Hoa thiên cốt (Tập 2)

Chương 03 phần 2


Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 2): Chương 03 phần 2

Phải biết rằng những người bị lưu đày tới man hoang có tiên có yêu ma, thân thế và bối cảnh hoàn toàn khác biệt, hơn nữa ai cũng không dễ bắt nạt. Gã có thể tập trung phân công mọi người và huy động có hiệu quả đã là cực kì khó khăn. Ngoài ra các thế lực kiêu căng phân tán và các cao thủ kín tiếng khác không tìm đến đầu quân trước đây cũng đã bị gã thuyết phục.
Con người một khi đã có hi vọng và mục tiêu thì sẽ có đầy ý chí động lực. Bất kể có là phân chia cơm áo hay là hòa giải mâu thuẫn, Trúc Nhiễm đều làm không chê vào đâu được. Cả man hoang như trở thành một sợi dây, trên cơ bản đã không còn quần ẩu tranh chấp, giết người cướp của. Không nói tới việc có thể thoát ra ngoài hay không, chỉ riêng việc có được hòa bình này đã là một kì tích rồi.
Sau đó gã bắt đầu thu gom các loại tài nguyên như Chu Sa, Lưu Hoàng, Tiêu Mộc, Lam Thổ, hết xe này tới xe khác nối đuôi nhau từ khắp mọi nơi trên man hoang tập trung về phía bờ biển, còn đốt lửa luyện vũ khí, xây dựng rầm rộ khắp trăm dặm quanh đó.
Hoa Thiên Cốt không rõ Trúc Nhiễm muốn làm gì, chẳng lẽ mục đích cuối cùng của gã là xây nên một tòa lâu đài, làm hoàng đế ở man hoang? Trúc Nhiễm lại nói là đang bày trận, phá vỡ kết cấu của man hoang này, dùng sức người mở ra một con đường quay về Lục giới.
Lúc này Hoa Thiên Cốt mới hiểu vì sao rõ ràng gã biết cách quay về mà vẫn chịu chôn chân trong man hoang nhiều năm như vậy. Quả thực muốn tạo một trận pháp lớn như thế, không tập trung tất cả nhân lực, vật lực của man hoang thì không thể làm được, thảo nào gã nói muốn thống nhất man hoang trước.
Trúc Nhiễm lại lắc đầu: “Để có phương pháp đó ta phải nghiên cứu mấy chục năm, thí nghiệm vô số lần, gần đây mới nghĩ ra. Bằng không ngươi cho là chỉ có sự xuất hiện của ngươi ta mới thống nhất được man hoang sao? Ngươi chẳng qua chỉ khiến kế hoạch của ta dễ dàng và nhanh hơn thôi.”
Hoa Thiên Cốt khẽ rùng mình, nhìn Trúc Nhiễm, tâm trạng lại càng bất an.
Nàng vốn cho rằng chỉ cần ra ngoài là tốt rồi, những chuyện khác mặc Trúc Nhiễm giải quyết. Nhưng ngay sau đó lại vì một chuyện mà xung đột với gã, đó chính là vấn đề có nên để yêu thú ở man hoang ra ngoài hay không.
Tiên ma ở man hoang tổng cộng có hơn ba ngàn người, chỉ cần một ai đó quay về Lục giới đã đủ dấy lên một màn mưa máu gió tanh rồi. Mà yêu thú dị hình và tử hồn lại nhiều không kể xiết, một khi ra ngoài, thoát khỏi sự khống chế, hậu quả càng khó lường.
Nhưng Trúc Nhiễm lại muốn mang tất cả yêu thú về, Hoa Thiên Cốt không chịu, hai người liền tranh cãi.
Man hoang mặc dù không hợp cho con người tồn tại, nhưng yêu thú từ trước tới nay vẫn cư trú ở đây, cũng coi như là quê hương của chúng nó, bọn họ rời xa Lục giới còn nhớ, hà tất cưỡng chế tất cả yêu thú phải đi theo? Hơn nữa yêu thú không giống như con người, thú tính khó kiềm, ngộ nhỡ nàng gặp chuyện không may, ngay tức khắc không có ai khống chế được yêu thú, vậy chẳng phải khiến chúng sinh lầm than rồi sao?
