Đọc truyện Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch – Chương 23
Trong phòng, Hoa Mãn Lâu và Bạch Tử Họa cùng nhau đối chưởng, nhìn gương mặt của Hoa Thiên Cốt đã trở lại hồng nhuận, hai người mới yên lòng.
Tuy đã chữa trị tiên cốt hoàn tất cho Hoa Thiên Cốt, thế nhưng nàng bị nội thương rất nặng nên vẫn chưa thể tỉnh lại.
Hoa Mãn Lâu đau lòng xoa đầu Hoa Thiên Cốt, sắc mặt nàng tuy đã có chút huyết sắc nhưng vẫn tái nhợt vô cùng.
Nếu không phải có hắn và Bạch Tử Họa tới đúng lúc, thì hậu quả sẽ là như thế nào ?
‘‘ Cám ơn ngươi.’’ Hoa Mãn Lâu nhìn Bạch Tử Họa nói.
‘‘ Tiểu Cốt là đệ tử của Trường Lưu Sơn, đây là trách nhiệm của ta.’’ Bạch Tử Họa lạnh nhạt trả lời.
Hoa Mãn Lâu cười cười, không nói thêm lời nào nữa.
Hắn biết Bạch Tử Họa luôn luôn là lạnh nhạt không có lấy một tâm tình gì, nhưng vừa rồi khi chữa trị thương tổn cho Hoa Thiên Cốt, hắn cảm nhận rõ ràng sự hoảng hốt lo lắng của Bạch Tử Họa.
Hai người không nói gì cả, chuyên tâm tu luyện, vừa nãy để chữa trị cho Hoa Thiên Cốt hai người đã tiêu hao một lượng lớn tiên khí nên cần phải bổ xung trở lại.
Thế nhưng ngoài cửa lại có một trận ồn ào đánh nhau phá vỡ phần an tĩnh trong phòng.
Hoa Mãn Lâu khẽ nhúc nhích ngón tay út, thu chưởng ngưng thần.
‘‘ Ngươi ở đây chiếu cố Tiểu Cốt, ta đi ra ngoài xem một chút.’’ Hoa Mãn Lâu đè xuống Bạch Tử Họa đang có ý muốn ra ngoài xem xét tình hình.
Bạch Tử Họa do dự một chút.
‘‘ Giữa Xích Thuyên Thiên và Hoa Thiên Cốt ta chỉ có khả năng bảo vệ một trong hai, thế nhưng Thượng Tiên ngài lại có khả năng bảo hộ chu toàn cả hai.’’ Hoa Mãn Lâu tiếp tục nói.
Trầm tư trong chốc lát, Bạch Tử Họa cuối cùng cũng gật đầu: ‘‘ Cẩn thận.’’
Hoa Mãn Lâu cũng hướng về phía Bạch Tử Họa gật đầu cười, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Tranh đấu kịch liệt ở trong nháy mắt Hoa Mãn Lâu xuất hiện thì đình chỉ.
‘‘ Hoa … Ngươi cuối cùng cũng đã đi ra.’’ Sát Thiên Mạch nhìn thấy Hoa Mãn Lâu xuất hiện, liền ngừng tay lại.
Bảy lão đạo sĩ đang đánh nhau với Sát Thiên Mạch trước cửa sau khi nhìn thấy Hoa Mãn Lâu thì như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, thi nhau chạy ra phía sau lưng của hắn.
‘‘ Thượng tiên, ma đầu kia vẫn còn chưa hết hy vọng, hắn vẫn còn muốn chiếm đoạt Xích Thuyên Thiên.’’ Một lão đạo sĩ mập lôi kéo ống tay áo Hoa Mãn Lâu cáo trạng, bộ dáng thở hổn hển, một bộ dáng chưa tỉnh hồn vía.
Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch quả nhiên là lợi hại, bảy người bọn họ vận hết toàn lực chống lại mà không thể động đến một đầu ngón tay út của hắn.
Nếu không phải biết Bạch Tử Họa và Hoa Mãn Lâu đang ở trong phòng, bọn họ khẳng định sẽ lập tức quay đầu rút lui.
‘‘ Xích Thuyên Thiên? Ha ha, ta đã bao giờ cần tới nó, chẳng lẽ đặt điều nói láo là tập tính của mấy kẻ tu tiên tự cho là đạp mạo các ngươi sao?’’ Sát Thiên Mạch cười nhạt nhìn cái đạo sĩ mập kia, bàn tay ngưng khí muốn tát cho hắn một phát cho bõ.
