Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 1): Chương 06 phần 3
Ma Nghiêm không trả lời, đột nhiên lại hỏi: “Sư đệ, ngươi thấy tư chất của Nghê Mạn Thiên thế nào?”
“Rất tốt.” Bạch Tử Họa gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn theo Hoa Thiên Cốt, khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó lạ lạ.
“Năm nay ngươi vẫn không chịu nhận đồ đệ sao? Vị trí đệ tử chưởng môn dù sao cũng không nên để trống quá lâu.”
“Năm nay… có lẽ sẽ nhận.” Xem trận đấu kia rồi nói sau, không biết đứa bé này đã cố gắng đến trình độ nào rồi.
Sênh Tiêu Mặc nói: “Đại sư huynh muốn nhị sư huynh nhận Nghê Mạn Thiên làm đồ đệ?”
Không ngờ Ma Nghiêm lại lắc đầu, ngón tay chỉ về phía Sóc Phong đang đứng ở một bên xem trận chiến: “Cậu ta mới là sự lựa chọn thích hợp nhất.”
Sênh Tiêu Mặc và Lạc Thập Nhất lập tức hiểu ra, gật đầu. Bạch Tử Họa lại dường như không nghe thấy.
Hỏa Tịch và Vũ Thanh La kích động không yên, bọn họ vì trận chiến giữa Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên này mà cá cược một khoản rất lớn. Hỏa Tịch cá Nghê Mạn Thiên thắng, Vũ Thanh La cược Hoa Thiên Cốt thắng, hai người tranh cãi ầm ĩ cả trời đất, ai thua thì phải viết mười tờ phiếu nguyện vọng.
Bọn họ cá cược thường mang phiếu nguyện vọng ra tính toán, có một tờ là có thể bắt đối phương làm một chuyện mà mình muốn. Ai mà thắng được mười tờ thì có mười cơ hội ngược đãi đối phương, lại chẳng vui ngất trời? Hỏa Tịch có một lần bị Vũ Thanh La bắt đi nhìn lén Ma Nghiêm tắm rồi về báo cáo xem trên người hắn có mấy vết sẹo. Lúc ấy Hỏa Tịch bị dọa đến mạng cũng không còn, hắn thà bị Thanh La bắt đi tự tử còn hơn là phải đi nhìn gương mặt đáng sợ của Thế tôn.
Cuối cùng, trận đấu cũng bắt đầu. Ánh sáng xanh chợt lóe, Hoa Thiên Cốt và kiếm hợp nhất, sắc mặt tái nhợt bay lên giữa không trung, phía dưới là những con sóng cuộn trào xanh thẳm. Gió biển rất mạnh, thổi vào người khiến nàng cảm thấy hơi lạnh. Cha mẹ Nghê Mạn Thiên đứng cạnh nàng ta dặn dò tỉ mỉ hồi lâu, nàng ta rốt cuộc cũng bay đến trước mặt nàng.
Mọi người xung quanh đều lắp bắp kinh hãi, bởi kiếm của Nghê Mạn Thiên không giẫm dưới chân, mà cầm trong tay làm vũ khí. Đệ tử mới nhập môn còn chưa bái sư đã có thể cưỡi gió mà đi quả thật rất giỏi. Vừa mới vào sàn đấu, Hoa Thiên Cốt đã rơi vào thế bất lợi.
Nghê Mạn Thiên cầm thanh kiếm mỏng như băng, cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó mới giơ lên trước mặt hà một hơi.
“Thế nào? Mùi vị Bích Lạc của ta có được không? Lần này, lại cho ngươi nếm thử nhé?”
Thâm tâm Hoa Thiên Cốt lại thấy đau, người nghiêng mạnh một cái, suýt chút nữa rơi xuống biển, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này Lạc Thập Nhất mới nhìn rõ, thanh kiếm dưới chân Hoa Thiên Cốt không phải Đoạn Niệm kiếm lần trước khi nàng đi Mao Sơn Tôn thượng đã tặng, mà chỉ là một thanh kiếm bình thường.
Hắn bỗng cảm thấy lo lắng, đồ ngốc, dù liều mạng thì cũng không phải là đối thủ của Nghê Mạn Thiên, sao không dùng Đoạn Niệm chứ?
