Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch

Chương 13


Đọc truyện Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch – Chương 13

Hoa Mãn Lâu suy nghĩ một chút, gật đầu cười :” Vậy thì làm phiền Ma quân rồi.”

“Cái này tất nhiên là vinh hạnh của ngươi.” Mỹ mâu của Sát Thiên Mạch chớp chớp, khóe miệng mỉm cười, thần thái như thu thủy, một loại mỵ hoặc không nói nên lời.

Nếu như là người khác thấy cảnh này ba hồn bảy phách thế nào cũng bị Sát Thiên Mạch câu đi, chỉ tiếc là lúc này đứng đó lại là một Hoa Mãn Lâu bị mù.

Hắn còn là lạnh nhạt đứng ở một chỗ, trên mặt bao hàm ý cười.

Mỉm cười ấm áp như vậy, ấm áp giống như gió xuân thổi vào mặt, chỉ cần liếc nhìn một cái, liền ghi lòng tạc dạ không có cách nào cóa đi.

Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch, hắn có một khuôn mặt khiến cho tất cả mọi người si mê, cũng làm cho vô số người chán ghét. Cho tới bây giờ không ai có thái độ đối xử giống như Hoa Mãn Lâu cả.

Sự ônh nhu của hắn, không phải bởi vì hắn là Ma quân, cũng không phải bởi vì khuôn mặt xinh đẹp của hắn. Ở trong mắt của hắn, Sát Thiên Mạch cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Thì ra bị người khác coi giống như người bình thường là cảm giác như thế, Sát Thiên Mạch lần đầu tiên cảm nhận được thì ra là cảm giác như thế, bất quá cảm giác này cũng không hề tệ.

” Nếu ngươi tên là Hoa Thất Đồng, vậy ta liền dẫn ngươi đi hoa đảo luyện công.” Miệng Sát Thiên Mạch nhếch lên.

” Hoa đảo?”

” Ngươi thế nhưng lại là người thứ ba đi tới chỗ đó.” Nói đến đây Sát Thiên Mạch dừng một chút, trong hồng mâu vô hạn ảm đạm.

Hoa Mãn Lâu gật đầu cười :” Đó chắc chắn là một nơi vô cùng xinh đẹp.”


” Đó là đương nhiên.” Hoa Đảo hao tốn của Sát Thiên Mạch đại lượng tinh lực, cho nên chỗ này càng ngày càng đẹp, nhưng mà cũng càng ngày càng thanh lãnh. Cảnh đẹp vẫn còn, nhưng người cùng thưởng thức cảnh đẹp lại không có.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng là Hoa Mãn Lâu cũng có thể cảm nhận được nơi này rất xinh đẹp, hương hoa quất vào mặt, nước trong veo, thoáng qua nhìn như tiên cảnh.

Mỹ nữ anh, quân tử lan, chu đính hồng, thường hạ thạch trúc, nơi này có đủ các loại hoa đa dạng muôn vẻ, hơn nữa phần lớn đều là cực phẩm trong cực phẩm, để cho người luôn yêu thích hoa như Hoa Mãn Láu cũng phải sợ hãi than không dứt.

” Những thứ hoa này, ngươi đều biết tên hết.” Những thứ hoa này đều là Sát Thiên Mạch từ khắp các nơi hái về, đại đa số cũng chẳng biết tên.

Hoa Mãn Lâu gật đầu một cái, có thể nhìn ra hắn lúc này vô cùng hưng phấn.

Sát Thiên Mạch tiện tay ngắt một đóa hoa :” Hoa này tên gọi là gì?”

” Tương tư?”

” Tương tư sao?” Sát Thiên Mạch lẩm bẩm nói, một trận gió mát thổi qua, quần lụa mỏng màu tím chập chờn trong gió, hình ảnh đẹp vô cùng, lại mang một tia ưu thương vô hạn.

” Hoa này, gọi là Thiên Mạch.” Hoa Mãn Lâu đi tới trước mặt của Sát Thiên Mạch.

Hoa Thiên Mạch mở ra những cánh hoa nửa trong suốt như lưu ly, những cái lá che mất nửa hoa như thiếu nữ đang e ấp che lại nửa mặt, hoa này vô cùng xinh đẹp.

