Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 1): Chương 09 phần 2
“Quỷ lễ hay còn gọi là Tết Trung Nguyên, giống như Tết Thượng Tiêu chính là Tết Nguyên Tiêu ở nhân gian. Đến Tết Nguyên Tiêu mọi người sẽ giăng đèn kết pháo, đốt hoa đăng, đoán đăng mê[1]. Mọi người cho rằng Tết Trung Nguyên là tết của quỷ nên cũng có thể đốt đèn chúc mừng quỷ, nhưng vì người quỷ khác biệt, nên cách đốt đèn của Tết Trung Nguyên và Tết Thượng Tiêu không giống nhau. Người là dương, quỷ là âm; đất là dương, nước là âm. Dưới nước một màu đen kịt thần bí, khiến người ta nghĩ đến địa ngục âm u trong truyền thuyết, quỷ hồn thường bị hút vào nơi này. Thế nên Thượng Tiêu chăng đèn trên đất liền, Trung Nguyên thả đèn xuống nước. Bởi vậy vào ngày lễ quỷ mọi người thường thả hoa đăng để chúc mừng ma quỷ, cũng để dẫn đường cho chúng. Đèn tắt, hoa đăng cũng hoàn thành nhiệm vụ dẫn oan hồn qua cầu Nại Hà.”
[1] Đoán đăng mê: Giải câu đố trong đèn lồng.
“Oa! Hay thế! Chúng ta cùng đi thả đi!” Hoa Thiên Cốt chạy lon ton lên phía trước, quả nhiên tiệm bán tiền vàng và hoa đăng vẫn chưa đóng cửa, vì thế nàng mua rất nhiều, thả xuống sông.
Cái gọi là hoa đăng chính là một chiếc đèn hình hoa sen làm bằng giấy màu đặt trên mảnh gỗ nhỏ. Hoa Thiên Cốt nhớ tới cha mẹ, viết rất nhiều tờ giấy nhỏ, cẩn thận để vào bên trong hoa đăng, sau đó cùng Sóc Phong thắp đèn rồi thả vào trong nước.
Gió lạnh phe phẩy, Hoa Thiên Cốt nhìn vô số những ngọn hoa đăng hợp lại với nhau tạo thành một dòng sông sao, gió càng thổi trôi càng xa. Nàng bỗng cảm thấy đau lòng, hy vọng cha mẹ có thể nhận được niềm thương và nỗi nhớ mà nàng gửi gắm.
Nàng quay đầu lại nhìn Sóc Phong, thấy cậu ta vẫn không nhúc nhích trông những ngọn hoa đăng trôi xa, hai mắt tối đen như mực, bình thản yên ả.
“Cậu không viết gì à?”
“Viết gì? Tớ không có người thân, cũng không có bạn bè đã mất cần tưởng niệm hay thương tiếc.”
“Không có người thân là sao, là không có người thân đã qua đời đúng không?”
“Vốn không tồn tại, cho nên sẽ không có chuyện qua đời hay biến mất.”
“Sao lại không có người thân được, ai cũng có mà, chắc chắn là phải có cha mẹ, nếu không ai sinh ra, ai nuôi dưỡng cậu?”
Sóc Phong im lặng, rất lâu sau mới nói: “Tớ là Tôn Ngộ Không.”
Hoa Thiên Cốt ngẩn người, cái quái gì thế?
“Sao lại là Tôn Ngộ Không được, Tôn Ngộ Không là khỉ, cậu có phải là khỉ đâu?!” Hoa Thiên Cốt kích động nói.
Sóc Phong thở dài: “Cậu là heo hả? Tớ đang đùa, đùa đấy có hiểu không?”
Hoa Thiên Cốt ngơ ngơ ngác ngác rồi lẩm bẩm: “Ha ha, trò đùa này sao mà nhạt quá!”
Sóc Phong đột nhiên chỉ về phía sau Hoa Thiên Cốt, ngữ khí cực kì bất ổn: “Nhìn, nhìn sau lưng cậu kìa!”
