Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 1): Chương 07 phần 3
Khoảng thời gian tiếp theo, Hoa Thiên Cốt như ngây ngất, hoàn toàn chìm đắm vào trong bảy cuốn sách. Ngoài lúc ăn cơm ra, hầu như đều cầm sách không buông. Nàng đọc say mê đến không nỡ ngủ, thế nên thường mệt quá, cầm sách ngủ gục luôn tại chỗ. Sau đó Đường Bảo đáng thương phải vất vả kéo thân hình khổng lồ của nàng về.
Nó cũng rất tò mò muốn xem mấy cuốn sách kia, huống chi Hoa Thiên Cốt không hề đề phòng nó, muốn xem lúc nào cũng được. Nhưng Đường Bảo tự biết mình không phải đệ tử của Trường Lưu Sơn, hơn nữa tất cả những gì nó đọc đều sẽ bị chuyển đến kho tin tức cực lớn của Dị Hủ các.
Tập “Thất tuyệt phổ” kia là chí bảo của Trường Lưu Sơn, hầu như bao gồm tất cả tri thức trong nhân loại, đối với linh trùng mà nói có một sức hấp dẫn cực kì lớn. Có lẽ nguyên nhân Bạch Tử Họa lo lắng là Dị Hủ các, cho nên mới bảo Thiên Cốt không cho nó xem. Mà nó vì Thiên Cốt, đành phải cố chịu đựng.
Những ngày ở Tuyệt Tình điện trôi qua rất bình thường và nhàn nhã, ngày nào Hoa Thiên Cốt cũng đắm mình trong sách. Đường Bảo chán quá nên chạy ra ngoài chơi, sau đó quay về kể chuyện bọn Khinh Thủy và Lạc Thập Nhất, hay những chuyện hay ho mới xảy ra trong núi. Nó còn mang theo đủ loại thức ăn để nàng chế biến, Hoa Thiên Cốt dựa theo hướng dẫn trong Thực phổ mà làm được rất nhiều món ngon, hơn nữa còn làm thêm để Đường Bảo mang xuống cho bọn Khinh Thủy nếm thử. Bởi vì các đệ tử khác không thể tùy tiện bước vào Tam điện, mà Hoa Thiên Cốt ngày nào cũng bận học, mỗi tháng chỉ đến biệt viện của Hủ Mộc Thanh Lưu tụ tập vài lần. Khinh Thủy, Lạc Thập Nhất, Hỏa Tịch và Vũ Thanh La đều tới, đặc biệt có lòng thưởng thức tay nghề của Hoa Thiên Cốt, mọi người tụ tập ăn uống hát hò, rất náo nhiệt.
Còn trong Tuyệt Tình điện lại rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều. Mặc dù phần lớn thời gian Bạch Tử Họa đều ở trong điện thanh tu, nhưng vì không cần mỗi ngày đều phải bái kiến, thầy trò cũng không có điều gì cần nói với nhau, đôi khi mười ngày, thậm chí nửa tháng cũng chưa thấy mặt.
Hoa Thiên Cốt thường cảm thấy cô đơn, ở trong tòa điện vắng vẻ này thật đúng là khủng khiếp. Nhưng nàng biết Bạch Tử Họa rất lạnh lùng, sợ quấy rầy đến sự thanh tu của người, nên nếu không có chuyện gì thì rất ít khi tới tìm.
Còn đối với Bạch Tử Họa mà nói, tuy rằng không có ai quấy rầy, nhưng cũng không trống trải như trước nữa.
Đôi khi hắn ngưng thần tìm nàng, sẽ phát hiện nàng đang ngô nghê ngồi dựa gốc cây đọc sách, vừa đọc vừa cười ngu, không thì cưỡi kiếm đuổi ong bắt bướm, hoặc nhìn sách luyện kiếm dưới gốc cây đào. Đôi khi nàng ở trong phòng bếp tay chân lóng ngóng làm vỡ bát, lén la lén lút như làm chuyện xấu dùng thần chú khôi phục gắn lại, rồi để lần sau lại làm vỡ. Lúc thì cố gắng nằm ngủ trên giường băng, được một hai canh giờ lại cun cút bò xuống đất. Khi thì nhìn trời ngắm sao, lầm bà lầm bầm, xong lại trêu chọc, chơi đùa với Đường Bảo.
