Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch

Chương 29


Đọc truyện Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch – Chương 29


Nghê Mạn Thiên thật không ngờ hai người này lại lao ra ngay lập tức như vậy, thoáng cái hoảng hồn, cũng quên mất phải ngưng khí, và cùng rơi tự do như Hoa Thiên Cốt.
Hoa Mãn Lâu một tay ôm Hoa Thiên Cốt vào lòng, mắt thấy Nghê Mạn Thiên từ sàn đấu rơi xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được ( tâm tình thánh mẫu lạn người tốt), hắn dùng phất tay tụ khí, để Nghê Mạn Thiên rơi nhẹ nhàng xuống đất.
Nghê Mạn Thiên dường như muốn giải thích điều gì, lại bị khí tràng lạnh lẽo quanh thân Hoa Mãn Lâu áp tới cả kinh không thốt ra được thành lời, nàng chẳng bao giờ tưởng tượng được một con người ôn nhu như Hoa Mãn Lâu lại có lúc băng lãnh lạnh lùng như vậy.
Hay vào thời khắc nầy, nàng tình nguyện cứ như cũ không tỉnh lại, nàng phẫn hận nhìn Hoa Thiên Cốt đang được Hoa Mãn Lâu ôm như bảo bối ở trong lòng, ý niệm duy nhất trong đầu nàng lúc này là tại sao Hoa Thiên Cốt vẫn còn chưa có chết!
Một bên Bạch Tử Họa cũng nhất quán lạnh lùng nhìn Nghê Mạn Thiên.
Ở dưới ánh mắt như vậy, Nghê Mạn Thiên cúi gằm đầu, nội tâm cũng đang đấu tranh dữ dội mưa rền sóng dữ, vì sao tất cả mọi người đều chỉ hướng về Hoa Thiên Cốt!
Người của Y Dược Các nhanh chóng tới cứu chữa cho Hoa Thiên Cốt, may mà đã có Bạch Tử Họa và Hoa Mãn Lâu đã kịp tời sơ cứu, Hoa Thiên Cốt tuy một thân trọng thương, nhưng tính mạng lại không có gì nguy hiểm.
Tuy người của Y Dược Các y thuật cao siêu, nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn không đủ yên lòng, chờ sau khi chữa trị hoàn tất, hắn cũng truyền thêm cho Hoa Thiên Cốt không ít tiên khí.

Đợi tới khi sắc mặt Hoa Thiên Cốt đã hồng hào trở lại, tâm tư mới thoáng an tĩnh.
Lúc này ngón tay út của Hoa Mãn Lâu bỗng nhiên giật giật, hắn khẽ cau mày, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Mây đen che khuất mặt trăng, đêm nay trời đặc biệt tối.
“ Là ngươi làm tổn thương tiểu bất điểm nhi?” Sát Thiên Mạch nhè nhẹ vuốt ngón tay út của bản thân, hắn ngạo nghễ nhìn Nghê Mạn Thiên đang ngồi dưới đất.

Thanh âm của hắn cực kỳ êm tai, thế nhưng khi vào tai Nghê Mạn Thiên lại như chú ngữ đòi mạng.

“ Ngươi rốt cục là ai?” Nghê Mạn Thiên giả vờ trấn tĩnh hỏi.
‘‘ A, biết thì để làm gì?” Sát Thiên Mạch nhìn Nghê Mạn Thiên không khác nhìn người chết là bao.
“ Ta muốn mình chết được minh bạch.” Thanh âm của nàng có chút run rẩy, tuy nàng không thấy rõ người trước mắt, thế nhưng sát khí tỏa ra chung quanh hắn lại khiến cho Nghê Mạn Thiên run sợ.
“ Bớt nói mấy câu vô ích đó đi.” Sát Thiên Mạch cũng không có kiên trì trả lời câu hỏi vô vị mà Nghê Mạn Thiên đưa ra, dám đả thương tiểu bất điếm nhi, hôm nay nàng ta không thể không chết.
Bàn tay ngưng khí, lúc này Sát Thiên Mạch đã hóa thân thành tu la.
“ Thiên Mạch.” Hoa Mãn Lâu bỗng nhiên hiện ra trước mặt của hắn tay bắt lấy bàn tay đang ngưng khí chuẩn bị xuất chưởng kia.
“ Ca ca, cứu ta.” Nghê Mạn Thiên làm như đã thấy được cứu tinh vậy, nàng mau chóng tiến tới nắm lấy một góc áo của Hoa Mãn Lâu.
Hồng mâu Sát Thiên Mạch khẽ híp lại một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái tay đang nắm góc áo Hoa Mãn Lâu, người này quả thật rất đáng chết.
Ánh trăng xuyên thấu mây đen rơi xuống khuôn mặt đẹp hoàn hảo không góc chết của Sát Thiên Mạch.
Lúc này Nghê Mạn Thiên mới chính thức nhìn thấy rõ dung mạo của hắn! Đó là một khuôn mặt khiến cho thiên địa vạn vật đều ảm đạm thất sắc, một dung nhan tuyệt thế không ai sánh bằng, hồng mâu, dĩ nhiên mắt hắn lại là hồng mâu!
“ Ngươi là Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch!” Nghê Mạn Thiên ngữ điệu bén nhọn nói.
“ Kẻ này nhất định phải chết.” Sát Thiên Mạch toan rút tay ra, thế nhưng Hoa Mãn Lâu lại nhất quyết không chịu buông tay.
Sát Thiên Mạch trừng mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, hồng mâu lại càng thêm phần đỏ thẫm quyến rũ, thế nhưng vẫn là không đành lòng mạnh mẽ vận công, bởi vì … nếu làm như thế sẽ khiến cho Hoa Mãn Lâu bị thương.
“ Buông tay.” Sát Thiên Mạch lạnh lùng phun ra hai chữ này.
“ Thiên Mạch, không nên.” Hoa Mãn Lâu nắm thật chặt tay của Sát Thiên Mạch, tuy rằng Nghê Mạn Thiên hại Hoa Thiên Cốt khiến nàng bị nội thương nặng, thế nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn như cũ không nỡ thương tổn tính mạng nàng.
“ Ca ca, ngươi nhận thức tên ma đầu này?” Nghê Mạn Thiên không tài nào tin được nhìn Hoa Mãn Lâu.