Nhưng Trúc Nhiễm nào chịu mất một đại quân yêu thú lớn mạnh như thế. Bắt nạt Hoa Thiên Cốt không thể nói chuyện, chỉ có thể khoa chân múa tay, gã tuôn ra một tràng, vừa đấm vừa xoa, thấy Hoa Thiên Cốt vẫn cố chấp liền quyết tâm phẩy tay áo bỏ đi.
Hoa Thiên Cốt biết hiện giờ tình hình chung đã định, nhưng gã lại có dã tâm, mặc dù bên ngoài vẫn tôn nàng nhưng không hề nghe theo lệnh nàng, càng không lắng nghe ý kiến của nàng, Hoa Thiên Cốt đành phải đi tìm Đấu Lan Can bàn bạc.
Đấu Lan Can an ủi nàng yên tâm, cho dù những chuyện khác nàng không quản được, nhưng chuyện yêu thú quyền chính nằm trong tay nàng, dẫu sao yêu thú cũng chỉ nghe lời mình nàng mà thôi. Tới lúc đó nàng nói không được, bất kể Trúc Nhiễm có thế nào cũng không thể thay đổi.
“Ta chỉ lo lắng một điều.” Đấu Lan Can đứng trên vách núi nhìn trận pháp cực lớn đang dần thành hình ngôi sao sáu cánh.
“Hình như Trúc Nhiễm dùng cấm thuật…” Hơn nữa còn là loại cấm thuật cực lớn có uy lực mạnh hơn bình thường gấp trăm nghìn lần, một khi phát động không biết sẽ gây nên hậu quả gì.
Mất cả một tháng, cuối cùng mọi việc chuẩn bị đều đã hoàn thành trước ngày triều tịch Mười lăm, mọi người ở man hoang đều nóng lòng mong đợi.
Nơi đây vẫn không có ánh trăng, những cây đuốc to nhỏ chiếu sáng cả vùng đất cằn cỗi y như ban ngày. Ba nghìn người nghe lệnh Trúc Nhiễm đứng trong trận pháp, thỉnh thoảng còn biến ra các trận hình khác nhau, tiếng niệm chú vang lên không ngừng, vọng giữa biển trời, có chút huyền bí kì lạ.
Hoa Thiên Cốt ngồi trên đài cao giữa ngôi sao sáu cánh, bế thú Hanh Tức trong lòng, thú Nhai Tí thủ phục bên cạnh, xung quanh bậc thang ba tầng đứng hơn năm trăm người, vây quanh Hoa Thiên Cốt.
Minh Phạm tiên đâu?
Hoa Thiên Cốt hỏi bóng dáng tiều tụy bên cạnh mình, Hủ Mộc quỷ phát ra tiếng cười khanh khách như tiếng đá va chạm kim loại: “Bẩm Thần tôn, tiểu nhân không biết, mấy ngày nay đều không thấy hắn. Mọi người ở man hoang giờ phút này hầu như đều ở đây, có khi hắn đang ở dưới bày trận giúp Trúc Nhiễm cũng nên.”
Hoa Thiên Cốt thấy bất an, muốn thoát ra không thể dễ dàng như vậy, nàng luôn dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Chẳng phải không thể sử dụng pháp thuật ở man hoang sao? Cái này có tác dụng thật sao?
Đấu Lan Can đáp: “Man hoang không thể dùng pháp thuật, nhưng lại có thể dùng trận. Nhưng trận pháp này không phải là loại trận pháp bình thường, nó dung hợp kì môn độn giáp cùng ngũ hành bát quái, ta chưa từng thấy bao giờ. Có lẽ là trận pháp Trúc Nhiễm phối hợp với cấm thuật tự nghĩ ra. Ta đoán gã muốn dùng trận pháp ở man hoang này tự tạo một không gian riêng, trong không gian đó có thể tự do dùng pháp thuật mà không bị kìm hãm, rồi nghịch thiên để mở ra một con đường.”
Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, ngôi sao sáu cánh lập tức tỏa ra ánh sáng chói lòa, tiếng nguyền rủa ngày càng cao hơn, đất trời hợp thành một, nước biển bắt đầu dâng lên.
