Hoa thiên cốt (Tập 1)

Chương 01 phần 2


Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 1): Chương 01 phần 2

“Chẳng lẽ không có ai bắt cóc lão hay lẻn vào gặp sao?”
“Cái đứa nhỏ này, cô tưởng rằng Dị Hủ các dễ xông vào vậy sao, dù là hoàng đế đến cũng phải ngoan ngoãn mang củ cải đứng xếp hàng ở đây! Cũng không biết vì sao, tất cả các môn phái trong thiên hạ đều kiêng kị Dị Hủ các.”
“À, vậy bây giờ cháu phải đi tìm củ cải rồi đến xếp hàng đúng không?” Hoa Thiên Cốt quay đầu lại đã thấy phía sau bọn họ rất nhiều người xếp hàng, dòng người chuyển động cũng rất nhanh.
“Phải, nhưng củ cải ngon gần đây đều đã bán sạch rồi. Cả loại dân ở đây tự trồng chắc cũng bị thu mua hết. Cô nương tới Di Hòa đường, nơi bán rau củ quả lớn nhất thành xem xem, có lẽ vẫn còn hàng, nhưng những củ còn lại chắc chắn không ngon, hơn nữa rất đắt, cô nương có mua cũng chỉ phí tiền.”
“Hóa ra là thế, ngọn núi cạnh đây có củ cải dại không ạ?”
“Muốn tự đi tìm sao? Cô nương còn nhỏ đừng chạy lên núi làm gì, gần đây dã thú nhiều lắm.”
“Không sao, cháu ba cái xương hai lạng thịt, hổ thấy chắc gì đã thèm xơi.”
“Cô nương đi về phía tây thành, núi bên đó có lẽ có.”
“A, vâng, cảm ơn chú.” Hoa Thiên Cốt đi được hai bước không nhịn được lại quay đầu hỏi, “Chú ơi, chú muốn hỏi Dị Hủ Quân chuyện gì thế?”
“Ta? Ta muốn hỏi Dị Hủ Quân xem kẻ nào dám trộm con trâu duy nhất của nhà đi! Ta mà biết, ta xử đẹp hắn!”
Ặc, Hoa Thiên Cốt lau mồ hôi cười khan hai tiếng, sau đó xoay người đi, việc này đáng nhẽ phải tìm quan chứ? Dị Hủ Quân này quả thật đáng thương, mỗi ngày đều phải bận bịu như thế. Người sợ nổi tiếng, heo sợ béo, câu này thật không sai chút nào!
***
Đi loanh quanh khắp núi Tây, cuối cùng cũng tìm được mấy cây củ cải. Hoa Thiên Cốt đào thật cẩn thận, vì là củ dại nên hơi nhỏ, nhưng trắng mập, tiện tay chùi lên quần rồi bỏ vào miệng, vừa giòn lại vừa ngọt. Buồn cười nhất là nàng còn đào được một cây nhân sâm bé. Tưởng củ cải nên cắn một miếng, ọe ọe ọe, ăn chả ngon tý nào, ném viu đi.
Ra suối rửa thật sạch, vì không có rổ nên nàng lấy áo bọc lại rồi chạy tới xếp hàng, lúc này trời đã tối, không còn mấy người.
Hoa Thiên Cốt nhìn thấy một cô gái mặc áo xanh ngồi ở cửa đang kiểm tra từng người một, lật đi lật lại củ cải trong rổ người ta. Sau đó bực mình phất tay, ý bảo không đạt yêu cầu, lần sau lại đến.
Khi tới lượt Hoa Thiên Cốt, nàng căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cẩn thận lấy củ cải để trong vạt áo đưa cho người nọ.
Người kia không xem cây củ cải mà nhìn chằm chằm Hoa Thiên Cốt đánh giá hồi lâu, sau đó nói thầm gì với cô gái áo hồng đứng bên cạnh, nàng kia vội vàng chạy vào.