Lạc Thập Nhất quay đầu nhìn Bạch Tử Họa, lại thấy vẻ mặt người bình thản như chẳng có gì.
Bốn phía từ trên xuống dưới đều là người, trời và biển, rõ ràng không gian mênh mang xa xôi như thế, nhưng khi các nàng tỉ thí không được vượt qua phạm vi bốn bức tường khép kín như bốn bức bình phong màu đỏ vây quanh.
Một khi vượt qua, hoặc rơi xuống biển, hoặc thua.
Tam tôn ở trên đó, Hoa Thiên Cốt hít sâu một hơi, nàng dường như có thể nhận ra ánh mắt của Tôn thượng trong trăm ngàn người. Chỉ có điều, hôm nay nàng… nàng khiến người thất vọng rồi.
Hoa Thiên Cốt không dùng Đoạn Niệm kiếm, thật ra ngay từ đầu nàng đã không định dùng nó. Tôn thượng ban nó cho nàng, là hy vọng nàng có thể sử dụng kiếm để bảo vệ chính mình, chứ không phải mang ra khoe khoang hoặc nhân đại hội này thể hiện uy lực của thanh kiếm hay sự quan tâm của Tôn thượng đối với mình.
Nàng chỉ là một đệ tử bình thường, vốn không có tư cách sử dụng thanh kiếm đó, nếu lấy ra chỉ sợ mang lại rắc rối cho Tôn thượng. Người nói rất đúng, nếu nàng đủ mạnh, dùng kiếm nào thì có khác gì?
Nghê Mạn Thiên cũng không nắm chắc phần thắng nên đêm hôm đó mới cố tình làm nàng bị thương nặng. May mà nàng ta sợ phiền phức nếu bị truy cứu nên không đe dọa tính mạng nàng, cũng không để lộ dấu vết nào.
Bích Lạc kiếm, một trong những thanh tiên kiếm lợi hại nhất của Bồng Lai Đảo. Bên trong ẩn chứa linh lực vô tận, kiếm khí bức người, trong vòng mười trượng có thể vô hình đả thương đối phương. Không gây một vết ngoại thương nào nhưng có thể cắt nát toàn bộ tim phổi kẻ địch. Mà kiếm khí phát ra còn quấn quanh bên người cầm kiếm, người ngoài không thể tới gần. Thanh kiếm này có lực sát thương quá lớn, lệ khí quá nặng, dưới lưỡi kiếm có biết bao âm hồn không thể siêu thoát, cho nên trở thành bảo vật trấn phái của Bồng Lai Đảo, được cất giữ trong Kiếm các.
Nhưng bởi vì Nghê Mạn Thiên sắp tham gia Đại hội Kiếm Tiên, Nghê Thiên Trượng vì muốn con gái rượu thắng nên sốt ruột sai người mang đến.
Những trận đấu trước, do sợ không khống chế được sẽ vô tình tổn hại đến đối thủ, nên nàng ta dùng bội kiếm bình thường, vừa có thể thắng lại vừa không để mọi người phát hiện. Lần này dùng tới chính là quyết một phen sống mái với Hoa Thiên Cốt.
Hôm trước Hoa Thiên Cốt vừa bị kiếm khí của Bích Lạc đả thương, tim phổi đều rách toạc, hầu như không thể vận khí. Nàng lại giả như không có việc gì, liều mạng nghênh chiến, một lượng lớn linh lực cùng thể lực đồng thời tiêu hao, vết thương cũng ngày càng nặng. Dù biết mình cứ cố chấp đấu tiếp sẽ nguy hiểm đến tính mạng, càng không có khả năng thắng Nghê Mạn Thiên, nhưng nàng không cam lòng chưa chiến đã bại.
Nàng biết nếu dùng Đoạn Niệm có lẽ còn đấu được với nàng ta, nhưng nàng thực sự không muốn gây phiền phức cho Tôn thượng, nên cố chấp dùng thanh kiếm gỗ bình thường mà Hủ Mộc Thanh Lưu tặng.
Lạc Thập Nhất nghĩ một lúc lâu mới hiểu được tâm tư của nàng, không khỏi thở dài, đứa trẻ này còn nhỏ mà sao có thể suy nghĩ chu toàn được như thế?