Người này sao càng nhìn càng thấy đáng ghét! Còn dám lôi kéo ống tay áo Hoa Mãn Lâu, nhìn cái móng heo của hắn kia kìa, có đáng chém đứt không chứ!
Đạo sĩ nhìn tư thế của Sát Thiên Mạch như muốn ăn tươi nuốt sống mình như thế, đạo sĩ mập càng lùi ra sau lưng Hoa Mãn Lâu.
Tới cả đầu cũng không dám nhô ra, những người khác cũng sợ Sát Thiên Mạch sẽ đem lửa giận đổ xuống đầu mình, rối rít trốn được ra sau lưng Hoa Mãn Lâu thì trốn.
Cảnh tượng này giống y như cảnh chim ưng muốn bắt gà con.
Thấy cảnh tượng như thế Hoa Mãn Lâu có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: ‘‘ Đừng lo lắng, hắn sẽ không làm tổn thương tới các ngươi.’’
Tuy Hoa Mãn Lâu đã nói như vậy, thế nhưng không có ai nguyện ý tin tưởng, trước mặt kẻ họ là Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch, một ma đầu giết người không chớp mắt.
‘‘ Đám phế vật này không xứng đáng để cho ta động thủ, Hoa … Ngươi theo ta đi, ta sẽ bỏ qua cho bọn họ.’’ Sát Thiên Mạch quay đầu nói với Hoa Mãn Lâu, chuyến này hắn đi tới với mục đích mang Hoa Mãn Lâu đi, tuy rằng nói như vậy nhưng khi nhìn tới cái đám trốn sau lưng Hoa Mãn Lâu, Sát Thiên Mạch vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đặc biệt là cái tên mập mạp trước mặt kia, cả người đều dán lên lưng Hoa Mãn Lâu đến nơi rồi, ở trong lòng Sát Thiên Mạch đang suy tính nên xé xác hắn ra từng mảnh nhỏ hay băm hắn ra thành ngàn mảnh.
“ Thượng tiên, ngài trước hết hãy cùng hắn đi đi, đây là kế hoãn binh trước mắt.
Đợi một thời gian sau chúng ta sẽ tới cứu người.” Béo đạo sĩ kia thấp giọng nói rằng.
“ Đúng nha, đúng nha.” Người phía sau nhao nhao phụ họa theo đuôi.
Sát Thiên Mạch cười nhạt, hồng mâu quét qua đám người kia khiến họ sợ gần chết, đây cũng là lý do vì sao hắn ghét cái đám người tu tiên đến thế, miệng lúc nào cũng đầy nhân nghĩa đạo đức, kết quả đêu là một đám sợ chết, còn không bằng Ma giới tự do tự tại mà sống.
Hoa Mãn Lâu cũng không nói gì, cũng không cười, hắn đi thẳng tới trước mặt Sát Thiên Mạch, cảm giác rõ ràng mất kẻ phía sau đang thở dài một hơi.
“ Hoa Thất Đồng, ngươi vẫn còn đang giận ta? Tiểu bất điểm nhi thế nào rồi?” Sát Thiên Mạch dùng thanh âm chỉ hai người nghe được mà nói.
“ Chúng ta đi thôi.”
“ Ngươi chịu theo ta đi?” Mắt Sát Thiên Mạch sáng rực lên một chút, thay đổi khuôn mặt lạnh như băng vừa rồi, dáng vẻ tươi cười nổi lên khuôn mặt.
Mới vừa rồi còn sợ run người nhưng mấy người kia vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Sát Thiên Mạch, tất cả đều chuyển từ sợ hãi sang thành si mê, vẫn biết Ma Quân là một kẻ tâm tình bất định thủ đoạn độc ác, thế nhưng vẫn phải thừa nhân rằng tướng mạo của hắn đúng là đệ nhất lục giới.
Sát Thiên Mạch nghiêng đầu trừng đám đạo sĩ kia, thay đổi nhu tình mới lướt qua, trong mắt ngoan lệ hiện ra hết.
Phong phạm Ma Quân hiện ra rõ ràng.
Những người đó mau chóng phục hồi tinh thần lại, mỗi người ai nấy đều co đầu rụt cổ trốn càng xa càng tốt.