“Cây củ cải này có được không?” Hoa Thiên Cốt rụt rè hỏi, cô gái áo xanh này rất to cao, còn to hơn cả đàn ông bình thường, đôi chân bự có khi còn gấp đôi nàng, dáng dấp cũng không xấu, chỉ là hơi hung dữ.
“Sao lại nhỏ thế này? Đây là củ cải hay là tỏi thế?”
Hoa Thiên Cốt vội vàng biện giải: “Nhưng nó rất ngọt!”
Cô gái áo xanh cầm lên cắn thử một miếng: “Ngươi tự đào sao?”
“Đúng vậy, ở ngọn núi phía tây kia.”
“Ngươi cũng thật lợi hại, chạy tới bãi tha ma tìm củ cải[5], tuy nhiên cây cải này được xác thịt người chết nuôi dưỡng nên cũng ngon đấy, ngươi vào đi!”

[5] Theo quan niệm phương Đông, hướng Tây là hướng cực kì xấu, là nơi ma quỷ sinh sống. Bởi vậy người ta không bao giờ xây nhà, đặt bếp ở hướng Tây mà thường đặt chuồng gia súc hoặc bãi tha ma ở hướng đó.
Hả? Hoa Thiên Cốt sợ tới mức ném hết củ cải xuống dưới đất. Đột nhiên có cảm giác muốn nôn hết ra.
Ngơ ngẩn đi lên phía trước không để ý đến những ánh mắt muốn giết người từ phía sau phóng đến. Nàng vốn tưởng rằng một Dị Hủ các đầy bí ẩn chắc phải ở nơi hẻo lánh ven hồ sâu núi cao nào đấy. Không ngờ chẳng những nó ở giữa phố xá sầm uất, hơn nữa lại cực kỳ tráng lệ. Bình phong, đình viện, hòn giả sơn, hành lang dài, nơi nơi u nhã thanh tao, lan can khắc hoa, hồ sen rực rỡ, Hoa Thiên Cốt từ trước tới nay chưa bao giờ thấy cảnh đẹp như vậy, không khỏi bước chậm lại, nhìn ngó xung quanh. Cô gái phía trước dẫn đường vội vàng nên cũng không để ý xem nàng có đuổi kịp được hay không. Đợi đến khi Hoa Thiên Cốt nhận ra thì bản thân đã lạc đường.
Xong rồi, sao mà ở đây lớn thế chứ, mình lạc tới đâu rồi? Hoa Thiên Cốt đứng ở hành lang cửu khúc[6] bất an dáo dác tìm người vừa dẫn đường ình. Nhưng ở một nơi lớn như thế này lại không có lấy một bóng người. Tất cả các phòng đều tối đen như mực.
[6] Hành lang cửu khúc: Hành lang trong nhà kiểu cổ của người Trung Quốc, tổng cộng có chín nhịp, hình zíc zắc.
Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tiến tới gần một tòa các xiêu vẹo giống tháp, phát hiện cửa lầu hai đang khép hờ, bên trong còn tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
“Có ai không? Có ai ở đây không?” Nàng hét to, nhưng không có tiếng đáp lại.
Chậm rãi đi tới gần tòa các kia, đột nhiên cả người tê liệt như bị điện giật, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cúi đầu thấy ánh huỳnh quang lóng lánh tứ phía trên mặt đất, không ngờ lại là một trận đồ bát quái cực lớn mà bản thân nàng lại không cẩn thận giẫm vào. Một chân đứng ngoài một chân đặt trong chần chừ một lát, thấy cơ thể không khó chịu gì nữa, nên nàng tiếp tục đi vào trong.
Chẳng lẽ là Dị Hủ Quân, ông ta ở trên lầu?
Cố gắng đến trước các, nàng cẩn thận bắt đầu bước lên cầu thang, lầu các lâu năm không được tu sửa, mỗi bước đi đều phát ra tiếng kẽo kẹt giống như sắp sập đến nơi, tim Hoa Thiên Cốt đập thình thịch.
Cuối cùng cũng tới trước cánh cửa kia. Hoa Thiên Cốt ho khan một tiếng, khẽ hỏi: “Có ai ở đây không?”
