được ra ngoài!”
“Vì sao?”

“Vì buổi tối yêu ma sẽ tới Trường Lưu Sơn bắt người, mỗi đêm bắt một, đã có rất nhiều người chết rồi, dù phòng thế nào cũng không được…” Đứa bé trước mặt lại cúi đầu nức nở, “Chổi nhỏ đêm qua cũng bị yêu ma bắt đi, lại còn bị bắt trong tẩm điện được bảo vệ mấy lớp. Tất cả mọi người đều nói cậu ấy đã chết rồi…”
Hoa Thiên Cốt ngẩn ngơ, nhìn đứa bé trước mặt lại bắt đầu khóc nức nở. Nàng bỗng thấy thật hâm mộ con bé, có thể thoải mái rơi lệ, bộc lộ cảm xúc của mình.
Có điều, chuyện này là sao? Lúc nàng không ở đây đã xảy ra những gì vậy? Liệu có liên quan đến Sát Thiên Mạch không? Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, còn nàng lại ngu ngơ chẳng biết gì hết.
Xoa đầu con bé, nàng vô tư hiến tay áo lau nước mắt cho nó: “Thế sao ngươi lại chạy ra ngoài một mình vào buổi tối thế này? Đói bụng hả? Tới tìm đồ ăn?”
“Không phải…” Con bé cúi đầu ngập ngừng, “Ta cho ngươi biết nhưng ngươi không được kể cho người khác đâu đấy. Tôn thượng hôm nay không biết là sinh bệnh hay vết thương cũ tái phát mà cứ ho ra máu, ta có chữa thế nào cũng không khỏi. Người lại không cho ta nói với Thế tôn và Nho tôn, ta lo lắng lại chẳng biết làm sao nữa. Buổi tối người mơ màng tỉnh một lát, đột nhiên muốn ăn canh hoa đào, nhưng trên Tuyệt Tình điện chẳng có gì, ta lại không biết cách làm, đành lén lút xuống dưới thử xem. Mọi khi ta tới phòng bếp ăn vụng đều có chổi nhỏ làm cho ta ăn, bây giờ chổi nhỏ không còn nữa, không ngờ tự nấu lại khó như thế… Tiểu Thất, ngươi sao vậy…”
Hoa Thiên Cốt loạng choạng lui lại hai bước, mệt mỏi tựa vào tường. Nàng vươn tay tóm lấy bàn tay nhỏ đang đỡ lấy mình.
“Ngươi… tên là gì?”
“Tên ta là U Nhược, hôm nay ta vừa mới thắng Đại hội Kiếm Tiên xong, nở mày nở mặt bao nhiêu! Ta còn tưởng ngươi sẽ nhận ra ta chứ…”
Môi Hoa Thiên Cốt run rẩy, từ từ nhắm mắt lại. Thì ra… chính là con bé, thảo nào…
“Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Hoa Thiên Cốt cười khổ thở dài. Chuyện đời trêu ngươi như thế, nàng còn nói gì được đây?
“Ngươi… mạo hiểm chạy tới đây, chỉ để làm một bát canh hoa đào cho Tôn thượng?”
“Ừm…” U Nhược cúi đầu nghịch ngón tay, “Tiếc là ta quá ngốc, không biết làm. Tiểu Thất, ngươi biết không, giúp ta được chứ?”
Hoa Thiên Cốt nén nỗi xót xa cuộn trào dưới đáy lòng, cắn răng gật đầu: “Ta sẽ dạy, nhưng ngươi phải tự làm.”
“Hay quá!” U Nhược reo lên lao vào lòng Hoa Thiên Cốt, tuy rằng quen Tiểu Thất chưa được bao lâu nhưng con bé rất thích mùi hương trên người nàng. Một cảm giác quen thuộc, nó đã từng gặp nàng chưa nhỉ?
Hoa Thiên Cốt im lặng đẩy U Nhược ra, không rõ cảm giác của mình khi đối mặt với con bé là gì.
Đây chính là người sắp thay thế nàng ư? Nàng từng không cam lòng tưởng tượng kẻ sẽ thay thế thân phận đặc biệt của mình là một đại tiểu thư xinh đẹp xấc xược như Nghê Mạn Thiên. Bây giờ thấy rồi mới nhận ra hoàn toàn không phải. Thảo nào sư phụ thích con bé, ngay cả nàng còn thích nữa là…
Canh hoa đào…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.