Cho dù hắn không thử cảm nhận giờ phút này nàng đang ở nơi đâu, đang làm những gì, cũng vẫn nghe thấy được tiếng nàng chạy tới chạy lui cùng tiếng chuông vang lên vui vẻ.
Cách mấy ngày không gặp, không biết hắn đang ở đâu, có đi ra ngoài không, nàng sẽ bất an gọi to: “Sư phụ! Sư phụ!“
Hắn chưa từng nhận đồ đệ, cũng không biết phải dạy như thế nào, huống chi lại là một đứa nhóc. Dù rằng đã khá hơn lúc đầu nhiều, nhưng trong mắt nàng vẫn còn hơi sợ hắn, sau đó ở chung lâu, biết hắn nghiêm túc nhưng không nghiêm khắc, cách nói chuyện và ánh mắt dần có ý làm nũng với trưởng bối nhiều hơn.
“Sư phụ! Sư phụ!”
Lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Bạch Tử Họa bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta ở trong Kiếm các.”
Chốc lát sau đã thấy Hoa Thiên Cốt thở hổn hển, lảo đảo chạy vào, trong tay bưng một chiếc bát sứ.
“Chạy chậm một chút, nền trải ngọc Thương Lan này rất trơn, ngã bao nhiêu lần rồi còn không cẩn thận. Hơn nữa nội thương của ngươi vẫn chưa hồi phục, không thể vận chân khí, ngươi chỉ cần học chiêu thức là được rồi, chưa cần thực hành hết.”
“Ha ha, sao sư phụ biết?” Hoa Thiên Cốt gãi đầu cười ngây ngô, vừa nãy ở trong phòng đột nhiên nàng ngộ ra một chiêu kiếm thế, bèn vận chân khí, cuối cùng trượt chân một cái, mông đau điếng.
“Đây là gì?” Bạch Tử Họa nhìn chiếc bát trong tay nàng, từ xa đã ngửi thấy mùi, nhưng không biết vì sao gần đây nàng lại thấy hứng thú với thực phổ như thế. Mỗi lần làm được món gì đó đều mang tới cho hắn nếm.
“Nó tên là ‘Thủy tinh túy liên hoa’.” Hoa Thiên Cốt mở nắp ra, chút hàn khí lan tỏa, trong bát chứa một đóa sen vô cùng kiều diễm, thanh tao tinh tế, trên cánh hoa vẫn còn đọng sương, mùi rượu phảng phất, như mỹ nhân rơi lệ.
Mặc dù vẻ mặt Bạch Tử Họa vẫn không thay đổi, nhưng trong mắt đã có ý tán thưởng. Cầm lấy chiếc đũa Hoa Thiên Cốt đưa lên, thưởng thức một miếng, vị thanh mát của hoa và vị đượm nồng của rượu tràn ngập trong miệng, quả thật là cực phẩm mĩ vị.
“Sư phụ, thế nào?”
Bạch Tử Họa nhìn gương mặt hưng phấn của nàng, gật nhẹ đầu đáp: “Rất ngon.”
Sau đó hắn cầm lấy chiếc khăn trắng Hoa Thiên Cốt dâng lên, tao nhã lau miệng.
“À ừm! Sư phụ, con có thể xin người một việc được không?”
“Việc gì?” Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn nàng, dù trước kia đã từng bảo nàng muốn gì cứ nói, có gì không hiểu cứ hỏi, nhưng đến Tuyệt Tình điện nửa năm, nàng chưa bao giờ xin hắn thứ gì.
“Sư phụ có thể mỗi ngày dành một chút thời gian, chỉ là một chút thôi để ăn cơm tối cùng đệ tử và Đường Bảo không ạ?”
Bạch Tử Họa nhìn ánh mắt đáng thương của nàng, đột nhiên hiểu ra, trước kia nàng thường ăn cơm với người nhà, sau đó đến đây lại cùng ăn với đám Khinh Thủy và bạn bè khác, bây giờ ngày nào cũng ăn cơm một mình nên có lẽ thấy không quen.
Vì thế hắn khẽ gật đầu.
“Tuyệt vời!!!” Hoa Thiên Cốt phấn khích hét lên. Sư phụ đại nhân đồng ý rồi! Ha ha ha ha ha ha, nàng cố tình sắp đặt chuyện này để những ngày về sau hôm nào cũng được thấy mặt sư phụ một lúc, nên mãi cho đến khi tay nghề nấu nướng của mình được sư phụ công nhận mới dám đưa ra yêu cầu này.