Tất cả mọi người mừng như điên, ánh sáng của ngôi sao sáu cánh như một chiếc lồng trong suốt tỏa sáng khắp nơi. Cuồng phong gào thét, ánh sáng chói lòa đâm thẳng vào mắt Hoa Thiên Cốt khiến nàng không thể mở ra được.
Trúc Nhiễm mở to hai mắt, trong con ngươi như có một ngọn lửa cháy hừng hực. Gã đứng trên chỗ cao nhất ở một nơi giống đàn tế, hai tay không ngừng kết thành các loại ấn kì quái, đột nhiên gã biến mất, rồi phân thân xuất hiện tại sáu góc.
Sáu bóng người đồng loạt giơ thẳng tay lên trời, đột nhiên một tia sét xé toạc thiên không, sấm sét đùng đùng khiến ai nấy đều giật mình. Ba nghìn người nghe lời Trúc Nhiễm đã dặn từ trước, cứa ngón út trên tay phải của mình, máu rơi xuống mặt đá xanh lót trên nền đất, tựa như có sinh mạng bắt đầu nhúc nhích khắp nơi. Máu chảy càng lúc càng nhiều, từ một giọt dần thành một sợi, ba nghìn sợi máu dài dằng dặc quấn lấy nhau, chảy vào ngôi sao sáu cánh cực lớn, ánh sáng lập tức biến thành màu đỏ, mùi máu nồng nặc lan tỏa khắp nơi trong không gian.
“Nguy rồi, cái giá của cấm thuật này là dùng ba nghìn người tuẫn táng sao?” Đấu Lan Can kinh ngạc nhìn phía dưới.

Hoa Thiên Cốt giật mình, thảo nào Trúc Nhiễm cần nhiều người tới bày trận như thế, lại còn để năm trăm người pháp thuật cao cường nhưng dễ bị khống chế đứng trên đài, thì ra ba nghìn người này ngay từ đầu gã đã định dùng làm vật tế, nhưng lại bịa đặt rằng tất cả mọi người đều có thể ra khỏi man hoang.
Những người phía dưới giống như bối rối nhận ra điều gì đó khác thường máu giống như một sợi tơ không ngừng bị rút ra khỏi cơ thể, hơn nữa còn như có sinh mệnh, rất nhiều người đau tới lăn lộn trên mặt đất, ra sức kéo, lấy kiếm chém nhưng vẫn không thể cắt được. Tơ máu vừa chảy vừa như xúc tua quấn chặt mọi nơi, hết vòng này tới vòng khác. Ba nghìn cái kén máu treo trên không trong tiếng la hét thảm thiết của mọi người, vừa khủng khiếp vừa thê thảm.
Mỗi người trên đài đều toát mồ hôi lạnh, biết mình suýt nữa trở thành vật hi sinh của kẻ khác, tuy thấy hơi thương hại cho cảnh thê thảm của những người ở dưới, nhưng chỉ cần bản thân có thể thoát ra ngoài thì để ý đến sinh mạng của người khác làm gì?
Hoa Thiên Cốt nổi trận lôi đình, không kìm được định lao xuống, lại bị Đấu Lan Can và Hủ Mộc quỷ mỗi người kéo một tay.
“Nha đầu! Không được nóng nảy!” Đấu Lan Can cau mày lắc đầu với nàng. Mặc dù ông cũng không đành lòng nhưng chuyện đã tới nước này, không còn cách nào khác, đành phải hi sinh một phần.
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn ông ta, ba nghìn mạng người đấy! Tuy những người này đều là tội nhân, nhưng chẳng lẽ mạng của họ không phải là mạng sao? Bọn họ đều vì tin có thể ra ngoài nên mới đi theo nàng!
Trúc Nhiễm!
Đáy lòng nàng gầm lên giận dữ, ra sức giãy khỏi hai người họ, cưỡi kiếm bay vào trong trận, nhìn một đám người vì bị hút máu mà cơ thể dần teo tóp lại.
Sáu ảo ảnh, không biết kẻ nào mới là chân thân của Trúc Nhiễm.
Đột nhiên một luồng ánh sáng vàng từ khung trời xa bắn thẳng xuống, cả trời đất đều vang vọng tiếng của Trúc Nhiễm.