“A!” Hoa Thiên Cốt thét lên, xô Sóc Phong ngã xuống đất, không ngừng phẩy tay sau lưng mình.
Sóc Phong không nhịn được cười sằng sặc: “Sao lại sợ quỷ đến mức này hả?”
Hoa Thiên Cốt khóc lóc thảm thiết, có nhầm không, không ngờ cậu ta lại lấy quỷ ra dọa nàng, nàng còn đang định mắng Tiểu Hồng và Tiểu Bạch xao nhãng công việc để lũ tiểu quỷ bò lên người đấy!
“Cậu cứ thử cái cảm giác từ nhỏ đã bị quỷ quấn lấy đi, làm hại người bên cạnh không chết thì bị thương hoặc là thân thể suy nhược, bệnh tật liên miên. Mỗi ngày đều phải lo lắng sợ hãi, ẩn nấp trốn tránh, năm này qua năm khác phải nằm trên giường, sống không được chết cũng không xong, vĩnh viễn chỉ có thể cô độc một mình, vậy thì sẽ biết sợ!”
Sóc Phong giật mình, nhìn dáng người không chịu lớn lên, mỏng manh, nhỏ bé như cây đinh của nàng, đột nhiên lại cảm thấy đau lòng. Cậu ta không biết trước kia nàng đã phải sống như vậy, trong mắt có chút áy náy và ấm áp, vươn tay kéo nàng đứng dậy.
“Sao thế? Giận rồi à?”
“Không.” Hoa Thiên Cốt lo lắng nhìn phía sau mình, “Cậu không biết đâu, thế gian này tớ sợ quỷ và sư phụ nhất!”
“Thế để tớ nói à nghe, một ngày nào đó cậu sẽ biết Tôn thượng còn đáng sợ hơn quỷ!”
“Không đâu, cậu đừng cho rằng sư phụ tớ lạnh lùng, kiệm lời như vàng, thực ra người rất dịu dàng, rất tốt với tớ. Không được rồi, sư phụ đã phong ấn câu ngọc của tớ lại, Tiểu Hồng và Tiểu Bạch không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, tớ phải học thêm mấy bộ pháp thuật xua quỷ của Vân Ẩn mới được.”
Sóc Phong nhìn nàng rồi nói: “Con quỷ cậu cần xua nhất đang ở trong lòng, tên nó là sợ. Nhiều năm trôi qua, nó đã bén rễ bám chặt vào cậu, nhưng cậu phải nhớ rằng, mình sớm đã có sức mạnh gấp bội lũ yêu ma quỷ quái, không việc gì phải sợ quỷ, quỷ sẽ phải sợ mình. Tiểu Hồng và Tiểu Bạch không phải là minh chứng rõ ràng nhất đấy sao? Tôn thượng cũng biết điều ấy, cho nên mới phong ấn câu ngọc bắt cậu tự mình rèn luyện, đừng để người thất vọng!”
Hoa Thiên Cốt ngơ ngẩn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh như sao của Sóc Phong, thì ra thứ nàng phải chiến thắng nhất không phải là ma quỷ, mà chính là bản thân mình…
Nàng nhất định phải cố lên, bởi vì không thể để sư phụ phải thất vọng được!
Hoa Thiên Cốt gắng sức gật đầu, thấy ánh mắt bình thường lạnh lùng giờ phút này hơi dịu dàng của Sóc Phong, đột nhiên tò mò muốn biết dưới lớp mặt nạ ấy, gương mặt của cậu ta như thế nào.
Vì thế trên đường quay về nhà trọ, nàng hỏi: “Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Không thể.”
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Không thể.”
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Không thể.”
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Đã bảo là không rồi cơ mà!”
“Cho xem đi mà, một tí thôi cũng được, có xấu tớ cũng không hét ầm lên, không phá ra cười, nếu đẹp tớ cũng sẽ không chảy nước miếng, không nói cho bất kì ai khác đâu mà, được không?”