Hô hô, Thập Nhất sư huynh quả nhiên nói đúng, cho dù bề ngoài sư phụ cực kỳ lạnh lùng, nhưng thật ra lại là người dễ bắt chuyện nhất trong Tam tôn. Ai ngờ ăn hiếp sư phụ lại dễ như thế, ha ha, xem ra sau này mình phải đặt thêm nhiều yêu cầu, năng làm nũng hơn mới được.
Nói xong nàng sung sướng ôm bát chạy đi, trong lòng thầm nghĩ bữa tối nên làm món gì thì được nhỉ? Sư phụ không ăn thịt, nàng nhất định phải làm thật nhiều món chay đa dạng phong phú, vừa ngon vừa đẹp mắt mới được.
Hoa Thiên Cốt vừa đi khỏi cửa, đột nhiên Bạch Tử Họa nhớ ra điều gì đó.
“Từ từ đã.”
Hoa Thiên Cốt dừng bước, quay đầu lại. “Sư phụ còn gì sai bảo ạ?”
“Băng liên kia ngươi lấy ở đâu?”
“A, cái đó ạ, con thấy bông hoa sen trong hồ ở hậu viện nở đẹp quá, chợt nhớ tới món ăn này nên hái luôn về.”
Cái, cái gì? Băng liên ngàn năm của hắn! Hắn mang từ Bắc Cực xa xôi về đây trồng, dốc lòng chăm sóc trăm năm, vất vả lắm năm nay mới nở được hai đóa. Nàng, nàng, nàng…
Bạch Tử Họa nhìn trời thở dài, ai oán nói: “Hoa Tiểu Cốt, phạt ngươi tối nay không được ăn cơm!”
Hoa Thiên Cốt mệt mỏi ngã xuống bậc thang. Có ai nói cho nàng đã xảy ra chuyện gì không? Không phải vừa rồi đã đồng ý ăn cơm với nàng rồi sao…? Quả nhiên thần tiên sư phụ không thể lường trước…
Vì thế, tối nay, bữa cơm đầu tiên Tiểu Cốt ăn cùng sư phụ.
Sư phụ và Đường Bảo ngồi bên bàn, Tiểu Cốt ngồi một bên chảy nước miếng nhìn.
Hỡi ôi! Người nào có thấu…
Hoa Thiên Cốt làm một cái xích đu ở dưới gốc đào. Vừa đọc sách, vừa ăn nho nuốt luôn cả vỏ, thảnh thơi đu qua đu lại. Hoa đào ở Trường Lưu Sơn quanh năm không tàn, tỏa hương thoang thoảng. Hại nàng cứ trông mong mòn mỏi, mãi chẳng có quả đào ăn.
Cuộc sống nửa năm qua của nàng vô cùng tuyệt vời, không phải khổ cực tu hành như lúc đầu nữa. Mỗi ngày ngoài đọc sách ra thì đều ngủ nướng, nội lực tu vi dường như chẳng có chút tiến bộ nào, chỉ có tay nghề nấu nướng ngày càng nâng cao, khiến vóc dáng nhỏ bé xinh xinh của nàng nay béo trắng ra, mềm mại cực kì.
Hoa Thiên Cốt nhìn cầm tiêu hợp tấu trong nhạc phổ, thầm than sợ, thì ra âm nhạc có thể dùng để chiến đấu, hơn nữa lại có lực sát thương lớn như thế.
Thanh âm và hình ảnh trong sách chỉ có một mình người cầm sách mới có thể nghe thấy, cho nên Đường Bảo vẫn đang ngủ lăn quay trên một cánh hoa đào bên cạnh nàng, thỉnh thoảng chép cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm gì đó. Hơn mười đào tinh mang trên mình bộ cánh sắc hồng lộng lẫy, phe phẩy đôi cánh trong suốt bay múa xung quanh Đường Bảo, vang lên những tiếng cười khẽ vui tai. Thấy nó ngủ say, chốc chốc lại sờ sờ, vỗ vỗ nó. Nếu hơn ngàn đào tinh cùng lên tiếng sẽ khiến con người rơi vào ảo giác, Đường Bảo giờ này chắc đang mơ một giấc mơ đẹp lắm.