Trận đấu bắt đầu, khắp nơi chỉ nghe thấy tiếng sóng biển và tiếng kiếm khí xe gió. Nghê Mạn Thiên bừng bừng khí thế, tay áo tung bay, kiếm phóng vụt đi, bầu trời trong xanh bỗng biến hóa huyền ảo ra vô số đóa kiếm hoa tuyệt đẹp, bao phủ cả người Hoa Thiên Cốt.
Mọi người xung quanh đều nhận ra sự lợi hại của Bích Lạc kiếm, vì thế bắt đầu lo lắng Nghê Mạn Thiên nhất thời không khống chế được, trận đấu sẽ có thương vong nghiêm trọng. Khi tu tiên, pháp khí và bảo kiếm là những thứ cực kì quan trọng, có người mất cả đời cũng không luyện ra được một thanh bảo kiếm, mà có được một pháp khí tốt, muốn sử dụng được cũng không phải là chuyện sớm chiều.
Hoa Thiên Cốt từng bước lui về phía sau, kĩ thuật điều khiển kiếm của nàng mặc dù rất tốt, nhưng tình thế vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị đánh trúng.
Nghê Mạn Thiên không muốn mọi người nói rằng nàng thắng được là nhờ vào bảo kiếm nên không phát kiếm khí nữa, thay vào đó nàng ta sử dụng khúc thứ nhất trong “Cửu Khúc Hồi Sơn” mà bình thường thầy giáo vẫn dạy. Chiêu này vô cùng cuốn hút, những nam đệ tử đang xem trận đấu này đều kinh ngạc thán phục, Nghê Mạn Thiên quả giống như tiên nữ hạ phàm.
Nghê Mạn Thiên muốn phô trương, Hoa Thiên Cốt lại cố thủ đến cùng. Không có kiếm nên nàng biến nước biển thành hai lưỡi băng, cầm trên tay như một đôi song đao, mặc dù trong lòng vô cùng mệt mỏi, nhưng khi trận đấu chính thức bắt đầu, gương mặt lại trở nên bình tĩnh và chuyên chú, không chút hoang mang nhìn kiếm hoa đẹp mê hồn của Nghê Mạn Thiên. Nàng bắt lấy một giây sơ hở, tay trái ra “Tiên Nhân Chi Lộ” tung hỏa mù, tay phải xuất chiêu “Phong Xuy Diệp Lạc” đơn giản, trông bình thường như thế mà lại có thể khóa chặt bên phải Nghê Mạn Thiên. Kiếm băng bên tay trái phóng vụt sáng, nhắm thẳng vào nàng ta, mấy chiêu liên tiếp không chê vào đâu được, hoàn hảo không tì vết.
Tất nhiên Nghê Mạn Thiên cũng không phải kẻ yếu, lập tức đánh trả bằng “Lạc Diệp Quy Căn”, che lại sơ hở trước người, cơ thể cũng theo đó xoay nhanh một vòng trên không. Kiếm băng nháy mắt bị ngọn lửa trên tay trái nàng ta hóa tan thành nước.
Hoa Thiên Cốt lợi dụng lúc này, không đợi Nghê Mạn Thiên hoàn hồn, vung tay lên, những hạt nước dưới biển rộng biến thành vô số hạt băng nhỏ, từ phía dưới bắn thẳng lên chỗ Nghê Mạn Thiên đang đứng, băng kiếm bên tay phải kéo dài miên man như dòng nước đang cuộn trào không ngừng.
Nghê Mạn Thiên lần lượt hóa giải mọi chiêu, trong lòng vô cùng kinh ngạc vì sao Hoa Thiên Cốt bị nội thương nặng như thế mà vẫn có thể thôi động nhiều chân khí đến nhường này. Hai người so mấy trăm chiêu trên không, mặc dù Hoa Thiên Cốt rõ ràng ở thế hạ phong, nhưng với đấu pháp tỉnh táo và hơi liều lĩnh, thực khiến Nghê Mạn Thiên có vài phần kiêng kị.
