Hoa thiên cốt (Tập 1)

Chương 08 phần 1


Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 1): Chương 08 phần 1

Chương 8: Nàng muốn thành tiên
Hai người chơi trên bờ cát đến tận khuya, đốt lửa trại nướng cá ăn. Hoa Thiên Cốt cho Sát Thiên Mạch thưởng thức tài nấu nướng tuyệt vời của nàng, vừa ăn vừa tán gẫu đùa giỡn. Hoa Thiên Cốt sợ Đường Bảo không tìm thấy mình sẽ lo lắng nên muốn về sớm, ai ngờ mải vui ăn no quá nên ngủ quên. Sát Thiên Mạch lợi dụng cơ hội ôm nàng vào lòng cả đêm, vuốt ve tay chân, véo bụng véo mặt như đang chơi búp bê vải, còn nghịch hỏng hết cả búi tóc của nàng nữa.
Hôm sau hai người lưu luyến không rời, Sát Thiên Mạch đưa nàng về Trường Lưu Sơn rồi nhì nhằng rất lâu mới chịu quay về. Hoa Thiên Cốt lén lút ra khỏi rừng cấm, cưỡi kiếm bay về Tuyệt Tình điện, không ngờ vừa mới bay đã bị một giọt nước bắn từ phía dưới lên hất văng ra khỏi kiếm. Thương thế và chân khí của nàng vẫn chưa hồi phục hết, cho nên dù phát hiện ra cũng không thể né tránh. Hoa Thiên Cốt gắng gượng khống chế không để mình ngã lăn quay ra đất, nhưng đầu gối vẫn bị xước xát.
Xung quanh truyền đến tiếng cười trong trẻo như chuông. Hoa Thiên Cốt bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, quả nhiên là Nghê Mạn Thiên, còn cả Sóc Phong nữa, có lẽ hai người đó đang luyện tập pháp thuật hệ thủy bên dòng suối, tình cờ thấy Hoa Thiên Cốt bay qua nên đánh nàng ngã xuống dưới.
“Trong Đại hội Kiếm Tiên chẳng phải ngươi rất lợi hại đó ư? Sao giờ lại vô dụng thế? Ngay cả một giọt nước nhỏ mà cũng không tránh được, đừng có nói với ta rằng vết thương của ngươi vẫn chưa lành nhé?”
Hoa Thiên Cốt không để ý tới nàng ta, đứng dậy phủi bùn đất. Nhấc tay lên, Đoạn Niệm kiếm tự động bay về với nàng.
Nghê Mạn Thiên căm hận liếc mắt nhìn Đoạn Niệm, trước kia nàng không biết thanh kiếm này là Tôn thượng tặng cho Hoa Thiên Cốt, chỉ thương thay Bích Lạc của nàng. Tuy rằng làm đồ đệ của Lạc Thập Nhất vẫn luôn là mong muốn của Nghê Mạn Thiên, nhưng cũng không cam lòng bị Hoa Thiên Cốt cướp mất vị trí đệ tử chưởng môn, thù mới hận cũ, oán hận chồng chất.
“À, dẫu sao cũng là trưởng bối, ta nên gọi ngươi một tiếng tiểu sư thúc mới phải, không thể thiếu lễ độ được! Làm đệ tử chưởng môn gần một năm rồi, hẳn là học được không ít từ Tôn thượng, có thể chỉ dạy sư điệt một hai chiêu không?”
Nói xong nàng ta liền vung kiếm tấn công, Hoa Thiên Cốt vội vàng tránh né, Sóc Phong lại thảnh thơi khoanh tay đứng bên cạnh xem kịch vui.
Hoa Thiên Cốt nóng vội trả chiêu, thế kiếm có hình nhưng không có thần, có lực nhưng không có khí, rõ ràng không phải là đối thủ của Nghê Mạn Thiên.
Đôi mắt đẹp của Nghê Mạn Thiên rất lạnh lùng, không gấp gáp giành phần thắng mà đánh liên tiếp mấy trăm chiêu như đang cố ý trêu ngươi, biểu diễn tất cả những gì Lạc Thập Nhất đã dạy cho Hoa Thiên Cốt xem. Nàng vốn thông minh bẩm sinh, hơn nữa nỗi nhục trong Đại hội Kiếm Tiên càng làm nàng chăm chỉ. Một năm này khi Hoa Thiên Cốt sống nhàn nhã thảnh thơi, nàng ở Tham Lam điện không phút nào lơi lỏng. Bất kể là sức lực hay tu vi đều tiến triển cực nhanh, gấp mấy lần năm đó. Còn Hoa Thiên Cốt ngoài đọc sách, ngủ, nấu cơm, chế thuốc, múa kiếm, đánh đàn, chơi cờ, ngâm thơ, vẽ tranh, thì còn ủ rượu, trồng rau, ươm hoa…
Xét về tu vi cũng chẳng tăng mấy nên nàng thua kém hơn Nghê Mạn Thiên rất nhiều, hơn nữa chân khí chưa khôi phục, đương nhiên bị Nghê Mạn Thiên dắt mũi dẫn đi.