Vẫn không có ai trả lời.
Nàng lấy hết can đảm, đẩy cửa bước vào.
Sau đó là một tiếng thét chói tai xé ngang bầu trời đêm, còn đáng sợ hơn so với gặp quỷ!
Nàng nhìn thấy trong căn phòng đó, đâu đâu cũng là những sợi chỉ đỏ treo đầy lưỡi người!
Hoa Thiên Cốt gặp yêu ma quỷ quái nhiều rồi, nhưng dù có đáng sợ đẫm máu đến thế nào, cũng không kỳ dị đáng sợ như hình ảnh trước mắt.
Hàng nghìn hàng vạn cái lưỡi được buộc tơ hồng đang rủ xuống dưới, chênh lệch không đều, phủ kín đỉnh, giống như những thi thể bị treo. Mà ở đây lưỡi kiểu gì đều có cả, có to có nhỏ, có màu thẫm có màu nhạt, có cái bị khô đến biến thành màu đen tựa một đóa hoa héo rũ, có lưỡi vẫn còn đỏ, đầu lưỡi khẽ rung dường như không cam lòng giãy giụa, muốn thoát khỏi vận mệnh bị dây tơ hồng buộc chặt, cái đầu bị chém đứt kia thậm chí còn đầy máu tươi, giống như vừa mới được rút từ miệng người ra.
Hoa Thiên Cốt bỗng thấy buồn nôn, cảm giác như có trăm ngàn con kiến đang bò trên người mình.
Vội vã xoay người chạy ra, bất ngờ lại va bốp vào một người, nàng sợ tới mức lại thét lên.
Hoa Thiên Cốt hồn bay phách lạc trợn mắt nhìn kẻ không biết là người hay là ma ở phía trước. Chiếc áo choàng đen rộng thùng thình giống như cánh dơi, phía trên có hoa văn chìm cùng một hình tam giác kỳ quái. Hắn đeo một cái mặt nạ quỷ đói cực kì dữ tợn, ánh mắt hung hãn, còn thè ra một cái lưỡi rất dài dính đầy đinh.
“A Di Đà Phật, đừng ăn ta… A Di Đà Phật, đừng ăn ta…” Hoa Thiên Cốt cúi đầu, hồi trước nghe cụ già kể chuyện trong thôn bảo trong mười tám tầng địa ngục có một tầng tên là “Bạt Thiệt Địa Ngục[7]”, nơi đó có loài tiểu quỷ cực thích ăn lưỡi người.
[7] Bạt thiệt: Rút lưỡi.
Phật nói: Những kẻ thích uốn lưỡi gièm pha người khác, ác khẩu, nói xằng nói bậy hoặc kiêu căng phỉ báng kinh đạo, đố kị người tài, cậy thế khinh người, đều kéo xuống tầng đó.

Quỷ địa ngục sẽ dùng móc sắt đã đốt hồng cắt đứt lưỡi, hoặc là lấy kìm kẹp đầu lưỡi, mạnh tay rút lấy, nhưng không phải là rút cho đứt, mà từ từ kéo ra. Sau đó lại dùng dao nhọn nung đỏ đâm thủng cổ họng, khiến người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, nói không nên lời, vô cùng đau khổ, kéo dài hàng ngàn, hàng vạn năm.
Oa oa oa, hay là nàng đã xuống địa ngục rồi?
“Hử? Ta ăn ngươi làm gì?” Đột nhiên một tiếng nói sắc sảo nhưng từ tốn truyền đến, kỳ dị tới mức không hề giống tiếng người một chút nào, Hoa Thiên Cốt nổi hết cả da gà.
Lại thấy kẻ mang dáng vẻ ác quỷ kia cúi đầu đi tới, từ từ ghé sát cổ nàng, sau đó hít sâu một hơi, cổ họng phát ra tiếng làu bàu tán thưởng gì đó, giống như là ngửi thấy mùi thức ăn ngon.
“Ta không ăn được đâu! Người ngợm vừa bẩn lại vừa xấu, ngươi đừng ăn ta mà! Ta chạy nhảy bao nhiêu ngày rồi mà đã tắm được lần nào đâu!”
