Hoa thiên cốt (Tập 1)

Chương 14 phần 3


Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 1): Chương 14 phần 3

Hoa Thiên Cốt móc chuông Thôi Lệ ra. Thuật nhiếp hồn phối hợp với chuông Thôi Lệ hiệu quả cực tốt, cho dù là người có ý chí sắt đá đến đâu cũng có thể bị đánh bại dễ dàng.
Ban đầu Ôn Phong Dư còn phản ứng nhanh tạo cường quang bảo vệ toàn thân, nhưng ánh hào quang kia theo tiếng chuông và tiếng hát véo von của Hoa Thiên Cốt đã từ từ suy yếu.
Ông ta bắt đầu bay loạn trên không trung như con nhặng không đầu, dường như đang đuổi theo gì đó, lại dường như đang tranh cãi với ai đó.
“Tích Nhị… Tích Nhị… Tích Nhị…” Ôn Dư Phong thốt lên từng tiếng, vẻ mặt đau đớn mê mang. Một vị tiên cao cao tại thượng không ngờ lại có ngày lộ vẻ mặt yếu đuối như thế này, Sóc Phong ngây người đứng nhìn.
“Chuông Đông Hoàng ở đâu?” Hoa Thiên Cốt dịu dàng hỏi.
“Trong khư đỉnh của ta.”
“Lấy ra đây.”
Ôn Phong Dư khẽ lắc đầu, mày nhíu chặt, dường như đang gồng mình chống cự lại điều gì đó, tiếng chuông Thôi Lệ càng dồn dập hơn.
“Lấy chuông Đông Hoàng ra đưa cho ta.” Hoa Thiên Cốt từ từ dẫn dắt.
Cuối cùng Ôn Phong Dư lấy một món đồ đang phát sáng từ trong khư đỉnh ra, Hoa Thiên Cốt vội vàng cầm lấy.
Bỗng Ôn Phong Dư bắt lấy cổ tay nàng: “Tích Nhị…Tích Nhị…Đừng rời bỏ ta, ta sai rồi, ta biết là ta sai rồi. Không có nàng, thành tiên với chưởng môn để làm gì? Ta sai rồi, đừng bỏ ta đi nữa, hai trăm năm, suốt hai trăm năm cô tịch, nàng có biết không, ta rất đau đớn, ta rất nhớ nàng…Tích Nhị, đừng rời xa ta nữa!”
Hoa Thiên Cốt để mặc ông ta lôi kéo, sợ tới mức không dám động đậy. Người đàn ông trung niên gầy gò nho nhã kia trên mặt còn vương đầy nước mắt.
Sóc Phong bay vụt lên, điểm huyệt ngủ của ông ta, lay lay Hoa Thiên Cốt đang đờ đẫn bên cạnh: “Hành động nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian.”
Lúc này Hoa Thiên Cốt mới kịp phản ứng, thi hành thuật nhiếp hồn lên người ông ta rồi đặt dưới tàng cây, sau đó lại làm thủ thuật che giấu.
“Cậu học được ở đâu vậy?” Sóc Phong nhìn nàng, rõ ràng đây là phép cấm.
Hoa Thiên Cốt khẽ thở dài: “Nếu không làm thế, dựa vào chúng ta sao lấy được thần khí trong tay những người lợi hại thế này.”
“Cậu để ông ta thấy người mình yêu thương?”
“Con người dễ bị phần nội tâm yếu ớt nhất mê hoặc, cũng dễ bị người quan trọng nhất đánh bại.” Hoa Thiên Cốt áy náy cúi đầu, để có được thần khí nàng đã lật xem bí mật quan trọng và riêng tư nhất của hai vị chưởng môn. Nếu không chắc chắn thì không thể làm bọn họ xúc động, tự giao thần khí ra được, mà nàng lại không muốn moi tim, hủy đi khư đỉnh của bọn họ.
Hai trăm năm cô tịch, hai trăm năm cõi lòng tan nát… Mặt Ôn Phong Dư đẫm nước mắt không ngừng hiện ra trong đầu nàng, khiến nàng bỗng thấy xót xa.