Nghê Mạn Thiên cố ý làm nhục, cắt nát bươm quần áo nhưng không chạm vào da thịt nàng chút nào. Cuối cùng nàng ta bay vút lên cao đạp Hoa Thiên Cốt một cước từ phía sau khiến nàng ngã rạp xuống đất, mặt dính đầy bùn.
“Tiểu sư thúc! Đứng dậy đi!” Nghê Mạn Thiên đắc ý vỗ tay, xoay người đi, miệng lẩm bẩm: “Chưởng môn đệ tử khỉ gì chứ, đúng là đồ vô dụng! Ha ha, vẫn là Thập Nhất sư phụ nhà ta lợi hại nhất!”
Hoa Thiên Cốt nhìn nàng ta từ từ đi xa, bực mình không chịu được. Có lợi hại hay không là chuyện của nàng, lấy cớ dưỡng thương ham chơi không muốn học cũng là nàng, liên quan gì tới sư phụ. Một năm nay ngoài đàn ra sư phụ không dạy điều gì khác, thế mà giờ nàng đã giỏi thế này rồi, nếu người dạy thì chắc chắn nàng sẽ lợi hại hơn! Hừ!
Phải nhận mấy trăm chiêu của Nghê Mạn Thiên, chân khí của Hoa Thiên Cốt còn chưa hoàn toàn phục hồi đã tổn hao rất nhiều, thật là mệt! Nàng nằm luôn dưới đất không chịu đứng dậy.
Nàng vốn không có dã tâm, cũng không có ước mơ gì quá vĩ đại, nói nàng lười nhác cũng được, không có chí hướng cũng được, nàng vẫn nhớ ý nguyện ban đầu của mình, sống một cuộc sống bình thản không bị ma quỷ quấn chân. Sau này nàng có thêm một nguyện vọng nữa, đó là làm đồ đệ của Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa. Ông trời thương tình nên thành toàn cho nàng, nàng không mong gì hơn, chỉ cầu ngày ngày đều vui vẻ bình yên là được. Cứ ép buộc bản thân phải mạnh hơn, giỏi hơn thì có ý nghĩa gì đâu, thần tĩnh tâm an, thuận theo tự nhiên mới đúng.
Nhưng lúc này Hoa Thiên Cốt mới nhận ra, không phải nàng chỉ có cuộc sống đơn giản như vậy, thân là đồ đệ của Bạch Tử Họa, đồng thời nàng còn gánh trên vai danh dự của người.
Người ta nhắc tới nàng, sẽ không nói là Hoa Thiên Cốt, mà chỉ nói là đồ đệ của Trường Lưu thượng tiên. Nếu nàng để sư phụ phải mất thể diện thì còn mặt mũi nào, tư cách nào mà làm đệ tử duy nhất của người nữa?

Nàng thầm hạ lời thề, sau khi trở về nhất định phải tranh thủ thời gian lấp hết lỗ hổng trong một năm qua, nàng không tin mình không thể đường đường chính chính đánh bại Nghê Mạn Thiên!
Đang mải suy nghĩ, bỗng một bàn tay đưa ra trước mặt nàng.
Hoa Thiên Cốt giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy Sóc Phong.
Nàng khó hiểu đưa tay ra để cậu ta kéo lên. Sóc Phong ngồi xổm xuống, không dùng tịnh thuật mà lấy tay phủi sạch từng chút bụi đất trên người nàng.
Hoa Thiên Cốt cả kinh lùi lại hai bước, hai người trước giờ đâu có thân thiết vậy. Sóc Phong đứng dậy, tuy là thiếu niên, nhưng còn cao hơn nàng cả một cái đầu. Một tay cậu đỡ lấy vai, một tay cẩn thận lau hết bùn trên mặt nàng đi. Trông cái mặt lấm lem tức cười đang dẩu môi của nàng kìa!