Đột nhiên có một tiếng đàn khe khẽ từ đằng xa truyền tới, phá nát âm luật đang giao chiến trong sách thành từng mảnh nhỏ.
A, chẳng nhẽ nhóm đào tinh lúc nãy quấy nhiễu khiến nàng nghe lầm?
Khép sách lại, quả nhiên là có tiếng đàn, không phải truyền từ trong sách ra, mà là từ ngoài điện. Hoa Thiên Cốt vui vẻ nhảy khỏi xích đu chạy ra đó, ha ha, là sư phụ.
“Mẹ Cốt Đầu, mẹ đi đâu đấy?” Đường Bảo bị giật mình, ngáp một cái rồi tỉnh lại, rướn cổ lên trời gào, dáng vẻ cực kì buồn cười.
Hoa Thiên Cốt dừng lại gõ đầu nó, cười nói: “Gào cái gì, ngươi là sâu, không phải sói.”
Đường Bảo ưỡn cái ngực nhỏ lên: “Con đang hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí, ha ha ha…”
Hoa Thiên Cốt chẳng thèm quan tâm linh khí hay không linh khí, kéo nó nhét vào túi, nhấc váy lên mà chạy, tiếng chuông vang lanh lảnh không ngừng.
Chạy ra ngoài điện, quả nhiên sư phụ đang ngồi trên mỏm đá Lộ Phong, đánh đàn cho Trường Lưu tiên sơn tĩnh mịch dưới ánh trăng nghe. Mái tóc như tơ tùy ý tản ra giống cánh sen nở rộ rơi xuống đất. Một thân y phục màu trắng, không mang thắt lưng, tung bay trong cơn gió mạnh.
“Sư phụ! Sư phụ!”
Hoa Thiên Cốt vui vẻ chạy đến phía sau người. Bạch Tử Họa không phản ứng, gảy đàn một cách thoải mái, còn hay hơn tiếng nhạc nàng thường nghe trong sách rất nhiều. Tĩnh tại mà nền nã, phóng khoáng biến ảo khôn lường.
Nhưng trong tiếng đàn tuyệt thế đó nàng lại không cảm nhận được bất kì cảm xúc nào của Bạch Tử Họa. Xa xưa âm nhạc đã rất coi trọng tình cảm người đánh đặt trong đó, cổ cầm là thứ nghệ thuật đứng đầu tứ nghệ, “bát tuyệt”[1] sâu sắc mà kinh động lòng người nhất, nhưng tiếng đàn của sư phụ lại không có tình cảm, khiến người nghe lọt vào một khoảng không mênh mông trống trải.
[1] “Bát tuyệt”: Là thanh, kỳ, u, nhã, li, tráng, lu, trường. Bát tuyệt ấy gợi đủ tất cả tình cảm của con người.
Hoa Thiên Cốt cứ lẳng lặng đứng sau bóng lưng của Bạch Tử Họa, nghe người đánh một khúc đàn vô cảm, chợt nàng thấy thật quạnh hiu. Sư phụ luôn cô độc đứng sừng sững trên chín tầng mây, bảo vệ ngọn núi tiên này, vùng đất này, thế giới này nghìn năm vạn năm…
Tiếng đàn chấm dứt, chợt thấy Bạch Tử Họa lãnh đạm nói: “Các loại nhạc cụ khác biết thế là được rồi, nhưng phải biết đánh cổ cầm. Đã đọc cầm phổ chưa?”
“Bẩm sư phụ, đồ đệ đã đọc và nhớ kĩ rồi, nhưng không biết phải đánh thế nào.”
“Ngươi lại đây.”
Hoa Thiên Cốt kinh hồn bạt vía ngồi xuống bên cạnh người, gió dường như nhẹ hơn vừa nãy. Nếu nó cứ thổi mạnh xuống sườn dốc, chắc nàng đã không thể ngồi vững rồi.
“Đàn cho ta nghe.”