Tính cách Hoa Thiên Cốt vốn khá bướng bỉnh, nếu lúc này nàng ta quyết tâm bất chấp tất cả báo thù chuyện lần trước, Nghê Mạn Thiên nàng quả thật không thể đấu nổi. Nàng ta muốn lưỡng bại câu thương thì cũng chẳng có gì đáng để ý, nhưng nàng là lá ngọc cành vàng, sao có thể cùng một đẳng cấp với Hoa Thiên Cốt được. Hơn nữa sau đây còn một trận chung kết, phải nghênh chiến với Sóc Phong, tuy rằng không biết phụ thân đã dùng thủ đoạn gì, chỉ biết ông nói rằng thắng Hoa Thiên Cốt thì chắc chắn sẽ thắng Sóc Phong. Nói vậy nhưng bản thân nàng vẫn phải bảo toàn thực lực, không thể tiêu hao quá nhiều vì nàng ta.
Hơn nữa vừa điều khiển kiếm vừa cưỡi gió rất mất sức, nếu cứ tiếp tục giằng co như thế, cuối cùng cũng sẽ cạn kiệt chân khí. Hơn nữa nàng thật không tin, phải chăng Hoa Thiên Cốt là mình đồng da sắt, chịu thương nặng như thế mà vẫn có thể lợi hại đến mức này?
Không suy nghĩ được thêm, Nghê Mạn Thiên muốn mau chóng kết thúc trận đấu này, vì thế huy động chân khí trong người nhiều hơn nữa, lẩm nhẩm kiếm quyết. Nhất thời trên bầu trời hiện ra một luồng ánh sáng lớn màu xanh, bao phủ cả người nàng, mà kiếm khí chảy dọc theo thân kiếm, lại giống sợi tơ màu xanh biếc phấp phới trong không trung, lướt đến đâu, hủy hoại tất cả mọi thứ đến đấy.
Hoa Thiên Cốt thầm thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía Tam tôn, đọc khẩu quyết. Dựa vào sức mạnh của Thiên Thủy Tích, quanh người nàng hiện lên một màng chắn hình trận đồ bát quái, hy vọng nó có thể ngăn cản kiếm khí của Nghê Mạn Thiên.
Nghê Mạn Thiên hừ lạnh, kiếm trong tay sáng đến đỉnh điểm cực kì lóa mắt. Đường kiếm chỉ thẳng về hướng Hoa Thiên Cốt cách đó rất xa, Hoa Thiên Cốt tránh trái tránh phải trong cơn mưa màu xanh, cho dù có phóng ra lửa hay kiếm băng cũng đều bị kiếm khí kia làm tiêu tan, không thể tới gần Nghê Mạn Thiên được.
Nàng đã bị ép đến cực hạn, không thể vận chân khí nên không né kịp, kiếm khí đâm thẳng vào cánh tay trái. Nếu không có lớp màng chắn chỉ sợ cánh tay này đã bị phế rồi, nhưng hiện giờ nó cũng không thể cử động được nữa.
Vân Ẩn chỉ cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực, hai tay nắm chặt. Nếu Hoa Thiên Cốt gặp bất trắc, hắn không cần biết cái gì gọi là luật thi đấu của Trường Lưu Sơn, nhất định phải cứu chưởng môn xuống.
Xung quanh vang lên tiếng đệ tử trầm trồ khen ngợi Nghê Mạn Thiên. Đường Bảo trốn vào trong lòng Khinh Thủy, che mắt không dám nhìn nữa.
Hoa Thiên Cốt biết mình chắc chắn không thể tấn công tầm xa được, chỉ có thể đến gần, tập trung tụ khí, dồn lực lên eo, kiễng chân, cố sức phóng vụt lên, nhảy khỏi thân kiếm, linh hoạt trở mình mấy vòng trên không, lướt qua kiếm khí, càng khiến thanh kiếm bay nhanh tới mức không thể tin nổi, nháy mắt liền tới trước mặt Nghê Mạn Thiên.
Nghê Mạn Thiên quá sợ hãi, vội vàng vung tay phóng kiếm ra, Hoa Thiên Cốt lẩm nhẩm tâm quyết, không khí chợt nén lại, ép ánh sáng màu xanh bảo vệ quanh người Nghê Mạn Thiên đến mức nhỏ nhất, lại không để ý đến thanh kiếm đang nhào tới.
Khinh Thủy và Đường Bảo hét chói tai, chỉ thấy Bích Lạc kiếm đâm xuyên qua bụng trái của Hoa Thiên Cốt, vừa chạm vào mạch máu nàng, ánh sáng màu xanh liền yếu đi rõ rệt. Nàng cắn răng chuyển động qua lại như không cảm thấy đau, Bích Lạc đâm vào cơ thể, lút đến tận chuôi.