“Đi thôi, chúng ta phải nhanh lên.” Sóc Phong biết nàng khó chịu, lại không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ vai nàng.
Hoa Thiên Cốt gật đầu, món thần khí tiếp theo, ấn Không Động của Thiên Sơn, sẽ không dễ dàng lấy được như thế.
Sóc Phong và Hoa Thiên Cốt lại xuất phát, lần này là đỉnh Phi Hà ở Thiên Sơn.
Đỉnh Phi Hà phủ bóng mây tiên. Kĩ thuật điều khiển kiếm của đệ tử Thiên Sơn luôn đứng đầu Tiên giới.
Hoa Thiên Cốt chỉ có thể xuất hiện ở đỉnh Phi Hà phủ đầy băng tuyết gần phủ đệ của chưởng môn Thượng Hồng Uyên, nhưng nàng vẫn không thể xác định được vị trí chính xác của người đó. Ngẩng đầu lên có thể thấy những ánh kiếm xanh đỏ tím vàng không ngừng xẹt qua bầu trời, xung quanh là thành băng đồ sộ hùng vĩ giống như một tiên cung cực lớn. Hoa Thiên Cốt co rúm người lại, nhớ tới cảnh tượng mình tuyệt vọng cõng sư phụ lê bước trên nền tuyết trắng, chợt thấy hơi lạnh.
Nàng dùng nhiếp hồn thuật hỏi vài người Thượng Hồng Uyên ở đâu, nhưng đều nói không biết. Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong đành phải cẩn thận tìm từng nơi.
Khi tìm được thư phòng, Hoa Thiên Cốt đột nhiên bị một người ghìm cổ kéo tới góc, đang kinh ngạc định phản kích thì thấy kẻ đó là cô gái áo xanh cao lớn ở Dị Hủ các từng cứu nàng trước kia.

“Tỷ tỷ? Sao tỷ lại ở đây?”
“Suỵt…” Cô gái nhìn xung quanh, khẽ nói: “Các chủ lo lắng, bảo ta tới đây giúp hai người. Chuông Đông Hoàng các ngươi lấy được dễ chứ?”
“Vâng, cơ bản thì không có trở ngại nào.”
“Vậy là được rồi, tên Thượng Hồng Uyên kia mặc dù là chưởng môn phái Thiên Sơn nhưng nay cũng không quan tâm đến chuyện trong phái, hai ngày trước đã ra ngoài chơi rồi. Các chủ sợ ngươi phí công nên bảo ta trà trộn vào trong thành hỏi thăm tung tích thần khí trước. Phái Thiên Sơn hiện giờ do đại đệ tử và tứ đệ tử của Thượng Hồng Uyên chia nhau quản lí, phân thành hai phe Nam, Bắc. Có lẽ ấn Không Động được giấu trong tháp Cửu Tiêu, nơi đó cơ quan trùng trùng điệp điệp, thuộc phạm vi thế lực phái Bắc. Tòa tháp đó ngoài chưởng môn ra ai cũng không được vào, hơn nữa thời gian có hạn, cho nên ta chỉ lấy được bản vẽ tầng thứ nhất. Ngươi xem rồi nhớ kĩ để dùng kính Côn Luân vào thẳng tháp luôn.”
Hoa Thiên Cốt cảm kích nhìn cô gái, nàng đang định lợi dụng thân phận Thượng Thượng Phiêu để tiếp cận Thượng Hồng Uyên nhưng xem ra không cần nữa, lần này phải dùng cơ bắp rồi.
Hoa Thiên Cốt nhận bản vẽ cẩn thận xem một lượt, chuẩn bị khởi hành.
“Ta đi cùng các ngươi.” Cô gái nói.
“Nhưng mà…”
“Ngọn tháp kia tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng đều chứa đầy cạm bẫy, chỉ có hai ngươi và Đường Bảo chưa chắc đã ứng phó được. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, ta cũng không biết phải ăn nói với Các chủ thế nào.”