Hoa Thiên Cốt căng thẳng đưa tay ra, nhớ tới lời dạy trong sách: Tay phải gảy dây đàn, đối diện với tay trái đặt trên dây của thùng đàn, sẽ tạo nên thanh âm trong trẻo; tay trái gảy dây to sẽ khiến bội âm véo von; nếu tay trái không ghìm dây sẽ tạo nên tán âm vang dội. Tán âm thuộc loại âm trầm, mạnh mẽ mà giản dị, mang cảm giác trang nghiêm. Bội âm là một phần của cao âm, thanh âm lanh lảnh, như chuông treo trước gió, còn vực âm trung thanh thúy, như tiếng gõ lên chiếc khánh ngọc[2]. Âm phát ra tùy theo dây thuộc phần nào, trên, giữa hay dưới mà có tiếng vang khác nhau; phần âm cao phía trên mảnh và sắc, phần âm trung ở giữa to và rộng, phần âm trầm phía dưới khỏe và chắc hơn.
[2] Khánh: Một nhạc cụ hình lưỡi rìu, thường làm bằng đồng hoặc ngọc, khi sử dụng được treo lên rồi gõ vào bằng một thanh kim loại. Thường được dùng cùng với chuông lớn trong cung điện xưa.
Vì thế ngón trỏ chống, ngón giữa gảy dây ra phía ngoài, một thanh âm êm tai truyền từ cổ cầm, Hoa Thiên Cốt thầm nghĩ thật hay, nhớ lại những nhịp điệu dân gian quê nhà, gảy cách quãng.
Bạch Tử Họa khẽ gật đầu: “Lúc ghìm tay cũng phải chuyển động, dựng thẳng ngón cái lên, sau đó thật tự nhiên hạ xuống.
Đường Bảo nhô đầu ra khỏi túi, bò lên trên cổ cầm, cơ thể bị tiếng đàn tác động mà run bần bật, vội vàng nhảy lên vai Hoa Thiên Cốt. Oa, mẹ Cốt Đầu thật giỏi, còn biết đánh đàn nữa!
“Khi khóa dây tay không thể nhấn quá sâu, dùng móng gảy, tiếng mới rõ được.”
“Vâng.” Trán Hoa Thiên Cốt bắt đầu đổ mồ hôi, càng đánh càng thấy ngón tay cứng đờ, nhạc không ra nhạc, nhịp không ra nhịp.
Đột nhiên Bạch Tử Họa vòng qua người nàng, hai bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng từ phía trên, nhẹ nhàng dao động trên dây đàn. Hoa Thiên Cốt nhất thời đờ đẫn, như thể cả người từ từ chìm trong nước.
“Đừng hấp tấp, tập trung tụ khí vào đầu ngón tay, đẩy từ tầng sóng âm đi, mỗi sóng âm đều có uy lực đập đá cắt vàng.”
Hoa Thiên Cốt cảm nhận cơ thể gần sát sau lưng mình, bản thân như sắp điên rồi. Mặc cho ngón tay thon dài trắng nõn kia đang nắm lấy tay nàng, dạy nàng đánh đàn, ngón tay nàng lại giống như bị tật, không thể động đậy.
Bỗng thấy bạch quang trên tay Bạch Tử Họa truyền vào, xuyên qua tay nàng. Trong lúc truyền lực đó, ngón tay tăng tốc lướt trên phím đàn.
“Cổn và Phất tuy có nhiều dây, nhưng thanh âm trong trẻo, xâu thành một chuỗi tránh tình trạng hỗn loạn. Khi cùng sử dụng Cổn và Phất phải liên tục, khi Cổn thì từ trái sang phải, khi Phất thì từ phải sang trái, tạo thành một vòng tròn lớn. Đó chính là ‘Tùng sừng sững trong gió, nước róc rách dưới sông’.”
Đang nói thì ánh bạch quang sắc bén như dao phóng vụt ra từ đàn.
Hoa Thiên Cốt bần thần, căn bản không thể nghe thấy Bạch Tử Họa đang nói gì, nhưng nàng tự hỏi, bàn tay phủ trên tay mình rõ ràng lạnh hệt như băng, khí lạnh xuyên vào đến tận xương, nhưng sao nàng lại thấy nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, lòng dạ rối bời?
“Hiểu chưa?” Bạch Tử Họa buông tay nàng ra, cúi đầu nhìn đồ đệ dựa vào lòng mình như một nụ hoa nhỏ, cuộn thành một đống.
“Dạ, hiểu ạ.”