Hoa Thiên Cốt nhìn gương mặt vẫn che kín như trước của cậu ta, ánh mắt kia rõ ràng là cười nàng, không kiềm được lại càng chu mỏ ra, thở phì phò vuốt lại mái tóc rối! Hừ, đợi đến khi nàng thành tài sẽ đánh bại hết bọn họ! Sư phụ của nàng mới là người lợi hại nhất trên đời!
“Mau về đi thôi!” Sóc Phong vỗ vỗ đầu nàng, ánh mắt luôn lạnh như băng nay lại có phần ấm áp.
“Ừm… cám… cám ơn!” Hoa Thiên Cốt cưỡi Đoạn Niệm kiếm bay về Tuyệt Tình điện, trong lòng thầm nghĩ, tuy Sóc Phong luôn ở cạnh Nghê Mạn Thiên, trông thì có vẻ cùng phe, nhưng cậu ta chưa bao giờ bắt nạt nàng, đối xử với nàng cũng không tồi, có lẽ là người tốt.
Trở lại Tuyệt Tình điện, Đường Bảo đang ở trong viện khóc vô cùng thảm thương. Vừa nhìn thấy Hoa Thiên Cốt nó bèn bay vội tới, nước mắt vãi khắp người nàng, nàng bất ngờ thấy Lạc Thập Nhất đang ở đây.
“Thập Nhất sư huynh?! Sao huynh lại tới đây?”
“Suỵt, nhất định đừng để sư phụ của ta biết. Đường Bảo tìm muội cả đêm mà không thấy, khóc mãi không ngừng, huynh lên đây để an ủi nó. Xem này, ta đã bảo Thiên Cốt không đi xa đâu, sẽ về nhanh thôi, trông cái dáng vẻ bây giờ của ngươi đi!” Lạc Thập Nhất cưng chiều gõ gõ đầu nó.
Đường Bảo quệt nước mắt nước mũi lên áo Hoa Thiên Cốt: “Con dùng tri vi tìm khắp Trường Lưu Sơn mà vẫn không thấy mẹ… cũng không cảm nhận được chút mùi nào của mẹ, còn tưởng mẹ bị người xấu bắt đi rồi chứ. Rốt cuộc mẹ đã đi đâu hả? Cả quần áo của mẹ nữa, sao lại rách bươm thế kia, có phải là người xấu bắt mẹ không?”
Hoa Thiên Cốt biết Đường Bảo đã đạt đến cảnh giới tri vi, có khả năng cảm nhận trong phạm vi trăm dặm, đương nhiên sẽ không tìm thấy một người vừa ở ngoài phạm vi trăm dặm là nàng. Nhưng Lạc Thập Nhất đang ở đây, nàng không thể nói là mình và tỷ tỷ lén trốn ra ngoài được, bằng không sẽ gặp một đống phiền phức. Hơn nữa Nghê Mạn Thiên giờ là đồ đệ của Thập Nhất sư huynh, nàng không thể làm huynh ấy khó xử.
Vì thế nàng bịa bừa một lí do: “Hôm qua Vân Ẩn có việc gấp truyền tin đến, ta vội vàng ra ngoài tìm hắn, quên không nói với ngươi. Xin lỗi nhé, làm ngươi phải lo lắng rồi. Bộ quần áo bị rách khi Vân Ẩn dạy ta một chiêu kiếm tên là Vạn Thụ Lê Hoa, nhưng không bị thương chỗ nào cả, yên tâm đi, ha ha.”
“Vậy là tốt rồi, mẹ Cốt Đầu, sau này không được bỏ mặc con rồi chạy lung tung nữa!”
“Rồi rồi, chả biết là ai bỏ ta đi chơi với người khác đâu nhá!” Nói xong nàng lườm Lạc Thập Nhất một cái.
Lạc Thập Nhất cười nhe nhởn, vươn đầu ngón tay ra lau nước mắt cho Đường Bảo.
“Bây giờ yên tâm rồi chứ? Ngoan, đừng khóc nữa, ta phải về rồi, lần sau sẽ mang đồ ăn ngon đến uội.”

Lạc Thập Nhất vừa đi, Đường Bảo liền lăn vào lòng bàn tay Hoa Thiên Cốt đánh một giấc, lo lắng cả một đêm nó mệt lắm rồi. Hoa Thiên Cốt đặt nó vào trong căn phòng riêng làm bằng hộp đựng trang sức, rồi lấy Thất Tuyệt Phổ ra đọc cẩn thận, đặc biệt lật đi lật lại phần tu thân luyện khí trong quyển Dược phổ không biết bao nhiêu lần, sau đó bắt đầu tự luyện tập.
