Hoa thiên cốt (Tập 1)

Chương 12 phần 3


Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 1): Chương 12 phần 3

Lam Vũ Lan Phong im lặng đứng một bên, thứ nàng ta chờ chính là lúc này.
Nhân lúc Bạch Tử Họa phân tâm, nàng ta đột nhiên thu hết ảo cảnh về, ngay lập tức xung quanh hỗn độn mờ ảo như ở trong một chiếc bình.
“Nguy rồi!” Đường Bảo hét lớn. Tất cả cây cối, sao trăng, chim chóc, hoa cỏ xung quanh trở nên phẳng như một tờ giấy, bị cuốn vào một cái vạc đồng cực lớn.
“Mẹ Cốt Đầu, cố gắng lên, con đi tìm viện binh!” Nói xong nó bèn gắng hết sức giãy ra khỏi lực hút, biến thành một tia sáng xanh biếc, bay thẳng về phía băng tuyết bên ngoài, nháy mắt đã không thấy đâu.
Còn Bạch Tử Họa ôm Hoa Thiên Cốt bị hút vào bên trong vạc Thần Nông.
Đuôi cá của Lam Vũ Lan Phong vung vẩy trên mặt băng, thân mình lẳng lơ uốn éo.
“Bạch Tử Họa, tuy rằng huyễn thuật của ta không làm gì được ngươi, nhưng lại dùng được với đồ nhi bé bỏng của ngươi. Lần trước ngươi cướp búa Bàn Cổ rồi vội vã đến Thái Bạch Sơn, không giết mà thả ta đi chính là sai lầm lớn nhất đó. Ta biết thế gian này không ai đấu nổi Trường Lưu thượng tiên, có điều giờ đây ngươi vừa trúng kịch độc lại bị nhốt trong vạc, nếu độc của ta trong ba khắc không thể giết ngươi, thì tam vị chân hỏa sẽ thiêu cháy ngươi, ta không tin ngươi không hóa thành tro bụi!”
Hoa Thiên Cốt cảm thấy lục phủ ngũ tạng cực kì khó chịu tay chân như bị bẻ gãy, xung quanh mù mịt, không nhìn rõ được gì chỉ có một màu đỏ chói mắt và hơi nóng liên tục quét tới. Áp lực cực lớn khiến nàng khó thở, mỗi một phân trên người đều đau đớn, tựa như bị ép thành tro bụi.
“Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt vô cùng hoảng loạn lần mò xung quanh. Sư phụ sẽ không sao đâu! Sư phụ sẽ không sao đâu! Tất cả chỉ là ảo ảnh thôi!
Đột nhiên một luồng sáng bạc và gió mát phả tới, vòng tay ấm áp quen thuộc kéo nàng vào lòng.
“Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt suýt khóc, cố gắng áp sát vào vầng sáng đó, ôm chặt lấy Bạch Tử Họa, chết cũng không chịu buông.
Vẻ mặt người vẫn không thay đổi, nhưng tái mét lại, có vẻ hơi đáng sợ.
Bạch Tử Họa vừa vận công áp chế độc trong cơ thể, vừa ôm Hoa Thiên Cốt, bảo vệ nàng không bị vạc Thần Nông làm thương tổn.
Hoa Thiên Cốt biết tình thế nguy hiểm của hai người, bị giam trong vạc Thần Nông, sư phụ lại trúng kịch độc. Nếu cứ tiếp tục thế này hai người sẽ hóa thành tro.
“Sư phụ, là con hại người, là con hại người…” Giọng nàng run run, hận không thể chết luôn, chỉ cần sư phụ không phải chịu khổ nạn này.
Bạch Tử Họa lắc đầu, ghì chặt thân mình nho nhỏ của nàng vào lòng. Lửa thiêu rừng rực, vầng sáng bạc hộ thân càng lúc càng bé lại, độc tố cũng từ từ ăn mòn tiên thân, hắn không biết mình có thể chịu được bao lâu nữa.
“Đại kiếp nạn của sư phụ đã tới, không trách ngươi được. Chỉ có điều nếu ta không quá tự phụ, đừng mang ngươi theo thì ngươi đã không bị liên lụy. Ngươi dồn hết chân khí vào đan điền vi sư giúp ngươi ra khỏi vạc.”