“Vậy khi nào rảnh rỗi nhớ luyện tập nhiều hơn. Trong Cầm các có mấy cây đàn cổ trăm năm như Linh Cơ, Thần Nông, Hưởng Tuyền, Phượng Thức, Liên Châu, Trọng Ni, Liệt Tử, Linh Quan, Sư Khoáng, Á Ngạch, Lạc Hà. Ngày mai ngươi đi chọn một cây mình thích. Nhạc chiến là một trong những thể chiến thường gặp, cho nên bình thường đệ tử Trường Lưu Sơn đều tập một nhạc cụ. Vi sư chọn cổ cầm giúp ngươi, nếu ngươi không thích thì có thể đổi sang cái khác.”
“Không cần, không cần đâu sư phụ, con rất thích. Cám ơn sư phụ!” Hoa Thiên Cốt ngẩng mặt lên cười với Bạch Tử Họa, trong lòng thầm nghĩ nhất định là sư phụ hy vọng sau này nàng có thể bảo vệ đàn Phục Hy thật tốt.
Bạch Tử Họa gật đầu: “Ngày mai là tiết Nữ Oa, trong núi có đại lễ, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng, thưa sư phụ.” Hoa Thiên Cốt từ từ rời khỏi tầm mắt của người, quay lại vui vẻ chạy tung tăng. Ha ha, sư phụ dạy nàng đánh đàn. Tới đây hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên sư phụ tự mình dạy nàng gì đó. Nàng vui quá đi mất, sau này nhất định phải chăm chỉ luyện tập mới được.
Hôm sau trời mới hửng sáng nàng đã thức giấc.
“Sư phụ! Sư phụ!”
Người đã ra khỏi điện rồi sao?
“Ta ở trong phòng.”
Hoa Thiên Cốt vội vàng chạy qua, vừa đẩy cửa vào chợt nhận ra mình thất lễ, chột dạ lui ra ngoài, rồi lại ngó đầu vào xem. Bạch Tử Họa mới chỉ đeo bội kiếm của chưởng môn, đai ngọc, bạch vũ, tua lộng lẫy, nhưng tóc vẫn tùy ý khoát trên vai.
“Sư phụ, sao người không buộc tóc?”
“Một lúc nữa sẽ có đệ tử tới buộc giúp.” Mặc dù hắn ở một mình trong điện, không cần người hầu hạ, nhưng chỉ có mái tóc dài này là không xử lý được.
“Vậy để con buộc cho sư phụ nhé?” Hoa Thiên Cốt kích động nhảy phắt đến trước mặt Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa ngừng động tác trong tay lại nhìn nàng.
Hoa Thiên Cốt chỉ vào mái đầu bánh bao của mình, cực kì đắc ý nói: “Con buộc được mà.”
Rõ ràng thấy miệng người mỉm cười, nháy mắt lại không thấy đâu, Bạch Tử Họa ngồi xuống, đưa lược cho nàng.
Hoa Thiên Cốt hưng phấn đứng sau người, cuối cùng cũng được chạm vào mái tóc dài của sư phụ rồi, đen nhánh như bầu trời đêm, thật không biết người chăm kiểu gì nữa. Hơn một trăm tuổi đấy, sợi nào cũng rất đẹp! Tay chân nàng có chút luống cuống, chải xuống một lượt, lại lóng ngóng không cầm chắc, lược theo sợi tóc trôi thẳng xuống. Hoa Thiên Cốt tặc lưỡi, trời ơi, tóc mượt như thế, thảo nào có dùng sức cũng không buộc được.
Nửa canh giờ sau…
“Tiểu Cốt, vẫn chưa buộc xong sao? Đại lễ sắp bắt đầu rồi.”
“Được rồi, được rồi, xong ngay đây.” Hoa Thiên Cốt đang nghịch tóc vui vẻ, chợt bừng tỉnh, vội vàng chia thành hai phần rồi thuần thục buộc chặt lên.
Bạch Tử Họa nhìn trong gương, bất đắc dĩ thở dài, kĩ thuật búi tóc quả cũng sánh ngang với hắn. Haiz, thôi quên đi, kệ vậy, dù sao cũng bị muộn rồi.
Thầy trò hai người bay thẳng từ Tuyệt Tình điện xuống đại điện.
“Sư đệ, sao tới muộn thế?” Ma Nghiêm bất mãn nhìn Bạch Tử Họa.
Sênh Tiêu Mặc nhìn Bạch Tử Họa, lại nhìn sang Hoa Thiên Cốt nép sau lưng sư huynh, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Sư huynh, tóc huynh…” Sao lại rối tung sợi cao sợi thấp thế? Lần đầu tiên nhị sư huynh siêu phàm trác tuyệt lại có dáng vẻ đáng yêu thế này.