Chuỗi ngày kế tiếp là những tháng ngày điên cuồng đọc sách luyện công, không quan tâm đến việc gì khác. Một tháng sau Bạch Tử Họa trở về núi, vừa bước vào Tuyệt Tình điện đã cảm thấy là lạ.
Hắn vội vàng chạy tới tháp thất, liền thấy Đường Bảo nôn nóng đứng bên ngoài, nói Hoa Thiên Cốt ba ngày ba đêm không đi ra. Nó sợ quấy rầy sẽ khiến nàng bị tẩu hỏa nhập ma nên không dám xông bừa vào, chỉ có thể đứng ngoài thấp thỏm lo âu.
Bạch Tử Họa sốt ruột vào trong, đã thấy cả người Hoa Thiên Cốt lơ lửng trên không, quanh người có ánh sáng hình bông sen bảy cánh tỏa ra bốn phía. Hai mắt nàng nhắm nghiền, vẫn đang nhập định, nhưng vì luyện công quá hấp tấp nên sắc mặt tái nhợt, tâm thần không yên.
Bạch Tử Họa an ủi Đường Bảo rằng không có việc gì cả, bảo nó ra ngoài trước. Sau đó hắn bay lên, lặng lẽ ra phía sau Hoa Thiên Cốt, từ từ giúp nàng khai thông huyệt đạo.
Hoa Thiên Cốt cả người cứng đờ lạnh băng, đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm như Trường Giang, Hoàng Hà đổ vào, tuôn về phía trước.
Bạch Tử Họa điểm mấy huyệt lớn trên người nàng, thật ra thương thế của nàng sớm đã hồi phục, chỉ có điều đêm đến khi nàng đã ngủ say, hắn che lại nội lực của nàng, giúp nàng khai thông tịnh trục. Có lẽ nàng cảm thấy bất thường nên muốn phá bỏ, nhưng sức mạnh không đủ, bị phản phệ dẫn đến xá khí, không thu nguyên thần về được.
Nếu đã như vậy thì đả thông tiên mạch cho nàng luôn, sau này để nàng tự luyện tập là được rồi.
Bạch Tử Họa ngồi trong tháp thất với Hoa Thiên Cốt bảy ngày bảy đêm, chân khí của nàng luân chuyển chín chín tám mươi mốt vòng. Toàn thân được Bạch Tử Họa tẩy tủy một lần, rồi hắn cho nàng uống Phàn Tiên hoàn do Dao Trì chế và một giọt Li Trần Lộ của Trường Lưu Sơn.
Đến khi Hoa Thiên Cốt tỉnh lại, chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng như không phải của mình, mà giống một giọt nước trong suốt, một bông tuyết trắng phau, giống làn gió thoảng qua lại giống biển cả, giống như sông núi lại giống như sao trời.
Thiên địa nhất chỉ, vạn vật nhất mã.
Hoa Thiên Cốt không biết người khác phải tìm tiên tử xin duyên, tu đạo ngàn năm, mà nàng chỉ trong một sớm một chiều đã có được tiên lực ngàn năm của Bạch Tử Họa, qua một kiếp nạn lớn, đặc cách thăng thẳng lên cảnh giới tri vi, tu được tiên thân.
“Sư phụ?” Hoa Thiên Cốt vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hắn, trong lòng vui mừng khôn xiết. Hai người đang từ từ xoay tròn theo trận đồ bát quái Huyền cơ trên đỉnh tháp.
Thấy hai mắt Bạch Tử Họa nhắm nghiền, trán đổ mồ hôi, nàng lo lắng vươn tay qua lau giúp hắn. Bạch Tử Họa khẽ giật mình, môi hơi động đậy, nhưng không nói gì.
Khoảng một nén nhang sau, hai người từ từ hạ xuống.
“Sư phụ! Người không sao chứ?” Hoa Thiên Cốt cuống quít chạy lại định đỡ hắn, Bạch Tử Họa lại phẩy tay, gật đầu nói: “Ta không sao, ngươi thử vận khí xem đan điền còn đau không?”
“Dạ không, thưa sư phụ.”
Bạch Tử Họa gật đầu, đi ra ngoài tháp, Đường Bảo đợi bên ngoài đã gà gật, thấy bọn họ bước ra, cuối cùng cũng yên tâm. Hoa Thiên Cốt ôm lấy nó nhét vào trong lỗ tai.