” Hoa này ngược lại khá xứng với cái tên Thiên Mạch.” Sát Thiên Mạch nhận lấy đóa hoa Thiên Mạch :” Nhưng mà vẫn không thể nào bằng một nửa của ta.”


Bất quá điều này cũng đúng, tuy trên đảo muôn hồng ngàn tía đủ sắc hoa tươi, nhưng vẫn không thể so sánh với đôi hồng mâu của Sát Thiên Mạch.

” Hoa Thất Đồng, sau này ngươi ở lại đây làm vườn cho ta như thế nào?”

Hoa Mãn Lâu cười không nói gì, dường như chức vị trên người hắn ngày càng nhiều lên, công cụ dưỡng nhan cho Sát Thiên Mạch, giờ lại qua đây làm vườn cho Sát Thiên Mạch.

Mấy ngày nay, Hoa Mãn Lâu vẫn một bên vừa làm vườn, một bên vừa tu luyện, chẳng qua là có mấy ngày ngắn ngủi, Hoa Đảo tựa hồ đã thay đổi càng thêm xinh đẹp.

Hoa Đảo chẳng những rất đẹp, mà còn là nột địa phương tu tiên vô cùng tốt, ở chỗ này mà tu luyện có thể đẩy nhanh công hiệu lên mấy lần.

Phương pháp tu luyện ma khí cùng tiên khí cũng chẳng khác nhau là mấy, làm cho Sát Thiên Mạch không nghĩ tới chính là, Hoa Mãn Lâu học tập lại vô cùng nhanh chóng, hắn thậm chí chỉ cần nghe một lần đã nắm được điểm mấu chốt.

Thật ra cũng không phải Hoa Mãn Lâu có tư chất hơn người, chẳng qua hắn phát hiện việc tu tiên này thật ra cũng giống với việc học võ tu luyện nội lực, nguyên lý cơ bản đều giống nhau.

Chẳng qua mới tu luyện có ba ngày, nhưng tu vi Hoa Mãn Lâu đã vượt qua người khác tu luyện mười năm, dĩ nhiên nếu như không tốn thời gian giúp Sát Thiên Mạch ngày ngày dưỡng nhan, có thể đã vượt qua người khác tu luyện hai mươi năm.

Sát Thiên Mạch nhàn nhã nằm trên đám hoa, dưới bóng Ô Trích Tiên, chung quanh hương hoa tràn đầy, thấm đượm lòng người, hình ảnh như vậy cái gọi tiên cảnh chưa chắc đã hơn.

Hắn thỉnh thoảng sẽ ngó xem Hoa Mãn Lâu đang nghiêm túc tu luyện một chút, sau đó lại vuốt ve hai bên gò má của mình.

Mặt Sát Thiên Mạch lúc này trắng nõn như ngọc, cái vết sẹo trên mặt đã hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, da dẻ cũng càng thêm thủy nộn hơn trước.


” Hoa Thất Đồng, ngươi nói xem ta tại sao lại có thể đẹp như vậy đây.” Sát Thiên Mạch híp mắy, bộ dáng hoàn toàn say mê.

Hoa Mãn Lâu gật đầu một cái, không nói gì.

Sát Thiên Mạch chợt đứng dậy :” Hoa Thất Đồng, ta tới chữa trị mắt cho ngươi thì như thế nào?”

Hoa Mãn Lâu ngẩn người một chút, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thành thật của Sát Thiên Mạch, tâm tư của người này hắn luôn nhìn không thấu.

Người khác nói hắn là ma đầu yêu nghiệt hắn cũng chỉ yêu mị cười một tiếng, nhưng mà sẽ vì người nọ lỡ làm rụng một sợi tóc của hắn mà nổi đóa ngay lập tức.

Hoa Mãn Lâu lắc đầu cười một cái :” Không thể chữa khỏi.”

” Thiên hạ này chỉ có chuyện ta không muốn làm chứ không có chuyện ta không làm được.” Mắt phượng của Sát Thiên Mạch chọn my, khí phách và nhu mỵ trên người hắn hoàn mỹ kết hợp làm một.