Tam duy đại huyết
Thiên ngã đạo trán
Yêu tịnh kiền liên
Sát pháp khôn hoa
Máu của ba nghìn người từ trong ngôi sao sáu cánh bay lên cao như mây như sương, tụ thành những cột sáng vàng cực lớn cách nhau một khoảng ngắn, mỗi cái nở bung một đóa sen máu, kéo dài mênh mông đến tận chân trời, nhưng đó lại là một con đường trải bằng máu.
“Thành công rồi, mọi người đi mau!” Sáu ảo ảnh hợp làm một, bay bổng giữa trời, gã còn chưa đứng vững, một thanh kiếm đã phóng vụt tới.
“Hoa Thiên Cốt?! Ngươi…” Gã nghiêng người tránh thoát nhưng vẫn bị một chưởng của Hoa Thiên Cốt đánh xuống đất, ngay lập tức, một chân nàng đã giẫm lên người gã, kiếm cũng đặt trên cổ.
Mau thả bọn họ ra!
Mắt nàng đỏ như máu, tôn lên dung mạo đã bị hủy càng khiến người ta hoảng sợ. Miệng mấp máy, lại không phát ra tiếng.
Trúc Nhiễm điên tiết mắng: “Lòng dạ đàn bà!”
Hoa Thiên Cốt hơi dùng sức, kiếm lập tức cắm vào cổ gã nửa tấc.
Trúc Nhiễm nhìn gương mặt cực kì dữ tợn vì tức giận của nàng, lòng cũng hơi run, lạnh lùng đáp: “Trận đã khởi động, máu của bọn họ không chảy hết thì không thể dừng lại được. Ngươi sợ gì chứ, chẳng qua chết mấy người thôi, muốn làm việc lớn không thể không có mất mát. Chẳng phải ngươi lo những người này sau khi ra ngoài sẽ gây họa cho Lục giới sao? Vừa hay chết là hết, ngươi khỏi cần lo lắng, bọn họ cũng không phải chịu dày vò ở man hoang này nữa. Thời gian có hạn, chúng ta mau đi thôi!”
Hoa Thiên Cốt lảo đảo lùi lại, trước kia nàng đã hại bọn Sóc Phong, chẳng lẽ bây giờ phải thêm ba nghìn người ư?
Đột nhiên một ánh sáng xanh từ người nàng phóng vụt lên trời, Hoa Thiên Cốt phát ra một tiếng gào khàn đáng sợ như dã thú. Tơ máu của tất cả mọi người đều đột ngột đứt đoạn.
Mọi người kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Thật lâu sau, ánh sáng tản đi, chỉ còn Hoa Thiên Cốt với ánh tím rực rỡ trong đôi mắt, mi tâm lóe lên một dấu ấn kì lạ. Nàng khoanh tay đứng đó, thong dong nhàn nhã tựa như một vị thần.
“Không ra được thì đừng ra, cứ ở lại man hoang này là được rồi.” Một thanh âm biến ảo khôn lường vọng bên tai từng người, nhưng không thấy Hoa Thiên Cốt mở miệng, nàng đang dùng nội lực truyền lời.
Trúc Nhiễm đờ đẫn, gã đã tính toán kĩ càng, biết rõ Hoa Thiên Cốt lương thiện hiền lành, nhất định sẽ không đồng ý giẫm lên bao mạng người ra khỏi man hoang, cho nên vẫn giấu nàng, nhủ thầm trong bụng một khi trận pháp đã phát động thì nàng có không muốn cũng không thể làm gì được. Không ngờ sức mạnh Yêu Thần của nàng đã kích phát, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của gã.

“Nha đầu! Ngươi…” Đấu Lan Can lắc đầu bất lực, không ngờ nàng lại cố chấp như thế, thà rằng trọn đời không ra cũng không muốn liên lụy tới tính mạng của người khác.
Mọi người thấy con đường trải bằng hoa sen sụp đổ từng chút một, dần tan thành tro bụi, thâm tâm có phiền muộn, có mất mát, có tức giận, có sợ hãi… Nhất thời cực kì bối rối.
Ba nghìn người bày trận cuối cùng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, ai cũng bị thương nặng, mặt trắng bệch mãi không đứng dậy nổi, cũng không nói được câu nào.