“Không! Con không muốn!” Hoa Thiên Cốt chống cự, đấm đá lung tung. Nàng biết sư phụ muốn dùng toàn lực cứu nàng, nhưng nàng không muốn, cũng không cần! Cùng lắm thì cả hai cùng chết trong chiếc vạc này!
“Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa lấy hết sức ôm nàng, cơ thể vì cả trong lẫn ngoài đều phải chịu đau đớn mãnh liệt mà bắt đầu hơi run.
“Nghe lời sư phụ!” Vạc Thần Nông này là thần vật, nếu cứ tiếp tục thế này thêm nửa khắc, nội lực của hắn tan biến hết thì sẽ không thể cứu nàng được nữa.
Hoa Thiên Cốt nằm trong vòng bảo vệ của Bạch Tử Họa mà vẫn thấy khó thở và đau đớn, không biết sư phụ còn phải khổ biết nhường nào? Nàng muốn ôm lấy lưng sư phụ, chịu bỏng thay hắn lại bị hắn giữ chặt. Bạch Tử Họa dùng chút sức mạnh cuối cùng, dành cho nàng một khoảng không nhỏ.
Hoa Thiên Cốt cảm thấy tất cả sức mạnh của Bạch Tử Họa đều dồn tụ trên người mình, sau đó hắn từ từ buông tay, Hoa Thiên Cốt dần bay lên phía trước, còn hắn càng chìm sâu vào ngọn lửa hơn. Nàng cố gắng vươn tay nắm lấy hắn, luồng sáng rực rỡ trên cơ thể lại càng lúc càng mạnh, đẩy nàng bay thẳng lên.
Nàng trông Bạch Tử Họa ngày càng cách xa, khóc lóc gào thét hệt như một đứa trẻ.

“Con không muốn! Con không muốn! Con muốn cùng chết với sư phụ!”
Bạch Tử Họa chấn động, khẽ thở dài. Hắn khép hai tay lại, ngồi ngay ngắn như trên đài sen chuẩn bị dùng chút sức mạnh cuối cùng phong ấn vạc Thần Nông, cùng đồng hóa để ngừa Yêu Thần xuất thế.
Hoa Thiên Cốt thấy thần thể sư phụ tan thành mảnh nhỏ, biến thành vạn chùm sáng.
Nàng không thể chịu đựng được khóc thét lên một tiếng long trời lở đất, thân thể chớp mắt trở nên trong suốt như thủy tinh, rồi thoắt cái lại trở về y như cũ. Bỗng chốc giữa mi tâm nàng xuất hiện một dấu ấn kỳ quái, đồng tử lập tức biến thành màu tím, bên trong cuộn xoáy sâu thẳm.
Bạch Tử Họa hoảng hốt, thấy nàng lao vụt về phía mình, vòng tay ôm, thân thể vỡ nát của hắn từ từ hợp lại, sinh mệnh cũng dần dần chảy về.
“Không ngờ ngươi lại là…” Bạch Tử Họa không chịu nổi phun ra một búng máu.
Lúc Hoa Thiên Cốt cùng Bạch Tử Họa lao vụt ra khỏi vạc Thần Nông như sao băng, Lam Vũ Lan Phong hộc máu lùi liên tiếp mấy bước, kinh sợ nhìn hai người.
Không thể nào! Làm sao có thể! Rõ ràng Bạch Tử Họa đã trúng độc nặng như thế! Sao vẫn mạnh vậy được!
Hoa Thiên Cốt quỳ trên băng, ôm lấy Bạch Tử Họa từ phía sau, thét lên một tiếng long trời lở đất, đau thương tới mức làm ngươi ta nát ruột nát gan. Hai lỗ tai Lam Vũ Lan Phong máu chảy ròng ròng, ả mất hết sức lực ngã vật xuống. Ngay cả Bạch Tử Họa cũng thấy lồng ngực nhức nhối.
“Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa nhìn sự bi thương tuyệt vọng của nàng, lấy hết sức hét lên.
Hoa Thiên Cốt ngây ra, hào quang biến mất, nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ ban đầu.
“Sư phụ! Sư phụ! Người không chết?”
“Ta không chết…” Bạch Tử Họa mệt mỏi lắc đầu, thảo nào mà hắn không tính ra mệnh số của nàng, đành vậy.