Nghê Mạn Thiên ngây dại, chợt thấy Hoa Thiên Cốt phủ lên người mình. Chưa kịp phản ứng đã cảm thấy toàn thân lạnh như băng, không ngờ Hoa Thiên Cốt lại dùng máu đông thành băng, đâm xuyên qua bụng nàng.
Nghê Mạn Thiên lảo đảo lui lại mấy bước, nàng chưa từng mệt như thế, cũng chưa từng thương nặng như thế. Nàng vung tay trái đánh một chưởng vào đầu vai đối thủ, Bích Lạc không chờ rút ra đã rơi xuống theo người Hoa Thiên Cốt.
Mọi người xung quanh đều choáng váng, trọng tài chưởng lão thấy hai người liều chết tỉ thí đang định rung chuông tạm ngừng, chợt thấy Ma Nghiêm phất tay ngăn lại, bèn tiếp tục lạnh lùng nhìn tình huống trước mắt.
Vân Ẩn sợ tới mức hồn bay phách lạc, vừa bay lên định đỡ lấy Hoa Thiên Cốt đang rơi xuống, lại bị Hủ Mộc Thanh Lưu ngăn cản.
Hoa Thiên Cốt vẫn tiếp tục rơi xuống, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, thầm đọc kiếm quyết, suýt nữa thì chạm vào mặt biển rộng, may mà thanh bội kiếm kịp thời bay đến đỡ lấy nàng.
Hoa Thiên Cốt nửa dựa trên thân kiếm, gắng sức đứng thẳng lên, sợ Nghê Mạn Thiên nhân cơ hội này phản công. Bích Lạc vẫn cắm trên bụng, dưới dòng máu đang chảy của Hoa Thiên Cốt, kiếm khí dần tiêu tan, ánh sáng màu xanh càng lúc càng mờ nhạt.
Nghê Mạn Thiên giữa không trung lộ ra bộ mặt đau đớn và dữ tợn, giống như không thể tin mình đã làm đến bước này mà vẫn bị Hoa Thiên Cốt đả thương. Nàng ta liều lĩnh lao thẳng về phía Hoa Thiên Cốt, sử dụng chiêu pháp của Bồng Lai Đảo.
Hoa Thiên Cốt vốn không dám rút Bích Lạc ta, sợ chân khí và máu chảy xuống ồ ạt, nhưng cũng không còn sức dùng thuật ngũ hành đánh trả lại, đành cắn răng rút kiếm từ bụng mình, đau đến mức cả người run rẩy.
Thuận tay điểm vài huyệt vị cầm máu cho bản thân, nàng nắm chặt Bích Lạc ứng chiến Nghê Mạn Thiên, trong lúc vội vã dùng nhầm sang Mao Sơn kiếm pháp.
Ma Nghiêm hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đều là đệ tử của Trường Lưu Sơn, đánh đến cuối lại sử dụng võ công không phải của bổn môn, còn ra thể thống gì nữa.
Bích Lạc kiếm lúc này đã không còn kiếm khí, Hoa Thiên Cốt trước kia vốn ngay cả hoa cỏ vừa chạm vào cũng héo rũ, huống chi là máu. Nghê Mạn Thiên dù thế nào cũng không ngờ tới, linh khí như Bích Lạc cũng đấu không lại sát khí của Hoa Thiên Cốt, chỉ vì dính máu của nàng mà chốc lát đã trở thành một thanh kiếm cùn.
Lúc này Nghê Mạn Thiên ra chiêu nào chiêu nấy đều ép người, Hoa Thiên Cốt bị nội thương nghiêm trọng, choáng đầu hoa mắt, dường như đã mất đi tri giác, nhưng vẫn kiên cường chống trả, liều chết ứng chiến, mặc từng mảnh băng Nghê Mạn Thiên phóng ra cứa nát thân thể, máu tươi chảy ròng ròng.
Vân Ẩn vô cùng tức giận, cái gì mà Đại hội Kiếm Tiên luận bàn tỉ thí chứ, chẳng lẽ một bên không nhận thua hoặc bỏ mình thì không thể chấm dứt sao?
Lạc Thập Nhất lo lắng khó xử nhìn Ma Nghiêm, lại nhìn Bạch Tử Họa, thấy vẻ mặt hai người vẫn lạnh băng như trước, còn Sênh Tiêu Mặc càng xem càng hứng thú.