” Vì sao lại muốn chữa khỏi mắt cho ta?”

” Không thể nhìn thấy được khuôn mặt xinh đẹp của ta, đó chính là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời ngươi.”

Hoa Mãn Lâu thấp giọng cười, có thể nói ra lý do như vậy trên đời cũng chỉ có một mình SátThieen Mạch nói ra.

” Đôi mắt của ta mặc dù nhìn không thấy, nhưng ta vẫn có cách để thấy được dung mạo của ngươi.”

” Thấy thế nào?”

Hoa Mãn Lâu đứng dậy, đi tới trước mặt của Sát Thiên Mạch, lấy tay vuốt ve gương mặt của hắn.

Da mặt như ngưng chi (mỡ dê), môi không tô mà đỏ, mày không vẽ mà xanh, một tướng mạo xinh đẹp tuyệt mỹ hiện lên trước mắt Hoa Mãn Lâu.


Hai người tụa gần vào nhau như thế, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

” Sát Thiên Mạch, ngươi thật sự rất đẹp.” Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai Sát Thiên Mạch, khóe miệng Hoa Mãn Lâu mỉm cười, giọng nói cũng đượm vẻ chân thành.

Cho tới cả ngàn năm sau, Sát Thiên Mạch vẫn không thể nào quên dfuoqjc cảnh tượng ngày hôm đó, Hoa Mãn Lâu cười nói :” Sát Thiên Mạch, ngươi thật sự rất đẹp.” Gió mát như quất vào mặt, trong lòng Sát Thiên Mạch ngứa ngáy như có gì đó cào vào.

” Hoa Thất Đồng, khuôn mặt mỹ nhân, là để ngươi muốn sờ thì sờ sao.” Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lời Sát Thiên Mạch cũng không có nét gì là không vui.

Hoa Mãn Lâu buông tay xuống, cười cười, bất quá nụ cười này cũng không tự nhiên giống ngày thường, đôi bàn tay buông xuống mà không biết nên đặt đâu cho phải.

Mặc dù bình thường Hoa Mãn Lâu vẫn dùng tiên khí để cho Sát Thiên Mạch dưỡng nhan, nhưng mà hoàn toàn chưa từng đụng chạm, hắc có lẽ là do nơi này hương hoa quá nồng đậm, mới khiến cho Hoa Mãn Lâu bị mê hoặc tâm trí, hoặc cững có thể là do khi nãy sắc mặt Sát Thiên Mạch quá cô đơn, nên mới chạm tới đáy lòng hắn.

” Hoa Thất Đồng, ngươi nói ta đẹp tới mức nào?”

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó mới nói :” Ngươi là người đẹp nhất mà ta từng biết.”

Sát Thiên Mạch bước liên tục mấy bướ nhẹ nhàng tới trước mặt của Hoa Mãn Lâu, nhẹ nhàng đánh yêu Hoa Mãn Láu một cái, che miệng cười duyên :” Không nghĩ tới cái miệng của ngươi lại ngọt ngào như vậy, lần này liền tha cho ngươi.”

Chẳng biết tại sao, lời này vừa nói ra, Sát Thiên Mạch cảm thấy tâm tình của mình thật tốt.

Hoa Mãn Lâu không nói gì, chẳng qua làn vui vẻ nhìn Sát Thiên Mạch bày ra dáng vẻ yêu kiều. Hoa Mãn Lâu không phải con người ưu nói ngọt, hắn quả thực từ trước tới nay chưa bao giờ nói dối qua, Sát Thiên Mạch đích thực là người đẹp nhất mà hắn từng gặp.

Sát Thiên Mạch cũng từng nghe qua vô số lời ca ngợi về dung mạo của hắn, chẳng biết tại sao, tất cả đều không vượt qua được câu nói này của Sát Thiên Mạch.

Nước trong, mây mù, hương hoa, cảnh đẹp tuyệt vời trước mặt cũng không thể làm hắn vui bằng một câu nói đó. Thật kỳ lạ, thật đúng là kỳ lạ…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.