Hoa Thiên Cốt nghiêng người muốn lẻn đi, bất đắc dĩ lại bị tên kia chặn mất.
“Ngươi dám phá trận xông vào nơi này, bí mật lớn nhất Dị Hủ các đã bị ngươi phát hiện, chẳng lẽ còn tưởng có thể đi như vậy sao?”
Hoa Thiên Cốt khóc không ra nước mắt, cái cảnh ghê tởm bao nhiêu lưỡi bị treo lủng lẳng như thế này thì ai muốn xem chứ!
Nàng lùi lại hai bước, nương theo ánh sáng nhạt trên tường, cúi đầu nhìn bóng của người đối diện dưới đất, may quá, may quá, không phải quỷ, không phải quỷ.
“Ta không cố ý đâu mà, ta thề sẽ không nói gì, ta đãng trí lắm, chỉ cần ra ngoài là sẽ không nhớ được bất cứ thứ gì đâu! Ngươi tin ta đi!”
“À? Ta tin ngươi, nhưng dựa vào cái gì mà phải tin ngươi? Cái giá để ta tin ngươi là gì?”
“Ta, ta thề! Nếu vi phạm, ta sẽ chết không được tử tế!”
Người trước mặt đột nhiên rút ra một con dao đưa tới trước mặt nàng.
“Ê! Không phải muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?”
“Để một giọt máu của ngươi lại.”
“Hả? Gì cơ?”
“Để một giọt máu của ngươi lại.”
“Chỉ cần một giọt thôi sao, được, được, được.” Hoa Thiên Cốt cắn chặt răng, hạ quyết tâm cắt một đường ở ngón trỏ, ép giọt máu chảy ra, nhỏ vào thứ gì đó người kia vừa đưa tới.
“Vậy bây giờ ta đi được chưa?” Trên đầu nàng bây giờ đều là lưỡi người, trước mặt còn có một kẻ khủng bố như thế này, thật quá đáng sợ.
“Không phải ngươi tới tìm ta để hỏi chuyện gì đó sao, còn chưa hỏi đã muốn chạy đi như vậy?”
Hoa Thiên Cốt ngạc nhiên: “Ngươi là Dị Hủ Quân?”
“Đúng vậy!” Hai tiếng này kéo rất dài, có vẻ kỳ lạ. Hoa Thiên Cốt chưa từng nghĩ rằng Dị Hủ Quân trong truyền thuyết lại mang dáng vẻ này, nhưng không còn sợ như vừa nãy nữa.

“Ông thích ăn củ cải à?” Đột nhiên không nhịn được, nàng bèn hỏi.
Người đối diện ho khan hai tiếng, Hoa Thiên Cốt thấy hình như lão ta đang cười dưới lớp mặt nạ.
“Đây là chuyện ngươi muốn hỏi ta sao?”
“A, không phải, không phải, chuyện kia quan trọng hơn chuyện này nhiều. Ta muốn hỏi, ta định lên Mao Sơn bái sư học nghệ, nhưng làm thế nào cũng không thể đi lên, có cách gì không?”
Dị Hủ Quân trầm ngâm một lát.
“Trả lời cũng cần trả giá sao? Muốn máu à? Ta còn nhiều lắm.” Hoa Thiên Cốt anh dũng hiến thân vạch tay áo lên.
“Chuyện này rất đơn giản, ngươi không cần phải trả bằng máu. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ của ngươi, cả danh tính, quê quán nữa, nói tóm lại càng cặn kẽ càng tốt.”
Hoa Thiên Cốt nghi hoặc nhíu mày, đang tra hộ tịch đó hả? Nhưng nói cho ông ta biết chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ, vậy nên nàng thành thật nói ra.
Dị Hủ Quân gật đầu, đưa cho nàng một sợi dây chuyền trong suốt như giọt sương. Hoa Thiên Cốt nhận lấy sợi dây tinh xảo, trong suốt lấp lánh như nước mắt ấy. Bên trong nó còn có một vệt nhỏ màu đỏ máu, giống như đóa hoa ngưng tụ. Đó là giọt máu mình vừa nhỏ xuống ư?