Hoa Thiên Cốt bay giữa trời, ngẩng đầu nhìn ánh sáng như sợi tơ màu vàng dần nhạt nhòa rồi biến mất không còn tăm hơi, lòng cũng dần nguội lạnh, tựa như một cơn gió vừa thổi qua, chỉ còn lại một đống lá khô trên mặt đất.
Sư phụ, Tiểu Nguyệt, Đường Bảo, Đông Phương, Khinh Thủy…
Xem ra đời này Hoa Thiên Cốt chỉ có thể gặp lại mọi người trong mơ.
“Hoa Thiên Cốt!” Trúc Nhiễm bàng hoàng giận dữ, hai tay nắm chặt, gân xanh trên cổ nổi cực rõ. Chỉ một câu cùng lắm thì không quay về của nàng đã dễ dàng hủy sạch kế hoạch thoát khỏi man hoang bấy lâu gã dốc lòng tính toán, thật không thể tha thứ.
Hoa Thiên Cốt lật tay, khẽ búng một cái. “Vụt vụt,” hai dòng khí xuyên thẳng qua không gian bắn vào đầu gối Trúc Nhiễm. Gã đau tới mức phải khuỵu xuống.
“Trúc Nhiễm, ngươi còn không biết lỗi!”
Hoa Thiên Cốt giận dữ mắng, âm thanh theo nội lực nện mạnh vào màng tai, chấn động tới mức hai chân gã như nhũn ra.
“Ta sai chỗ nào! Muốn ra khỏi man hoang sao có thể không mất mát! Là ngươi lòng dạ đàn bà! Phá hỏng kế hoạch trăm năm của ta!”
“Bốp! Bốp!” Hai tiếng tát vang lên liên tiếp, hai bên má Trúc Nhiễm đều hằn rõ năm đầu ngón tay. Khắp nơi không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám thở mạnh.
Hoa Thiên Cốt lạnh lùng nhìn xuống, người đầy sát khí: “Niệm tình ngươi cũng chỉ vì muốn giúp mọi người sớm trở ra, cho nên nhất thời hồ đồ, may mà không tạo thành sai lầm lớn, man hoang thống nhất ngươi cũng có công, chuyện hôm nay ta tạm không truy cứu. Hai cái tát là tội ngươi bất kính với ta! Còn một ngón tay này…”
Hoa Thiên Cốt vung tay lên, một âm thanh trong trẻo phát ra, sau đó là tiếng hét thảm thiết của Trúc Nhiễm, ngón tay út của gã đã bị nàng chặt đứt.
“Chính là cảnh cáo dành cho ngươi!”
Mọi người chưa từng thấy dáng vẻ lạnh lùng oai nghiêm này của nàng, không kìm được hít một hơi lạnh.
Mồ hôi trên trán Trúc Nhiễm từng giọt, từng giọt rơi xuống, không biết do đau hay do sợ. Gã ngẩng đầu nhìn cơ thể bé nhỏ giữa không trung kia, khuôn mặt lạnh tanh, khí thế bức người, tựa như trở thành một người hoàn toàn khác, thâm sâu khó lường.
Bây giờ sức mạnh Yêu Thần của nàng khôi phục nhiều như thế, sợ rằng tìm khắp Lục giới này cũng không có mấy ai chế ngự được. Gã vốn tưởng rằng một nhóc con nho nhỏ chẳng khó khống chế…
Người Trúc Nhiễm khẽ run, cắn răng từ từ cúi xuống, cung kính dập đầu.
“Tạ Thần tôn khai ân tha mạng.”
Bàn tay Hoa Thiên Cốt giấu trong tay áo khẽ run, lúc nãy, nàng đã chặt đứt ngón tay của người ta?
Phải cố gắng, không được để lộ bất kì sự kinh hoàng hay do dự nào trên mặt, nàng lạnh lùng nhìn xung quanh.
“Kế hoạch ra khỏi man hoang lần này coi như bỏ, chúng ta về bàn bạc kĩ lưỡng hơn. Dù sao trời đất cũng không tuyệt đường người, nhất định sẽ có cách vẹn toàn đôi bên. Nếu về, tất cả mọi người phải về cùng nhau.”