Hoa Thiên Cốt muốn cười với hắn một cái, nhưng cơ mặt vì sợ quá đã cứng đờ, chớp mắt nhếch môi đều không được. Nàng nắm chặt hai tay hắn, run rẩy không ngừng.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi là nàng sẽ mất hắn, hắn bảo nàng phải làm sao bây giờ?
“Cẩn thận!” Bạch Tử Họa đẩy nàng ra, cây đinh ba của Lam Vũ Lan Phong cắm phập lên mặt băng.
“Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt thấy máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng Bạch Tử Họa, màu đen kia khiến nàng đau đến suýt bật khóc.
“Ngươi cho rằng ra khỏi vạc Thần Nông là thoát được sao?”
Lam Vũ Lan Phong liên tục tấn công, Hoa Thiên Cốt điều khiển Đoạn Niệm ứng chiến, tay run lẩy bẩy không ngừng, tâm trí nàng vẫn ở trong cơn khủng hoảng suýt nữa mất Bạch Tử Họa nên không thể tập trung được.
Gió tuyết càng lúc càng mạnh, Lam Vũ Lan Phong thỉnh thoảng lẻn vào trong băng, luồn lách qua băng dễ dàng như trong nước.
Hoa Thiên Cốt lo cho Bạch Tử Họa, xung quanh lại xuất hiện vô số cô gái áo trắng bay lơ lửng giữa trời, người gắng hết sức điều khiển kiếm, nhưng lực bất tòng tâm.
Thấy Bạch Tử Họa ngày càng nguy hiểm, miệng vết thương mỗi lúc một nhiều. Hoa Thiên Cốt không nghĩ gì được nữa, đón đầu đỉnh đinh ba đang nhào tới, tay nàng nắm chặt hai mũi nhọn cực sắc bên cạnh, mũi nhọn ở giữa đã chạm ngay trên trán. Tay nàng đẫm máu, máu theo tay chảy dọc xuống mũi nhọn cứng như thép, mũi nhọn đó bắt đầu bị ăn mòn, biến thành màu xanh.

Hoa Thiên Cốt thét to, sử dụng tất cả nội lực, bẻ gãy đầu đinh ba.
Lam Vũ Lan Phong giật mình, vội vàng chui vào băng, bỗng Hoa Thiên Cốt vụt tới, dùng sức phi đinh ba ngập mặt băng.
Tảng băng vỡ ra, Lam Vũ Lan Phong thét lên thảm thiết, đuôi cá bị ghim chặt vào băng lạnh, đau không chịu được, ả giãy đành đạch.
Hoa Thiên Cốt vội vàng đỡ Bạch Tử Họa dậy, điều khiển kiếm phá vòng vây do lũ sứa yêu tạo ra.
Không biết hai người đã bay bao xa, nơi nơi đều là băng bạt ngàn không có điểm cuối, Hoa Thiên Cốt mất phương hướng hoàn toàn. Yêu ma hết đợt này đến đợt khác hùng dũng xông ra, Hoa Thiên Cốt không chống nổi cách đánh luân phiên này, hơn nữa lại phải bảo vệ Bạch Tử Họa nên đã sớm mệt lử.
Nàng không còn sức cưỡi kiếm, chỉ có thể ẩn náu trong một khe núi, dìu Bạch Tử Họa khó khăn mò mẫm nhích từng bước về phía trước.
Bạch Tử Họa nằm trên lưng nàng, liên tục nôn ra máu hết lần này đến lần khác, giống như nôn thế nào cũng không hết.
Cổ áo và vạt lưng Hoa Thiên Cốt đều bị nhuốm đỏ, nàng cũng không rõ đó là máu của sư phụ hay của chính mình.
“Sư phụ! Người cố gắng lên! Sư phụ…” Hoa Thiên Cốt run run, khóc đến mức họng khản đặc. Hoa Thiên Cốt bé nhỏ chỉ cao bằng một nửa Bạch Tử Họa, vất vả cõng hắn bước về phía trước, gần như đang bò.
Nhìn từng giọt, từng giọt máu rơi xuống nền tuyết trắng, nàng đau không thở nổi. Không biết hai người đi được bao xa, Bạch Tử Họa đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.
Hoa Thiên Cốt vừa sảy chân, hai người liền lao từ sườn dốc phủ đầy tuyết xuống. Nàng chóng mặt lảo đảo chạy qua ôm lấy Bạch Tử Họa, gắng sức truyền nội lực cho hắn.