Đột nhiên nhớ tới hình ảnh Sát Thiên Mạch và Hoa Mãn Lâu ôm nhau đêm đó, Nghê Mạn Thiên càng trợn to hai mắt ra để nhìn.
“ Ngươi biết quá nhiều.” Lúc này thanh âm của Sát Thiên Mạch đã hoàn toàn lạnh như băng, ở trước mặt người ngoài hắn vẫn luôn là bộ không hề quen biết Hoa Mãn Lâu, tuy rằng từ trước tới nay hắn chẳng hề cảm thấy thân phận Ma Quân của mình có cái gì là không tốt, thế nhưng hắn lại không muốn bởi vì mình mà mấy kẻ tu tiên giả nhân giả nghĩa kia sản sinh địch ý với Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu lắc đầu nói: “ Tiểu Cốt đã không sao.”
Sát Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng, chính hắn cũng biết nếu có mặt Hoa Mãn Lâu ở đây thì giết người là chuyện không thể nào có thể xảy ra, cái tên lạn người tốt này!
Nghe được hai chữ Tiểu Cốt này, Nghê Mạn Thiên bất giác siết chặt nắm tay, nàng ta!
“ Đi nhanh đi.” Hoa Mãn Lâu lạnh như băng quay ra nhìn Nghê Mạn Thiên mà nói, hắn đem vạt áo mình mạnh mẽ rút ra khỏi tay Nghê Mạn Thiên.

Hoa Mãn Lâu hắn suốt đời chưa giết qua dù chỉ một con kiến, ở trước mặt hắn tuy rằng hắn cuối cùng cũng không đành lòng để nàng chết, nhưng trong lòng đã chán ghét tới cực điểm.
Thấy động tác này, Sát Thiên Mạch cũng hơi hơi giãn mày sắc mặt có chút hòa hoãn, thế nhưng vẻ mặt Nghê Mạn Thiên lại khiếp sợ không thôi.
Nghê Mạn Thiên phẫn hận nhìn Hoa Mãn Lau, hắn đang đuổi nàng đi! Nghê Mạn Thiên nàng lớn bằng chừng này cũng chưa có ai dám đối xử với nàng như vậy.
“ Bản Quân kiên trì có hạn.” Sát Thiên Mạch nhìn Nghê Mạn Thiên không mặn không nhạt phán.

Kể cả nàng ta không có làm tổn thương tiểu bất điếm nhi, thì kẻ trước mặt này vẫn vô cùng chán ghét.
Nghê Mạn Thiên buông xuống mí mắt, che dấu hận ý tràn ngập trong lòng.