“Không thể, không thể, không thể, không thể…”
Trăng sáng nhô lên cao, một con quạ đen bay qua, bảo rằng ngày lễ quỷ này chẳng đáng sợ chút nào cả!
Ngày hôm sau Sóc Phong và Hoa Thiên Cốt đi thẳng tới Mao Sơn. Hoa Thiên Cốt quá quen với từng cành cây ngọn cỏ ở nơi này, quả thực đã coi như ngôi nhà thứ ba của mình. Vân Ẩn để Hoa Thiên Cốt đi trước, qua mấy ngày nữa hắn cũng sẽ dẫn đệ tử đến hỗ trợ.
Xuống Mao Sơn, đi được một lúc thì đến thành Dao Ca, Hoa Thiên Cốt đột nhiên rất muốn tới thăm Dị Hủ các.
“Lấy nhiều củ cải thế để làm gì?” Sóc Phong ngậm nhành cỏ đuôi chó ngồi dưới tàng cây nhìn nàng vất vả lao động trên mặt đất.
“Làm tạ lễ cho Dị Hủ Quân chứ còn gì nữa, nếu không nhờ ông ấy thì tớ đã chẳng lên được Mao Sơn, chẳng được làm đồ đệ của sư phụ.”
Nàng vừa đùm vào trong áo xong, một nông phụ tay quơ quơ chiếc cuốc chạy vội từ đằng xa tới, thở hồng hộc quát: “Tên chết bằm nào trộm củ cải nhà bà!”
“Nguy rồi, chạy mau!” Hoa Thiên Cốt ôm củ cải chạy một mạch mấy dặm.
Sóc Phong bất đắc dĩ theo sau nàng: “Chạy làm gì, không phải đã để bạc lại dưới gốc cải rồi sao.”
“Á, đúng rồi, nhất thời có tật giật mình nên quên mất.”
Hai người vào trong thành, trước Dị Hủ các vẫn có một hàng người dài dằng dặc xếp hàng như trước, nhưng lúc này trong giỏ mỗi người không phải là củ cải, mà là một chai mật ong.
Hoa Thiên Cốt nhíu mày nói: “Chết cha, giờ Dị Hủ Quân không thích ăn củ cải nữa, đổi thành mật ong rồi, cũng đúng, mật ong có thể dưỡng da, hy vọng ông ta ăn vào có thể trắng ra.”
Đến lượt Hoa Thiên Cốt, cô gái mặc áo xanh cao to năm đó thấy nàng giống như sửng sốt tột độ, bởi vì nàng bây giờ vẫn giống hệt năm năm trước, không thay đổi nhiều.
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
“Ta muốn xin gặp Dị Hủ Quân, nhưng lần này ta không biết đã đổi thành mật ong, chỉ mang củ cải đến.”
“Không được.” Cô gái thẳng thừng từ chối.
“Vậy ta đi tìm mật ong.”
“Có mật ong cũng không được.”
“Hả? Tại sao?”
“Mi tâm của ngươi giờ vô cùng thư thái, vốn không có gì là không biết, hoặc không thể tự mình giải quyết. Ngươi căn bản không hề có chuyện muốn hỏi, tới đây làm gì? Cửa của Dị Hủ các chỉ mở ra cho người thật sự cần nó!”
“Ơ…” Hoa Thiên Cốt đờ người, “Ta muốn nói lời cám ơn với Dị Hủ Quân, nếu không nhờ ông ấy…”
“Không cần!” Cô gái nóng nảy chặn ngang nàng, “Ngươi đã trả giá, Dị Hủ các cho ngươi đáp án, đó không phải là chuyện ai nợ ai, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, cho nên cũng không cần nói lời cám ơn làm gì!”