Dưới đài nhất thời yên lặng, ngay cả Hủ Mộc quỷ cũng ngây người, đờ đẫn nhìn nàng.
“Thần tôn uy vũ, thiên thu vạn tuế, chúng thần thề chết vẫn theo…” Mọi người nhất loạt quỳ xuống, nghiến răng hô to.
Hoa Thiên Cốt cười khổ, không rõ là trống vắng hay nản lòng, bọn họ trông cậy vào nàng, còn nàng có thể trông cậy vào ai? May mà cuối cùng có thể ngăn Trúc Nhiễm, khiến gã nhất thời không dám làm bừa.

“Triều dâng, bên kia là gì thế?” Đấu Lan Can thấy điều bất thường từ phía biển. Sóng biển cuồn cuộn bổ nhào về phía trời, giữa biển trời nứt ra một lỗ hổng như thể bị búa bổ, lộ ra một đường nắng, nước biển ánh lên một màu tím vàng.
Cuồng phong gào thét, sóng biển vỗ bờ, lỗ hổng như đang bị ai đó kéo giãn, dần dần lớn hơn. Nháy mắt, một luồng ánh sáng bạc chiếu thẳng xuống, rọi nghiêng lên mọi người, tựa như nước, lại tựa như ánh trăng. Một bóng người trắng bạc đứng trước gió, tay áo phấp phới, cưỡi con thuyền nhỏ bồng bềnh trôi theo dòng sáng bạc như đang ở giữa dòng nước.
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc lùi lại hai bước, suýt nữa ngã khỏi không trung.
Nàng chỉ thấy người tới mỉm cười, hòa tan trời đất, ngay cả vạn vật trên man hoang dường như chớp mắt đều tràn trề nhựa sống.
Đôi tay từ từ mở ra, một giọng nói dịu dàng nhất thế gian vang lên.
“Cốt Đầu, ta tới đón nàng về nhà…”
Bao nhiêu nhớ mong, cuối cùng chỉ hóa thành một câu đơn giản… Cốt Đầu, ta tới đón nàng về nhà…
Đông Phương Úc Khanh tưởng rằng mình biết nhiều chuyện lắm rồi, nhìn thấy quá nhiều cảnh sống chết, mặc dù không tuyệt tình bằng Bạch Tử Họa, nhưng thực chất nội tâm cũng rất lạnh lùng. Bao lần luân hồi, bao lần chọn lựa, bao lần sống chết, ít nhiều hắn cũng thấy mệt mỏi và chán ghét thế gian này, nhưng trách nhiệm đã trở thành thói quen, dù không chịu đựng nổi, cũng không thể bỏ xuống dễ dàng được.
Tình cảm hắn dành cho Hoa Thiên Cốt rất phức tạp, ngay từ lần gặp đầu tiên, hắn đã biết thân thế và số mệnh của nàng. Nàng rất ngây thơ trong sáng, ngay cả nội tâm cũng đơn giản, dễ nắm bắt. Mới đầu chỉ thấy thú vị mà thôi, giống như đang xem múa rối vậy, tò mò không biết một nhóc con nhỏ bé dưới vòng quay của vận mệnh sẽ có cuộc đời như thế nào. Nhưng không biết tại sao, hết lần này tới lần khác không nhịn được nhúng tay vào.
Hắn thích nàng bắt đầu từ khi nào? Là khi ở bên nàng và Đường Bảo cảm nhận được hơi ấm của gia đình? Hay là khi đau lòng khi biết nàng yêu Bạch Tử Họa?
Nhưng rõ ràng chính hắn là người đưa nàng cho Bạch Tử Họa, cũng biết rành rành nàng sẽ yêu hắn ta, rõ ràng cũng sớm biết dưới tình yêu đó chính là vực sâu ngàn trượng. Nếu trước kia hắn ích kỉ hơn, giữ nàng bên mình, liệu có thể thay đổi được số phận của nàng không?
Nhưng hắn không có tư cách cho Hoa Thiên Cốt tình yêu, cũng không thể cho nàng. Vậy nên đành tuân theo ý trời, hi vọng Bạch Tử Họa có thể thay hắn yêu nàng, chiều chuộng nàng, chăm sóc nàng. Còn hắn, chỉ cần thỉnh thoảng nhìn thấy nàng, ở bên nàng, như vậy là đủ rồi.