Nàng xoát người ly khai, nàng không muốn ở đây đợi chết, người nọ còn không có chết, tại sao nàng lại có thể chết trước kẻ đó!
“ Nàng biết ngươi nhận thức ta, cứ như vậy phóng nàng ly khai sao?” Sát Thiên Mạch nhìn bóng dáng đang chạy xa dần, trong giọng nói vẫn tràn đầy sát ý như cũ.
“ Thì tính sao?” Hoa Mãn Lâu cười hỏi
“ Ta thế nhưng là Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch, Ma Quân yêu ma lưỡng giới.”
“ Ta biết.” Hoa Mãn Lâu lúc này nắm luôn tay còn lại của Sát Thiên Mạch.
“ Nếu như bị người khác phát hiện …”
“ Mặc kệ ngươi là người là tiên hay là ma, ta chỉ cần biết ngươi là Sát Thiên Mạch.” Hoa Mãn Lâu gằn từng chữ nói, giọng nói của hắn vẫn ôn nhu như thế, trong ôn như còn có chứa đựng một tia chăm chú.
Nụ cười tuyệt sắc giai nhân lại hiện lên trên mặt Sát Thiên Mạch, hắn ôm lấy ngón tay út của Hoa Mãn Lâu: “ Ngươi chỉ là Hoa Thất Đồng của một mình ta.”
“ Sát Thiên Mạch ta cũng chỉ là của một mình ngươi.” Lời này Sát Thiên Mạch không có nói ra, chỉ là ở trong lòng nói.
Hoa Mãn Lâu ngây người ra một lúc, hắn mỉm cười, không có thừa nhận cũng không vội vã phủ nhận.
Sát Thiên Mạch rất thích nụ cười của Hoa Mãn Lâu, nhưng cũng có lúc không thích nụ cười này một tí nào, hắn thế nhưng không có đoán ra được ý tứ thật sự của cái cười này.
“ Mấy ngày tới hãy cố mà chăm sóc tiểu bất điếm nhi cho thật tốt, ta sẽ không tới được.” Không rõ tâm phiền ý loạn quay đầu, có vài từ như nghẹn lại ơ cổ họng, thế nhưng Sát Thiên Mạch cũng không có ý định nói ra.
Có lẽ là lòng tự tôn cao hoặc ném chuột sợ vỡ đồ, ngay cả Sát Thiên Mạch chính mình cũng không biết.
“ Đợi sau khi Tiểu Cốt khôi phục, ta sẽ tới tìm ngươi.” Hoa Mãn Lâu hứa hẹn.
“ Cám ơn ngươi.” Hắn nhẹ nhàng nói ra.

Bạc môi gần như sắp chạm tới vành tai trắng nõn của Sát Thiên Mạch.
Sát Thiên Mạch run lên, có chút không được tự nhiên quay đầu đi ra chỗ khác.

Tia ohieefn muộn trong lòng ban nãy đã biến mất vô tung.
Từ thích này nói ra thù thật đơn giản nhưng đâu phải dễ dàng nói ra thành lời.

Giữa bọn họ chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng nhưng chưa ai đâm thủng.
Hoa Mãn Lâu mấy ngày sau đó một mực dồn sức chiếu cố Hoa Thiên Cốt tại Trường Lưu Sơn.
Chờ Hoa Thiên Cốt tỉnh lại cũng đã là mấy ngày trời sau.
“ Ca ca, Tiên Kiếm đại hội đã kết thúc sao?” Câu đầu tiên Hoa Thiên Cốt tỉnh dậy hỏi chính là điều này.
Hoa Mãn Lâu gật đầu.
Hoa Thiên Cốt vô cùng uể oải cúi gằm mặt.
Hoa Mãn Lâu xoa xoa đầu Hoa Thiên Cốt, nhất thời nước mắt Hoa Thiên Cốt tuôn ra như mưa.
“ Ca ca, Tiểu Cốt có phải hay không không là Tôn Thượng đồ đệ.” Mục tiêu của nàng tới lúc này là hoàn toàn tan vỡ, Hoa Thiên Cốt lúc này khó chịu không nói ra được thành lời, nàng vùi đầu vào trong lòng Hoa Mãn Lâu, bờ vai run rẩy.
Hoa Mãn Lâu đau lòng vỗ về vuốt lưng cho Hoa Thiên Cốt: “ Chẳng chính đi cầu Bạch Tử Họa, hắn hoàn có thể hay không cấp Tiểu Cốt một cái cơ hội?”
“ Thiên Cốt, Thiên Cốt!” Khinh Thủy vội vã đẩy cửa phòng ra, ngay cả cửa phòng cũng không kịp gõ.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn vương đầy trên khóe mắt: “ Khinh Thủy.”
“ Thiên Cốt, Tôn … Tôn Thượng cho cậu đi lên bái sư đại hội!” Khinh Thủy thở không ra hơi nói.
“ Khinh Thủy, cậu nói cái gì?” Hoa Thiên Cốt mở to hai mắt nhìn, nàng ngẩng đầu nhìn Hoa Mãn Lâu đang ôm mình rồi quay sang nhìn Khinh Thủy, vẻ mặt mờ mịt.
“ Ai nha, Thiên Cốt, cậu không có nghe nhầm đâu, đi nhanh đi!” Khinh Thủy nóng nảy tới dậm chân..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.