Hoa Thiên Cốt chỗ hiểu chỗ không gật đầu đưa chiếc giỏ đựng đầy củ cải đã rửa sạch cho cô gái: “Vậy phiền ngươi đưa thứ này cho Dị Hủ Quân được chứ, cho dù ông ấy có chịu nhận hay không ta vẫn phải cám ơn. Bởi vì chẳng những ông ấy đã chiếu sáng một con đường phải đi cho ta, mà còn tặng ta Thiên Thủy Tích, để Đường Bảo bầu bạn với ta, giúp ta không còn cô độc nữa.”
Cô gái nhận rổ củ cải, nhíu mày hậm hực nói: “Tất cả ngươi đều đã trả, còn linh trùng thì cũng là máu của ngươi thôi. Được rồi, ta sẽ chuyển lời, ngươi mau đi đi!”
Lúc này Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong mới bỏ đi, thật xa rồi quay đầu nhìn lại Dị Hủ các. Dị Hủ các đồ sộ nguy nga tựa như cung điện. Ngọn tháp cao vút xiêu xiêu vẹo vẹo ở trung tâm chọc thẳng lên bầu trời, nhìn không thấy đỉnh. Nàng biết trong tòa tháp kia cất giấu vô số bí mật tanh máu không muốn ai biết.
Mà giờ phút này, người mặc bộ quần áo đen rộng thùng thình, đeo mặt nạ hình quỷ đói rút lưỡi đang đứng trên tháp quan sát thế gian, vừa nhìn chiếc bóng nhỏ của Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong, vừa lấy củ cải nàng vừa mang tới ra. Hắn tháo mặt nạ xuống, cắn rôm rốp, khóe miệng cong lên thành một đường tuyệt đẹp.
Bao nhiêu năm rồi, hương vị vẫn không hề thay đổi.
***
Rất nhanh sau đó Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong gặp lại nhóm Lạc Thập Nhất. Đường Bảo kích động hôn lấy hôn để lên mũi nàng.
Đêm khuya, Hoa Thiên Cốt ngồi bên đống lửa hí hoáy với một đống bảo bối trên cổ mình. Thiên Thủy Tích phá trận, câu ngọc trừ tà, còn mẩu xương ngón tay út của Sát Thiên Mạch tỷ tỷ nữa. Nói đến mới nhớ, nàng chưa dùng nó lần nào, dạo này không biết tỷ ấy đi đâu mà đã nửa năm không gặp. Thường thì dăm bữa nửa tháng Sát Thiên Mạch sẽ thừa lúc sư phụ đi ra ngoài chạy đến Trường Lưu Sơn chơi cùng nàng.
Hoa Thiên Cốt chợt nhận ra sợi dây câu ngọc đeo mấy năm qua đã mòn hết cả, sắp đứt đến nơi. Nàng sợ đeo trên cổ sẽ rơi mất, thế nên cất vào trong áo, định ngày mai vào thành mua một sợi dây khác rồi lại đeo lên.
Nhớ khi trước Lãng ca ca từng nói với nàng, huynh ấy là môn hạ của Thái Bạch vô địch, nói không chừng lên Thái Bạch Sơn có thể sẽ gặp được huynh ấy, mong quá đi!
Không biết sư phụ đại nhân bây giờ đang làm gì, nàng thực sự rất nhớ người…
Nghê Mạn Thiên đột nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, hạ giọng nói: “Ngươi còn quay về làm gì? Sợ chúng ta chưa đủ rắc rối hay sao hả?”
“Rắc rồi gì cơ?”
“Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết tất cả yêu quái đều do ngươi hấp dẫn tới.” Tuy mới đầu Nghê Mạn Thiên không biết gì, nhưng thấy Hoa Thiên Cốt vừa rời nhóm, yêu quái dường như biến hết, vậy nên liền biết ngay chân tướng.
“Hơ! Ngươi mở to mắt ra mà xem đi, hôm nay ta trở về, trong bán kính mười dặm có con yêu quái nào không? Nghe bảo hoài nghi sinh quỷ ám, chẳng lẽ người dẫn quỷ đến chính là ngươi?”