“Sư phụ, có phải con luyện công bị tẩu hỏa nhập ma không, là sư phụ trở về đúng lúc cứu Tiểu Cốt ạ?”
“Không phải, nhưng tu đạo nhất định phải tĩnh tâm, không thể vội vàng hấp tấp. Ta đã giúp ngươi tu thành tiên thân, một thời gian nữa ngươi học thuộc xong Thất Tuyệt phổ, ta sẽ dạy ngươi pháp thuật.”
“Oa! Thật sao? Quá tuyệt vời! Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt không nhịn được vui vẻ ôm eo Bạch Tử Họa từ phía sau làm nũng, Bạch Tử Họa sửng sốt đờ người. Lúc này nàng mới chợt nhận ra, vội vàng buông ra chắp tay cười ngây ngô. Cuối cùng thì sư phụ cũng bắt đầu dạy nàng rồi, hừ, lần sau Nghê Mạn Thiên còn dám vênh váo trước mặt nàng, nàng sẽ đánh nàng ta không tè ra quần không dừng lại.
“Sư phụ, tiên thân là cái gì? Bây giờ con đã thành tiên rồi sao?”
“Không, phải tự mình tu đạo, phi thăng thì mới chân chính thành tiên. Đạo hạnh của ngươi không đủ, chỉ đạt tới cảnh giới tri vi.”
“À, vậy tiên thân có tác dụng gì?”
“Đơn giản nhất, thực tế nhất chính là…” Bạch Tử Họa xoay người lại nhìn cô nhóc còn chưa cao đến ngực mình, “Trường sinh bất lão.”
“Ý của người là…” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc mở to mắt.
“Ừ, nếu ngươi không ngừng vận công thi pháp, ngươi có thể vĩnh viễn giữ được dáng vẻ này, không lớn thêm nữa.”
“Oa! Thật thần kỳ! Con biết rồi! Trước kia con có nghe chuyện Hằng Nga ăn vụng linh dược.”
“Phải, mới đầu nàng ấy cũng chỉ có tiên thân, không có pháp lực, sau mới tu đạo thành tiên. Ngươi cũng như thế, sau này tu luyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Con biết rồi ạ! Cám ơn sư phụ!” Hoa Thiên Cốt cười vui vẻ.
Bạch Tử Họa nhìn nụ cười tỏa nắng của nàng, miệng khẽ nhếch lên, chợt nói: “Hôm nay ta muốn ăn canh hoa đào.”
Hoa Thiên Cốt hơi sửng sốt, rất lâu sau mới phản ứng lại, sung sướng đáp: “Vâng! Con đi làm ngay đây!” Nói xong xoay người chạy vụt tới bếp.
Đường Bảo ở trong lỗ tai nàng bất mãn lẩm bẩm: “Tôn thượng cuối cùng cũng về rồi, lại có thể ăn cơm rồi. Người không biết đâu, những ngày người không có ở đây, mẹ Cốt đầu lười biếng không chịu nấu cơm, ngày nào cũng ngược đãi con, chỉ cho con gặm lương khô, hu hu hu…”
Bởi vì có tiên thân nên trí nhớ nàng tăng tiến rất nhiều. Hoa Thiên Cốt ở trong thư phòng đọc thuộc lòng cho Bạch Tử Họa nghe, có quá nhiều vấn đề nên người chọn bừa một chủ đề bắt nàng đọc, may mà nàng đã thuộc hết.
Hoa Thiên Cốt đọc làu làu, rất nhanh được cho qua, đang hí hửng thì không ngờ Bạch Tử Họa lại mang một đống sách ra. Tổng cộng có năm quyển, Hoa Thiên Cốt lật xem thử, là sách về ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Sách này không có tranh cũng không có tiếng, tất cả đều là những tâm pháp và khẩu quyết thâm ảo khó hiểu, chữ thì chi chít làm nàng váng hết cả đầu.
“Sư phụ…”
“Ngươi xem sách trước đi, phải tự mình lĩnh hội được sự ảo diệu và hàm ý trong sách. Đọc một lần không hiểu thì đọc hai lần, đọc mười lần không hiểu thì đọc trăm lần, đừng tới hỏi ta, cũng không được hỏi Đường Bảo. Ngày đầu tiên luyện Kim thuật, ngày hôm sau luyện Mộc thuật, ngày thứ ba luyện Thủy thuật, cứ tiếp diễn như thế, năm ngày một vòng, lặp đi lặp lại, không được gián đoạn.”