“Sư phụ! Sư phụ! Người mau tỉnh lại đi!” Tay Hoa Thiên Cốt chạm vào gương mặt hắn, lạnh lẽo y như xác chết.
Bạch Tử Họa mơ màng ngửi thấy mùi máu, bắt lấy tay Hoa Thiên Cốt bỏ vào trong miệng.
Hoa Thiên Cốt bừng tỉnh.
“Máu? Người muốn máu phải không?” Hoa Thiên Cốt đưa miệng vết thương đến bên môi Bạch Tử Họa, ra sức nắn mạnh, từng giọt máu chảy vào trong miệng hắn.
Bạch Tử Họa bỗng thấy cổ họng nóng lên, cơ thể khôi phục lại được chút cảm giác, cố hết sức mở mắt thì thấy Hoa Thiên Cốt đang mừng rỡ nhìn mình.
“Tiểu Cốt?”
“Sư phụ! Sư phụ! Người gắng lên! Bây giờ con sẽ đưa người ra khỏi nơi này! Chúng ta về Trường Lưu Sơn! Về Tuyệt Tình điện!” Hoa Thiên Cốt cắn chặt răng, dùng hết sức đỡ Bạch Tử Họa dậy.
Bạch Tử Họa ngẩng đầu lên, thấy cả bầu trời phủ đầy gió tuyết. Thân hình bé nhỏ như thế làm cách nào mà đỡ được hắn?
“Tiểu Cốt…” Bạch Tử Họa gắng sức định đứng lên, không ngờ lại ngất đi.

Hoa Thiên Cốt in từng dấu chân bôn ba trên nền tuyết trắng, không có chân khí bảo vệ, đôi mày mái tóc nàng đều đông cứng, ngay cả trên lông mi cũng có một lớp băng dày.
“Sư phụ! Sư phụ! Người đừng ngủ! Chúng ta về Trường Lưu Sơn, rồi Tiểu Cốt sẽ làm thật nhiều món ngon cho người được không? Chúng ta sẽ ăn cơm chay La Hán lô hội nhé? Nếu không thì chúng ta ăn cá sạo hấp, canh mướp đắng nấu chân vịt? À không, sư phụ ăn chay, chúng ta ăn chè hạt sen với đậu Phù Dung được không? Sư phụ! Sư phụ! Tiểu Cốt hứa với người! Tiểu Cốt sẽ không lười biếng nữa, ngày ngày ngủ sớm dậy sớm, chăm chỉ luyện kiếm, cố gắng tu hành, không gây phiền phức cho người, không làm sư bá tức giận. Sư phụ, lần trước người nói sẽ đưa con về nhà mà, người còn chưa thấy ngôi nhà gỗ nhỏ của Tiểu Cốt ra sao… Sư phụ, người nói gì với con đi, sau khi về con sẽ chăm chỉ học chơi cờ, rồi ngày nào cũng đánh với người. Còn nữa sư phụ, con lỡ tay làm vỡ chiếc nghiên mực thạch anh trong thư phòng mà người thích nhất rồi, sau đó con tới xin Mặc tiên làm chiếc y hệt thế đã lâu nhưng ông ấy vẫn chưa xong, người tỉnh lại thì đừng mắng con nhé…”
Hoa Thiên Cốt vừa lê bước nhọc nhằn vừa nức nở thì thào, nàng nghẹn ngào nhưng nước mắt mãi không thể rơi. Nàng không muốn, nàng không muốn thế giới yên tĩnh như thế này. Nàng sợ, rất sợ sư phụ cứ tiếp tục im lặng.
“Tiểu Cốt “ Bạch Tử Họa yếu ớt mở mắt, rồi lại ho ra một ngụm máu: “Thả ta xuống, ngươi chạy nhanh đi!”
“Con không chạy! Tiểu Cốt sẽ không bỏ lại sư phụ đâu!” Tất cả đều tại nàng mà sư phụ mới trúng độc!
Bạch Tử Họa dùng hết sức đẩy nàng ra, còn mình ngã ập xuống nền tuyết. Hoa Thiên Cốt vội vàng đỡ hắn dậy: “Sư phụ, người không sao chứ?” Bỗng nhớ ra gì đó, Hoa Thiên Cốt bèn rút kiếm cứa một nhát lên động mạch cổ tay, máu cuồn cuộn tuôn ra, nàng đem tất cả đút vào miệng Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa không còn sức đẩy, máu Hoa Thiên Cốt phả ra một mùi hương kỳ lạ, có thể tạm thời kìm chế độc tính trong người hắn.