Hoa Thiên Cốt cảm động: “Tỷ tỷ, tỷ tên là gì?”
“Ta tên Lục Sao.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, ba người nháy mắt đã biến mất.
Lúc hồi thần lại thì bọn họ đã ở trong tháp.
Chân còn chưa đứng vững, những hình tròn bằng băng trên tường đã mở ra trăm ngàn lỗ nhỏ, vô số ngân châm tẩm kịch độc phóng liên tiếp từ các hướng ra.
Hoa Thiên Cốt vội vàng vận chân khí, tạo một tấm màng sáng bao quanh mọi người. Không ngờ qua hơn nửa nén nhang, chỗ ám khí kia không hề có dấu hiệu giảm bớt hay biến mất, mặc cho bọn họ tấn công kiểu gì lên vách đá cũng vô dụng.
Hoa Thiên Cốt nhìn đống ngân châm tan trên mặt đất, nhận ra đó không phải ngân châm mà là băng châm tạo thành từ nước độc, chỉ cần có hơi thở của con người thì liên tục tấn công tuần hoàn, không ngừng sinh sôi nảy nở, cho dù không khiến người bị thương thì cũng vây được họ ở chỗ này đến khi sức cùng lực kiệt.
“Chúng ta tách ra, đi từ từ lên thẳng tầng hai.”
Sóc Phong và Lục Sao ra khỏi lớp màng ánh sáng của nàng, tự phòng vệ ình. Nhưng ngân châm nhiều mà lực lại lớn khiến bọn họ bay khó khăn vô cùng.
“Cầu thang ở đâu?” Sóc Phong nhìn xung quanh chỉ thấy một mảnh băng châm trắng xóa phóng tới vùn vụt, những thứ khác đều mờ mịt không rõ.
“Không có cầu thang, cửa vào ở góc trên bên phải cậu, bị băng phủ rồi.” Hoa Thiên Cốt nhớ lại bản vẽ.
Sóc Phong xoay người, nhìn thật kĩ, cuối cùng thấy một chỗ trông hơi khác. Hai tay cậu đẩy mạnh, chưởng phong đánh bật tất cả băng tuyết bao phủ xung quanh, ba người nhân lúc đợt châm tiếp theo còn chưa kịp phóng ra, vội vã phá băng, bay qua cửa vào, lên tầng thứ hai.
Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp đợt tấn công thứ hai, chẳng ngờ lại không xảy ra chuyện gì, dạ minh châu trên vách băng tỏa ánh sáng xanh kỳ lạ, bốn phía im lặng đến đáng sợ.
Ba người không ở lại lâu, bay lên tầng ba, nhưng cũng chẳng có gì xảy ra.
“Sao lại thế?” Hoa Thiên Cốt nhìn Lục Sao, Lục Sao cũng không hiểu lắc đầu.
Sóc Phong kiểm tra vách tường, mặt sàn và cả trần phủ tầng tầng lớp lớp băng tuyết.

“Tất cả cơ quan đều bị giải rồi, có kẻ đã vào trước chúng ta.”
Hoa Thiên Cốt và Lục Sao đều hoảng hồn, bay vụt lên tầng thứ chín.
“Xung quanh Tháp Cửu Tiêu này bày bố trận pháp chằng chịt, nếu có ai từ ngoài vào không thể không bị Thiên Sơn phát hiện ra. Rốt cuộc là ai đã vào đây trước chúng ta, lại còn giải sạch sẽ từng cơ quan một nữa?” Lục Sao cau mày.
“Tại sao chúng không giải nốt cơ quan tầng thứ nhất?” Đường Bảo không nhịn được hỏi.
Lục Sao nghĩ rồi đáp: “Không giải tầng một là để che mắt người khác rằng tòa tháp này vẫn bình thường. Tính Thượng Hồng Uyên vốn tùy tiện, cho dù thỉnh thoảng đến kiểm tra, nhưng thấy tầng một vẫn y nguyên, chắc chắn sẽ nghĩ rằng không sao cả, lười giải cơ quan tự mình lên xem.”