“Mẹ Cốt Đầu, nhận thua đi, con xin mẹ!” Hoa Thiên Cốt nghe thấy tiếng Đường Bảo truyền âm vào trong đầu mình, khóc ầm cả lên.
Không được, không thể được, nàng rõ ràng đã giao hẹn với Tôn thượng rồi, sao có thể thua được?
Nhưng người càng lúc càng nặng trịch, không còn nghe theo lời sai khiến của nàng nữa, thấy Nghê Mạn Thiên nhào tới trước mặt, mảnh băng phóng thẳng tới mắt phải của mình.
Nàng khẽ thở dài, không tránh nổi rồi.
Xung quanh không ít người nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng nhuốm đầy máu này. Trọng tài trưởng lão, Thanh Lưu, Vân Ẩn, Lạc Thập Nhất, ngay cả Sóc Phong cũng tập trung tụ khí, định ngay tại thời khắc cuối cùng sẽ cản lại. Nói cách khác là Hoa Thiên Cốt thua.
Không ngờ một tiếng kiếm rít lên cao vút, luồng ánh sáng từ phía đằng xa lao vụt đến như một con tử long bay lượn giữa chín tầng mây. Thân kiếm phát ra ánh sáng tuyệt đẹp như cầu vồng, tung hoành trong gió, kiếm khí sắc bén bức người.
Nhất thời toàn bộ không trung rung chuyển, cuồng phong gào thét, sóng dậy gió gầm, cuộn trào đến hơn mấy thước. Các đệ tử trình độ chênh lệch ngồi theo hàng giữa không trung bị kiếm khí kinh người tạt thẳng vào thiếu chút nữa lộn nhào xuống, rất lâu sau mới trụ vững được.
Lạc Thập Nhất tập trung nhìn kĩ, không ngờ Đoạn Niệm kiếm cảm giác được chủ nhân gặp nguy hiểm, giãy giụa tuốt khỏi vỏ lao tới. Không đợi Hoa Thiên Cốt sai khiến, đánh thẳng về phía Nghê Mạn Thiên.
Mọi người cực kì hoảng sợ. Lạc Thập Nhất vừa mừng lại vừa lo, không ngờ Hoa Thiên Cốt và Đoạn Niệm kiếm đã đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.
Hoa Thiên Cốt cười khổ, phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể và kinh mạch của nàng đã bị trọng thương, chân khí dùng hết, nếu không có linh dược, sợ rằng không sống nổi.
Hoa Thiên Cốt rút Bích Lạc ra, thanh kiếm từ không trung rơi xuống, linh khí đã mất, lại không có người điều khiển, chìm thẳng xuống lòng biển sâu rộng. Đoạn Niệm bay vào trong tay nàng, không ngừng kêu lên, giống như đang lo lắng cho vết thương của chủ nhân nó.
Hoa Thiên Cốt khẽ vuốt thân kiếm, sâu trong mắt là sự vui mừng và khó xử.
Nghê Mạn Thiên là đệ tử mới nhập môn, bình thường chỉ ở những đại lễ mới gặp Bạch Tử Họa, khi đó ngài thường mang theo bội kiếm của chưởng môn, cho nên không nhận ra Đoạn Niệm. Nhưng chúng tiên xung quanh và cha mẹ nàng đều nhận ra, tiếng xì xào nổi lên không dứt.
Nghê Mạn Thiên tiếp tục sử dụng hai mươi tư chưởng pháp của Bồng Lai Đảo tấn công Hoa Thiên Cốt, Đoạn Niệm kiếm lóe sáng, bao phủ Hoa Thiên Cốt trong một chiếc lồng, Nghê Mạn Thiên không thể động vào nàng dù chỉ một chút, lòng cực kì giận dữ, quát: “Tránh ở trong kiếm khí, không dám ứng chiến, ngươi nhận thua luôn đi cho rồi!”
Có vẻ nàng ta đã quên lúc bắt đầu mình dùng Bích Lạc chiếm nhiều ưu thế như thế nào.
Hoa Thiên Cốt đứng trong kiếm quang cố hết sức điều hòa hô hấp, dùng tất cả sức lực còn lại làm thành một đòn phản công cuối cùng.