“Ta xem lần này các ngươi còn trốn đâu được nữa!”
Lam Vũ Lan Phong hiện ra trên một vách băng phía đối diện, vết thương trên đuôi chỉ xử lý đơn giản, máu vẫn rỉ ra.
Hoa Thiên Cốt cầm Đoạn Niệm, chắn trước người Bạch Tử Họa, nhớ lại chiêu thức Kính Hoa Thủy Nguyệt hắn từng dạy ình, chỉ cần đường kiếm, không cần nội lực đã ngăn trở được Lam Vũ Lan Phong và cả lũ ma bóng trắng.
Lam Vũ Lan Phong không ngừng định dùng ảo giác mê hoặc nàng, nhưng vì Hoa Thiên Cốt quyết tâm, trong nỗi tuyệt vọng lại càng trở nên bình tĩnh, khiến ả ta không có lấy một cơ hội xuống tay.
Nhưng vết thương trên người Hoa Thiên Cốt càng lúc càng nhiều, nàng sắp không chống đỡ nổi nữa. Lam Vũ Lan Phong quẫy đuôi một cái, vô số mảnh băng phi thẳng về phía nàng. Nàng dùng kiếm đánh bay từng cái một, lảo đảo lùi lại mấy bước. Bỗng một người từ đằng sau đỡ lấy nàng, nàng ngẩng đầu lên thấy gương mặt tái cắt không còn một giọt máu của Bạch Tử Họa. Hai người nhìn nhau, bỗng thấy thật nhẹ nhõm.
Một ánh sáng xanh xoẹt qua bầu trời
“Mẹ Cốt Đầu! Con tới cứu mẹ đây!” Đường Bảo tạo vòng an toàn trên người Hoa Thiên Cốt, một bức tường sáng lấp lánh hiện ra, bao bọc nàng và Bạch Tử Họa bên trong.
Không biết từ khi nào mười tên áo đen đeo mặt nạ đồng đã xuất hiện xung quanh, cực kì nổi bật giữa nền gió tuyết.
“Các ngươi là ai?” Lam Vũ Lan Phong giật mình, xung quanh đây trận pháp bày bố dày đặc, bọn chúng vào bằng cách nào?
Cô gái áo xanh cầm đầu thân hình cao lớn, thản nhiên liếc nàng ta một cái.
“Lệnh của các chủ, tức tốc đưa hai người kia đi. Còn lại, giết. Nói xong nàng vung tay, mười gã áo đen đằng sau lập tức dùng thân hình và bước chân quỷ dị của mình xông lên, chẳng mấy chống đã diệt gần hết đám yêu nữ, hơn nữa đều là dùng tay không bóp nát yết hầu, một nhát chí mạng.
Lam Vũ Lan Phong định sử dụng nhiếp hồn thuật, đúng lúc niệm phép lại phát hiện ra mười kẻ này giống như người chết, không hề có chút suy nghĩ nào.
Ả biết gặp phải cường thủ, hơn nữa bản thân lại bị thương không nhẹ, đành phải chạy là thượng sách.
Cô gái áo xanh thấy ả chuồn xuống băng, quát lớn: “Nào dễ trốn như thế, để vạc Thần Nông lại cho ta!” Bàn chân to đạp mạnh một cái, ngay lập tức mặt băng rung chuyển dữ dội. Nàng tiến lên mấy bước, bàn tay chọc thủng một lỗ trên nền băng, bóp cổ Lam Vũ Lan Phong lôi lên.
Lam Vũ Lan Phong bị bắt, liều mạng giãy dụa như cá mắc cạn, đuôi quẫy loạn trên không.
Cô gái áo xanh lạnh lùng nói: “Ngươi muốn tự đưa hay là để ta moi tim?”
Lam Vũ Lan Phong không ngừng cầu xin, lấy vạc Thần Nông trong khư đỉnh, dùng hết sức ném mạnh ra phía xa.