“Ý của tỷ tỷ là có thể thần khí đã bị đánh cắp?” Hoa Thiên Cốt hoảng sợ nói.
Lục Sao khẽ gật đầu. Ba người vội vàng lên tầng trên cùng, quả nhiên thấy mấy cái xác đã đóng băng.
Sóc Phong quan sát chung quanh: “Thần khí chưa bị đánh cắp, vẫn còn ở đây.”
“Thật sao?” Hoa Thiên Cốt vui sướng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy đâu cả. Hay là có cửa ngầm? Nàng lần mò trên tường và mặt đất.
Lục Sao kiểm tra mấy xác chết kia.
“Tất cả đều là yêu ma, kẻ chết vô cùng kỳ quái, tạm thời không biết là ai, nhưng có một kẻ hình như là Khoáng Dã Tinh…”
Hoa Thiên Cốt bỗng thấy có chút quen quen: “Khoáng Dã Tinh? Hắn là ai?”
“Tiểu đệ của Khoáng Dã Thiên.” Lục Sao lấy một con dao hình thù kỳ quái ra, nhanh nhẹn cắt đứt lưỡi của mấy xác chết, sau đó bỏ vào ống trúc mang bên người.
Hoa Thiên Cốt quay người không dám nhìn, nhớ ra Khoáng Dã Thiên chính là kẻ tinh thông cơ quan thuật từng so tài với Đông Phương Úc Khanh ở Thái Bạch Sơn, nàng còn bị trúng kịch độc của hắn nữa.
“Tiểu đệ của gã sao lại chết ở đây?”
Lục Sao chờ chiếc lưỡi đã đông cứng từ từ mềm ra, lắc lắc vài cái, miệng lẩm bẩm gì đó, có vẻ như đang hỏi chiếc lưỡi này, sau đó đặt ống trúc lên tay cẩn thận lắng nghe.
Hồi lâu sau nàng mới cau mày nói: “Bọn họ đã chết hơn một năm rồi, hình như là trước trận chiến Thái Bạch, Khoáng Dã Thiên và Khoáng Dã Tinh theo lệnh Xuân Thu Bất Bại cầm kính Côn Luân đến đây mưu đồ cướp ấn Không Động. Hai huynh đệ họ tinh thông cơ quan thuật, tuy rằng vào được tháp, cũng thuận lợi hóa giải cạm bẫy lên được tầng thứ chín, lại vì một nguyên nhân nào đó mà không lấy được ấn Không Động. Đúng lúc nguy cấp, Khoáng Dã Thiên bỏ em trai và những người khác ở lại, dùng kính Côn Luân một mình trốn ra khỏi tháp Cửu Tiêu.”
“Nhưng cái gì nguy hiểm mới được? Khoáng Dã Thiên cũng khá lợi hại, đó là gì mà ngay cả hắn cũng không đấu lại, từ đó về sau không mơ tưởng ấn Không Động, thà tấn công Thái Bạch Sơn cướp các thần khí khác còn hơn?”
Mày Lục Sao nhíu chặt: “Gã nói, trong tháp… có quái vật…”
Hoa Thiên Cốt rùng mình, Đường Bảo sợ quá rụt ngay vào trong lỗ tai nàng.
“Bọn họ không phải là yêu ma ư, sợ gì quái vật chứ?”
Sóc Phong nhìn xung quanh, thấy có điểm là lạ, nhưng lại không thể nói đó là cái gì.
“Phong ấn của ấn Không Động tại sao lại được hóa giải rồi?” Cậu ta khó hiểu khẽ lẩm bẩm.
“Cậu nói gì? Hóa giải rồi?” Hoa Thiên Cốt không thể tin, nuốt nước bọt: “Hay là, hay là phong ấn của ấn Không Động được hóa giải là để trấn áp con quái vật trong tháp? Vậy nên Thượng Hồng Uyên mới không để nó trong khư đỉnh?”