Tay cầm Đoạn Niệm, nàng đột nhiên nhớ tới hình ảnh mình cùng Tôn thượng cưỡi kiếm bay trong đêm trăng đó. Trong đầu không ngừng tưởng tượng Tôn thượng với tà áo trắng tung bay, xuất trần như một con hồng nhạn, khẽ thở dài, nàng bỗng nhiên ngộ ra tất cả, một thứ gì đó như đang cuộn trào trong thân thể.
Tâm chưa động, kiếm đã xuất. Nàng như đang rong chơi trong bầu trời xa xôi, không nghe không thấy hết thảy mọi thứ xung quanh mình. Kiếm pháp lưu loát sinh động như mây bay nước chảy từ từ xuất hiện trên tay nàng. Nhưng đó lại không phải là Mao Sơn kiếm pháp hay là Trường Lưu Sơn kiếm pháp, mà đó là kiếm pháp nàng tự nghĩ ra.
Tức thì thân ảnh như bay như múa, kiếm giống dải lụa cầu vồng phiêu diêu, cũng mơ hồ cảm nhận thấy Đoạn Niệm hơi rung rung cảm ứng với nàng.
Hoa Thiên Cốt chỉ thấy dường như có một giọt nước tinh khiết chảy dần từ kiếm vào trong lòng mình, chậm rãi lan tới kinh mạch dọc theo cơ thể. Từ lạnh như băng chuyển thành nóng rực, chân khí hừng hực dấy lên trong cơ thể như bị đốt cháy, sau khi phân tán nhanh chóng tới mọi nơi, cuối cùng đổ dồn vào đan điền. Một luồng khí mát lạnh bùng nổ như sấm sét vang bên tai. Rồi bỗng nhiên, năm giác quan trở nên minh mẫn lạ kì. Trong vòng trăm dặm, ngay cả mỗi bong bóng nơi biển sâu, mỗi một tiếng kêu của chim hải âu, mỗi một câu nói nhỏ, mỗi một tiếng thở, nàng đều nghe rõ mồn một.
Đám người Lạc Thập Nhất, Vân Ẩn cười hả hê, không ngờ trong tình huống cấp bách này mà tu vi của Hoa Thiên Cốt lại tiến thêm một tầng nữa. Qua kiếp nạn lớn, bước vào cảnh giới Phá vọng trong các giai đoạn tu tiên: Sơ thức, Linh âm, Phá vọng, Tri vi, Khám tâm, Đăng đường, Xá quy, Tạo hóa, Phi thăng.
Trên gương mặt của hai vợ chồng Nghê Thiên Trượng và Tô Nhị lộ vẻ u sầu, thật không ngờ Hoa Thiên Cốt lại là trở ngại lớn nhất trong kế hoạch của họ.
Vũ Thanh La thở phào một hơi, cười nhìn Hỏa Tịch nói: “Ngươi thua chắc rồi!”
Hỏa Tịch lau mồ hôi, thật chẳng nghĩ rằng trận tỉ thí này sẽ cam go như thế. Thế nhưng tiểu Cốt Đầu không hổ là vật cưng của hắn, ha ha ha, quả nhiên không làm hắn thất vọng. Thua đi, thua đi, trận này thua hắn cũng vui vẻ.
Có điều hắn vẫn mạnh miệng nói: “Hừ, hai người hầu như đều dùng hết chân khí rồi, chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào đâu, chúng ta cứ chờ xem!”
Nghê Mạn Thiên đương nhiên cũng nhận ra kiếm pháp huyền bí và tu vi của Hoa Thiên Cốt đột nhiên tăng mạnh, trong lòng càng thêm sốt ruột. Lẩm nhẩm kiếm quyết, nàng gọi bội kiếm của Nghê Thiên Trượng và Tô Nhị đến. Song kiếm trên tay, có điều nàng không đủ sức mạnh, không thể điều khiển nhuần nhuyễn, nên chúng cũng chỉ như hai thanh kiếm bình thường. Nàng liều mạng dùng tất cả những thứ đã học được so hơn mười chiêu với Hoa Thiên Cốt.