“Cái này…”
“Tên nó là Thiên Thủy Tích, là nước mắt của phượng hoàng ngưng kết mà thành. Ngươi đeo nó trên người thì sẽ vào được Mao Sơn.”
“A! Thật sao? Đơn giản thế thôi à? Cảm ơn ông!”
“Không cần nói lời cảm ơn, điều này là hiển nhiên. Thế gian không có gì không phải trả giá, cây củ cải là cái giá để ngươi gặp được ta. Mà cho dù ngươi muốn biết sự thật hay tin tức từ chỗ ta, đều phải trả một cái giá nhất định. Ngươi trả thù lao ta, ta cho ngươi lời giải, chẳng phải công bằng rồi đó ư?”
“Phải, phải, vậy ta muốn biết gì cũng được đúng không? Ông có thể xem hộ ta xem ta có thể bái sư, có thể sống đến bao nhiêu tuổi được không?”
“Ta không phải thầy tướng số, tương lai của ngươi nằm trong chính tay ngươi, ta không thể biết tất cả như những gì giang hồ đồn đại. Ta chỉ biết mọi chuyện của các triều đại, và vô số sự thật bị năm tháng chôn vùi, nhưng vĩnh viễn cũng không nắm chắc được lòng người.”
“À… nhưng sao ông lại biết nhiều chuyện như thế?”
“Ngươi thấy những cái lưỡi bị treo đầy căn phòng này không?” Dị Hủ Quân giơ tay lên, Hoa Thiên Cốt cúi rạp đầu xuống không dám ngẩng lên nhìn.
“Sở thích của ta, thu thập lưỡi người.”
Mặt Hoa Thiên Cốt tái mét.
“Lưỡi ở đây, có cái là tổ tiên ta mấy trăm năm trước mang về, cũng có cái ta mới mang về gần đây. Trong số lưỡi đó, có của nam, của nữ, của trẻ nhỏ, của vua chúa, cũng có của kẻ ăn mày… Ngươi thích loại nào?”
Hoa Thiên Cốt mím chặt môi lắc đầu quầy quậy.
“Ngươi biết không? Thế gian này có hàng nghìn hàng vạn sinh linh, cho dù là bay trên trời hay chạy dưới đất, không có loài nào là không có lưỡi. Nhưng giá trị quan trọng nhất của lưỡi không phải là vị giác mà là ngôn ngữ.”
“Ngôn ngữ?”
“Ngươi muốn biết chuyện gì, lưỡi sẽ nói cho ngươi biết. Thu thập càng nhiều lưỡi, ngươi sẽ biết càng nhiều chuyện. Tại sao từ xưa đến nay Dị Hủ các là nơi giải đáp thắc mắc cũng như là mạng lưới tình báo thần bí nhất, đó là bởi vì, chúng ta có nhiều lưỡi khắp thiên hạ nhất.”
“Lưỡi cũng biết nói chuyện sao?” Hoa Thiên Cốt run lên bần bật.
“Đương nhiên là biết rồi, lưỡi còn hát được đấy, ngươi lại đây, ta bảo cái lưỡi này hát cho ngươi nghe.”

Hoa Thiên Cốt thấy cái lưỡi kia mấp máy hai cái, sợ hãi lùi ra xa.
“Không cần, không cần đâu!”
“Mấy cái lưỡi này rất ngoan, đôi khi cần tưới nước, đôi khi lại cần mở nóc ra để chúng phơi nắng.” Dị Hủ Quân ngẩng đầu nhìn đống lưỡi, giọng lộ vẻ cưng chiều như đang nói về con mình.
Hoa Thiên Cốt nuốt nước bọt.
“Ông hỏi chúng nó, chúng nó cũng biết sao?”