Hoa Thiên Cốt ngáp một cái, cực kì đắc ý chìm vào mộng đẹp, hô hô, ngày mai nhất định phải thưởng cho Tiểu Hồng và Tiểu Bạch mấy cây cải trắng mới được.
Nghê Mạn Thiên nhíu mày nhìn Hoa Thiên Cốt đã ngủ say trên cỏ, trong lòng lại có chút phân vân.
Hôm sau cả bọn vào thành, cửa thành đột nhiên có một nhóm quan binh lớn kiểm tra người qua lại trên đường. Trông dáng vẻ có lẽ là cấm vệ quân, tất cả đao thương côn gậy đều bị họ tịch thu.
Vì đoàn người Hoa Thiên Cốt đi lại rầm rộ, hơn nữa ai cũng mang vũ khí có tính sát thương bên mình, cho nên đương nhiên trở thành cái đích của họ, nhanh chóng bị rất nhiều quan binh vây xung quanh tra hỏi.
Lạc Thập Nhất nói mình là đệ tử phái Đông Hải, tới Thái Bạch Sơn tham gia Đại hội Võ Lâm.
Thống lĩnh cấm vệ quân tên là Liệt Hành Vân, mày kiếm mắt sáng, sinh ra đã mang trên mình uy phong lẫm liệt, tính cách nóng nảy nhưng kiên cường khí phách. Người đó thấy ai trong đoàn cũng đều có dung mạo xuất chúng lại vô cùng đặc biệt, thế nên cực kì cẩn thận kiểm tra đi kiểm tra lại, sau khi kiểm tra mãi mà vẫn không thấy vấn đề, vẫn bắt bọn họ phải giao kiếm ra thì mới được vào thành.
Nghê Mạn Thiên giận dữ nói: “Bọn ta không vào thành là được chứ gì!” Nực cười, dựa vào tiên tư của bọn họ mà sợ không vào được sao?
Liệt Hành Vân ngẩng đầu nhìn Nghê Mạn Thiên xinh đẹp tuyệt trần, thầm nghĩ: Những cô gái khuynh quốc khuynh thành như thế không phải yêu cũng là họa. Nhóm người này nhất định lai lịch không tầm thường, nhưng dù thế nào thánh thượng hiện giờ đang ở trong thành, không thể có chút sai sót, tốt nhất là bắt toàn bộ!
Sau đó Liệt Hành Vân kiên quyết cho quan binh tước vũ khí của họ, Nghê Mạn Thiên tức giận ngút trời rút kiếm ra, hai bên cực kì căng thẳng.
Lạc Thập Nhất vội vàng giữ chặt nàng ta, truyền âm nói: “Trường Lưu Sơn quy định, tuyệt đối không được động thủ với người phàm, thu kiếm lại cho ta!”
Nghê Mạn Thiên bực mình tra kiếm vào trong vỏ, quả là nực cười, yêu ma quỷ quái gì bọn họ đều dễ dàng giải quyết, không ngờ bây giờ lại bị mấy kẻ phàm nhân kìm kẹp! Bọn họ tốt xấu gì cũng coi như bán tiên, kiếm tiên quan trọng như tính mạng, sao có thể giao cho phàm nhân, sớm biết thế đã cất vào khư đỉnh rồi. Lại còn không được dùng pháp thuật trước mặt phàm nhân, vậy chẳng phải quá nhường nhịn bọn người kia rồi sao? Sư phụ có thể nhịn, nhưng nàng thì không.
Nghê Mạn Thiên đọc khẩu quyết, bắn ngón tay ra, bên đường đột nhiên bốc hỏa.
“Cháy! Cháy! Mau tới dập lửa!” Xung quanh nhất thời cực kì hỗn loạn, bọn quan binh đều luống cuống, cho là có thích khách, định chạy qua.
Mắt Liệt Hành Vân lóe sáng, ngọn lửa này bùng lên thật quá trùng hợp. Những người này nhất định có vấn đề, nói không chừng trong thành có người tiếp ứng.