Nghê Mạn Thiên từ nhỏ đã học kiếm pháp, luyện sở trường của các phái, nhưng kiếm pháp Hoa Thiên Cốt vừa sáng tạo ra quá lợi hại, phóng khoáng khó có thể nắm bắt, nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ. May mà Hoa Thiên Cốt đã dùng hết chân khí, chỉ có thể dùng kiếm thức, hầu như không có lực. Nhưng dù sao chỉ mình Đoạn Niệm đánh, nàng đã khó ngăn cản rồi.
Trước mặt mọi người Nghê Mạn Thiên không thể giở trò gì được, hiện giờ chỉ có thể kéo dài thời gian đấu với Hoa Thiên Cốt. Thương thế của nàng ta nặng như thế, nếu tiếp tục cố chấp chống đỡ, nàng không tin nàng ta không chết dưới kiếm của mình.
Hoa Thiên Cốt muốn đẩy Nghê Mạn Thiên ra khỏi khu vực kiếm khí của Đoạn Niệm, dùng thuật ngũ hành công kích tầm xa. Nhưng Nghê Mạn Thiên lúc bay cao lúc bay thấp, chạy sang trái chạy qua phải, Hoa Thiên Cốt không thể chạm vào nàng ta được.
Sức lực của nàng từng chút trôi ra khỏi thân thể, hoạt động quá mạnh nên máu không ngừng chảy ra ngoài, trước mắt Hoa Thiên Cốt chỉ là một màu trắng, mơ hồ có thể thấy bóng dáng Nghê Mạn Thiên.
Nàng thật sự, thật sự, sắp không thể chịu đựng được nữa rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng nhất định sẽ thua.
Phía trước hiện lên ánh mắt ôn hòa của Bạch Tử Họa, nàng buồn bã nhủ thầm, Tôn thượng, đời này xem ra ta với người vô duyên, Tiểu Cốt không thể làm đồ nhi của người rồi.
Nàng đọc kiếm quyết, Đoạn Niệm phóng vụt đi, mang theo thế “Dời Non Lấp Biển” lao tới tấn công, lại sợ có gì bất trắc đối với tính mạng của nàng ta nên chỉ lướt qua, đánh bay đôi song kiếm trên tay Nghê Mạn Thiên.
Nghê Mạn Thiên còn chưa kịp phản ứng. Một thân ảnh đã bổ nhào về phía mình. Khí lực của nàng ta cũng sắp cạn, cưỡi gió vô cùng khó khăn, đột nhiên cả người bị vồ mạnh, nhất thời mất cân bằng, bị Hoa Thiên Cốt tóm chặt lấy, cùng rơi xuống biển.
Lúc này Hoa Thiên Cốt đã mất đi tri giác, đột nhiên ngã vào trong biển, nước biển chảy ngập vào trong lỗ tai và miệng nàng. Thân thể từ từ chìm xuống dưới đáy biển sâu thẳm, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy Nghê Mạn Thiên không chịu buông, cuối cùng rơi vào bóng đêm vĩnh hằng.
Hủ Mộc Thanh Lưu và Vân Ẩn đứng chờ, lập tức đệ tử của Bồng Lai Đảo nhảy xuống biển cứu hai người lên.
Mọi người xung quanh sụt sịt không thôi, ai mà ngờ vòng bốn người này lại tỉ thí kịch liệt và tàn nhẫn như thế.
Người của Y Dược các vội vàng chạy lên chữa trị. Bọn Khinh Thủy luống cuống chẳng biết phải làm sao, Hủ Mộc Thanh Lưu và Vân Ẩn thay phiên nhau truyền chân khí và nội lực cho Hoa Thiên Cốt. May mà Vân Ẩn mang theo phản tử đan, nên mới bảo vệ được tâm mạch cho nàng. Nhưng Hoa Thiên Cốt bị thương quá nặng, mãi đến hai canh giờ sau mới tỉnh.
Nàng cố hết sức ngồi dậy trong lòng Khinh Thủy, nhìn ánh mắt trìu mến của mọi người xung quanh, gắng nở một nụ cười.
Câu đầu tiên nàng nói là: “Ai thắng?”
Nhìn mọi người đều cúi đầu không nói gì, nàng lập tức biết người chạm mặt biển trước chính là mình.
Huyết khí dâng lên, một ngụm máu đáng nhẽ phải phun ra lại bị nàng nuốt vào.
Hoa Thiên Cốt cười khổ. Ý trời là thế, thay đổi sao đây?