“Không có gì.” Bạch Tử Họa đọc một pháp quyết, mái tóc dài lập tức đi vào quy củ. Bình thường hắn rất ít khi dùng pháp thuật, ngay cả việc buộc tóc cũng cần sử dụng pháp quyết thì có vẻ chuyện bé xé ra to, nhưng trong những nghi thức trang trọng không buộc tóc lại không được, nên bình thường có thể tránh được thì hắn sẽ tránh hết sức.
Hoa Thiên Cốt chột dạ chu miệng lên, haiz, không thể trách kĩ thuật của nàng được, thật sự là quá khó mà.
Trong đại lễ, nàng đứng cùng hàng với Hỏa Tịch, Vũ Thanh La và Lạc Thập Nhất, không dám lên tiếng mà chỉ ngó nghiêng xung quanh. Bỗng Hoa Thiên Cốt cảm thấy có một ánh mắt sắc nhọn phía sau, xoay người lại quả nhiên là Nghê Mạn Thiên. Nửa năm không gặp, nàng ta trổ mã lại càng động lòng người. Nghê Mạn Thiên vốn lớn hơn Hoa Thiên Cốt hai tuổi, nay đã là một thiếu nữ trưởng thành quyến rũ rồi, còn nàng vẫn mang vóc dáng nhỏ nhắn giống đứa bé như cũ.
Nàng yên lặng cúi đầu nhìn ngực mình, vẫn phẳng lì, chẳng nhô được lên tí nào. Haiz, phẳng thì cứ phẳng đi, chỉ cần một ngày nào đó mặt nàng cũng trở nên xinh đẹp như Thiên Mạch tỷ tỷ thì quá mĩ mãn rồi.
Nhớ tới Sát Thiên Mạch, không biết giờ tỷ ấy đang ở nơi nào? Cả Hiên Viên Lãng nữa, không biết việc huynh ấy cần xử lý giờ ra sao rồi? Đông Phương Úc Khanh giỏi như thế, đã thi đỗ Trạng Nguyên chưa nhỉ? Vân Ẩn nữa, lần cuối cho chim đến đưa thư đã là hơn một tháng trước, không biết giờ Mao Sơn thế nào?
Đột nhiên nàng nhớ tới Sóc Phong, bèn quay đầu lại tìm cậu ta. Cậu ta đứng cách Nghê Mạn Thiên rất xa, chắc quan hệ giữa hai người ấy không tốt. Thập Nhất sư huynh dạy hai đồ đệ này hẳn vất vả lắm.
Nàng lại nhìn về phía Bạch Tử Họa, không nhận ra Sóc Phong vừa ngẩng đầu lên nhìn mình.
Sau khi đại lễ hoàn thành, Hoa Thiên Cốt chưa về điện với Bạch Tử Họa ngay mà ở lại tụ tập với bọn Khinh Thủy, nhưng vẫn không dám uống rượu, không dám ăn no, sợ mình ngủ quên mất.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tử Họa vừa đẩy cửa ra đã thấy Hoa Thiên Cốt cúi đầu đứng bên cạnh.
“Sao thế?”
“Sư phụ, sau này con có thể mỗi ngày tới buộc tóc cho người không? Kĩ thuật là phải chăm rèn luyện, không phải người vẫn thường bảo ‘cần cù bù thông minh’ đấy sao?”
Đầu Bạch Tử Họa chảy đầy mấy vạch dài đen sì…
Hoa Thiên Cốt đang bận rộn trong bếp, Đường Bảo ôm một cái muỗng nhỏ giúp nàng, lúc thì thêm ít muối, lúc thì rắc ít đường.
“Sư phụ! Sư phụ! Ăn cơm thôi!”
Bạch Tử Họa ngưng thần, nguyên thần cách đó ngàn dặm đang chơi cờ trên biển cùng Đông Hoa thượng tiên, vừa nghe thấy tiếng nàng gọi bèn vội vàng cáo biệt, nguyên thần nháy mắt vượt ngàn dặm, trở về thân xác.
Bước vào phòng, hắn nhìn đồ ăn trên bàn, món nào cũng cầu kì, món nào cũng được trang trí rất đẹp, trông không giống đồ ăn mà giống một tác phẩm nghệ thuật hơn.