“Không ai được nhúc nhích, nếu những kẻ này không chịu giao kiếm thì xử theo tội kháng chỉ, giải tất cả vào đại lao chờ xử lý cho ta!”
Lạc Thập Nhất thầm trách Nghê Mạn Thiên làm càn, ngộ nhỡ hại đến dân chúng thì sao? Hắn thổi nhẹ một hơi, bỗng chốc gió nổi cuồn cuộn, mưa trút tầm tã, nháy mắt đám cháy đã bị dập tắt.
Hắn đưa bội kiếm cho Liệt Hành Vân, cũng không có gì đáng ngại, lát nữa điều khiển kiếm bay về là được.
Nghê Mạn Thiên không cam lòng, kiếm tiên của sư phụ sao có thể để phàm nhân động vào, ngộ nhỡ nhiễm uế khí, tổn hại linh lực thì sao?
Nháy mắt nàng xông đến trước Liệt Hành Vân tung một chưởng.
“Ai dám động vào bội kiếm của sư phụ ta?!”
Lạc Thập Nhất thầm kêu khổ, đồ nhi này luôn lỗ mãng như thế, không chịu để ý đại cục gì cả.
“Bắt hết cho ta!”
Liệt Hành Vân vung tay, quan binh ùa lên như nước. Bọn Hoa Thiên Cốt đành phải rút kiếm ra tự vệ. Cấm vệ quân không giống quan binh bình thường, huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt, ai cũng có võ nghệ cao cường. Mà bọn Hoa Thiên Cốt lại không thể tổn hại người thường, cho nên vô cùng vất vả.
Lạc Thập Nhất than thở, lũ nhóc con này sao không ai chịu nghe lời hắn hả? Kẻ làm sư phụ này quá thất bại, quá thất bại.
Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh, quan binh ngày càng nhiều, cạnh đó còn cả cung thủ. Bọn họ không thể sử dụng pháp lực, không thể cưỡi kiếm, cũng không thể đột nhiên biến mất, bằng không sẽ gây hoảng loạn cho tất cả mọi người ở đây.
Thôi cứ xem như là chuyện môn phái giang hồ gây rối, trước tiên cần đoàn kết, an toàn rút lui rồi tính tiếp.
Nghĩ xong nàng phi người, hóa thành vô số ảo ảnh, thần không biết quỷ không hay lướt qua đám quan binh đông như kiến, xuyên qua khe hở đến phía sau Liệt Hành Vân. Nàng không dám dùng Đoạn Niệm, sợ kiếm khí làm những người vô tội bị thương, vì thế lấy tay bóp cổ Liệt Hành Vân, nháy mắt khống chế hắn. Chỉ có điều nàng không đủ cao, nên hành động vô cùng khó khăn.
Hoa Thiên Cốt vận nội lực, hét lớn: “Dừng tay!”
Mọi người dừng lại nhìn hai người bọn họ, quan binh thấy Liệt Hành Vân bị bắt, không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Hoa Thiên Cốt liếc mắt ra hiệu, bảo đoàn người khẩn trương vào thành, nhanh chóng đi qua.
Liệt Hành Vân không ngờ mình cầm binh nhiều năm, võ công cái thế, lại không thể phát hiện ra một nha đầu mười ba, mười bốn tuổi, còn bị nó khống chế, lửa giận bèn ngút trời.
“Bắt hết cho ta, không được để ai chạy thoát!” Liệt Hành Vân trừng mắt.
“Tuân lệnh.” Cung thủ khắp nơi bao vây bọn họ.
Hoa Thiên Cốt không thể tin hắn ta chẳng màng đến an nguy của bản thân, liều chết bắt bọn họ. Vừa sơ sảy, kiếm của Liệt Hành Vân đột nhiên tuốt khỏi vỏ đâm vào nàng. Đường Bảo trong lỗ tai không kiềm được hét toáng lên “Cẩn thận!”. Nàng không kịp trở tay liên tục lui về phía sau, nhưng vẫn bị kiếm sượt qua, rạch một đường ngang áo.