Vì hắn quá tự phụ nên mới dung túng tình cảm tự đáy lòng mình dành cho Hoa Thiên Cốt, nghĩ rằng bằng trí tuệ và sự từng trải của mình tuyệt đối không thể lún sâu.
Nhưng tới khi ngay cả hắn cũng không tìm thấy chút tăm hơi nào của nàng, hắn rốt cục cũng sợ hãi. Hắn lật tung cả Lục giới lên mà vẫn không có chút tin tức nào, như thể nàng đã hoàn toàn biến mất vậy. Lập tức hắn đoán nàng có thể đang ở man hoang, cái nơi địa ngục trần gian hoàn toàn thoát khỏi bàn tay hắn ấy. Tình thế cấp bách, hắn không để tâm nhiều, tới chất vấn Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa đã phục chức Trường Lưu chưởng môn, vẫn như làn mây mênh mang mờ ảo bên núi, y không hề do dự gật đầu xác minh nghi vấn của hắn, một câu trả lời hờ hững, mắt cũng không thèm chớp cái nào.
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nghiệt đồ đã bị đày tới man hoang.”
Lúc này hắn mới giật mình nhận ra bản thân đã phạm phải sai lầm lớn, sau khi tin số trời, sau khi tin Bạch Tử Họa, thế nhưng điều hắn sai nhất, đó chính là giao Tiểu Cốt Đầu mình yêu thương vào tay một người như thế.
Nói hối hận, chẳng thà nói đau lòng thay cho nàng.
“Nàng vì cứu ngươi, vì lấy đá Nữ Oa nên mới trộm thần khí.”
Cuối cùng hắn nói ra chân tướng mình giấu giếm bấy lâu, không vì gì khác, hoặc có lẽ là muốn báo thù khiến Bạch Tử Họa phải áy náy. Nhưng hắn đã quên, người này đâu có trái tim.
“Ta biết từ lâu rồi.” Bạch Tử Họa khoanh tay đứng đó, thản nhiên đáp, không hề dao động, tựa như chuyện kinh thiên động địa đó không hề xảy ra, một câu nói đơn giản ấy đã gạt phăng tất cả sự liều mạng của Hoa Thiên Cốt.
“Khi nào?” Hắn hỏi gần như nghiến răng.
“Lúc chuyện mới xảy ra.”
“Ngươi cũng sớm biết tình yêu của nàng dành cho ngươi?”
Bạch Tử Họa quay người đi không đáp, Đông Phương Úc Khanh lảo đảo lùi lại mấy bước, phải rồi, hắn quên người kia là thượng tiên Bạch Tử Họa không gì không làm được. Làm sao có thể không biết, làm sao có thể không hay. Nhưng… nếu đã biết tất cả, sao lại nhẫn tâm, lại nỡ xuống tay với Hoa Thiên Cốt như thế?
“Đón nàng về!” Đông Phương Úc Khanh không kìm được gầm lên giận dữ.
Bạch Tử Họa lắc đầu.
“Nàng bị thương như thế, nếu tới man hoang sẽ chết mất!”
“Sống chết… đó là số trời.”
“Dẹp cái số trời ấy đi! Nếu Bạch Tử Họa ngươi tin vào số mệnh, trước kia đã không nhận nàng làm đồ đệ!”
“Là do ta thanh cao tự phụ, tưởng rằng có thể xoay chuyển càn khôn, nhưng chung quy vẫn không thể tránh Yêu Thần xuất thế, gây vạ uôn dân.”
“Ngươi cam chịu số phận?”

Bạch Tử Họa không đáp.
“Đón nàng về, ta đưa nàng đi, ngươi tin số mệnh, nhưng ta không tin. Chúng ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Trường Lưu thượng tiên ngươi nữa, kẻo ngứa mắt ngươi!”
“Không được.”
“Vì sao?”
“Dị Hủ Quân được mệnh danh là không gì không biết, tất hiểu vì sao.”
“Chỉ vì nàng có sức mạnh mình không hề mong muốn mà ngươi định để nàng vĩnh viễn ở lại man hoang sao?”