“Hôm nay làm món gì?”
“Ha ha, thưa sư phụ, lần lượt là canh Thiên Cơ Mật Lộ, Phỉ Thúy Đậu Hũ, Phù Dung Đới Ngọc, Mê Hồn Bách Quả Nhục, Cam Thảo thập cẩm và nhụy hoa cúc xào ạ.”
“Mỗi ngày không cần phải làm nhiều như vậy, không ăn hết thì thật lãng phí, làm hai món khác nhau là được rồi.”
“Vâng, thưa Sư phụ.” Hoa Thiên Cốt hai tay dâng đôi đũa làm bằng bạch ngọc lên, “Sư phụ đại nhân, mời dùng.”
Bạch Tử Họa nhận lấy, cầm trong tay, ngón tay kia so với nó còn trắng thuần và đẹp hơn gấp bội.
Đường Bảo nằm trong chiếc bát Thanh Hoa dành riêng ình nuốt nước miếng nhìn đồ ăn, khi sư phụ còn chưa động đũa thì nó vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tay nghề của ngươi khá hơn rồi đấy.” Bạch Tử Họa nhìn món Mê Hồn Bách Quả Nhục dùng nhiều loại quả khác nhau để tỉa thành hình Trăm Điểu Hướng Phượng, khẽ gật đầu, gắp một miếng lê trắng bỏ vào miệng ăn thử.
Hoa Thiên Cốt vui vẻ ôm bát cơm, lén nhìn sư phụ ăn. Đây là lúc vui vẻ nhất trong ngày, tuy rằng sư phụ trong khi ăn rất kiệm lời, nhưng chỉ cần ngồi cùng người thôi đã khiến nàng thấy rất ấm áp rồi. Sao trên đời này lại có người cả khi ăn cơm cũng tao nhã vậy nhỉ?
“Cốt Đầu, con muốn cái đó, cái đó…”
Hoa Thiên Cốt gắp miếng anh đào dùng làm mắt phượng bỏ vào bát Đường Bảo, Đường Bảo ôm vào lòng, gặm lấy gặm để.
Bạch Tử Họa mỗi món gắp vài miếng, được một lúc rồi đặt đũa xuống không ăn nữa, nhưng vẫn ngồi ở đó nhìn nàng và Đường Bảo. Hắn vốn không có cảm giác no hay không no, nhưng mỗi ngày đều dành ra mười mấy phút ở cùng nàng.
“Từ từ, không phải vội.”
“Vâng…” Hoa Thiên Cốt quét sạch một phần tư đống đồ ăn trên bàn, thấy gần no rồi, vội vàng đặt đũa xuống.
“Ta ăn no rồi, còn lại giao cho ngươi đấy Đường Bảo, sư phụ đã dặn không được lãng phí. À mà, ngươi ăn chậm nhất, ngươi phải rửa bát, ha ha.”
“Hả? Được rồi…nhưng sao nhiều thế, gần đây con lại béo thêm rồi, chẳng thấy cái eo đâu nữa cả.”
“Eo?” Hoa Thiên Cốt dùng đũa kẹp người nó, lướt từ đầu tới đuôi, “Ở đây? Đây? Hay là đây? Chẳng phải đều như nhau sao?”
Thấy Đường Bảo loay hoay trong đôi đũa cười không ngừng, nàng thật muốn coi nó như rau đút vào miệng ăn luôn.
Bạch Tử Họa nhìn hai người đùa giỡn, ý cười lộ trong mắt, nâng tay áo trắng không nhiễm chút bụi trần lên lau miệng giùm Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, nhìn gương mặt lạnh lùng của người, cảm giác ấm áp kia suýt chút nữa khiến nàng xúc động rơi lệ.
Nhìn vết bẩn trên tay áo Bạch Tử Họa, nàng lại xấu hổ cúi đầu.
Bộ y phục màu trắng của sư phụ dường như vạn năm đều sạch sẽ, xung quanh còn có tiên khí bao phủ, khiến bụi bặm không thể bám vào, cho nên không cần làm những việc vặt vãnh như giặt quần áo giống nàng…Nhưng người có cần tắm không nhỉ? Hoa Thiên Cốt vừa tưởng tượng ra cảnh sư phụ cởi đồ…
Ôi, váng đầu quá, váng quá… A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, thiện tại, thiện tai…