Lục Sao gật đầu: “Có thể giải thích như vậy. Vấn đề là bây giờ quái vật ở đâu? Ấn Không Động ở đâu?”
Sóc Phong nhăn mày chậm rãi đi đến bức tường phía Nam, sau đó từ từ vươn tay ra, không ngờ lại xuyên được qua tường.
“Ở trong này…”
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn Sóc Phong, đột nhiên cảm thấy cậu ta thật xa lạ.
Hai người đi theo Sóc Phong xuyên qua bức tường, trước mắt là một khoảng tối đen. Bóng tối này là một loại hư không, cho dù bọn họ có tập trung thế nào thì vẫn nhìn không thấu, bởi vốn dĩ nó chẳng có gì. Thậm chí ngay cả mặt đất cũng không có, bọn họ chỉ đang đi trên một mặt phẳng tự nhiên.
Tay Sóc Phong lật một cái, thả ra hai ngọn lửa sáng rực. Ba người nhìn theo ánh lửa, nhưng vẫn không khá hơn, tất cả chỉ là một khoảng tối đen như mực. Tuy ngọn lửa cháy rất mạnh, nhưng ánh sáng chẳng mấy chốc đã bị bóng tối thôn tính. Trên không thấy trời, dưới không chạm đất, nhìn không thấy bốn phương, tựa như bọn họ đang ở trong một cái hang sâu vô cùng tận.
Dưới chân mơ hồ có một luồng gió nóng thổi lên trên, hang động này giống như một cái miệng lớn đang mở ra, nhẹ nhàng hô hấp. Hoa Thiên Cốt lo lắng nhìn xuống dưới, cảm thấy một áp lực cực lớn.
Đột nhiên Sóc Phong rút kiếm ra tự cứa tay mình, cậu ta dùng hết sức rải máu thành một cơn mưa nặng nề vẩy xuống dưới. Cơn mưa máu vẫn rơi xuống mãi, sâu hút mắt.
Bỗng phía dưới bọn họ hiện ra những sợi xích sắt chằng chịt liên tục kéo xuống, tầng tầng lớp lớp phủ kín một cửa động vĩ đại. Mỗi một sợi xích phải hai, ba người ôm mới xuể, vết rỉ loang lổ, hẳn đã có niên đại từ rất lâu, phía trên treo đầy những dải dây đỏ và bùa chú.
Hoa Thiên Cốt thoáng nổi da gà, nhìn qua cũng biết con quái vật đang bị trấn áp ở đây đáng sợ biết bao.
“Nhìn thấy ấn Không Động chưa? Ở kia…” Sóc Phong chỉ vật đang mơ hồ tỏa ánh sáng dưới đống dây xích chằng chịt.
“Có thể lúc bọn Khoáng Dã Thiên lấy ấn Không Động, trong tích tắc sức mạnh phong ấn yếu đi thì bị con quái vật dưới kia vùng lên tấn công, nội đan và pháp thuật của bọn chúng đều bị hấp thu. Khoáng Dã Thiên nhân lúc bọn họ bị tấn công lấy kính Côn Luân chạy thoát.”
“Mẹ Cốt Đầu, con sợ, chúng ta về đi!” Đường Bảo khóc nức nở, run rẩy ôm Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt có chút do dự nhìn Lục Sao: “Nếu chúng ta lấy ấn Không Động, vậy chẳng phải con quái vật kia sẽ xuất thế làm hại nhân gian sao? Một Yêu Thần còn chưa xuất hiện đã khiến lòng người hoảng sợ, nếu giờ quái vật lại xuất hiện…”
“Không sao, dùng thứ khác phong ấn lại là được.”
“Thứ khác?”
“Ừ, máu của ngươi.” Lục Sao gật đầu chắc nịch.
“Máu của ta?” Tại sao lại là máu của nàng, máu của nàng sắp thành thuốc vạn năng rồi. Giết địch, giải độc, chữa bệnh, phong ấn, đúng là làm gì cũng được!
“Sao lại thế? Ngoài số mệnh kỳ lạ thì ta có khác gì người thường đâu, sao máu ta lại làm được nhiều chuyện thế?”