Hoa Mãn Lâu dắt lấy tay của Sát Thiên Mạch, cơn giận của hắn lập tức tan ra gần hết.
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng mở miệng nói: “ Đi thôi.”
Sát Thiên Mạch quay về vừa cầm lấy tay của Hoa Mãn Lâu vừa triệu hồi phượng hoàng lửa, lôi kéo Hoa Mãn Lâu đang đi tới, trước khi đi cũng không quên hung hăng trợn mắt lườm cái đạo sĩ béo ú kia một cái.
“ Vì sao vừa nãy không gọi tên của ta?” Mới vừa rồi Sát Thiên Mạch đã nói tới họ nhưng lại đổi sang xưng ngươi ngay tức khắc.
“ Đám người tu tiên đều rất đáng ghét, nếu như biết ca ca của Tiểu Bất Điểm nhi và Ma Quân ta đây có quen biết, chắc chắn sẽ làm khó nàng.” Sát Thiên Mạch chỉ nói ra nguyên nhân thứ nhất mà thôi, hắn đúng là rất sợ bọn họ hiểu nhầm Hoa Thiên Cốt, thế nhưng hắn càng sợ hơn là vì thế mà bọn họ sẽ nghĩ oan cho Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu luôn luôn là một con người lạn tốt, chắc chắn lúc bị người khác khi dễ oan uổng, hắn tối đa sẽ chỉ mỉm cười mà không có phản ứng gì khác.
Thế nên người xấu chỉ có thể do Sát Thiên Mạch hắn đảm đương, căn bản hắn không thèm so đo đám người nhân nghĩa chính trực kia suy nghĩ cái gì trong đầu.
Hoa Mãn Lâu ngây người ra một lúc, hắn không nghĩ tới Sát Thiên Mạch cũng có lúc suy nghĩ thấu đáo như thế.
Sát Thiên Mạch vốn là một người thập phần tùy tính, chưa bao giờ sẽ quan tâm tới ánh mắt của người khác, tiên cũng tốt mà ma cũng được, hắn chỉ cần da dẻ mình luôn mềm mại như nước thủy thủy nộn nộn, sống tiêu diêu tự tại là tốt rồi.
Hắn từ bao giờ biết cách dễ dàng tha thứ, bao giờ có thể nói những lời trái lương tâm, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại làm bộ không quen biết Hoa Mãn Lâu.
Nhưng việc làm như vậy, chẳng biết tại sao lại khiến cho Hoa Mãn Lâu cảm thấy ấm áp trong lòng, cơn giận dữ khi nãy vì những lời nói đó cũng tan mất hơn nửa.
Khi thấy Sát Thiên Mạch giết người nói chính xác hơn mà nói là giết ma như cỏ rác, Hoa Mãn Lâu làm như không biết hắn giống nhau.
Hoa Mãn Lâu từ trước tới nay đều luôn thiệt tình yêu thương sinh mệnh của người khác, thấy cảnh tượng như thế tất nhiên là không thể chịu đựng được.
Chung sống với Sát Thiên Mạch một thời gian dài như vậy, hắn dường như đã quên người trước mắt là Thất Sát Điện Ma Quân, tranh đấu giết người như thế hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Cho nên khi nhìn thấy hắn đả thương người trong nháy mắt, Hoa Mãn Lâu quả thực không chịu được, nội tâm không khỏi tức giận.
Nếu như lúc trước gặp phải cảnh tượng như thế phản ứng đầu tiên của Hoa Mãn Lâu là đi cứu người chứ không phải là tức giận.
Sát Thiên Mạch chẳng biết từ lúc nào mà ở trong lòng Hoa Mãn Lâu đã có những thay đổi khác hẳn với mọi người xung quanh, đến tột cùng là từ khi nào? Có lẽ là lúc ở Trường Lưu Sơn? Có kẽ là từ những ngày tháng chung sống trên Hoa Đảo? Hay là sớm hơn nữa…
“ Hoa Thất Đồng, chuyện lần này ta hoàn toàn không biết.” Lúc này Sát Thiên Mạch nắm thật chặt tay của Hoa Mãn Lâu.
“ Ta biết.” Hoa Mãn Lâu rốt cục lại lộ ra nụ cười bên môi.
“ Vậy tại sao ngươi lại tức giận?”
“ Bởi vì người nọ là ngươi.” Hoa Mãn Lâu nói ra một lý do có lẽ có, nhưng tim của hắn lại đập rộn ràng..