“Nếu là chuyện khi còn sống bọn nó đã gặp, đã trải qua thì đương nhiên là biết. Còn nếu như không có cái lưỡi nào biết, đôi lúc chúng nó sẽ thảo luận cùng nhau, sau đó thương lượng ra cách giải quyết tốt nhất.”
Hoa Thiên Cốt thật không có cách nào tưởng tượng ra cảnh mấy vạn cái lưỡi họp bàn với nhau, thật khiến người ta rợn hết cả người.
“Làm thế nào mà ông có nhiều lưỡi thế?”
“Có cái cắt từ trên người chết, có cái là của người tới Dị Hủ các hỏi chuyện, đồng ý cái giá phải trả. Đến khi người kia sắp chết sẽ thấy người của Dị Hủ các xuất hiện trước mặt hắn trước khi hắn tắt thở cắt lưỡi mang đi.”
“Vậy không phải rất đau? Tại sao không đợi hắn chết rồi hãy lấy?”
“Lưỡi của người sống và người chết không giống nhau. Lưỡi cắt ra từ người chết, ngươi chỉ có thể hỏi nó một chuyện, hơn nữa nó chỉ trả lời một lần, nói xong liền héo rũ. Mà lưỡi của người sống, chỉ cần ngươi chăm tưới, nó sẽ trả lời rất nhiều chuyện. Đương nhiên một chuyện chỉ có thể nói một lần, đến khi nó nói hết tất cả những gì nó biết, nó mới có thể thực sự chết đi. Ngươi nhìn đống treo ở trên cao kia, cái còn tươi là cái mới cắt, màu sắc hơi thâm là cái đã dùng nhiều lần, sắp héo rồi.”
“Thật, thật…” Hoa Thiên Cốt không biết là mình muốn nói thật đáng sợ hay là thật khó tin.
“Biết tại sao người trong thiên hạ đều e ngại Dị Hủ các không?”
“Tại, tại sao?”
“Là họ sợ Dị Hủ các đã cắt lưỡi của người bên cạnh hay người đã chết biết bí mật của họ. Vì vậy cho dù là hoàng cung hay là các môn phái, rất lâu rồi, vì không muốn Dị Hủ các biết bí mật riêng tư của bọn họ, trước khi hạ táng đều âm thầm cắt lưỡi kẻ đã chết, hoặc dập hết đinh vào lưỡi, làm vậy lưỡi không thể mật báo nữa.”
“Nhưng các ngươi vẫn có thể bắt sống kẻ biết bí mật của những người khác rồi cắt lưỡi hắn.”
“Không phải muốn biết thì có thể biết, đối với lưỡi của người sống mà nói, nó có ý chí của mình, không dễ đối phó giống người chết. Cho nên cần kí kết khế ước, đồng ý trước khi chết hiến lưỡi mình cho Dị Hủ các.”
“Thật khủng khiếp… may quá…” Nếu không Dị Hủ các đáng sợ này không cắt hết lưỡi người trong thiên hạ mới lạ.
“Ngoan, thè lưỡi của ngươi ra.” Dị Hủ Quân đột nhiên tỏ vẻ dịu dàng nói, nhưng chính như vậy mới khiến người ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Gì hả?” Hoa Thiên Cốt thè lưỡi ra, sau đó vội rụt lại giống như sợ bị cắt mất.
“Màu sắc rất tốt, có muốn lập khế ước với Dị Hủ các không? Ngươi muốn biết chuyện gì, ta đều trả lời ngươi.”
“Còn lâu.” Hoa Thiên Cốt thẳng thừng từ chối.
“Nói không chừng sẽ có một ngày ngươi phải chủ động cầu xin ta.”
“Không bao giờ nhé! Làm gì có ai muốn cắt lưỡi mình chứ! Mỗi người đều có bí mật, cũng nên có bí mật. Ông cũng không phải là thần, không nên biết tất cả mọi thứ, nếu không sẽ lộ thiên cơ.”
“Ha ha, nhóc con, ngươi thật đáng yêu, có điều lưỡi của ngươi còn đáng yêu hơn.”
Hoa Thiên Cốt bịt miệng, không cho lão ta nhìn nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.