“A đúng rồi! Sư phụ, Đại hội Kiếm Tiên năm nay…”
“Ngươi không cần tham gia.”

“Vâng, thế năm sau?”
“Năm sau cũng không cần.” Bạch Tử Họa đặt cây bút trong tay xuống, đưa tờ giấy vừa viết xong cho nàng. “Lúc nhập tự thì treo lên.”
Hoa Thiên Cốt cầm lấy mở ra xem, là hai chữ “Tọa vong” cực lớn. Nét bút cứng cỏi hữu lực, mộc mạc giản đơn.
“Vâng, thưa sư phụ.”
Hoa Thiên Cốt cung kính mang về treo lên, tự hỏi không phải bình thường trong tĩnh thất đều treo chữ “Tĩnh” sao? Sư phụ lại cho nàng “Tọa vong”, người muốn nàng “quên” cái gì chứ?
Đêm đến, Hoa Thiên Cốt nằm úp lên đệm, chống cằm nhìn hai chữ kia ngẩn người một lúc lâu.
Đường Bảo giơ một con hạc giấy lên, chật vật mở ra, trèo lên đầu nàng: “Cốt Đầu! Là thư của cha con gửi!”
Hoa Thiên Cốt vui vẻ nhảy lên cầm lấy thư đọc với Đường Bảo, sau đó lấy bút hồi âm vào một góc. Đường Bảo nằm sõng soài lên giấy viết thư, còn vẽ một đường ranh giới, không cho Thiên Cốt lấn vạch. Viết xong vừa thả nó bay đi, Hoa Thiên Cốt đột nhiên nhớ ra một chuyện, không phải nàng cũng đạt tới cảnh giới tri vi rồi sao, làm thế nào mới sử dụng được?
Đường Bảo giải thích: “Có thể thông qua một số vật dẫn như gương, nước, nghĩ tới người mình muốn tìm, chuyện xảy ra, vân vân… Đương nhiên nếu đạo hạnh cao thâm thì chỉ cần bấm tay tính hoặc động linh tê là có thể biết được những chuyện xảy ra quanh đây ngàn dặm.”
“Oa, thế không phải mọi hành tung của chúng ta ở Trường Lưu Sơn sẽ bị người khác thấy hết sao?”
“Trường Lưu Sơn có vách bảo vệ, bên ngoài không thể do thám được. Hơn nữa dùng thuật kia cực kỳ tổn hại chân khí, không thể kéo dài quá lâu. Khoảng cách, sức mạnh của đối phương, địa điểm vị trí, đạo trường xung quanh, vân vân… đều có thể tác động đến nó, cho nên thường thì phải dùng bảo khí.”
“Hiện tại ta có thể làm được không? Đợi ta kiếm gương đã!” Hoa Thiên Cốt nghe xong cực kì hưng phấn, nếu nàng luyện giỏi thuật này, chẳng phải có thể nhìn thấy Đông Phương Úc Khanh và Vân Ẩn đang làm gì từ xa sao! Ha ha! Thật thú vị!
“Pháp lực của con hiện giờ cũng chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của người khác. Mẹ làm thế nào được!” Đường Bảo hất cằm hừ lạnh.
“Ta là mẹ ngươi cơ mà!” Hoa Thiên Cốt không tìm thấy cái gương nào đủ lớn, vì thế chạy đến bên ao sen trong hậu viện, làm theo lời Đường Bảo dạy. Nhưng nhìn mãi nhìn mãi, mặt ao trong vắt như gương ngoài bóng trăng lưỡi liềm ra thì chẳng có gì khác.
“Mẹ đang nghĩ tới ai?”
“Ta muốn thấy Đông Phương.”
“Cha ở quá xa, đương nhiên mẹ không thể nhìn thấy. Mẹ nên thử ở khoảng cách gần trước. Đầu tiên là Tuyệt Tình điện, rồi đến Trường Lưu Sơn, sau đó mới là thế giới.”
“À! Vậy ta tìm sư phụ được không?”
“Được, ngài ấy ở trong Tuyệt Tình điện ngay gần mẹ, mẹ thử tìm xem người bây giờ đang ở đâu, có thể đoán được đại khái vị trí hiện tại đã là rất tốt rồi.”
Hoa Thiên Cốt nín thở tập trung, đầu óc trống rỗng, nhất thời Tuyệt Tình điện như co lại thành một mô hình nhỏ, mà đôi mắt thật lớn của nàng đang quan sát hết thảy từ trên cao.
Sư phụ, sư phụ đang ở đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.