“Ngươi… Các chủ không nói với ngươi?”
Hoa Thiên Cốt nghe xong thì căng thẳng, rốt cuộc Đông Phương Úc Khanh giấu nàng bao nhiêu chuyện?
“Cho ta biết đi! Hắn chẳng nói gì cả!”
“Ngươi tưởng rằng máu của ai cũng có thể ấp ra một linh trùng cỡ Đường Bảo từ Thiên Thủy Tích sao?”
“Rốt cuộc… Rốt cuộc là làm sao?”
Lục Sao lắc đầu: “Các chủ không nói cho ngươi biết thì chắc chắn có lí do. Ta không thể tự tiện tiết lộ thêm điều gì được. Dù sao ngươi cứ yên tâm, máu của ngươi nhất định có thể phong ấn được con quái vật này.”
“Được rồi… vậy ta phải làm thế nào?” Hoa Thiên Cốt lo lắng nhìn miệng hang lớn dưới chân, giống như nó lập tức sẽ nuốt chửng bọn họ vậy. Nàng chẳng buồn quan tâm đến việc sao máu mình có nhiều tác dụng như thế nữa.
Lục Sao lấy một thứ gì đó như tảng đá đưa cho nàng, có điều bên trong rỗng ruột.
“Lần này tốn hơi nhiều máu của ngươi.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, cắt mạch máu nhỏ đầy vào vật kia. Lục Sao viết viết vẽ vẽ gì đó lên phía trên, tảng đá kia bỗng phát ra ánh sáng đỏ kì dị, vô cùng đáng sợ.

“Bây giờ ta xuống lấy ấn Không Động rồi thay phong ấn mới vào.”
“Có nguy hiểm không?”
“Không.”
“Không được, chúng ta cùng xuống, có thể tương trợ lẫn nhau.” Hoa Thiên Cốt vừa nghĩ tới thi thể của Khoáng Dã tinh thì lạnh cả người.
Lục Sao miễn cưỡng gật đầu, mi tâm toát lên vẻ buồn bã. Bọn họ cẩn thận vòng qua xích sắt, bay quanh ấn Không Động. Không khí xung quanh đều ngưng lại, luồng khí nóng thổi từ dưới lên càng nặng, tựa như ai đó đang thở dốc.
Hoa Thiên Cốt căng thẳng nhìn Lục Sao thay phong ấn, từng hạt mồ hôi to rơi xuống, Sóc Phong cũng nắm chặt lấy tay nàng.
Lục Sao hít sâu một hơi, nhanh nhẹn gỡ ấn Không Động xuống rồi thay máu của Hoa Thiên Cốt vào.
Hoa Thiên Cốt nhận ấn Không Động, vội vã để vào khư đỉnh. Xung quanh bỗng chấn động dữ dội, xích sắt đập vào nhau leng keng, phía dưới vang lên tiếng rống kỳ quái đáng sợ, lớn đến điếc tai. Hoa Thiên Cốt vội vàng kéo Lục sao rời đi.
Không ngờ Lục Sao lại hất tay nàng, dùng hết sức đẩy bọn họ ra ngoài: “Phong ấn vẫn chưa xong, không còn kịp nữa, các ngươi đi nhanh lên.”
Nói xong nàng ấy tiếp tục niệm chú ngữ, hai tay kết thành pháp ấn, người phát ra một luồng sáng xanh. Lúc này vô số xúc tua trong suốt màu trắng bạc đã phóng vụt từ dưới lên.
Hoa Thiên Cốt hoảng hồn định kéo nàng ấy về lại bị Sóc Phong ngăn cản. Nháy mắt xúc tua đã xuyên qua người Lục Sao, Hoa Thiên Cốt có thể thấy nội lực trong người nàng ấy trôi đi nhanh chóng, nhưng vẫn cố phong ấn. Cuối cùng vào đúng thời khắc mất đi nội đan, phong ấn hoàn thành, sau đó nàng ấy từ từ rơi xuống dưới theo đống xúc tu đang rụt về.