Khi cô gái áo xanh bắt được vạc thì ả đã chuồn theo đường băng. Không buồn đuổi theo, nàng bước đến bên Hoa Thiên Cốt, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao, nhưng sư phụ…”

Hoa Thiên Cốt đã nhìn nàng rất lâu, thấy quen quen, lúc này mới nhớ ra đây là cô gái phụ trách đón khách ở Dị Hủ các. Sao nàng ấy lại tới cứu mình? Nàng ấy nói là các chủ, nếu vậy chẳng lẽ là Dị Hủ Quân phái họ đến? Chắc đúng rồi, Đường Bảo vốn là linh trùng của Dị Hủ các, toán cứu binh này có lẽ do nó mời tới.
“Đa tạ tỷ tỷ đã tới cứu đúng lúc.”
Cô gái áo xanh thản nhiên liếc nàng: “Không cần cảm ơn, Dị Hủ các chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, đến một lúc nào đó sẽ tự đòi ngươi thù lao.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu lia lịa, nắm lấy tay nàng: “Xin tỷ tỷ cứu sư phụ của ta, cho dù phải trả giá thế nào ta cũng chịu!”
Nàng ta nhìn thoáng qua Bạch Tử Họa đã mê man, khẽ nhíu mày.
Độc luyện từ vạc Thần Nông dù là thần tiên cũng khó cứu.
***
Đến khi Hoa Thiên Cốt tỉnh lại, nàng cực kì kinh ngạc vì bản thân đang nằm trong căn phòng của mình ở Tuyệt Tình điện. Chẳng lẽ tất cả là ảo giác ư?
“Su phụ!” Nàng vừa ngồi dậy đã ngó nghiêng xung quanh.
“Thiên Cốt! Cậu tỉnh rồi!” Khinh Thủy bưng một chén thuốc vào, kích động đến mức đánh rơi luôn chiếc chén trên tay, bổ nhào vào nàng: “Cậu làm tớ sợ gần chết có biết không hả?”
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhéo mặt nàng: “Cậu… cậu thật sự là Khinh Thủy?”
“Đúng thế! Tớ là Khinh Thủy đây!” Khinh Thủy vội áp mặt lên tay nàng, hốc mắt ầng ậng nước: “Cậu bị thương nặng, Tôn thượng phá lệ cho tớ lên Tuyệt Tình điện chăm sóc cậu.”
“Sư phụ! Sư phụ của tớ đâu? Người ở đâu?”
“Tớ cũng không biết, sau khi hai người về thì không thấy Tôn thượng đâu nữa, chắc là bế quan rồi. Người chỉ dặn tớ phải chăm sóc tốt cho cậu.”
“Sao có thể? Người bị thương nặng đến thế!”
“Cái gì? Tôn thượng bị thương? Đâu có? Trông người vẫn ổn mà, người chỉ bảo hai người đi cứu Lao Sơn đạo trưởng, tuy rằng người đã cứu được, vạc Thần Nông cũng đã đoạt lại, nhưng cậu bị trọng thương, chân khí kiệt quệ.”
Họa Thiên Cốt ngây ngẩn, tại sao sư phụ lại lừa bọn họ? Còn những người ở Dị Hủ các đâu rồi? Chẳng lẽ độc của sư phụ đã giải được?
“Đường Bảo đâu? Nó chạy đâu rồi? Chẳng lẽ lâu lắm không gặp nên chạy bay tới chỗ Lạc Thập Nhất?
Khinh Thủy lắc đầu: “Từ khi các cậu về tớ chưa từng thấy nó.”
Hoa Thiên Cốt giật mình: “Không thấy Đường Bảo?! Thế bọn tớ về kiểu gì?”
“Lúc ấy cậu hôn mê bất tỉnh, Tôn thượng ôm cậu về rồi sai người gọi tớ lên chăm sóc vết thương cho cậu, từ đó tớ vẫn chưa gặp lại người.”
“Trông người thế nào? Không làm sao đúng không?”
“Chỉ có mặt hơi tái, còn đâu vẫn bình thường. Thiên Cốt, lần này đi có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Khinh Thủy lo lắng nhìn nàng.
Hoa Thiên Cốt bất an, rốt cuộc sư phụ đã giải được độc chưa? Chẳng lẽ Dị Hủ các trị khỏi cho sư phụ rồi bắt Đường Bảo đi làm thù lao cứu người? Không phải, không phải đâu!
“Tớ đi tìm sư phụ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.