Bạch Tử Họa nhìn cây đào trước sân, từ từ nhắm mắt lại.
“Phải.”
Đông Phương Úc Khanh ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng, phẩy tay áo bỏ đi: “Bạch Tử Họa, thế gian này không có gì Đông Phương Úc Khanh ta không nhúng tay vào được, ngươi cho rằng một man hoang nho nhỏ có thể làm khó ta bao lâu? Ta phải đưa Cốt Đầu ra khỏi nơi đó để cho ngươi biết, số phận là cái gì!”

Không nói tới việc hắn lao tâm khổ tứ tìm đủ mọi cách trong một năm, không nói tới nỗi nhớ mong và lo lắng hắn dành cho nàng. Ngàn lời muốn nói, chỉ hóa thành một câu.
Cốt Đầu, ta tới đón nàng về nhà…
Về nhà, sau đó cả gia đình họ sẽ đoàn tụ…
Hắn tưởng rằng khi thấy nàng, hắn sẽ sung sướng không gì sánh kịp, nhưng khi ôm chặt nàng vào trong lòng, nâng khuôn mặt đã thay đổi hoàn toàn kia lên, vẫn đau đớn không nói nên lời.
Nước ao Tuyệt Tình!!!
Sau lưng hắn, rốt cuộc nàng đã phải chịu bao nhiêu khổ sở?
Đông Phương… Môi Hoa Thiên Cốt run lên bần bật, nàng vẫn cho là mình đang mơ, vì quá muốn về, quá nhớ bọn họ nên xuất hiện ảo giác?
Đông Phương Úc Khanh cúi đầu khẽ hôn lên vầng trán đầy sẹo của nàng, trái tim đau như bị xối nước ao Tuyệt Tình.
“Không sao, không sao, Cốt Đầu, tất cả đã qua rồi, về nhà, bây giờ chúng ta về nhà…”
Hoa Thiên Cốt thấy mặt mình lành lạnh, đó đều là nước mắt của Đông Phương Úc Khanh.
Nàng gắng nở một nụ cười, gật đầu. Ừ, về nhà.
Tất cả mọi người đều reo hò vui vẻ, vốn tưởng rằng đã hết hi vọng thoát khỏi đây rồi, không ngờ lần này thần tiên giáng trần, mở đường bí mật.
Hoa Thiên Cốt quay đầu lại, dùng nội lực truyền lệnh mọi người đi theo thứ tự, vì thế tiên ma lần lượt đi vào ánh sáng mà không hề lưu luyến, bay về phía giữa biển trời.
Trúc Nhiễm lúc đầu nghĩ cách định mang hết yêu thú cùng đi, nhưng hiện giờ tình huống thay đổi, còn có thêm một người đàn ông, không rõ căn nguyên, nhưng có lẽ đến để cứu Hoa Thiên Cốt. Gã đành phải bỏ kế hoạch, theo đám Đấu Lan Can ra ngoài.
Hoa Thiên Cốt chờ đến người cuối cùng rời đi, Đông Phương Úc Khanh đứng bên cạnh vẫn cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Minh Phạm tiên đâu? Không ai gặp sao?”
Nàng vận nội lực la lớn. Vừa ngẩng lên đã thấy bóng Minh Phạm tiên không dính chút bụi trần đứng cách đó không xa, mái tóc bạc lướt nhẹ trong gió, phía sau còn có bốn bóng người.
“Ngươi về cùng họ đi, ta không về đâu.”
“Vì sao?” Hoa Thiên Cốt khó hiểu, lúc trước không phải đã nói mọi người sẽ ra cùng nhau ư? Hắn đã bị nhốt ở đây năm trăm năm, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài, vì sao lại không chịu đi?
“Lục giới đã không còn người nào, cũng không còn chuyện gì khiến ta bận tâm lưu luyến, có về hay không cũng chẳng khác nhau. Ta một mình ở man hoang bao lâu nay đã quen rồi.”
Hắn quay đầu nhìn bốn thuộc hạ: “Các ngươi cũng đi đi.”
Bốn người đồng loạt quỳ xuống: “Thuộc hạ thề chết cũng đi theo chủ thượng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.