“Lục Sao!” Hoa Thiên Cốt sợ hãi hét lên, bay xuống phía dưới ôm lấy thân hình cao lớn của nàng ấy.
“Tỷ lừa ta! Tỷ lừa ta! Tỷ nói không nguy hiểm! Tỷ đã định dùng sinh mạng mình giúp ta đổi phong ấn rồi đúng không?” Nàng muốn khóc nhưng lại không khóc được.
Lục Sao hấp hối, cố gắng mở mắt ra, cười với nàng.
“Tội gì phải làm thế?” Không đáng, nàng không đáng để Lục Sao làm thế. Các nàng chỉ có duyên gặp gỡ vài lần, không thân thiết là bao, tội gì phải liều mình vì nàng như vậy?
“Ngươi đừng buồn, ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi.”
“Nói cho ta biết, làm thế nào mới cứu được tỷ! Máu của ta! Máu của ta được không? Nó là thuốc vạn năng đấy!” Hoa Thiên Cốt bối rối vươn tay đút máu cho nàng.
Lục Sao ho khan hai tiếng, mặt càng lúc càng tái: “Vô dụng thôi…”
Hoa Thiên Cốt lại ra sức đưa chân khí vào trong cơ thể nàng: “Tỷ gắng lên, nhất định phải gắng lên! Đợi khi ta lấy được đá Nữ Oa thì nhất định có thể cứu tỷ!”
Lục Sao lắc đầu: “Không kịp nữa… Xin lỗi vì lần nào gặp ngươi không hung dữ thì cũng lạnh lùng, bởi vì số mệnh của ngươi… Ta sợ Các chủ vì ngươi mà gặp nguy hiểm, chứ thật ra từ lần đầu tiên gặp gỡ ta đã rất thích ngươi rồi, khi đó, khụ khụ…Khi đó ngươi cũng nhỏ như thế này, mang theo một giỏ củ cải…”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa…” Môi Hoa Thiên Cốt run lên bần bật, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, bọn họ đã ở trong Dị Hủ các.
“Đông Phương! Đông Phương! Huynh mau ra đây!” Hoa Thiên Cốt ôm thân thể nàng ấy chạy loạn lên.
“Ngươi đừng buồn, cũng đừng thấy áy náy hay có lỗi với ta. Ta đã nói rồi, tất cả cũng chỉ là giao dịch mà thôi, trên đời này không có thứ gì không cần trả giá, lấy ấn Không Động cũng thế. Ngươi nợ Dị Hủ các quá nhiều, không dễ dàng trả hết đâu, ta chỉ xin ngươi hãy chờ Các chủ của chúng ta. Đời này ngài ấy khổ đủ rồi, đừng để ngài ấy phải đau khổ thêm nữa…”
Giọng Lục Sao thấp dần, cuối cùng nhắm mắt lại. Bước chân Hoa Thiên Cốt sững sờ, kinh ngạc đứng trong sân, không hề nhúc nhích.
Đông Phương Úc Khanh chạy vội từ ngoài vào, nhìn thấy cảnh nàng ôm thi thể Lục Sao, mặt tái mét, dại ra.
Đông Phương Úc Khanh bước chậm lại, đi đến trước mặt nàng, nhìn Lục Sao, một tia đau thương vụt qua ánh mắt, sau đó lại bình tĩnh, không nói gì, cũng không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Cuối cùng Hoa Thiên Cốt cũng ngẩng đầu lên, trước kia Đông Phương Úc Khanh đã từng nói với nàng con đường này rất hiểm trở, giờ thì nàng đã hiểu nó hiểm trở thế nào.
“Đông Phương…” Hoa Thiên Cốt cúi đầu gọi, dáng vẻ hoang mang lo lắng của nàng khiến lòng Đông Phương Úc Khanh đau nhói.
Vì mất quá nhiều máu lại thêm đau khổ tột độ, trước mắt Hoa Thiên Cốt bỗng tối sầm, ngã xuống ngất xỉu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.